Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Vi Nhi Pháp lập tức đổ hết trách nhiệm cho 005: "Là 005 làm."

Hạ Ngư không thuận theo không buông tha: "Chỉ là cô 005 tại sao lại phải làm một con cá như vậy?"

Nàng đáng yêu như vậy, tại sao không làm theo dáng vẻ của nàng?

Cái thứ có vây cá đuôi cá này, làm sao có thể đáng yêu bằng nàng!

Hạ Ngư nhìn chằm chằm: "Là tôi không đáng yêu sao?"

Cô bé vẫn chưa rời giường, nàng cuộn mình trong ổ chăn, đường cong nơi cổ vừa tinh tế lại vừa dịu dàng, chiếc áo ngủ hơi mỏng để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo. Nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn cô, rèm cửa hôm qua không được kéo lại, ánh nắng ấm áp của Ngưu Ngưu tinh xuyên qua Vi Nhi Pháp, bóng dáng nàng bao phủ lên người cô.

Dưới ánh sáng tranh tối tranh sáng, đôi chân xinh đẹp tinh xảo của nàng lộ ra khỏi chăn, một sự quyến rũ không lời.

Vi Nhi Pháp: "..."

Vi Nhi Pháp thấp giọng nói: "Cô đáng yêu nhất."

Không chỉ đáng yêu mà còn quyến rũ.

Hạ Ngư cảm thấy mỹ mãn, nhưng ngoài miệng lại không tha người: "Tôi đáng yêu? Tôi đáng yêu chỗ nào?"

Tưởng tượng đến việc con mèo hư này lại còn cất giấu một lớp áo giáp mèo nữa, dỗ cho nàng xoay mòng mòng, Hạ Ngư liền cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Thật quá đáng, nàng là một con cá thông minh như vậy, lại có thể bị một con mèo dỗ cho không tìm thấy cả đông tây nam bắc!

Mất mặt cá, quá mất mặt cá!

Vi Nhi Pháp nói thật lòng: "Chỗ nào cũng đáng yêu."

Hạ Ngư: "Cô nói dối."

Vi Nhi Pháp: "..."

Vi Nhi Pháp biết cô bé đang tức giận, nhìn nàng cáu kỉnh, nàng lại có một sự yên tâm kỳ lạ.

Hạ Ngư còn không buông tha nàng, nàng chỉ vào con cá giả trong tay, vô cớ gây rối: "Con cá này đẹp sao?"

Vi Nhi Pháp xem một cái, thành khẩn lắc đầu: "Xấu xí."

Hạ Ngư: "Xấu xí mà cô còn xem."

Vi Nhi Pháp: "..."

Hạ Ngư chỉ vào con mèo giả trên đầu giường, vô cớ gây rối: "Cô còn hôn."

Lúc cô bé nói chuyện, động tác hết chỉ mèo lại chỉ cá làm cho chiếc áo ngủ bị nghiêng đi, để lộ ra một chút cảnh xuân nơi bả vai.

Vi Nhi Pháp cảm giác trong ngực như có một ngọn lửa đang cháy, cháy đến mức huyết mạch nàng nóng bỏng, đại não trầm xuống.

Nàng nhẫn nại, thong thả lắc đầu, vô cùng kiên nhẫn mà thanh minh cho chính mình: "Không có."

Nàng không muốn hôn cái đó.

Hạ Ngư: "..."

Tôi đương nhiên biết cô không hôn nhưng tôi nói cô hôn thì cô chính là đã hôn, tôi chính là đang tức giận, chính là đang vô cớ gây rối mượn đề tài, lúc này cô nên nói xin lỗi tôi sai rồi, bằng không nếu không cẩn thận mà lột xuống thêm một lớp áo giáp mèo nữa thì nàng sẽ cảm thấy rất chưa hết giận!

Hạ Ngư "ba ba ba" còn định nói: "Tôi nói cô có thì cô liền..."

Đôi môi hồng hào của cô bé, phủ lên một lớp ánh sáng tinh tế, "ba ba ba" nói không ngừng, làm người ta không nhịn được mà muốn hôn lấy, phong bế lại tất cả sự xấu tính của nàng.

Vi Nhi Pháp nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Lời nói của Hạ Ngư đột nhiên im bặt.

Chăn bị lật lên, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, nàng bị ấn trở về trên chiếc giường mềm mại. Mái tóc đen của người phụ nữ bay lên thành một đường cong vừa mềm mại lại vừa sắc bén, đôi mắt hoàng kim kiềm chế. Hơi ấm trên môi cũng nóng bỏng như tay nàng, chiếc răng nanh nhọn hoắt cọ qua cánh môi mềm mại của cô. Vào khoảnh khắc đó, như thể một ngọn lửa rừng bùng lên từ bên môi, thú tính và huyết mạch ẩn sâu trong linh hồn tức khắc sắp bùng nổ, nhưng lại ở trong cơn sóng cuồng và thô bạo cuộn trào lấy sự dịu dàng, vừa nhẫn nại lại vừa khắc chế, nhưng lại không nhịn được dục vọng bốc cháy lên từ sâu trong linh hồn. Nàng hôn càng sâu, càng sâu...

Hơi thở trên môi cô bé vừa ngọt thanh lại vừa dịu dàng, phảng phất như có thể gột rửa đi nỗi thống khổ và buồn bực trong linh hồn. Sự mê mang của tuổi trẻ, tất cả những thống khổ đã trải qua, con đường dài phía trước, tất cả những bụi gai phải trải qua, gần như đều có thể ở trong sự dịu dàng này mà từ từ hòa tan.

Hạ Ngư bị hôn đến có chút choáng váng, nàng mở to hai mắt, mê mang nhìn Hoan Hỉ trên người mình.

Chỉ cảm thấy ánh nắng dịu dàng rải xuống, Hoan Hỉ ngược sáng nhìn nàng, gương mặt xinh đẹp có vài sợi tóc đen vương xuống, cọ vào làm nàng ngứa ngáy. Đôi mắt hoàng kim sáng lên trong bóng tối, như thể một con dã thú thô bạo đã khóa chặt con mồi. Rõ ràng bản năng làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm, nhưng nàng một chút cũng không sợ.

Bởi vì trong sự điên cuồng vô tận đó, nàng nhìn thấy sự dịu dàng mà con dã thú này đang nỗ lực che lấp nơi đáy mắt.

Sau một nụ hôn, đến cả giọng nói máy móc của Vi Nhi Pháp cũng nhuốm ba phần nghẹn ngào khó nhịn.

Nàng thấp giọng dỗ dành cô: "Ừm... ngoan, tôi sai rồi."

Hạ Ngư mê mang nhìn nàng, bị hôn đến khô cả miệng lưỡi, tai ong ong nóng bỏng, trong mắt lấp lánh ánh nước xinh đẹp. Nàng nhìn cặp mắt màu hoàng kim sáng ngời đó, trái tim như nai con chạy loạn.

Nàng nhớ tới đêm qua, con mèo hư này trên người nhuốm gió lạnh và ánh trăng, còn có cả âm sắc quyến rũ và khàn khàn dụ dỗ cá đó.

Nàng đã nói với cô, ngủ ngon.

Hàng mi dài mảnh mai của Hạ Ngư run lên nhè nhẹ, nàng bị ấn trên giường, nhìn nàng, rõ ràng nên tức giận.

Nàng còn chưa nói thích nàng, đã lại hôn nàng.

Con mèo Matryoshka này còn cất giấu một lớp áo giáp mèo không nói cho nàng biết.

Nàng nói nàng đi ngủ rồi, lại lén lút đi hóng gió.

Sao lại có một con mèo biết nói dối lừa cá như vậy chứ.

Nhưng làm sao bây giờ.

Nàng một chút cũng không nỡ tức giận. Chỉ là cũng không muốn tha thứ cho nàng.

Sau khi Vi Nhi Pháp "tiền trảm hậu tấu" mà hôn xong, nàng nhìn Hạ Ngư. Một bàn tay cùng mười ngón tay của cô đan vào nhau, ở giữa là một chiếc vỏ sò đang khép chặt miệng. Nàng cúi đầu nhìn cô, rồi lại hôn lên mắt cô, giọng nói khàn khàn, từng câu từng chữ gọi tên nàng: "Tôi không hôn nàng ta..."

"Chỉ hôn cô."

Trong biển lòng nàng là sóng cuồng, nơi đầu tim là sự nuông chiều.

Tuy rằng là giọng máy móc, nhưng lại quyến rũ và dịu dàng.

Hạ Ngư vẫn như cũ nghe được tiếng ngón chân hơi co lại, nàng theo bản năng đá một chân, con cá giả có đuôi cá kia đã lăn mấy vòng trên khăn trải giường, rồi "bụp" một tiếng bị ném xuống đất.

Phá vỡ sự tĩnh lặng.

Hạ Ngư theo bản năng: "A... rớt xuống đất rồi."

Vi Nhi Pháp: "..."

Vi Nhi Pháp theo bản năng đứng dậy: "..."

Hạ Ngư một phen túm chặt lấy chiếc chìa khóa trên vòng cổ của nàng: "...Ngươi không được đi!"

Nàng tuyệt đối không cho phép con mèo của nàng đi chạm vào con cá giả kia!!!

Hừ, con mèo dối trá này, vừa mới nói chỉ hôn nàng, bây giờ lại muốn đi nhặt cá giả!

Con mèo Matryoshka ba lòng hai ý này!!

Bị túm chặt vòng cổ, Vi Nhi Pháp bị đầu ngón tay của Hạ Ngư trêu chọc vào cổ: "............"

A, con cá này, chẳng lẽ là đang chơi với lửa.

Nước Tương Vịt thoải mái tắm rửa xong, tự rót cho mình một ly dung dịch dinh dưỡng, rồi ngồi dưới ánh nắng ấm áp, bắt đầu từ từ uống.

Ừm, bữa sáng một ly dung dịch dinh dưỡng, thật dưỡng sinh.

Nàng tuy rằng là một thú nhân vịt lai tạp, nhưng mà kỳ thị là của người khác, cuộc sống vẫn là của chính mình, hơn nữa lại rất trạch, cho nên ngày thường vẫn sống vô cùng tự tại.

...Trừ năng lượng cuồng bạo trong cơ thể sẽ làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

Uống uống, ánh mắt nàng từ từ chuyển hướng về phía...

...

Ánh mắt Nước Tương Vịt lại từ từ quay về với ly dung dịch dinh dưỡng trong tay.

Chiếc cốc hình miệng vịt con màu vàng đáng yêu không chịu được, dung dịch dinh dưỡng màu xanh lá lấp lánh dưới ánh mặt trời: "..."

A, vàng phối với xanh lá.

Nước Tương Vịt bỗng nhiên ấn chiếc ly xuống bàn, bởi vì dùng sức quá lớn, đầu ngón tay lại có thể nổi cả gân xanh!

Nàng kiềm chế năng lượng cuồng bạo đang xao động trong cơ thể. Những tháng ngày vốn yên ả, lại bị chúng nó làm cho thành một mớ tơ vò.

Mỗi ngày đều phải uống những thứ này, thật sự... phiền chết đi được.

Chỉ là ăn những thứ khác sẽ chỉ làm cho năng lượng cuồng bạo càng thêm buồn bực.

...

Ánh mắt Nước Tương Vịt lần thứ ba chuyển đến góc kia.

Một cây cải trắng vô cùng tinh xảo, được bọc trong màng bọc thực phẩm còn chưa tính, lại có thể còn thắt cả nơ bướm.

"..."

Theo lý mà nói... các cửa hàng trên Tinh Đào thường sẽ không có giới thiệu giả dối, cho nên nói, đây thật sự là một cây... cải trắng không có năng lượng cuồng bạo?

Nàng ngồi xổm trước cây cải trắng.

Có thể thấy được chủ tiệm thật sự vô cùng dụng tâm, cây cải trắng được rửa rất sạch sẽ, không thấy một tia bụi bẩn nào.

Nội tâm Nước Tương Vịt giãy giụa, cây cải trắng mua với giá 10 tinh tệ... thật sự có thể ăn sao?

Nhưng dung dịch dinh dưỡng nàng thật sự uống không nổi nữa.

Trước đây cũng có tình huống uống không nổi dung dịch dinh dưỡng, nhưng nàng không có cách nào, thường là phải chịu đựng đến khi đói không chịu nổi, đói đến mức có thể cảm giác được thành dạ dày đang cọ xát vào nhau mới có thể đi uống.

Suy cho cùng, so sánh giữa mạng vịt và việc khó uống, thì mạng vịt quan trọng hơn (:

Nhưng bây giờ...

...

Ừm, mình có thể tin tưởng Tinh Đào chứ nhỉ?

Nước Tương Vịt mặt vô biểu tình mở chiếc nơ bướm ra, nhìn cây cải trắng e thẹn đang lộ ra bên ngoài: "..."

...

A, cây cải trắng này thật sự to quá đi, một thiếu nữ yếu ớt như nàng vừa nhìn đã biết là ăn không hết rồi (:

Cô gái hot girl mạng "năm tháng tĩnh hảo" dùng ánh mắt soi mói thường ngày để nhìn cây cải trắng được bọc trong màng bọc thực phẩm.

Không thể không nói, tỷ lệ của cây cải trắng này thật sự rất tốt, trên xanh biếc dưới trắng ngọc. Vừa mở màng bọc thực phẩm ra, Nước Tương Vịt đã có thể cảm nhận được cái cảm giác sảng khoái ập vào mặt.

Biểu cảm của Nước Tương Vịt hơi động.

Nàng có thể cảm nhận rất rõ ràng, cây cải trắng này... hình như thật sự có chỗ nào đó không giống.

Vậy vấn đề ở đây là, cải trắng nên ăn như thế nào?

...

...Ăn sống chắc là không chết đâu nhỉ?

Tuy rằng nàng là thú nhân lai tạp nhưng cũng không phải tất cả người lai tạp đều sẽ biết nấu ăn...

...

Nước Tương Vịt bẻ ra một lá cải trắng, "rắc" một tiếng, vừa giòn lại vừa dễ nghe. Chỉ cần nghe âm thanh thôi đã biết đây quả thật là một cây cải trắng tươi mới.

Nàng thử thăm dò, vô cùng cẩn thận, cắn một miếng.

Vào khoảnh khắc đó.

Vị ngọt thanh thuộc về cải trắng, mang theo một chút giòn tan, cuộn trào trong miệng. Nhai một miếng, nước văng khắp nơi, vừa ngọt thanh vừa dịu dàng, mang theo một hơi thở trong veo, trong nháy mắt đã vỗ về cho sự xao động dấy lên vì năng lượng cuồng bạo không còn một mảnh!

Nước Tương Vịt trong nháy mắt mở to hai mắt, theo bản năng nuốt xuống.

Cải trắng hòa lẫn một loại sức mạnh nồng hậu và dịu dàng, phảng phất như trăm sông đổ về một biển. Năng lượng cuồng bạo vẫn luôn làm khó nàng trong cơ thể lúc này phảng phất như đã gặp phải thứ gì đó đáng sợ, mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, ngược lại giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, cuộn tròn ở trong góc, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị luồng sức mạnh đó cắn một miếng, trở nên càng thêm mỏng manh.

...

Ba phút sau, Nước Tương Vịt nhìn cuống cải trắng trong tay: "............"

Một cây cải trắng sao lại ít như vậy?!! Tại sao lại ít như vậy!! Dựa vào cái gì mà lại ít như vậy!!

Nàng cảm giác năng lượng cuồng bạo trong cơ thể gần như sắp biến mất, hơn nữa thay vào đó là nguyên lực trở nên sâu sắc hơn một chút.

Nàng vốn chỉ là một thú nhân cấp hai, nhưng mà... ăn xong cây cải trắng này, nàng hình như sắp tiến giai rồi, trời đất ơi!!

A a a a a!!!

Nước Tương Vịt té ngã lộn nhào chạy về sofa, không còn dáng vẻ "năm tháng tĩnh hảo" nữa, nàng bây giờ chỉ muốn biết ——

Rau dưa của Miêu Miêu Hiên còn hàng hay không!!!

Nàng muốn tích trữ hàng!!! Táng gia bại sản cũng phải tích trữ hàng!!

Đừng nói là cải trắng, nàng có thể xoay 360 độ Thomas để biểu diễn ăn sống ớt cay đỏ!!

Một người phụ nữ dù có "năm tháng tĩnh hảo" đến đâu, khi đối mặt với thứ mình muốn và cần phải giành giật.

Tốc độ tay không nghi ngờ gì nữa đã đạt đến một độ cao thần bí mà ngay cả các tay đua xe tinh tế cũng không thể đạt tới!

Mà khi phần độ cao thần bí này đến với Miêu Miêu Hiên mà Hạ Ngư đã quên thiết lập hạn mức: "..."

...

Hạ Ngư, người vừa mới hôn Vi Nhi Pháp xong, mê mang nhìn thông báo của quang não, dụi dụi mắt: "..."

Giọng Vi Nhi Pháp hơi khàn: "Sao vậy?"

Hạ Ngư: "...Tôi bị mù à?"

Vi Nhi Pháp: "...Không có đâu."

Cho nên...

Miêu Miêu Hiên từ lúc mở cửa hàng đến bây giờ chỉ có một đơn đặt hàng...

...

...Tại sao lại có thể trong một giây lại có thêm hơn 13000 đơn đặt hàng?! Lại còn đều là cải trắng??!!!

Một vạn cây cải trắng, đây là muốn muối dưa trong bao lâu chứ!

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta nha ~

Vô cùng cảm tạ mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

P/s: Hiện mới có một chương thôi nhé, không thấy chương phòng trộm đâu cả, nên chắc cả ngày chỉ có 1 chương thôi ╮(︶▽︶)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro