
Chương 31
Vi Nhi Pháp đợi đến khi Hạ Ngư đã ra khỏi cửa, nàng nghiêng đầu, nhìn nhìn chiếc camera gia dụng.
Ánh sáng của camera lóe lên một chút rồi tắt ngóm.
Nàng nhắm mắt lại, bước lên Tinh Võng.
Nàng ngầm liên lạc với đám tiểu tử đã bắt đầu hành động ở chủ thành.
【 005: Báo cáo thủ lĩnh, tiểu thư Hạ vừa mới ngồi lên xe bay, chuẩn bị xuất phát ra ngoài thành! 】
【 Vi: Ở ngoài thành bảo vệ tốt cho nàng. 】
【 005: Tuân lệnh! 】
Sau khi phân phó xong, Vi Nhi Pháp có hơi yên tâm một chút, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Tiểu Quả dưới sự thao tác của nàng đã kết thúc tiến trình đề phòng khẩn cấp, từ từ đưa món đồ chuyển phát nhanh tinh tế mà nàng đã đặt mua vào, sau đó mở cửa ra.
Vi Nhi Pháp từ từ nhắm hai mắt lại. Trung tâm của ba mảnh nhân nguyên lực đã dính liền lại, nơi sâu trong tim từ từ phát lực. Khe hở của hai mảnh vỡ còn lại truyền đến một cơn đau kịch liệt. Dùng một nhân nguyên lực không hoàn chỉnh để thao túng nguyên lực thay đổi hình thể sẽ phải chịu một sự dày vò không tầm thường.
Thân thể cô mèo nhỏ đang đè con chuột trên đất từ từ sáng lên một luồng ánh sáng nhàn nhạt. Ngay sau đó, móng vuốt nhỏ từ từ dài ra, từng ngón tay xinh đẹp thon dài được rút ra. Tiếng xương cốt sinh trưởng kêu "kèn kẹt, kèn kẹt". Đôi chân thon dài xinh đẹp dưới ánh đèn sáng lên một thứ ánh huỳnh quang trắng nõn. Mái tóc đen nhánh từ từ dài ra, tựa như thác nước buông xõa trên mặt đất sạch sẽ.
Lông mi của người phụ nữ vừa dài vừa rậm, gò má trắng nõn như ngọc, sắc môi hồng nhuận, mái tóc đen buông xõa xuống.
Nàng từ từ mở mắt ra.
Con ngươi như thể có vàng lỏng chảy xuôi, mang theo một vẻ lạnh băng và hờ hững.
Vi Nhi Pháp từ từ đứng dậy, mái tóc đen dài rũ xuống, che đi dáng người yểu điệu của nàng.
Nàng liếc mắt.
Sao biển: !!!
Con sao biển sớm chiều bầu bạn (bị giẫm) nỗ lực che giấu bóng dáng của mình.
Vi Nhi Pháp liếc nhìn nó một cái, cười như không cười.
Sao biển: !!!!! Ta không nhìn thấy gì hết!!
Vi Nhi Pháp cũng lười giết sao biển diệt khẩu, dù sao thì nó cũng không biết nói.
Có điều...
Nàng từ trong ổ cầm lấy con sao biển, mở cửa sổ ném ra ngoài.
Sao biển: ".............................."
Hạ Ngư là cá, hình như cũng không phải là thú nhân, rất có thể có một hệ thống giao tiếp đặc thù với sinh vật biển.
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, quả nhiên vẫn là nên ném ra ngoài thì dứt khoát hơn.
Nàng nhìn về phía gương, đôi mày tinh xảo hơi nhíu lại.
Mỹ nhân trong gương có khí chất lạnh băng, đôi mắt màu hoàng kim sắc lạnh dọa người, không thấy một chút thân thiện nào. Mà điều làm Vi Nhi Pháp nhíu mày, là trên đầu...
Hai cái tai.
Đôi tai trắng nõn mềm mại, trên chóp tai lại có một đốm đen.
Vi Nhi Pháp: "..."
Trung tâm nguyên lực chưa được chữa trị xong, nên chỉ có thể ở trong cái bộ dạng nửa mèo nửa người, chẳng ra quỷ gì này.
Hơn nữa màu sắc và hoa văn của đôi tai này...
Trông có hơi... hơi xấu.
...
Không không không, màu sắc và hoa văn này Hạ Ngư thật sự quá quen mắt!
Bộ dạng này mà đi ra ngoài, e là sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ!
Hẳn là nên tân trang một chút... không không không, nên ngụy trang một chút!
Vi Nhi Pháp hồi tưởng lại một chút, sau đó lấy lọ thuốc nhuộm màu mà Hạ Ngư đã dùng lần trước ra.
Sau khi làm công tác tư tưởng trước gương một lúc, Vi Nhi Pháp nhuộm đôi tai của mình thành màu đen.
Vi Nhi Pháp nghĩ, tuy rằng Hạ Ngư ngoài miệng nói không thích, nhưng lần trước nàng ấy đã nhuộm lông cho mình thành màu đen, chứng tỏ trong lòng vẫn là có một chút xíu thiên vị?
Trong gương, người phụ nữ với đôi tai mèo đen nhánh, đi cùng mái tóc dài màu đen mượt mà và con ngươi màu hoàng kim, cộng thêm khí chất trời sinh.
Càng làm toát lên một vẻ cao ngạo lạnh lùng không dễ tiếp cận.
Vi Nhi Pháp: "..."
Làm sao bây giờ, bộ dạng này hình như không được đáng yêu cho lắm... có lẽ nhuộm thành màu bạc sẽ tốt hơn một chút?
...
Vi Nhi Pháp tưởng tượng một chút...
Quả nhiên có tai mèo, thì dù thế nào cũng rất xấu!!
Nhưng thời gian đã không cho phép nàng chỉnh trang lại đôi tai của mình nữa. Vi Nhi Pháp mở món đồ chuyển phát nhanh đã được đưa tới, rồi thay quần áo.
Để tiện hành động, nàng đổi sang bộ áo hoodie màu xám và quần jean đen mà trước đây thường mặc, chân đi một đôi bốt đen.
Thật ra người ở thế giới tinh tế bây giờ đều thích mặc những bộ quần áo có cảm giác công nghệ hơn, có thể tùy thời biến đổi ánh sáng và màu sắc, lại còn mang các loại công năng, đó được gọi là thời thượng.
Nhưng Vi Nhi Pháp không có.
Nàng không muốn hiểu cũng lười hiểu cái gọi là thời thượng và những thứ mà đám quý tộc thuần huyết kia theo đuổi.
Nàng xuất thân không quan trọng, sống lay lắt trong sự kỳ thị và phản bội, có thể ăn no mặc ấm đã là vạn hạnh. Sau này nàng trực tiếp gia nhập quân bộ, dựa vào quân công không thể bắt bẻ và thủ đoạn sắt đá mà nổi bật lên trong quân đội, rồi trực tiếp thượng vị, lên ngôi vua trong cái thời đại đang cấp bách cần nhân tài chiến tranh này.
Cùng đường bí lối thì áo vải thêm thân, áo gấm hoa lệ xứng với nửa đời vinh quang.
Mà những tấm huân chương trên bộ đồng phục của Vi Nhi Pháp, vị vua của đế quốc, lại là đỉnh cao vinh quang mà toàn bộ quân nhân trong đế quốc cả đời cũng không theo đuổi được!
Vành mũ che khuất đi con ngươi màu hoàng kim của nàng, con ngươi dưới bóng râm chảy xuôi một màu vàng sậm. Quần jean và đôi bốt đen phác họa ra hình dáng đôi chân thon dài và đầy sức lực của nàng, chiếc áo hoodie màu xám càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết.
Nàng nghiêm túc kéo thẳng từng nếp nhăn trên chiếc áo hoodie, làm cho phẳng phiu, sau đó kéo vành mũ xuống rồi ra khỏi cửa.
...Cho dù chỉ là ở trong hình thái này.
Lén lút nhìn nàng một cái.
Nàng cũng cảm thấy, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tai của nàng màu đen, ăn mặc cũng không đẹp, lén lén lút lút, trông như càng thêm đáng ghét.
Nàng bây giờ không đáng yêu cho lắm.
Hạ Ngư...
Đừng phát hiện ra nàng nha.
Hạ Ngư cảm thấy mình thật sự đã lâu chưa ra khỏi cửa, nàng cảm giác bên ngoài có chút không giống.
Trước đây lúc đi tàu bay lơ lửng, nàng cảm giác có rất nhiều thú nhân, nhưng bây giờ ngồi xe, trong xe lại trống không, thú nhân rất ít.
Nhưng mà, hình như lúc nào cũng có cảm giác có người đang nhìn mình.
Nàng kéo thấp mũ xuống, nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đợi đến khi Hạ Ngư xuống xe, 005 xoa mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: "Tiểu thư Hạ nhạy bén thật."
Trong chiếc tai nghe mini truyền đến một giọng nữ hơi trầm và lạnh: "Định vị cho ta, ngươi có thể không cần đi theo."
005: "Vâng."
Bởi vì chiến tranh bùng nổ, cho nên Hạ Ngư ra ngoài ăn mặc cũng rất kín đáo, một bộ đồ thể thao rộng rãi màu xám nhạt đơn giản, đội mũ, che kín mặt.
Địa chỉ ở ngoài thành, cho nên nàng phải ra khỏi thành.
Người canh cổng thành vẫn là cô gái tên Hắc Đàn kia.
Hạ Ngư vẫn còn nhớ nàng.
Hắc Đàn cũng nhận ra Hạ Ngư, biết nàng muốn ra khỏi thành, nàng có chút giật mình: "Cô chắc chắn là cô muốn ra khỏi thành bây giờ sao?"
Khu chủ thành có nhà họ Bạch trấn thủ, là nơi an toàn nhất. Bây giờ thế cục không xong, đi ra ngoài thành, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hạ Ngư gật đầu.
"Vậy cô phải cẩn thận một chút." Hắc Đàn lo lắng nói, "Tôi nói cho cô biết nha, tình hình bên ngoài loạn lắm đó. Trùng tộc tấn công như vũ bão còn chưa tính, gần đây lại còn xuất hiện thêm cái gì mà quân cách mạng, nói là muốn phản đối sự thống trị của quý tộc thuần huyết, thật sự loạn thành một đoàn..."
"Tôi biết rồi." Hạ Ngư cong mắt cười, "Tôi không có vấn đề gì đâu."
Tạm biệt Hắc Đàn, Hạ Ngư nghĩ, quân cách mạng?
Thật là một hành tinh loạn thành một đoàn.
Ra khỏi thành, quả nhiên như lời Hắc Đàn nói, ngoài thành không còn được yên ổn như bên trong. Nhìn ra xa, khắp nơi là tường xiêu vách đổ đã đành, lại còn có rất nhiều người mặc đồ đen, che mặt, không nhìn rõ dung mạo, đi đi lại lại khắp nơi một cách đầy khả nghi.
Dường như là đám "bia đỡ đạn" mà Ngưu Ngưu tinh phái ra. Quần áo họ mặc là loại áo phòng hộ chuyên dụng để chống lại sự bám dính của Trùng tộc.
Lúc nàng nhìn thấy những điều này, quang não sẽ tự động truyền cho nàng một vài thông tin.
Hơn nữa, trong đám "bia đỡ đạn" đó, khi Hạ Ngư đi ngang qua, nàng nhìn thấy chiếc áo phòng hộ rách nát để lộ ra nửa cái tai có màu lông pha tạp.
Hạ Ngư ngửi thấy mùi máu tươi.
Người đó bị thương rồi.
"..."
Môi Hạ Ngư hơi mím chặt, nàng kéo thấp mũ xuống, đi về hướng mình muốn đi.
Nàng đi được vài bước, lại dừng lại.
Vi Nhi Pháp, người vẫn luôn đi theo sau, lập tức dừng bước chân, bất an kéo thấp chiếc áo choàng đen đã mượn từ thuộc hạ.
Nàng liền nhìn thấy cô bé vốn định bỏ đi lại quay trở lại.
Trên người Hạ Ngư không có thứ gì có thể lấy ra, nàng đi đến trước mặt người phụ nữ mặc áo choàng phòng hộ màu đen, giọng nói mềm mại: "Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Bùi Chi nghe tiếng, ngẩng đầu lên.
Bùi Chi là một thú nhân ngưu tộc lai tạp, nhưng cũng may, chỉ có một phần sáu là huyết thống lai tạp.
Cho nên mới có được họ và tên.
Nhưng vẫn bị ném ra làm "bia đỡ đạn".
Trong cuộc chiến với Trùng tộc, tai và cánh tay của nàng đã bị thương, trên miệng vết thương còn có trứng của ký sinh trùng, nàng rất nhanh sẽ bị ký sinh.
Khu chủ thành đã ném các nàng ra ngoài thì sẽ không để cho các nàng quay về nữa.
Hiện giờ, ngoài khu chủ thành ra, khắp nơi trên Ngưu Ngưu tinh đều là những "bia đỡ đạn" lai tạp như thế này.
Làn sóng tấn công thứ ba của Trùng tộc sắp tới rồi.
Nàng có lẽ sẽ không sống qua đêm nay.
Thật ra từ rất xa nàng đã nhìn thấy cô bé này từ chủ thành đi ra, trong lòng khó hiểu lại có chút trào phúng. Một vị đại tiểu thư thuần huyết cao quý không ở trong khu chủ thành làm rùa rụt cổ, chẳng lẽ là muốn ra đây chịu chết sao?
Thế nhưng, cô bé trước mắt lại nhìn nàng, một đôi mắt hạnh hơi sáng lên, hỏi nàng có cần giúp đỡ gì không.
Nha.
Thời buổi này, lại còn có một vị đại tiểu thư giả nhân giả nghĩa như vậy, quan tâm đến sống chết của đám thú nhân lai tạp như các nàng.
Bùi Chi lạnh lùng nói: "Không có."
"..."
Hạ Ngư thật ra cũng đã sớm đoán trước, nàng nghĩ ngợi, rồi đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên người nàng ta. "Được rồi."
Đầu ngón tay của thiếu nữ phảng phất như có ma pháp, ngay khoảnh khắc chạm vào, nguồn năng lượng cuồng bạo hỗn tạp trong cơ thể liền biến mất gần như không còn.
Mà trứng của ký sinh trùng trên miệng vết thương của nàng cũng mất đi sức sống trong chớp mắt.
Đồng tử Bùi Chi hơi co rụt lại, nhìn về phía Hạ Ngư.
Cô bé lại xoay người rời đi.
Hạ Ngư nghĩ, sao mình lại phá giới rồi.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm không tham dự vào những việc này, nhưng khi nhìn thấy có người mình đầy vết thương, lại vẫn không nhịn được mà tiến lên giúp đỡ.
Thật sự có chút... cảm giác giả nhân giả nghĩa.
Nếu đã làm ngơ, thì phải làm ngơ đến cùng chứ. Nàng chỉ là một yêu quái cá, không phải thánh mẫu, cũng không phải phật tổ.
Hạ Ngư tự nhủ, chỉ lần này thôi.
Đây là lần cuối cùng.
Miệng Bùi Chi giật giật, định cất tiếng gọi nàng lại, thế nhưng sự căm hận đối với huyết thống thuần chủng trong lòng cuối cùng vẫn không để cho nàng cất tiếng gọi.
Dù nàng biết, đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy là không đúng.
Chỉ là... nàng rốt cuộc là ai?
Bùi Chi còn chưa hoàn hồn lại, trước mắt đã xuất hiện một người mặc áo choàng đen giống như nàng.
005 nhận được mệnh lệnh của "Vi", đại ca của mình, nhìn Bùi Chi, nở một nụ cười.
Người tới cởi mũ xuống, để lộ ra một mái tóc màu đen pha hồng hơi rối, hai chiếc tai sói dựng thẳng lên, lúc cười rộ lên sẽ để lộ ra hàm răng nhọn hoắt.
Đây là một thú nhân lang tộc lai tạp.
Bùi Chi theo bản năng lùi về sau.
"Này, đừng sợ tôi nha." Nữ thú nhân lang cười hì hì, trong tay xoay tròn một chiếc thẻ, đưa cho nàng, "Cô bé, có hứng thú gia nhập quân cách mạng không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lát nữa còn có một chương nữa.
Có khả năng sẽ đăng chương chống trộm trước, mua cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro