
Chương 65 + 66
Hạ Ngư nhìn về phía Hoan Hỉ: "Cô bảo nàng ấy chuẩn bị?"
Không phải là không thích mình sao?
Vừa rồi còn không nói lời nào, vừa mở cửa ra đã lao thẳng đến chuyện kết hôn là sao?
Đột ngột quá, mình cũng chưa chuẩn bị xong đâu!
Vi Nhi Pháp: "Không phải..." Không phải nàng bảo người ta bài trí thành như vậy!
Hạ Ngư: "Không phải cô bảo người chuẩn bị sao?"
Vi Nhi Pháp: "Là..." Là nàng bảo người chuẩn bị thì không sai...
Hạ Ngư: "Là sao?"
Hạ Ngư cất giấu ý xấu, cố ý hùng hổ doạ người.
Vi Nhi Pháp dứt khoát không nói nữa, nàng khoanh tay, một đôi mắt hoàng kim nhìn Hạ Ngư.
Bị cặp mắt hoàng kim kia của Vi Nhi Pháp nhìn chăm chú, Hạ Ngư cũng có chút ngượng ngùng. Nàng ho khan hai tiếng, chóp tai hơi ửng hồng: "Vậy... tối nay, nghỉ ngơi thế nào đây."
Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm!!
Vi Nhi Pháp thấp giọng nói: "Cô ngủ ở đây."
Ánh mắt nàng hơi liếc đi, không dám nhìn vào mặt Hạ Ngư, nàng nhìn hai bức tượng nhỏ đang hôn nhau trên tủ đầu giường: "..."
Khuôn mẫu của người mèo kia chính là làm theo dáng vẻ của nàng, đồng phục màu đen, trên đôi tai mèo trắng như tuyết có một đốm đen, đôi mắt khép hờ, cúi đầu hôn môi một cô gái nhỏ có đuôi cá, tai là vây cá.
Tay nghề thủ công tinh tế và duy mỹ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được sự ám chỉ tràn đầy.
...Làm cũng rất giống.
Tầm mắt của Vi Nhi Pháp gian nan dời từ món đồ thủ công trên tủ đầu giường đến tấm rèm cửa màu hồng phấn: "..."
Hạ Ngư liền nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Hoan Hỉ, người vốn đang cố gắng duy trì vẻ như không có chuyện gì, bỗng nhiên đỏ bừng.
Hạ Ngư theo bản năng nhìn theo ánh mắt của nàng.
Ở cuối tầm mắt, hoa văn ở phía dưới cùng của rèm cửa đều là hình những con mèo và cá đang hôn nhau.
Hạ Ngư: "..."
Tuy rằng Hạ Ngư lại muốn trêu chọc con mèo một chút, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà bắt đầu đỏ mặt.
Căn phòng này thật là...
Tuyệt vời.
Nàng giả vờ như không phát hiện: "Tôi ngủ ở đây? Vậy cô ngủ ở đâu?"
Vi Nhi Pháp cảm thấy không thể ở lại đây thêm nữa: "Tôi... ngủ bên ngoài, ngủ ngon."
Nàng căn bản không dám nhìn vào mặt Hạ Ngư, nói xong liền như một tia chớp mà xoay người ra khỏi cửa, trong lòng căng thẳng không thôi.
Hạ Ngư nhìn bóng lưng rời đi của con mèo, vươn đầu ngón tay ra rồi lại hơi rụt lại: "..."
A, đồ mèo ngốc.
Nàng lại có chút muốn giận dỗi.
Thế nhưng quay đầu lại nhìn thấy chiếc giường nước hình trái tim khổng lồ: "..."
Khóe miệng Hạ Ngư lại không nhịn được mà muốn nhếch lên, nàng đè lại khóe môi: "Ừm..."
Không được, không thể cười, vẫn là nên giận dỗi đi.
Nàng bây giờ đang giận, cho nên không thể kéo con mèo ngốc đó quay lại. Nàng cũng là một cô gái nhỏ, cần được dỗ dành!
Nàng kéo tấm màn giường màu hồng phấn ra, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, cả một căn phòng dịu dàng.
Tâm trạng của nàng bây giờ rõ ràng nên là buồn bực, hoặc là nói, không vui.
Suy cho cùng thì tỏ tình không có hồi đáp...
Nàng, Hạ Ngư, đáng yêu như vậy! Tốt như vậy!! Nàng là con cá đẹp nhất toàn thế giới! Con mèo ngốc đó dựa vào cái gì mà không thích nàng!!
...
Nàng nhất định là có nỗi niềm khó nói!!
Chỉ là...
Hạ Ngư đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ qua chiếc vòng cổ vỏ sò.
Là một chiếc vỏ sò màu trắng rất xinh đẹp, lòng bàn tay nàng cọ qua, không nói nên lời cảm giác gì.
Nàng có thể cảm nhận được, nàng ấy chắc hẳn cũng là... thích nàng.
Thật sự là vì nàng là thủ lĩnh của quân cách mạng sao?
Đáng ghét, chẳng lẽ là vì thiên hạ mà không cần nàng?
A, đáng ghét, nàng muốn giận dỗi!!
Hạ Ngư cắn môi, tháo chiếc vòng cổ vỏ sò từ trên cổ xuống, mở cửa sổ ra, định ném đi.
Thế nhưng sợi dây ở trong tay 360 độ 720 độ quăng N vòng, cuối cùng lúc sắp tuột khỏi đầu ngón tay bay về phía biển sao trời mênh mông, lại bị Hạ Ngư vươn tay ra câu trở về: "..."
...
Đây là món quà Hoan Hỉ tặng cho nàng mà.
Ngươi thích người ta, nhưng không thể nhất định bắt người ta phải thích ngươi.
Lại lặp lại lần thứ một trăm, ảo giác lớn nhất trên thế giới này là mèo yêu ngươi!
Hoan Hỉ là người mèo, giống như lúc trước đã nghĩ, nàng có lựa chọn và quyền lợi của riêng mình.
Nàng lựa chọn ở lại bên cạnh nàng, cũng đã làm cho nàng phải cười trộm rồi. Nàng thích nàng ấy, thì nàng ấy nhất định phải thích lại mình sao.
Đây là cái mệnh đề bá đạo gì vậy, vừa nghe đã thấy rất đáng ghét.
Trong tay là một chiếc vỏ sò đang khép lại.
Đầu ngón tay Hạ Ngư không nhịn được mà vuốt ve khe hở của chiếc vỏ sò.
Nàng rốt cuộc có thích mình không?
"Xoạch."
Hạ Ngư vừa cúi đầu —— chiếc vỏ sò đã bị nàng cạy mở.
Hạ Ngư: "..."
Trời đất ơi, không phải là mình đã làm hỏng nó rồi chứ??
Hạ Ngư lập tức có chút hoảng, rõ ràng vừa rồi còn định ném đi, nhưng khi thật sự sắp hỏng rồi lại cảm thấy đau lòng quá!
Hạ Ngư cầm chiếc vỏ sò lên, nghiêm túc nghiên cứu xem làm thế nào để đóng nó lại, rồi đột nhiên phát hiện.
Trên vỏ sò hình như có chữ viết.
Tim Hạ Ngư chợt động, đập hơi nhanh. Nàng đưa vỏ sò ra trước ánh trăng, híp mắt nhìn.
Ánh trăng dịu dàng sáng ngời chiếu xuống, soi rọi một hàng chữ trên vỏ sò, làm nó lấp lánh sáng lên.
Hàng chữ đó phảng phất như được khắc vội vàng nhưng lại bằng một thứ nguyên lực vô cùng tinh tế. Có lẽ là dùng nguyên lý của thuốc nhuộm màu nguyên lực, một loạt chữ nho nhỏ lại rực rỡ lung linh, lấp lánh.
【 Tất cả bảy giây trong quãng đời còn lại, đều cho ngươi. 】
Hạ Ngư "Bụp" một tiếng ấn chiếc vỏ sò lại, gương mặt đỏ bừng như máu. Ánh trăng lạnh băng cũng không thể nào dập tắt được ngọn lửa nóng bỏng đang nhảy múa nơi đầu tim nàng.
...
Mèo ngốc.
Đúng là một con mèo ngốc!!
Nếu nàng ấy tức giận mà vứt bỏ vỏ sò, những lời này...
Có phải là nàng ấy sẽ không nhìn thấy không?
Hạ Ngư ôm chiếc vỏ sò, cũng chẳng màng đến sự ái muội, trực tiếp lăn lên giường, dùng chiếc chăn hình trái tim che kín đầu, không để cho ánh trăng phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Tâm trạng hoảng loạn xen lẫn vị ngọt tràn đầy, giống như là đang ăn khổ qua, đắng đến muốn rơi nước mắt, đắng đến một bụng lửa, lại phát hiện bên trong cất giấu kẹo sô cô la mật ong. Cắn một miếng, vị đắng đều bị vị ngọt thấm đẫm, ngọn lửa từ phổi đốt đến tim, một đường lửa hoa mang theo sấm sét, nổ tung đến mức máu cũng như muốn hóa thành đường.
Nàng rúc trong chăn, giấu chiếc vỏ sò trong lòng bàn tay, nhìn những con chữ trên đó hết lần này đến lần khác.
Trong lòng vừa ngọt lại vừa nóng.
Nàng thậm chí còn lăn một vòng, bắt đầu nghiêm túc đếm, quãng đời còn lại của Hoan Hỉ có bao nhiêu bảy giây có thể cho nàng.
...
A, cho dù chỉ có một năm cũng có rất nhiều rất nhiều bảy giây!
Nhiều bảy giây như vậy, lại nhân với rất nhiều rất nhiều năm...
Oa, nàng sắp biến thành đại phú bà rồi!
Hạ Ngư che mặt, lại không nhịn được mà lăn lộn, ôm chăn. Rõ ràng là một con cá, nhưng nàng cảm thấy mình vui vẻ đến mức quả thực muốn nở hoa!
Đợi đến khi Hạ Ngư vui vẻ xong, nàng muốn khép chiếc vỏ sò lại.
Chiếc vỏ sò vừa đóng lại đã bật ra, miệng há to: "..."
Vỏ sò: Bỏ cuộc đi, ta là chiếc vỏ sò mà ngươi không thể khép lại được.
Hạ Ngư: "..."
Hạ Ngư ấn xuống.
Buông tay, nó lại bật ra: "..."
Vỏ sò: A ~ ta là miệng rộng ~
"Haizz?"
Hạ Ngư trợn to mắt, được lắm, con mèo ngốc Hoan Hỉ kia lại có thể còn đặt cơ quan nhỏ ở đây?
Hạ Ngư cười lạnh một tiếng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Con mèo ngốc kia giả ngu làm nàng đoán tới đoán lui, bất an lâu như vậy...
...Cho dù vỏ sò có lãng mạn gì đó, nàng cũng vẫn rất tức giận, rất cần được dỗ dành!
Chỉ là một chiếc vỏ sò nhỏ mà thôi.
Hạ Ngư ấn xuống, yêu lực lướt qua, rất nhanh đã khâu kín miệng chiếc vỏ sò đang há ra.
Vỏ sò: ......
Hạ Ngư hừ cười một tiếng: "Hừ."
Trong chăn ngột ngạt quá, mặt cuối cùng cũng không còn nóng nữa. Nàng thò đầu ra, thở phào một hơi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bức tượng người cá nhỏ và mèo đang hôn nhau.
Hạ Ngư: "..."
Hạ Ngư yên lặng kéo chăn lên, che kín đầu.
...
Một lát sau, Hạ Ngư lại tức giận kéo chăn xuống, bóc bức tượng người cá nhỏ đang hôn con mèo xuống, nhìn cái vây cá và cái đuôi của nó: "..."
Mình không có vây cá! Cũng không có đuôi!! Mình không phải như thế này!!
Con cá này là ai?!
Vi Nhi Pháp tuy nói là đi tìm chỗ ngủ, nhưng thật ra căn bản không đi.
Trong lòng hoang mang rối loạn, lại cảm thấy chát chát, còn có chút căng thẳng, căn bản không thể nào ngủ được.
Nàng dạo một vòng bên ngoài, cố gắng để tâm trạng lắng lại.
Căn cứ của quân cách mạng được xây dựng rất không tồi theo ý tưởng và kế hoạch của nàng. Đương nhiên, một phần rất lớn nguyên nhân này đến từ sự hỗ trợ phong phú mà mạch khoáng nguyên thạch kia mang lại.
Nhưng muốn lật đổ đám quý tộc thuần huyết hủ bại kia, chỉ chừng này thôi thì còn xa mới đủ.
Khuyết điểm của thú nhân lai tạp nằm ở chỗ huyết thống không thuần, không có cách nào tu luyện được nguyên lực cao thâm hơn, cho nên mấy trăm năm nay mới phải cúi mình trước uy thế của thuyết thuần huyết.
Nhưng ưu điểm của thú nhân lai tạp cũng rất nhiều, ngoài khuyết điểm không thể tu luyện nguyên lực ra, thú nhân lai tạp gần như ở mọi mặt đều ưu tú hơn thuần huyết.
Thế nhưng ở đế quốc mà không có nguyên lực thì tương đương với phế nhân, có ưu tú đến đâu cũng vô dụng.
Nhưng, thuần huyết tuy rằng có được năng lực có thể đề luyện nguyên lực đến độ tinh thuần hơn, thế nhưng bởi vì hôn nhân cận huyết, cơ thể của các nàng có một khiếm khuyết chí mạng.
Đây là chuyện mà vị vua đời trước đã nói cho nàng.
Cũng là bí mật mà các quý tộc thuần huyết thượng vị vẫn luôn che giấu.
Mỗi một gen của quý tộc thuần huyết đều có một đoạn bị thiếu sót, đó là một loại bệnh di truyền.
Lúc phát bệnh sẽ không rõ ràng lắm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ, nhưng mà sẽ vô cùng thống khổ.
Các quý tộc thượng vị, hoa ngôn xảo ngữ, đã che giấu đi nỗi thống khổ này, đối ngoại tuyên bố rằng đó là do người thuần huyết tu luyện đến cực hạn, năng lượng cuồng bạo quá nhiều mà sinh ra giới hạn của cơ thể.
Thật ra cũng không phải.
Ánh trăng lạnh băng chiếu xuống, Vi Nhi Pháp nhìn bàn tay của chính mình, vừa tinh tế lại vừa có được một sức mạnh chí mạng.
Nàng hơi nhắm mắt lại.
Vị vua thế hệ trước là tộc chó thuần huyết. Đó là một con chó Samoyed cao ngạo.
Tất cả mọi người đều cho rằng chính Vi Nhi Pháp đã giết chết vị vua đời trước.
Trên thực tế, cũng quả thật như vậy.
Ở đế quốc, cường giả vi tôn, một núi không thể có hai vua, vua đương nhiệm có thể lựa chọn giết chết vị vua đời kế tiếp của mình.
Tuy rằng đế quốc phát triển nhanh chóng, nhưng thú tính còn sót lại trong huyết mạch vẫn như cũ khó có thể sửa đổi.
Đây cũng là vì sao Kim Vũ lại muốn giết chết Vi Nhi Pháp để tự mình thượng vị. Tuy rằng đê tiện, nhưng lại là quy tắc ngầm.
Vi Nhi Pháp lấy găng tay ra, từ từ đeo lên.
Vị vua cao ngạo đó, lúc chết, để chứng thực tính chân thật của bí mật này cho nàng, đã làm tan hết tất cả nguyên lực, chỉ để lại năng lượng cuồng bạo.
Sau đó dùng loại thuốc an thần cấp chín, thứ trong truyền thuyết có thể một hơi thanh trừ tất cả năng lượng cuồng bạo,【 Nước Thánh 】, để xua đi hết tất cả năng lượng cuồng bạo.
Trong các đời vương tộc, Nước Thánh cũng chỉ có một lọ này.
Thế nhưng vị vua cao quý đó vẫn như cũ không thể thoát khỏi nỗi thống khổ kia.
Vi Nhi Pháp vĩnh viễn không thể quên được vị vua đời trước cao quý như vậy, mất đi tất cả sức mạnh, cũng đã không còn năng lượng cuồng bạo, ở độ tuổi 700, không tính là trẻ, cũng không tính là già, lại đau đớn muốn chết mà run rẩy trên mặt đất, hàm răng gần như cắn đến chảy cả máu, dùng cặp mắt vốn dịu dàng nhưng lại trở nên dữ tợn vì thống khổ, để chứng minh cho nàng thấy âm mưu lịch sử này.
Đó là tội ác triền miên từ thuở ban đầu, cộng sinh với huyết thống cao quý!
Cuối cùng, nàng nắm lấy vạt áo của nàng, trong giọng nói nghẹn ngào mang theo mùi vị gỉ sắt của máu.
【 Bởi vì ngươi không phải thuần huyết... ta mới lựa chọn ngươi. 】
【 Ta đem vương quyền cho ngươi. 】
【 Ta muốn ngươi dùng sự không cam lòng và phẫn nộ của ngươi... để thay đổi thời đại này, vạch trần âm mưu này!! 】
Đây là sự không cam lòng của một vị vua.
Nàng mới 700 tuổi, nếu tiến thêm một bước nữa, nàng có khả năng sẽ có tuổi thọ gần hai ngàn năm!
Vị vua đời trước là cường giả thuần huyết duy nhất tu luyện đến đỉnh cao cấp tám!
Nhưng mà, nguyên lực cường đại sẽ kích thích đoạn gen khiếm khuyết đó. Trông như là đang bước lên đỉnh cao nhân sinh, nhưng thật ra lại là đang bước lên con đường trở về địa ngục.
Nàng vốn có thể tùy ý lựa chọn nhân sinh của chính mình, nhưng chính vì âm mưu này, nàng đã liều mạng tu luyện, bước lên vương tọa, để rồi nghênh đón lại là một tử cục.
Vi Nhi Pháp đã đồng ý yêu cầu của nàng, kết thúc sinh mạng của nàng.
Con chó ngốc đó cũng có ơn tri ngộ đối với nàng.
Từ đó, nàng lưng đeo gông xiềng và vận mệnh.
Gió mát lạnh, nàng nhìn vầng trăng sáng trên trời, nghĩ tới cặp mắt hạnh của Hạ Ngư, khóe miệng lại không kìm được lòng mà treo lên một nụ cười nhạt.
Hóa ra...
Là cảm giác như thế này.
Cho dù người đầy gông xiềng thống khổ, chỉ cần nghĩ đến một người nào đó, cũng có thể như vậy mà nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Trong lòng nói, phía trước dù có là núi đao khó đi, biển lửa khó đạp.
Lại có thể từng nét bút ở trên vỏ sò, nói cho cô gái đó.
Quãng đời còn lại đều dành cho ngươi.
Cho nên...
Cô gái đó, rốt cuộc đã nhìn thấy hay chưa.
Vi Nhi Pháp cúi đầu, gió lạnh cũng không thể thổi đi được sự nóng bỏng tinh mịn nơi chóp tai.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau có phòng trộm! Muốn mua thì nhanh lên!! Sẽ được thay đổi trong vòng hai giờ! Mua không được thì chịu thiệt, mua không được thì bị lừa đó!
Vi Nhi Pháp ở bên ngoài hóng mát, thổi không nổi nữa, trong đầu toàn là chiếc vỏ sò giấu chữ của nàng.
...
Có lẽ, có lẽ nàng không nên đưa chiếc vỏ sò đó.
Chỉ là nghĩ đến việc cô bé dường như không để tâm, nhưng trong mắt lại cất giấu dáng vẻ ảm đạm nho nhỏ, Vi Nhi Pháp chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy nơi đầu tim nhói đau.
Trên vai nàng có trách nhiệm, trên chân buộc gông xiềng, nhưng trong lòng lại cất giấu một con cá.
Nàng ở trong biển lòng của mình, một ánh mắt thôi cũng có thể dấy lên cuồng phong sóng lớn, làm cho đất trời nghiêng ngả.
Nàng nghĩ, tối nay gió lạnh, nàng ấy có đắp chăn không?
Sau khi nàng ấy đắp chăn lên rồi, có tháo chiếc vỏ sò xuống không?
Vi Nhi Pháp ngẩng tay lên, đầu ngón tay cọ qua chiếc vòng cổ, chiếc chìa khóa thủy tinh có khắc chữ 【 Hỉ 】.
Nàng cọ một chút, chóp tai liền nóng bừng.
Đây là...
Đây có được xem là món quà đầu tiên nàng tặng cho nàng ấy không?
Làm sao bây giờ.
Chỉ mới rời đi một lát như vậy, nàng đã bắt đầu nhớ nàng.
Nàng biến trở về thành mèo, quay về ngồi xổm trước cửa nhà Hạ Ngư.
Ngồi xổm một lúc.
Nàng lại bắt đầu nghĩ, hôm nay gió quả thật rất lạnh, nàng ấy thật sự có đắp chăn không?
...
Hạ Ngư đang ngủ, bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn mình.
Nếu là Hạ Ngư của ngày xưa, nàng chắc chắn sẽ không chút do dự mà mở mắt ra, dùng con mắt biển sâu nhìn qua, bảo đảm bất kể là ăn trộm hay người xấu đều sẽ bị dọa cho tè ra quần.
Chỉ là luồng hơi thở quen thuộc đó lại đây, Hạ Ngư lại chỉ có: "..."
...
Đệch, giả vờ ngủ!! Mau lên!! Tròng mắt của mình có động không? Không có chứ —— không có, không có, chuẩn bị mắt cá chết ——
...
A, chăn của mình bị đá tung ra nhiều quá!! Mất mặt quá đi!!
Nàng, nàng, nàng, nàng không phải đã đi tìm chỗ ngủ rồi sao? Sao... sao lại đột nhiên quay lại rồi?
Tim Hạ Ngư căng thẳng đập thình thịch, đầu óc cũng loạn cả lên. Lúc thì là lời tỏ tình rực rỡ lung linh trên vỏ sò, lúc lại là con cá bị hôn trộm kia, lúc lại là chiếc chăn bị "vô ảnh cước" đá đến không còn hình dạng...
A a a, tim đập nhanh quá, quả thực muốn ấn nó xuống! Bảo nó không được nhảy nữa! Sắp bị lộ rồi!!
Lúc này, Hạ Ngư cảm nhận được, nàng đã đến gần.
Nàng khom lưng, kéo chiếc chăn đã bị cô đá đi, nghiêm túc và dịu dàng đắp lại cho cô.
Hơi thở quen thuộc mang theo hương vị của ban đêm, của gió lạnh và của ánh trăng.
Trong đầu Hạ Ngư đang hỗn loạn bỗng trở nên tỉnh táo.
...
Con mèo lừa đảo này. Mới không có đi tìm chỗ ngủ đâu.
Nàng đi hóng gió, mang theo một thân lạnh lẽo và phiền muộn, lại quay về để kéo lại góc chăn đã bị cô đá tung.
Thật là...
Đồ mèo ngốc!
Rõ ràng là thích nàng.
Lại cứ giấu giếm, giả vờ che đậy... ngươi muốn che đậy thì cũng che cho kỹ một chút chứ.
Thế nào cũng phải để lộ ra một chút xíu.
Làm cho nàng...
Cũng không biết nên làm thế nào nữa. Nàng chính là một con cá đồ cổ rụt rè!
Vi Nhi Pháp đắp chăn lại cho Hạ Ngư, trong lòng thật ra vẫn rất căng thẳng. Tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều rất ái muội, ái muội đến mức vô cùng dễ dàng không thể kìm lòng được...
...
Kia cũng phải kìm lòng lại.
Vi Nhi Pháp đỏ mặt, nhìn dung nhan lúc ngủ của Hạ Ngư.
Nàng không kéo rèm cửa, ánh trăng rải xuống. Có lẽ nàng đang mơ thấy chuyện gì đó thẹn thùng, chóp tai có một màu đỏ đáng yêu.
Trong mơ của nàng ấy sẽ có mình không?
Vi Nhi Pháp ở mép giường nhìn một lúc, không nhịn được mà vươn tay, sờ lên mái tóc đen mềm mại của nàng. Đầu ngón tay hơi tiến tới, nàng chỉ cách đôi tai đáng yêu của cô 0.1 centimet...
Nghe nói, nếu bạn thích một cô gái, bạn hãy ở bên tai nàng nói chuyện vào lúc nàng ngủ.
Như vậy.
Trong mơ của nàng, có núi, có sông, có trời sao, có lẽ một lúc vô tình nào đó, sẽ có thêm cả bạn.
Từ đó trong lòng nàng, có núi, có sông, có trời sao, có lẽ một lúc vô tình nào đó, cũng sẽ có cả bạn.
Lông mi Vi Nhi Pháp run lên nhè nhẹ.
Quyến rũ như vậy, nàng căn bản... không nhịn được.
Nàng không hôn cô, nàng không chạm vào cô, nàng chỉ muốn...
Chỉ muốn, nói với cô một lời.
Một câu là được rồi.
Nói xong câu đó, nàng sẽ đi.
Hạ Ngư có thể cảm nhận được hơi thở của nàng ngày càng gần, ngày càng gần, tai cũng ngày càng đỏ, căng thẳng đến mức quả thực sắp ngạt thở!
Nàng, nàng, nàng, nàng muốn làm gì vậy!
A a a, lần này là thật sự muốn hôn trộm nàng sao?
Xấu xa quá đi.
Mèo hư, quả nhiên mèo đều là lén lén lút lút!
Ngay lúc Hạ Ngư căng thẳng đến mức sắp ngạt thở, nàng nghe được một giọng nói vô cùng, vô cùng quen thuộc.
Không phải là giọng máy móc lạnh băng cất giấu sự mềm mại, mà là một âm sắc quen thuộc như vậy, mang theo sự dịu dàng khàn khàn, nói với nàng.
"Ngủ ngon."
Giọng nói này, từ lần đầu tiên nàng livestream đã ở đó.
Lần đầu tiên xuất hiện, như thể thiên thần giáng thế, vượt mọi chông gai, một quả ngư lôi đã thổi bay tất cả những bình luận phê bình về nàng.
Giọng nói này đã nói với nàng. Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi.
Chủ nhân của giọng nói này là Vi. Cũng là Hoan Hỉ.
Nàng cảm nhận được sau khi đối phương nói xong câu ngủ ngon này, đã xoay người định đi.
Trong nháy mắt, cả người con cá của Hạ Ngư đều giật mình. Khi hoàn hồn lại, nàng đã vươn tay kéo lấy tay áo của đối phương, gần như là theo bản năng, đã kéo người ta lên giường, một vòng lăn, liền đem cả cá lẫn chăn đè lên trên!!
Vi Nhi Pháp, người đột nhiên bị "cá sơn áp đỉnh": "???"
Hạ Ngư: "............"
Vào thời khắc nguy cấp, Hạ Ngư như thể đột nhiên được cộng max điểm kỹ năng, kỹ thuật diễn bùng nổ!!
Thế là Vi Nhi Pháp liền nhìn thấy con cá đang đè lên người mình, quấn trong chiếc chăn hình trái tim, "ưm" một tiếng, dường như đang mơ màng nói: "...Lạnh quá."
Vi Nhi Pháp hoàn hồn lại, trong lòng căng thẳng, cho nên vừa rồi cô bé đá chăn là đã làm cho mình bị lạnh rồi sao?
Nàng bắt đầu không nhịn được mà tự trách. Tâm tư này vừa nhiều lên, cũng liền xem nhẹ động tác của Hạ Ngư...
Con cá trông như rất mơ hồ, nhưng tay lại vô cùng nhanh chóng quấn lấy chăn, bao bọc cả người bên dưới và nàng lại với nhau, sau đó vô cùng thành thạo mà lăn một vòng.
Cứ như vậy, một chiếc chăn cuốn đã cuốn lấy cả hai người.
Hạ Ngư quả thực muốn "like" cho sự cơ trí của chính mình!!
Vi Nhi Pháp tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều như vậy, ngược lại còn đau lòng cho con cá lạnh lẽo trong chăn.
Chăn dày như vậy, sao da lại lạnh thế này.
Hạ Ngư, người đã tắt hệ thống giữ ấm bằng yêu lực, dụi dụi vào lòng Vi Nhi Pháp, "ưm" một tiếng: "Lạnh."
A, lạnh quá đi, lại có thể lừa nàng lâu như vậy.
Lúc bảo Vi gửi thạch trái cây, nàng còn ở đó ra vẻ nghiêm trang.
Sao nàng lại hư như vậy chứ. Thật là quá đáng ghét.
Đáng ghét, làm cho nàng không nhịn được mà muốn, ôm nàng chặt hơn một chút.
Con cá trong lòng lạnh quá, quả thực làm cho Vi Nhi Pháp hoài nghi nàng đã bị bệnh. Cảm xúc lo lắng lấn át cả sự ngượng ngùng, nàng vươn tay sờ trán Hạ Ngư, cũng là lạnh lẽo.
Vi Nhi Pháp theo bản năng muốn đi gọi bác sĩ lại đây xem thử, lại bị cô bé ôm chặt cứng.
Nàng phảng phất như đang nói mê, có chút dịu dàng: "Đừng đi, tôi lạnh."
Thân thể Vi Nhi Pháp liền cứng đờ, cũng không nhúc nhích.
Chiếc chăn hồng nhạt vừa vặn có thể cất giấu hai người. Con cá lạnh lẽo này cứ rúc vào lòng nàng, hấp thu nhiệt độ của nàng, làm cho người ta cảm thấy vừa đau lòng lại vừa dịu dàng.
Vi Nhi Pháp duỗi hai tay ra, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, thử thăm dò, rồi ôm lấy con cá.
Rõ ràng lạnh như vậy, nhưng Vi Nhi Pháp lại cảm thấy cả người con mèo đều trở nên nóng bừng.
Nàng cúi đầu, nguyên lực vận chuyển, cơ thể trở nên nóng hơn, nàng dùng giọng khàn khàn dịu dàng dỗ dành cô.
"Ngoan."
"Không lạnh nữa."
Hạ Ngư nghe mà tim cũng run lên.
Giọng nói thấp, dịu dàng, quyến rũ và khàn khàn. Lần đầu tiên nghe thấy, nàng cảm thấy nó mang theo màu sắc của đồng tiền, lần thứ hai nghe, vẫn cảm thấy nhất định là do đối phương quá có tiền...
Chỉ là bây giờ nghe. Nàng lại cảm thấy.
Đẹp. Một giọng nói rất đẹp.
Giống như giọng của một ngự tỷ rất lạnh lùng, mang theo ba phần khàn khàn, một phần run rẩy gợi cảm, sáu phần còn lại bọc lấy sự dịu dàng, nhẹ nhàng từ bên tai, thổi đến đầu tim.
Sao lại có người, mỗi một câu nói đều giống như đang thổi một cơn gió thoảng bên tai để trêu chọc cá vậy.
Lại còn áp vào lồng ngực nóng bỏng dịu dàng của nàng, nghe tiếng tim nàng đập từng nhịp.
Thật là quá chí mạng.
Hạ Ngư giả vờ mơ màng "Ừm" một tiếng.
Thế nhưng nghe tiếng tim nàng đập, mơ mơ màng màng, lại có thể thật sự đã ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Hạ Ngư và Vi Nhi Pháp ở trong chăn mắt đối mắt.
Hạ Ngư: "A..."
Vi Nhi Pháp: "...Ừm."
Hạ Ngư biết rõ còn cố hỏi: "Không phải cô đã tìm được phòng ngủ rồi sao?"
Vi Nhi Pháp: "...Ừm."
Hạ Ngư kinh ngạc: "Vậy sao cô lại ở trên giường của tôi."
Chiêu "ra tay trước để chế ngự mèo" này thật là quá chí mạng.
Trả lời như thế nào để vừa tự nhiên lại không đáng khinh quả thực quá quan trọng.
Nàng đến đây là muốn đắp chăn cho nàng, không có ý nghĩ không an phận nào...
Vi Nhi Pháp, người đang bị mạnh mẽ đè trên giường: "............ Quên rồi."
"Ồ." Hạ Ngư nói, "Tôi còn tưởng cô có ý nghĩ không an phận gì với tôi chứ."
Vi Nhi Pháp: "..."
Hạ Ngư nghĩ con mèo hư này sau khi lột bỏ lớp áo giáp mèo "Hỉ" lại có thể còn giấu thêm một lớp áo giáp mèo nữa: "..."
A, tức giận. Đáng ghét!!
Nàng ta cho rằng mình là búp bê Matryoshka của Trái Đất sao!! Một con búp bê lồng trong một con khác! Còn dỗ cho mình xoay mòng mòng!!
Hạ Ngư ngồi dậy. Nàng mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, cuộn mình trên giường, để lộ ra những đường cong quyến rũ tuyệt đẹp.
Vi Nhi Pháp gian nan dời mắt đi, tầm mắt rơi xuống tủ đầu giường: "..."
Vốn dĩ là mèo và cá đang thân mật hôn nhau, nhưng bây giờ, mèo vẫn còn đó, chỉ là đang hôn không khí: "..."
Cá không thấy đâu.
Vi Nhi Pháp: "............"
Vi Nhi Pháp theo bản năng nhìn Hạ Ngư.
Cô bé phồng má, ra một bộ dạng tức giận: "Ngươi không thích ta, lại còn có ý nghĩ không an phận với ta, thật quá đáng!"
Vi Nhi Pháp: "..."
Cổ của Vi Nhi Pháp, chiếc vòng cổ vỏ sò không thấy đâu...
Hạ Ngư phát hiện ra ánh mắt của nàng, lập tức từ dưới gối đầu lấy ra chiếc vỏ sò và con cá giả kia: "Còn có cái này nữa!"
Diễn kịch thì phải làm cho trọn bộ. Hạ Ngư vốn định đem cả vỏ sò trả lại, nhưng mà...
...Ah, không nỡ.
"...Cái vỏ sò này thì thôi đi, mấu chốt là cái này!"
Hạ Ngư nhét vỏ sò vào túi, cầm con cá giả tiếp tục hùng hổ.
Vi Nhi Pháp nhìn chiếc vỏ sò đang đóng chặt, nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại là một nỗi thất vọng sâu sắc.
A, nàng không nhìn thấy à...
Khó trách bây giờ vẫn còn giận. Cho nên đã giận cả một đêm sao?
Khó trách hôm qua lúc ngủ cơ thể lạnh như vậy, cá vừa giận, nhiệt độ cơ thể cũng bị giận cho hạ xuống.
...Khó chịu.
Lại còn moi cả con cá tượng trưng cho nàng trong bộ tượng đang hôn nhau xuống: "..."
Cho nên quả nhiên là rất tức giận phải không...
Liền nghe thấy Hạ Ngư tức giận vô cùng, chỉ vào con cá giả: "Cái này là ai?! Tại sao ngươi lại hôn nàng ta? Ta không có đuôi và vây cá!"
Vi Nhi Pháp nhìn con cá giả trong tay Hạ Ngư: "..."
Lại nhìn con mèo giả đang hôn không khí: "..."
...
Đều là lỗi của 005!!
Tác giả có lời muốn nói:
A, đói chết mất
P/s: Nay mình học full ca sáng nên đăng muộn tí nha ~ Đêm qua buồn ngủ quá, ngủ sớm, không chờ được chương 66.
P/s 2: Chúc mừng Vương Thượng lại bị bóc ra một lớp áo choàng ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro