
Chương 68
Tại vương điện.
"Ta tuyệt đối không đồng ý!!"
Giọng của bà lão hung ác, cây gậy gỗ gõ xuống mặt đất, lún sâu ba phân, những vết nứt lan rộng!
Nàng là một nữ thú nhân thỏ lai tạp, tên là Đỗ Nhược, thân hình không cao, nhưng lại vô cùng có khí thế. Nàng chống cây gậy, giọng nói già nua mà uy nghiêm: "Xin hỏi nhiếp chính vương, hiện giờ việc thẩm phán Vương Thượng vẫn chưa có kết quả, ngài cũng chưa chính thức lên ngôi, kế hoạch càn quét này, ngài lại có quyền lực gì để ban bố chứ?"
Giọng Kim Vũ nhàn nhạt: "Kế hoạch này, Tứ đại gia tộc đều đã đồng ý, ta cũng đã đóng dấu phê duyệt. Còn nữa, xin ngài hãy hiểu cho..."
Người phụ nữ trên vương tọa nhìn xuống từ trên cao, giọng nói mang theo một chút trào phúng: "Đây không phải là thương lượng, mà là thông báo. Xem xét đến việc ngài đã cẩn trọng vì đế quốc hơn một ngàn năm, chúng tôi có thể giữ lại thân phận công dân của ngài, để ngài trở thành công dân lai tạp đệ nhất của đế quốc."
"Kim Vũ!! Ngươi đừng quá làm càn!! Đế quốc có nhiều hành tinh như vậy, thú nhân lai tạp trên mỗi hành tinh chiếm đến sáu phần! Nói cách khác, tổng số thú nhân lai tạp chiếm đến sáu phần dân số của đế quốc! Ngươi hạ thấp sáu phần công dân của đế quốc thành nô lệ, muốn lưu đày và tàn sát các nàng, ai đã cho ngươi cái quyền lực kiêu ngạo như vậy!!"
"Chính vì những thứ lai tạp chướng mắt này quá nhiều." Khóe miệng Kim Vũ nở một nụ cười lạnh băng, "Các nàng không thể mang lại bất cứ giá trị nào cho đế quốc, chỉ có thể lãng phí dung dịch dinh dưỡng và tài nguyên của đế quốc. Không đuổi tận giết tuyệt, chỉ miễn trừ thân phận công dân, đã là sự nhân từ cuối cùng mà ta ban cho các nàng."
"Cô Đỗ, tuổi tác của ngài đã cao, quốc sự rườm rà, ngài vẫn là không nên nhúng tay vào nữa." Kim Vũ đứng dậy, vỗ tay, có người tiến vào, định lôi Đỗ Nhược đi. Cặp kính gọng vàng của Kim Vũ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt: "Ta sẽ sắp xếp cho ngài một nơi thích hợp để sắp xếp cho cuộc sống tuổi già của ngài..."
"Xoẹt ——"
Kim Vũ theo bản năng xoa gò má, máu đỏ tươi từ từ chảy xuống.
Trong nháy mắt, cơ thể nàng hơi rét run.
Đỗ Nhược là một lão nhân của đế quốc, từ lúc nguyên soái khai quốc đến khi thuyết thuần huyết được thi hành, nàng đã sống qua một lịch sử rất dài của đế quốc, nói là hóa thạch sống cũng không quá.
Nàng là một thú nhân cấp sáu, lại vì là chủng tộc lai tạp mà có được một tuổi thọ rất dài.
Mà vị lão nhân chỉ có cấp sáu này, sau lưng ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn và năng lực, không một ai biết.
Đỗ Nhược đã dùng nguyên lực đánh văng hai người muốn cưỡng chế lôi mình đi, nàng từ từ buông cây gậy xuống, giọng nói lạnh băng: "Hóa ra máu của ngài cũng là màu đỏ, cũng nóng."
Kim Vũ nở một nụ cười nhạt: "...Là một vị vua, ta thường tiếc nuối vì mình không đủ máu lạnh."
Hai người đi lên định tiếp tục bắt Đỗ Nhược đi. Đỗ Nhược không cho người ta chạm vào mình, nàng lạnh lùng liếc nhìn Kim Vũ một cái: "Nếu không phải vì đế quốc, ngươi đã chết rồi."
Kim Vũ: "Cảm tạ ngài đã thủ hạ lưu tình."
Đỗ Nhược nhàn nhạt nói: "Không cần ta thủ hạ lưu tình."
"Vào khoảnh khắc ngươi ký tên xuống, bất luận tương lai là sự huy hoàng của huyết thống thuần chủng hay là ánh rạng đông của huyết thống lai tạp, ngài đều sẽ là một tội nhân thiên cổ, phải bị khắc tên lên bia đá sỉ nhục của lịch sử, bị hàng tỷ quốc dân phỉ báng."
"Hơn nữa..." Đỗ Nhược quay đầu lại nhìn Kim Vũ, "Thuần huyết chí cao vô thượng là lời nói dối buồn cười nhất mà ta từng nghe."
Đầu ngón tay Kim Vũ run lên nhè nhẹ, sau đó nắm chặt lại, nói: "...Tán thưởng."
...
Kế hoạch càn quét huyết thống lai tạp này một khi được ban bố, ở toàn đế quốc đã gây ra sóng to gió lớn!
Trong phút chốc, lòng người hoang mang, đế quốc đại loạn!
Vô số người trên mạng mắng chửi Kim Vũ ầm ĩ, đối với chính sách này tràn ngập sự khó hiểu và phẫn nộ. Một vài thú nhân thuần huyết cũng không thể lý giải, sôi nổi đăng bài lên mạng.
【 Rụt Rè: Hoàn toàn không thể lý giải được ý nghĩa của chính sách này nằm ở đâu. 】
【 Suy Tư: Tôi là thú nhân thuần huyết, ID thân phận: SBXBWNIDXI, tôi xin dùng tên thật để lên án kế hoạch càn quét này. Tạp huyết và thuần huyết đều là công dân của đế quốc, không nên phải chịu sự đối xử như thế này! 】
【 Trạm Gác Xanh: Nguyên nhân này còn không đơn giản sao... là do quân cách mạng đã ép người ta đến mức phải nổi nóng đó. 】
【 Kéo Kéo A: Tôi phải làm gì bây giờ, hiện tại đã có người xông vào nhà tôi, vợ của tôi là một thú nhân có một phần ba huyết thống lai tạp, hiện tại đã bị người ta mạnh mẽ lôi đi từ trong nhà... Con tôi còn đang khóc, cái đề án chết tiệt này rốt cuộc là sao chứ!! 】
【 Oa Ca Ca: Hàng xóm cách vách đã bị bắt đi rồi... thật là kinh khủng!! 】
【 Chín Tài Năm: Tôi có một đề nghị... nhân lúc này, mau chóng nhờ người chuyển những người bạn có quan hệ huyết thống lai tạp trong nhà đến Ngưu Ngưu tinh và Mị Mị tinh...】
【 Duỗi Tay: Vô dụng thôi, phi thuyền quốc gia đi Ngưu Ngưu tinh và Mị Mị tinh đã cấm đăng ký, hơn nữa phi thuyền tư nhân cũng đã bị hạn chế bay! 】
【 Sax Sâm: Thật ra... cũng không có gì... dù sao thì thú nhân lai tạp... vẫn luôn bị khinh thường, thật ra đế quốc đã sớm muốn làm như vậy rồi...】
【 Khách Khách Khách: Đồ nhu nhược cút đi cho ta!! Đế quốc muốn làm như vậy thì ta phải bị làm sao à? Lùi một bước, lùi một bước, lùi một bước, muốn lùi thì tự ngươi lùi đi! Ta có vợ có con, cho dù có chết, ta cũng sẽ không lùi một bước!! Mẹ nó chứ thuần huyết chí cao vô thượng!! 】
...
Trong phút chốc, cả đế quốc tiếng kêu than dậy trời đất!
...Dù nói thế nào, có đơn đặt hàng đều là chuyện rất vui.
Tuy rằng một vạn cây cải trắng thì có hơi quá đáng.
Hạ Ngư nhìn một chút, vị khách hàng này còn mua cả những món ăn khác của Miêu Miêu Hiên, về cơ bản chỉ cần có là đều mua.
Hạ Ngư bảo Tiểu Quả đem tất cả hàng dự trữ trong nhà ra đóng gói rồi gửi đi, sau đó gửi tin nhắn cho khách hàng.
【 Miêu Miêu Hiên: Thân ái, xin hỏi có phải ngài đã đặt trước 13000 cây cải trắng không ạ? 】
【 Nước Tương Vịt: Đúng vậy. 】
【 Miêu Miêu Hiên: Hiện tại tạm thời không có nhiều hàng như vậy đâu ạ. 】
【 Nước Tương Vịt: Không sao, sau này có thì gửi là được. 】
Hạ Ngư: "..."
Lần đầu tiên nhìn thấy một vị khách hàng "Phật hệ" như vậy.
Hạ Ngư đóng cửa sổ trò chuyện lại, bắt đầu có chút u sầu.
Vi Nhi Pháp nhìn mặt đoán ý: "Sao vậy?"
Hạ Ngư liếc nhìn con mèo ngốc bên cạnh: "..."
Làm sao bây giờ, không muốn nói chuyện với nàng ấy lắm.
Vi Nhi Pháp cúi đầu, đôi tai hơi run lên, nàng híp mắt, hỏi lại một lần nữa: "Sao vậy?"
Hạ Ngư: "..."
Đôi tai kia!!
Chịu không nổi!!
Hạ Ngư không chút biểu cảm mà đặt tay lên trên tai của Hoan Hỉ: "...Có người đã đặt hơn một vạn cây cải trắng, nhưng mà tôi bây giờ không có nhiều như vậy."
Vi Nhi Pháp: "..."
Đầu ngón tay của cô bé ấm áp, cọ đến tai nàng ngứa ngáy. Vi Nhi Pháp không nhịn được, lại run run đôi tai vài cái, giọng nói càng thêm khàn đi: "Vậy thì từ chối đi."
"Khách hàng là thượng đế, là không thể từ chối!" Hạ Ngư nói một cách đầy lý lẽ, sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi phải càng nỗ lực kiếm tiền mới được."
Vi Nhi Pháp nói: "Tôi..." nuôi cô.
Miệng lại lập tức bị ấn xuống.
Ngón tay xanh nhạt của cô bé, nhìn chằm chằm vào mắt nàng rất nghiêm túc: "Tôi phải nỗ lực kiếm tiền mới được."
Hoan Hỉ là Vi. Vi giàu như vậy.
Tuy rằng là thủ lĩnh của quân cách mạng, nhưng trước khi gặp được nàng, chắc hẳn đã sống một cuộc sống vô cùng tùy ý.
Nàng chỉ là tình cờ gặp một con mèo nghèo túng, muốn nhặt nó về nhà, chiếm làm của riêng.
Muốn đối tốt với nó, cho nên mới nỗ lực kiếm tiền.
Chỉ là khi mèo biến thành Hỉ.
Nàng thật ra cũng đã từng mê mang... chính mình tại sao lại muốn kiếm tiền.
Tựa như đột nhiên mất đi mục tiêu sống.
Nhưng nghĩ lại, mua mèo cũng cần tiền: "..."
Cho nên liền tiếp tục kiếm tiền.
Nhưng bây giờ, nàng biết mình thích Hoan Hỉ, mà Hoan Hỉ chính là thổ hào Vi.
...Lúc nào cũng có cảm giác, nếu như lại không nỗ lực kiếm tiền, thì sẽ không xứng với nàng ấy.
Nàng mới không cần làm một con cá nghèo nhỏ bé phải dựa dẫm vào mèo đâu.
Mèo sao lại có thể nuôi cá chứ, kỳ quái quá đi, nhất định sẽ bị ăn thịt mất .
Cô bé nghiêm túc nhìn dáng vẻ của nàng, đôi mắt phảng phất như đang phát sáng.
Đặc biệt xinh đẹp.
Vi Nhi Pháp thấp giọng nói: "Được."
Thế nhưng ngay sau đó, máy truyền tin trên quang não của nàng đột nhiên vang lên.
Hạ Ngư liền nhìn thấy Hoan Hỉ vốn đang rất dịu dàng, con ngươi màu hoàng kim từ từ ngưng tụ lại một luồng sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
Hạ Ngư: "Sao vậy?"
Vi Nhi Pháp vươn tay, xoa đầu cô: "Không có gì."
Hạ Ngư nhìn chằm chằm nàng.
Vi Nhi Pháp bị nhìn đến không được tự nhiên: "..."
Nàng nói: "Cô sẽ không thích những chuyện này đâu."
Hạ Ngư: "Nhưng mà tôi thích cô."
Vi Nhi Pháp: "........................"
Vi Nhi Pháp từ cổ đến chóp tai lập tức nóng bừng!!
Chuyện như thế này mà lại có thể nói ra một cách thoải mái hào phóng như vậy!
Hạ Ngư lại như thể không phát hiện ra, đầu ngón tay vuốt ve chiếc vỏ sò trong lòng bàn tay, nghiêm túc như một học sinh tiểu học đang học thuộc bài: "Cho nên, những chuyện mà cô quan tâm, tôi đều muốn quan tâm."
Nếu Vi Nhi Pháp ngẩng đầu nhìn kỹ, là có thể nhìn thấy sau khi cô bé nói xong, chóp tai đã ửng hồng.
Vi Nhi Pháp khẽ thở dài: "Vương tinh đã tuyên bố kế hoạch càn quét, hiện tại đã bắt đầu thi hành ở các hành tinh rồi."
Hạ Ngư ban đầu có chút mê mang, nhưng rất nhanh liền nhớ tới tin tức đã xem mấy hôm trước, nhất thời kinh ngạc trợn to mắt: "Tôi tưởng là giả... thật sự thi hành sao?"
Kế hoạch càn quét huyết thống lai tạp, Hạ Ngư chỉ là nghe nói qua, nhưng "mưa dầm thấm lâu", nàng đại khái cũng hiểu được điều này có ý nghĩa gì.
Theo nàng thấy, tuy rằng có người bị bệnh mới ban bố kế hoạch này, nhưng kế hoạch này không thể nào được thi hành.
Suy cho cùng đế quốc lớn như vậy, có nhiều hành tinh như vậy, thú nhân lai tạp có bao nhiêu, mà thú nhân thuần huyết lại có bao nhiêu?
Hạ Ngư nhíu mày: "Chính sách loại này sẽ không bị phản đối sao?"
Vi Nhi Pháp nói: "Vô dụng."
Tuy rằng sẽ có người phản đối, nhưng chắc chắn sẽ là số ít. Thú nhân thuần huyết sẽ đứng ở nơi có lợi ích cao nhất của chính mình.
"Bởi vì việc mạnh mẽ thi hành thuyết thuần huyết, thú nhân lai tạp đã bị giới chính trị của vương tinh hoàn toàn bài trừ." Vi Nhi Pháp nói, "Yêu cầu đầu tiên đối với nhân viên công vụ của đế quốc chính là thuần huyết."
Hạ Ngư đại khái đã nghe hiểu...
...Chính là việc thi tuyển công chức của đế quốc này, yêu cầu cơ bản lại là huyết thống.
Không phải thuần huyết thì đến cả ngưỡng cửa của công chức cũng không vượt qua được, lại còn muốn lay chuyển chính sách của người thống trị tối cao của vương tinh, đúng là nằm mơ.
"Nói cách khác, trong giới chính trị của vương tinh, không có một ai là lai tạp đúng không?" Hạ Ngư mơ hồ đã hiểu ra.
"Cũng không phải như vậy." Vi Nhi Pháp nói, "Cũng có những chính khách lai tạp đã lớn tuổi, những người đã cầm quyền trong giới chính trị từ trước khi thuyết thuần huyết được thi hành. Đương nhiên, đại đa số tuổi tác đã cao."
Những người này tuy rằng có đủ sức ảnh hưởng, nhưng ở trong cái thời đại thuần huyết là trên hết này, lại không nhất định có đủ quyền lên tiếng.
"Nếu cái này được thi hành, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Vi Nhi Pháp: "Những thú nhân lai tạp cường đại sẽ bị biếm thành nô lệ, những thú nhân yếu ớt sẽ bị lưu đày hoặc tàn sát, từ đó mất đi thân phận công dân, hoàn toàn trở thành sức lao động giá rẻ của người thuần huyết."
Hạ Ngư mở to hai mắt: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nàng tuy rằng đã sống rất lâu rất lâu, đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh, nhưng nàng vẫn luôn là một người ngoài cuộc. Hơn nữa, ký ức cũng rời rạc và tan vỡ, làm đồ ăn thì còn được, chứ đối với loại tình huống này, thật đúng là bó tay không có cách nào.
"Không cần làm gì cả," Vi Nhi Pháp xoa tóc cô, "Cô chỉ cần làm chuyện cô muốn làm là được rồi."
Hạ Ngư: "Hoan Hỉ..."
"Cô phải tin tưởng." Vi Nhi Pháp từ từ nói, "Có một số người, từ khi sinh ra đã là để thay đổi thế giới."
Giọng nàng trầm ổn và dịu dàng, nghe vào làm người ta an tâm.
Hạ Ngư nghĩ ngợi: "Nhưng cô không phải là mèo sao?"
Vi Nhi Pháp: "...Mèo cũng có thể." = =
Vi Nhi Pháp kết nối thông tin với 005.
"Đều đã chuẩn bị xong chưa?"
Khóe miệng 005 hơi nhếch lên: "Đã sớm chuẩn bị xong rồi, tôi đã tuyên bố thông tin về các căn cứ cách mạng cụ thể của mỗi hành tinh trên các diễn đàn lớn, tiếp theo phải nhờ vào ngài để che chắn đi sự giám sát của bên vương tinh."
"Ừm, được."
005 không nhịn được mà nói: "May mà có sự giúp đỡ của bà Đỗ, các căn cứ cách mạng mới có thể được xây dựng thuận lợi như vậy. Người này rốt cuộc là ai vậy, lợi hại thật, vốn dĩ cho rằng việc xây dựng căn cứ ở các hành tinh khác sẽ rất khó khăn, không ngờ chỉ cần một câu nói của bà ấy là được rồi."
Vi Nhi Pháp nghĩ tới bà lão thỏ có tính cách quật cường kia: "...Nghe nói là người tình mà vị nguyên soái khai quốc vẫn luôn theo đuổi nhưng không theo đuổi được."
005 "Oa" một tiếng: "Lợi hại!"
"Căn cứ cách mạng đã xây xong, tôi cũng đã bảo người chuẩn bị xong ID thân phận của các thú nhân lai tạp, khi nào thì sẽ đưa những người đó qua đây?"
Vi Nhi Pháp nói: "Còn phải đợi một chút."
005: "...Đợi nhưng mà lệnh càn quét đã được ban bố rồi... nếu lại muộn nữa thì..."
Vi Nhi Pháp nói bằng giọng lãnh đạm: "Không phải tất cả mọi người đều giống như ngươi, đối với hiện trạng tràn ngập phẫn nộ đâu, 005."
005 khựng lại.
"Trên thế giới này, những người hài lòng với hiện trạng mới là đại đa số trầm mặc."
Cái quốc gia đang bị thống trị bởi lý luận hủ bại này, những thú nhân lai tạp bị áp bức đã giả vờ ngủ quá lâu quá lâu rồi.
Các nàng nhẫn nại tất cả屈辱, nuốt vào tất cả sự kỳ thị, từng bước một làm cho mình thấp kém đến tận bụi bặm, giống như ếch bị luộc trong nước ấm, cuối cùng đánh mất tất cả sức mạnh đấu tranh, ngược lại cho rằng tất cả mọi thứ đều là lẽ đương nhiên.
Không nói một lời, vô thanh vô tức, tiếp nhận tất cả.
Chỉ cần có thể sinh tồn, tất cả đều có thể nhượng bộ.
Những người lai tạp như vậy cần phải để cho các nàng biết...
Nhẫn nhục chịu đựng chỉ biết mất đi tất cả, người thân, người yêu, gia đình.
Chỉ có cảm nhận được nỗi đau thấu xương mới có thể kích phát ra sự phẫn nộ và sức mạnh cường đại nhất!!
Vi Nhi Pháp nhàn nhạt nói: "Một linh hồn cách mạng dũng cảm phải tràn ngập sự phẫn nộ và quyết tâm liều chết, 005, quân cách mạng không cần những kẻ nhu nhược."
005 giác ngộ: "Hiểu rồi!"
Đóng thông tin lại, Vi Nhi Pháp nhìn ánh nắng rải xuống Ngưu Ngưu tinh.
Rõ ràng là một ngày thu ấm áp như vậy.
Lại luôn có người muốn làm cho mùa đông khắc nghiệt đến gần.
Vi Nhi Pháp nghĩ tới rất lâu rất lâu về trước, hoa anh đào ở vương tinh nở rộ.
Nàng và Kim Vũ đều là ứng cử viên vua, ở trong cung điện phụ của vương điện.
Ở nơi đó, vị chó Samoyed kia yên tĩnh nhìn những đóa hoa anh đào đang từ từ tàn lụi, nhẹ giọng nói: "Mùa đông khắc nghiệt sắp đến rồi."
Mùa đông khắc nghiệt buông xuống, không thấy cảnh xuân.
Nàng quay đầu lại nhìn cô.
Vi Nhi Pháp lạnh lùng nhìn lại.
Vị mỹ nhân tái nhợt, giữa mày luôn có một nỗi sầu nhàn nhạt. Con chó Samoyed cấp tám cường hãn đó nhìn một cây hoa anh đào, dường như đang tưởng niệm một người trong mộng.
Nàng lẩm bẩm: "Trước đây nàng ấy thích xem hoa anh đào."
"Hoa anh đào trong cả vương điện, chỉ có chỗ của ngươi là nở đẹp nhất."
Sau đó cười cười: "Có điều nàng ấy đã không còn nữa, ta thay nàng ấy xem, ngươi không cần ghét bỏ."
Vi Nhi Pháp không có hứng thú gì với nàng, tùy tiện gật đầu rồi rời đi.
Chỉ là bây giờ hồi tưởng lại, kết hợp với một vài lời đồn đãi đã từng nghe qua.
Vị vua cao ngạo mà tịch mịch đó.
Người tình thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư của nàng, vào năm mười tám tuổi đã chết vì một căn bệnh di truyền thuần huyết 【 hiếm thấy 】.
Lúc đó Vi Nhi Pháp không thể lý giải được tâm trạng của nàng.
Chỉ là giờ khắc này.
Trong lòng nàng bỗng nhiên run lên.
Hạ Ngư... nàng là...
Cá thuần huyết, hay là cá lai tạp??
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta nha ~
Vô cùng cảm tạ mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro