
Chương 53 + 54
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi Nhi Pháp: "!!!!"
Trong nháy mắt, máu như chảy ngược lên, nóng đến mức gần như muốn nhuộm mặt nàng thành màu cà chua! Đầu nàng nóng đến quả thực muốn bốc khói!!
Nàng, nàng, nàng, nàng, nàng vừa nói gì?? Nàng lặp lại lần nữa xem?? Mình có phải đã nghe lầm không??
Vi Nhi Pháp quả thực!!
Hạ Ngư nói xong, da mặt cũng có chút nóng lên.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thẳng thắn như vậy, biểu đạt tình cảm với một người.
Chỉ là vòng tay của nàng thật sự rất ấm áp, tựa như ánh nắng dịu dàng ấm áp của buổi chiều.
Nàng vẫn là con mèo mà nàng yêu nhất.
Vi Nhi Pháp một chút cũng không dám nhìn vào mắt cô bé, nàng cố gắng nhìn chằm chằm nữ thú nhân sư tử. Cũng may cổ áo gió của nàng tương đối cao, đã che đi một nửa khuôn mặt.
Bằng không... thì mất mặt quá!!
Nữ thú nhân hồ ly ở một bên, nhìn Vi Nhi Pháp và cô gái trong lòng nàng.
Người phụ nữ mặc áo gió đen có dáng người yểu điệu, mắt như vàng lỏng, đang ôm một cô gái mặc váy lụa trắng như tuyết.
Nếu không phải hiện trường có quá nhiều xác chết không nỡ nhìn thẳng, nữ thú nhân hồ ly quả thực cho rằng mình đã đi đến một hiện trường hôn lễ nào đó: "..."
...Các người không cần phải ở trong một tình trạng thảm thương như vậy mà ra vẻ như không có chuyện gì để thể hiện tình cảm được không!!
Nữ thú nhân hồ ly vội vàng lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ cổ quái này ra. Tình hình của nàng bây giờ rất đáng lo, vốn dĩ đã thận trọng từng bước, rất vất vả mới mang được Hạ Ngư về đây, thế nhưng không đợi đắc ý được ba giây đã nhìn thấy sân vận động thuê đầy xác chết, đến cả lão đại hình như cũng đã bị xử lý.
Những cô gái nhỏ vốn định bắt đi để bán ra chợ đen lúc trước cũng đều đã được bảo vệ...
Tâm trạng phức tạp của nữ thú nhân hồ ly bây giờ giống hệt như cảm giác lúc trước ở hành tinh Hồ Hồ, gà mình trộm được đều bị con hồ ly nhà bên trộm hết.
...Đương nhiên bây giờ hẳn là còn thảm hơn một chút.
Đúng là nhân sinh đắc ý cần tận hoan, một giây địa ngục, một giây thiên đường.
"Kẻ đứng sau các ngươi là ai?"
Vi Nhi Pháp nỗ lực giả vờ như không có chuyện gì, nhưng nhịp tim dồn dập lại đã bán đứng nàng.
Tim nàng đập thình thịch, như thể một con mèo con đang nhảy tới nhảy lui trong lồng ngực.
Hạ Ngư biết, nàng ấy cũng không thờ ơ như vẻ bề ngoài.
Nữ thú nhân hồ ly: "Tôi là đàn em dưới trướng lão đại... cũng không rõ lắm."
Vi Nhi Pháp nhìn chân nàng ta.
Nữ thú nhân hồ ly: ".................. Là nhà họ Quý!!"
Hạ Ngư mở to hai mắt, nhìn Vi Nhi Pháp: "Nha, cô lợi hại thật đó, một chút đã hỏi ra được rồi!"
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi Nhi Pháp bị Hạ Ngư nhìn đến mức tim đập loạn xạ, nhiệt độ cơ thể quả thực lại tăng lên một bậc, nhưng nàng vẫn nỗ lực giả vờ như không có chuyện gì... nhưng nếu có đuôi, có lẽ đã sớm vểnh lên tận trời rồi.
Nàng khen nàng!
...Thật ra chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.
Giống như loại thú nhân hồ ly tham sống sợ chết này, chỉ cần uy hiếp một chút là sẽ không chút do dự mà bán đứng chủ nhà ngay.
Hạ Ngư lại hỏi nữ thú nhân hồ ly một vài vấn đề. Sợ hãi trước uy thế của Vi Nhi Pháp, nữ thú nhân hồ ly gần như là hỏi gì đáp nấy.
Đợi hỏi gần xong, Hạ Ngư bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, hỏi Vi Nhi Pháp: "Đã báo cảnh sát chưa?"
Vi Nhi Pháp: "..."
Thật ra cảnh sát đã sớm đến, nhưng bị quân cách mạng chặn ở bên ngoài.
Chỉ là hy vọng cô bé có thể hỏi được những điều mình muốn hỏi.
Vi Nhi Pháp: "Cô hỏi xong rồi?"
Hạ Ngư gật gật đầu, nàng gần như đã hỏi rõ ngọn nguồn của sự việc: "Khi nào thì cảnh sát sẽ tới ạ?"
Vi Nhi Pháp ra vẻ như không có chuyện gì nói: "Ừm, có lẽ rất nhanh sẽ tới thôi."
Ở bên ngoài, 005 đang giằng co với cảnh sát của Ngưu Ngưu tinh, hắt xì một cái: "..."
Nàng sờ sờ mũi, đối diện với viên cảnh sát ngầu lòi đang trừng mắt nhìn mình mà cười hì hì: "A, xin lỗi, hai ngày nay thời tiết ở Ngưu Ngưu tinh chuyển lạnh... tiểu tỷ tỷ làm cảnh sát vất vả như vậy, nhớ phải kịp thời mặc thêm quần áo nhé."
Viên cảnh sát quả thực sắp bị chọc cho tức cười: "Bên trong có nghi phạm quan trọng, quân cách mạng các người che chắn ở đây là muốn tạo phản sao?"
Ánh mắt 005 hơi lạnh đi.
Trên mặt lại vẫn cười hì hì, nàng xoay một con dao trong bàn tay thon dài xinh đẹp, đôi tai sói trên mái tóc đen pha hồng rối tung run lên: "Tiểu tỷ tỷ, lời này của cô là đang nói trên lưỡi dao đó."
Lưỡi dao lạnh lẽo hiện lên ánh sáng buốt giá, nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay nàng, vẽ ra một vệt máu.
005 ngước mắt lên, nhìn viên cảnh sát: "Quân cách mạng của chúng ta, chẳng phải chính là đang tạo phản sao?"
Hơi thở lạnh lẽo kinh khủng bắt đầu lan tràn, quân cách mạng mà 005 mang đến đã vây quanh toàn bộ sân vận động. Các loại tai và màu lông khác nhau, trông rất hỗn độn, nhưng điểm khác biệt duy nhất là trên người các nàng đều có cùng một ý chí lạnh băng và căm hận.
Mấy trăm năm qua, từ khi thuyết thuần huyết ra đời, quý tộc lai tạp bị đả đảo, trở thành rác rưởi. Thú nhân lai tạp phải chịu đủ mọi sự kỳ thị, bất luận các nàng có nỗ lực đến đâu, chỉ cần có một chút màu lông khác biệt, thì những chức vị có đãi ngộ tốt hơn một chút hết thảy đều sẽ từ chối. Mà thú nhân thuần huyết, cho dù năng lực và chức vị không tương xứng, cũng sẽ được trải thảm đỏ chào đón.
Trong thời đại chiến tranh gió tuyết đan xen, bề ngoài thì thú nhân thuần huyết vì có sức chiến đấu cường đại mà nhận được sự tôn quý tương xứng, dựng nên những bức tường thành cao vút. Thế nhưng trăm năm qua, bên trong những bức tường thành được xây cao đó, chỉ có vị Vương Thượng trên đỉnh cao kia, một mình một người, đơn thương độc mã, vì đế quốc mà dọn sạch chướng ngại!
Mà những thú nhân thuần huyết khác thì lại hưởng hết vinh hoa và sự che chở của ánh hào quang từ vua ở bên trong những bức tường thành được xây cao đó. Còn bên ngoài tường thành là vô số "bia đỡ đạn" được tạo thành từ những thú nhân lai tạp.
Cửa son rượu thịt bốc mùi, ngoài đường có xương người chết đói. Nỗi nhục trăm năm này, sẽ có một ngày, phải bắt các nàng trả giá!!!
[Câu thơ cổ của Đỗ Phủ]
Viên cảnh sát dẫn đầu bị hơi thở lạnh lẽo trên người 005 ép cho lùi lại một bước, trong lòng nàng phát lạnh, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nàng lại có thể bị khí thế của một thú nhân lai tạp ép cho lùi lại!
Vì thế nàng cố gắng giữ tư thái, cười lạnh một tiếng: "Các ngươi... cũng không cần quá đắc ý, đợi Vương Thượng trở về, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Nhóm cảnh sát thuần huyết phía sau hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng bị ý chí và hơi thở kiên định như tường thành trên người của quân cách mạng làm cho chấn động.
"Ai da, tiểu tỷ tỷ cũng không nên tức giận nha." 005 nhận được ám hiệu của Vi Nhi Pháp, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười hiền lành, "Tôi vừa rồi chỉ là đùa với tiểu tỷ tỷ một chút thôi, chúng tôi sẽ tránh ra ngay ~ Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu không ngại, trao đổi phương thức liên lạc nhé?"
Viên cảnh sát dẫn đầu cảm thấy mình bị sỉ nhục, mặt nàng đỏ lên: "Cút!"
005 chút nào cũng không ngạc nhiên, nàng nhún vai, vẫy tay: "Lũ nhóc, nhường đường."
Ở trước khi cảnh sát tiến vào, Vi Nhi Pháp đã mang theo Hạ Ngư rời đi.
Lúc Hạ Ngư quay đầu lại, nàng nhìn thấy nữ thú nhân sư tử vẫn còn đang lau nước mắt, hu hu khóc thương cho cô em gái nhỏ của mình.
Nàng không nhịn được mà hỏi Vi Nhi Pháp: "Nàng ta thật sự có em gái sao?"
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi Nhi Pháp lắc đầu: "Đã không còn."
Hạ Ngư ngẩn ra: "Đã không còn?"
Bởi vì Vi Nhi Pháp đã xâm nhập vào kho dữ liệu của các nàng, cho nên đối với tình hình chi tiết về thân phận của mỗi một kẻ phạm tội, nàng đều biết rất rõ ràng... Cái gọi là vài phút, điều tra ra cả mười tám đời tổ tông của một người cũng không phải là nói quá.
Con sư tử này cũng là một thú nhân lai tạp.
Vi Nhi Pháp nghĩ ngợi rồi nói: "Thôn trước đây của nàng ta là một thôn sư tử lai tạp, ở một nơi rất hẻo lánh trên hành tinh sư tử. Sau này gặp phải thiên tai, người trong cả một thôn đều đã chết."
"Sau đó tra xét tình trạng tinh thần của nàng ta, hình như là đã lựa chọn quên đi đoạn quá khứ đó." Vi Nhi Pháp nói, "Hơn nữa xem tình hình vừa rồi, nàng ta hẳn là vẫn luôn tin rằng em gái mình chưa chết, đang đợi mình trở về."
Nữ thú nhân sư tử vẫn luôn nói mình là hy vọng của cả làng.
Người trong làng đều đã chết, chỉ còn lại một mình nàng ta sống sót, chỉ sợ những lời này...
Vi Nhi Pháp liếc mắt: "Cô đau lòng cho nàng ta à?"
Hạ Ngư lắc đầu: "Không phải đau lòng, chỉ là cảm thấy, có phải có những lúc, bóng tối trên thế giới này, chỉ cần quên đi là có thể xem như không tồn tại không?"
Hạ Ngư nói: "Hơn nữa... bi thảm cũng không phải là lý do để phạm tội."
Ở những góc tối mà ánh mặt trời rực rỡ không thể chiếu tới đó, rốt cuộc đã tràn ngập bao nhiêu bi thương không thể thấu hiểu.
Hạ Ngư không biết.
Đầu bỗng nhiên ấm áp, Hỉ nói: "Đừng buồn."
Đôi mắt Hạ Ngư hơi mở to, nàng theo bản năng nhìn qua.
Người phụ nữ vẫn đội mũ, cổ áo cao che đi khuôn mặt nàng. Nàng thấy Hạ Ngư nhìn mình.
Con ngươi màu hoàng kim của Vi Nhi Pháp hơi quay đi, có chút không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt khô ráo của Hạ Ngư, nhưng bàn tay đặt trên đầu nàng lại một chút cũng không nỡ rút về.
Hạ Ngư bỗng nhiên rất muốn nhìn xem mặt của nàng.
Nàng vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóa kéo trên chiếc áo cao cổ của Hỉ.
Vi Nhi Pháp toàn thân chấn động, lập tức thu tay lại, quay đầu nhìn cô.
Cô bé mặc chiếc váy "lưu vân tuyết bay" xinh đẹp, đứng dưới ánh trăng dịu dàng. Gió nhẹ vãn khởi mái tóc nàng, đôi mắt nàng như có một chiếc móc câu nhỏ, câu lấy linh hồn đang rục rịch như mèo của nàng.
Đêm thanh vắng, ánh trăng dịu mát, nàng muốn hôn nàng ấy.
Hạ Ngư khẽ mở đôi môi đỏ, giọng nói mềm mại: "Trời nóng quá, tôi có thể giúp cô kéo nó xuống được không?"
Nói bừa, bây giờ là mùa thu, trên đường đều có bật điều hòa theo nhiệt độ tiêu chuẩn, một chút cũng không nóng.
...
Nàng mà nói ra, nàng chính là một con ngốc.
Tim Vi Nhi Pháp đập dồn dập vô cùng, nàng nhìn đôi mắt trong veo của Hạ Ngư, nén lại ý nghĩ rục rịch nơi đáy lòng, rồi gật đầu.
Hạ Ngư liền vươn tay, đầu ngón tay câu lấy khóa kéo của nàng, từ từ kéo xuống.
Cổ áo gió mở ra, dưới ánh trăng tươi đẹp, khuôn mặt trắng nõn thanh lãnh của người phụ nữ kia lộ ra.
Cặp mắt tựa vàng lỏng kia, lệ khí đã tan hết, trong đó chứa đựng cả cá và ánh trăng. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ dịu dàng. Khóa kéo được kéo xuống tận cùng, để lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết tinh tế của nàng. Thu lại sát ý và lệ khí kiêu ngạo lạnh lùng của ngày thường, đây là một cô gái khoác lên mình ánh sao và ánh trăng, vừa cao quý như mèo lại vừa tràn đầy sự dịu dàng.
Hỉ cao hơn nàng, Hạ Ngư bất đắc dĩ phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy nàng, nhưng nàng lại một chút cũng không cảm thấy mệt.
Nàng nói: "Cô đẹp thật đó."
Mặt Vi Nhi Pháp lập tức đỏ lên.
Lần này không còn cổ áo che giấu, trên cổ của vị mỹ nhân lạnh lùng và kiêu căng hơi nhuốm một màu hồng anh đào, đôi mắt tựa hoàng kim mang theo một chút ngây ngốc không biết phải làm sao.
Hạ Ngư không nhịn được, nhếch khóe môi lên: "Xem như vì cô xinh đẹp như vậy, tôi sẽ không giận nữa."
Vi Nhi Pháp: "..."
Tình cảm là nãy giờ ngươi vẫn còn giận à?
Hạ Ngư mím môi cười: "Không biết vì sao, rõ ràng đã nghe xong một chuyện buồn như vậy, nhưng mà..."
Nhưng mà, hình như cũng không nỡ quên mất.
Nàng vẫn luôn rất ghét cái cảm giác bi thương khó chịu rồi lại bất lực đó.
Cho nên, mặc dù nàng đã sống một thời gian rất dài, những chuyện nhớ được lại đều là vui vẻ, ký ức bi thương khổ sở gần như không có.
Có lẽ nỗi khổ sở gặp phải hôm nay, ngày mai nàng sẽ quên mất.
Cho nên nàng vẫn luôn là một con cá đơn giản và vui vẻ.
...Chỉ là chuyện của ngày hôm nay, nàng một chút cũng không muốn quên.
Bởi vì.
Ngoài bi thương và khổ sở ra, nàng ấy đã đứng bên cạnh nàng như vậy.
Như thể liền có được dũng khí và sức mạnh để thay đổi cả thế giới!
Cá có mèo, là một con siêu cá có thể thay đổi thế giới!
Vi Nhi Pháp vừa định nói gì đó, cô bé lại nhón chân lên, vươn tay khều vành mũ của nàng.
Gió đêm hơi lạnh, thổi qua mái tóc đen phấp phới của nàng, còn có cả đôi tai mèo trắng như tuyết bồng bềnh có chóp tai hơi đen.
Hạ Ngư: "!!!!"
Trời đất ơi!! Đôi tai đáng yêu quá!!! Là đôi tai mèo trắng chóp đen đáng yêu hơn đôi tai đen cả một triệu lần!!!
Đây là Hoan Hỉ đáng yêu của nhà nàng!!
Là Thần Khí có thể gột rửa tất cả mọi bi thương!!
...Nhưng mình là một con cá đồ cổ, là không thể trực tiếp véo tai nhỏ của cô gái nhà người ta được!
...
Sao, làm, cách lúc nào cũng nhiều hơn cá tưởng tượng mà.
Hạ Ngư nói: "Tôi bây giờ rất khổ sở."
Vi Nhi Pháp nhìn đôi mắt sáng lên vì kích động của cô bé: "..."
Quả nhiên.
Cá · Diễn viên · Kỹ thuật diễn vụng về vô cùng nghiêm túc nói: "Nhưng mà nếu cô để tôi véo tai cô một chút, tôi sẽ không còn buồn khổ chút nào nữa đâu!"
Không chỉ không buồn khổ, nàng còn có thể biểu diễn tại trận xoắn ốc thăng thiên, ôm ấp hôn hít nâng lên cao đó nha!
Vi Nhi Pháp: "............"
A, cá.
Dối trá quá.
Hạ Ngư: "Kỳ lạ, cổ của cô đỏ quá."
Vi Nhi Pháp: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo: Giận, không cho ngươi véo.
Cá: QAQ
Vi Nhi Pháp: "...Trời quá nóng."
Hạ Ngư "Ồ" một tiếng, cong mắt cười: "Vậy tôi có thể véo tai cô không?"
Tai của Vi Nhi Pháp theo bản năng run lên.
...Tai, tai thì có gì mà sờ chứ, nàng không phải đáng yêu hơn đôi tai rất nhiều sao.
Hạ Ngư: "..."
Hạ Ngư: "!!!!"
Ngay sau đó, hơi thở của Hạ Ngư bỗng nhiên đến gần.
Mặt Vi Nhi Pháp trong nháy mắt đỏ như máu.
...Quá, gần quá!!
Nàng nhón chân lên, đôi môi mềm mại hồng hào như thể lướt qua chóp mũi nàng, một cảm giác như bị điện giật trong chớp mắt làm Vi Nhi Pháp cứng đờ. Cùng với đó là luồng hơi thở ngọt thanh ấm áp trên người cô bé, đôi tai nhạy cảm bị một đôi tay nhỏ non mềm nắm lấy!
Vi Nhi Pháp: "!!!"
Vi Nhi Pháp toàn thân giật nảy mình.
Đôi mắt Hạ Ngư trong một chốc phát ra những ngôi sao nhỏ lấp lánh: "Oa! Lông mềm quá đi! Cảm giác như thế này, lông cũng dài ra một chút rồi!"
Đôi tai mèo lớn bồng bềnh mềm mại!! Chóp tai nhỏ màu đen cũng siêu đáng yêu! Nó lại còn có thể tự động run nữa!! Trời ạ!!
Mùi hương trên người Hỉ rất thơm, rất quen thuộc, chính là mùi nước hoa cho mèo mà trước đây nàng đã dùng cho nàng ấy!
Thân thiết quá đi.
Vi Nhi Pháp: "........."
Thật sự gần quá!!
Chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp của cô bé ở ngay trước mắt, chiếc váy "lưu vân tuyết bay" để lộ ra xương quai xanh tinh xảo mỹ lệ. Mùi hương tựa mây khói mờ ảo lại ngọt thanh tràn ngập xung quanh nàng. Chỉ cần nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, phảng phất như có thể hôn lên môi nàng ấy.
Hạ Ngư nói: "Hỉ, tai của cô nóng quá."
Hơi thở của Vi Nhi Pháp có chút không đều, đôi tai nhạy cảm bị xoa nắn như vậy thật là chí mạng.
Nàng cảm giác trong ngực có lửa đang cháy. Ngọn lửa này trong tim vốn chỉ là một đốm lửa nhỏ, nhảy lên một cách mỏng manh, yếu ớt đến mức không dám có một tia sáng nhạt nào. Chỉ là bây giờ, dưới sự trêu chọc của Hạ Ngư, nó từng chút một từ trái tim đốt đến mạch máu, lan ra khắp người, thậm chí còn có cả sự kiêu ngạo và dã vọng của một ngọn lửa có thể thiêu rụi cả thảo nguyên!
Con cá ngốc này rốt cuộc có hiểu hay không...
Nàng đã không còn là một con mèo nữa!
Ngay lúc Hạ Ngư đang không kiêng nể gì mà gây sóng gió trên đầu Vi Nhi Pháp, thình lình một trận trời đất quay cuồng, cả người nàng đều đã bị ấn lên trên tường của sân vận động.
005, người đang chuẩn bị quay về để báo cáo tình hình chi tiết, vô tình nhìn thấy: "..."
Đệch, kịch hay!! Kabedon kìa, lão đại!!
Giữa việc quay đầu rời đi và tiếp tục xem kịch, nàng không chút do dự mà lựa chọn vế sau, thậm chí còn lén lút mở camera của quang não lên.
Mẹ ơi, quá bùng nổ rồi!
Hạ Ngư không kịp phòng bị, một bàn tay còn đang véo tai của Vi Nhi Pháp, bị ấn lên trên tường, cũng không có một chút cảm giác nguy cơ nào. Đôi mắt trong veo chớp chớp, nhìn cô gái trước mắt dường như đã trở nên có chút nguy hiểm.
Vẻ thanh thuần trong mắt, lại quyến rũ và dịu dàng một cách mê hoặc.
Quả thực... muốn lấy mạng người.
Con cá ngốc này, con ngươi của nàng, xinh đẹp như thể một vì sao dịu dàng trong đêm nay.
Vi Nhi Pháp hô hấp hơi trầm xuống. Nàng như một con mèo đã nhắm trúng con mồi, gắt gao nhìn chằm chằm vào vì sao chỉ thuộc về riêng nàng này.
Nàng.
Nàng... vì sao của nàng...
Máu như thể đang thiêu đốt, mỗi một phân đều nóng bỏng. Nàng siết chặt lòng bàn tay, nguyên lực xao động làm cho móng tay dài ra, cắm sâu vào lòng bàn tay.
Nàng đang kiềm chế ngọn lửa rừng và dục vọng đang thiêu đốt nơi đáy lòng.
Tựa như đang đi trên lưỡi dao chí mạng, nhưng lại hèn mọn khát vọng một chút ngọt ngào đó.
Nàng rất muốn... hôn nàng ấy.
Giống như hôn nàng.
Cho dù chỉ là hàng mi cong xinh đẹp của nàng, đôi mắt tựa trời sao, chóp mũi vểnh lên, hoặc là gương mặt trắng nõn, cho dù chỉ là một chút...
Chỉ có... chỉ có một chút thôi là được rồi...
Gió đêm cuốn lên tiếng lá phong xào xạc. Hạ Ngư nhìn cô gái trước mắt dường như đang nhẫn nại điều gì đó, nàng không nói gì cả, đôi mắt hoàng kim lóe sáng, đôi tai lại nguy hiểm mà cụp xuống, cụp thành hình tai máy bay đáng yêu.
Tai máy bay vừa vặn dựa vào lòng bàn tay nàng.
Lớp lông mềm mại thật dài cọ vào tay nàng, đáng yêu muốn chết.
Hạ Ngư nghiêng đầu.
Thường thì... lúc mèo cụp tai thành hình máy bay đều là đang tức giận?
Chỉ là tại sao lại phải tức giận chứ?
Con mèo của nàng sao lại không nói lời nào.
...
Hạ Ngư bỗng nhiên nghĩ đến lời của Ngưu thẩm.
—— hôn một cái là được rồi.
Hạ Ngư nhìn Hỉ, mặt từ từ đỏ lên.
Nàng bỗng nhiên phát hiện... Hỉ, thật sự rất đẹp.
Trước đây nàng cũng từng gặp qua rất nhiều rất nhiều người có dung mạo xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp của Hỉ và của các nàng hình như đều không giống nhau lắm.
Lông mi nàng vừa dài vừa cong, con ngươi màu hoàng kim nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi đỏ mím chặt. Rõ ràng tay nàng đang nắm chặt như vậy, nhưng động tác ấn lên người cô lại dịu dàng như gió đêm thổi qua, tinh tế và dịu dàng.
Hơn nữa góc độ này...
Sau khi khóa kéo được kéo ra, Hạ Ngư nhìn thấy trên chiếc cổ trắng như tuyết của Hỉ là chiếc vòng cổ màu đỏ, và chiếc chìa khóa thủy tinh có khắc chữ 【 Hỉ 】.
Chiếc vòng cổ màu đỏ tươi đẹp biến thành một món trang sức cổ quyến rũ, mỗi một phân đều chí mạng.
Hạ Ngư nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra.
Đó là một loại cảm giác, cho dù nàng ấy có nhìn ngươi một cách hung dữ như thể đang nhìn con mồi, ngươi cũng sẽ cảm thấy con ngươi màu hoàng kim của nàng ấy đẹp như mặt trời nhỏ sáng nhất trên bầu trời!
Ấm áp như thể chỉ chiếu sáng vì một mình ngươi.
Một sự quyến rũ chí mạng.
Ngay lúc Vi Nhi Pháp đang gắt gao kiềm chế.
Bàn tay đang đặt trên vai Hạ Ngư của nàng bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy. Đầu ngón tay trắng nõn bẻ ra nắm tay đang siết chặt của nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Bàn tay đang véo tai nàng ôm lấy gáy nàng. Cô gái hơi thấp hơn một chút nhón chân lên, hôn lên hàng mi mắt phải của nàng.
Vi Nhi Pháp đột nhiên mở to hai mắt.
Hơi thở ngọt thanh dịu dàng tràn ngập.
Môi nàng, vừa mềm lại vừa ngọt.
Tình ý và cảm xúc tràn đầy cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa. Hạ Ngư lập tức lại bị ấn lên trên tường, Vi Nhi Pháp nâng gương mặt nàng lên, thật sâu hôn lấy môi nàng.
Nàng đã đi qua những lưỡi đao sắc nhọn và đau khổ của núi non và biển cả.
Cuối cùng, giữa biển người, đã được vị ngọt của nàng nhặt lấy.
Môi nàng, còn mềm và ngọt hơn cả trong tưởng tượng. Đôi mắt cô mở to, ngây ngốc nhìn nàng, như thể không hiểu chuyện gì lắm, đầu ngón tay lại theo bản năng câu lấy chiếc vòng trên cổ nàng, cuối cùng nắm lấy chiếc chìa khóa thủy tinh nơi cổ nàng.
Đầu ngón tay hơi lạnh làm làn da cổ nhạy cảm của nàng nóng lên, mang cho nàng sự kích thích càng thêm chí mạng. Vi Nhi Pháp hôn càng dùng sức hơn, môi răng giao缠, hô hấp tương đổi.
Hạ Ngư bị hôn đến không thể thở nổi, làn da trắng nõn nhuốm một màu hồng anh đào xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt ươn ướt, giống như một chú nai con vô tội.
Một sự quyến rũ chí mạng.
Hạ Ngư nghe thấy giọng nói khàn khàn của con mèo lưu manh này.
"Ta."
Con ngươi màu hoàng kim của nàng nhìn cô, từng câu từng chữ: "Ta."
Ngươi là của ta.
...
005, người đã quay lại toàn bộ quá trình với độ nét cao: "Đệch, không thầy dạy mà cũng biết, quá chí mạng."
Hạ Ngư nằm trên giường.
Một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Trên môi dường như vẫn còn hơi thở của con mèo hư hỏng lưu manh đó.
...
A a a, hóa ra con mèo hư kia trước đây chính là đang hôn trộm mình!!
Không phải mình hiểu lầm!! Nàng chính là đang hôn trộm mình!!
Hạ Ngư tức giận ném chiếc gối ôm hình mèo đã mua ra, nó mềm mại nện vào trên tường, "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất.
Chiếc gối ôm này là được đặt làm riêng, làm theo dáng vẻ của Hoan Hỉ.
Nhìn chiếc gối ôm hình con mèo ngốc mũm mĩm kia bị ném ngã trên tấm thảm trên đất rồi lăn ba vòng: "..."
Hạ Ngư lớn tiếng: "Mèo lưu manh!"
Vi Nhi Pháp ở phòng bên: "..."
Đôi tai mèo tam thể cụp xuống, che đi lỗ tai, chiếc đuôi lắc lắc, giả vờ như không nghe thấy: "..."
Vẻ thanh thuần trong mắt, lại quyến rũ và dịu dàng một cách mê hoặc.
Quả thực... muốn lấy mạng người.
Con cá ngốc này, con ngươi của nàng, xinh đẹp như thể một vì sao dịu dàng trong đêm nay.
Vi Nhi Pháp hô hấp hơi trầm xuống. Nàng như một con mèo đã nhắm trúng con mồi, gắt gao nhìn chằm chằm vào vì sao chỉ thuộc về riêng nàng này.
Nàng.
Nàng... vì sao của nàng...
Máu như thể đang thiêu đốt, mỗi một phân đều nóng bỏng. Nàng siết chặt lòng bàn tay, nguyên lực xao động làm cho móng tay dài ra, cắm sâu vào lòng bàn tay.
Nàng đang kiềm chế ngọn lửa rừng và dục vọng đang thiêu đốt nơi đáy lòng.
Tựa như đang đi trên lưỡi dao chí mạng, nhưng lại hèn mọn khát vọng một chút ngọt ngào đó.
Nàng rất muốn... hôn nàng ấy.
Giống như hôn nàng.
Cho dù chỉ là hàng mi cong xinh đẹp của nàng, đôi mắt tựa trời sao, chóp mũi vểnh lên, hoặc là gương mặt trắng nõn, cho dù chỉ là một chút...
Chỉ có... chỉ có một chút thôi là được rồi...
Gió đêm cuốn lên tiếng lá phong xào xạc. Hạ Ngư nhìn cô gái trước mắt dường như đang nhẫn nại điều gì đó, nàng không nói gì cả, đôi mắt hoàng kim lóe sáng, đôi tai lại nguy hiểm mà cụp xuống, cụp thành hình tai máy bay đáng yêu.
Tai máy bay vừa vặn dựa vào lòng bàn tay nàng.
Lớp lông mềm mại thật dài cọ vào tay nàng, đáng yêu muốn chết.
Hạ Ngư nghiêng đầu.
Thường thì... lúc mèo cụp tai thành hình máy bay đều là đang tức giận?
Chỉ là tại sao lại phải tức giận chứ?
Con mèo của nàng sao lại không nói lời nào.
...
Hạ Ngư bỗng nhiên nghĩ đến lời của Ngưu thẩm.
—— hôn một cái là được rồi.
Hạ Ngư nhìn Hỉ, mặt từ từ đỏ lên.
Nàng bỗng nhiên phát hiện... Hỉ, thật sự rất đẹp.
Trước đây nàng cũng từng gặp qua rất nhiều rất nhiều người có dung mạo xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp của Hỉ và của các nàng hình như đều không giống nhau lắm.
Lông mi nàng vừa dài vừa cong, con ngươi màu hoàng kim nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi đỏ mím chặt. Rõ ràng tay nàng đang nắm chặt như vậy, nhưng động tác ấn lên người cô lại dịu dàng như gió đêm thổi qua, tinh tế và dịu dàng.
Hơn nữa góc độ này...
Sau khi khóa kéo được kéo ra, Hạ Ngư nhìn thấy trên chiếc cổ trắng như tuyết của Hỉ là chiếc vòng cổ màu đỏ, và chiếc chìa khóa thủy tinh có khắc chữ 【 Hỉ 】.
Chiếc vòng cổ màu đỏ tươi đẹp biến thành một món trang sức cổ quyến rũ, mỗi một phân đều chí mạng.
Hạ Ngư nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra.
Đó là một loại cảm giác, cho dù nàng ấy có nhìn ngươi một cách hung dữ như thể đang nhìn con mồi, ngươi cũng sẽ cảm thấy con ngươi màu hoàng kim của nàng ấy đẹp như mặt trời nhỏ sáng nhất trên bầu trời!
Ấm áp như thể chỉ chiếu sáng vì một mình ngươi.
Một sự quyến rũ chí mạng.
Ngay lúc Vi Nhi Pháp đang gắt gao kiềm chế.
Bàn tay đang đặt trên vai Hạ Ngư của nàng bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy. Đầu ngón tay trắng nõn bẻ ra nắm tay đang siết chặt của nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Bàn tay đang véo tai nàng ôm lấy gáy nàng. Cô gái hơi thấp hơn một chút nhón chân lên, hôn lên hàng mi mắt phải của nàng.
Vi Nhi Pháp đột nhiên mở to hai mắt.
Hơi thở ngọt thanh dịu dàng tràn ngập.
Môi nàng, vừa mềm lại vừa ngọt.
Tình ý và cảm xúc tràn đầy cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa. Hạ Ngư lập tức lại bị ấn lên trên tường, Vi Nhi Pháp nâng gương mặt nàng lên, thật sâu hôn lấy môi nàng.
Nàng đã đi qua những lưỡi đao sắc nhọn và đau khổ của núi non và biển cả.
Cuối cùng, giữa biển người, đã được vị ngọt của nàng nhặt lấy.
Môi nàng, còn mềm và ngọt hơn cả trong tưởng tượng. Đôi mắt cô mở to, ngây ngốc nhìn nàng, như thể không hiểu chuyện gì lắm, đầu ngón tay lại theo bản năng câu lấy chiếc vòng trên cổ nàng, cuối cùng nắm lấy chiếc chìa khóa thủy tinh nơi cổ nàng.
Đầu ngón tay hơi lạnh làm làn da cổ nhạy cảm của nàng nóng lên, mang cho nàng sự kích thích càng thêm chí mạng. Vi Nhi Pháp hôn càng dùng sức hơn, môi răng giao缠, hô hấp tương đổi.
Hạ Ngư bị hôn đến không thể thở nổi, làn da trắng nõn nhuốm một màu hồng anh đào xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt ươn ướt, giống như một chú nai con vô tội.
Một sự quyến rũ chí mạng.
Hạ Ngư nghe thấy giọng nói khàn khàn của con mèo lưu manh này.
"Ta."
Con ngươi màu hoàng kim của nàng nhìn cô, từng câu từng chữ: "Ta."
Ngươi là của ta.
...
005, người đã quay lại toàn bộ quá trình với độ nét cao: "Đệch, không thầy dạy mà cũng biết, quá chí mạng."
Hạ Ngư nằm trên giường.
Một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Trên môi dường như vẫn còn hơi thở của con mèo hư hỏng lưu manh đó.
...
A a a, hóa ra con mèo hư kia trước đây chính là đang hôn trộm mình!!
Không phải mình hiểu lầm!! Nàng chính là đang hôn trộm mình!!
Hạ Ngư tức giận ném chiếc gối ôm hình mèo đã mua ra, nó mềm mại nện vào trên tường, "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất.
Chiếc gối ôm này là được đặt làm riêng, làm theo dáng vẻ của Hoan Hỉ.
Nhìn chiếc gối ôm hình con mèo ngốc mũm mĩm kia bị ném ngã trên tấm thảm trên đất rồi lăn ba vòng: "..."
Hạ Ngư lớn tiếng: "Mèo lưu manh!"
Vi Nhi Pháp ở phòng bên: "..."
Đôi tai mèo tam thể cụp xuống, che đi lỗ tai, chiếc đuôi lắc lắc, giả vờ như không nghe thấy: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro