
Chương 28
Tại vương tinh.
Kim Vũ phái người đến hành tinh Uông Uông để điều tra về vị công dân cấp SSS, nhưng căn bản không tồn tại.
Đó là một thông tin giả.
Kim Vũ hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng của mình.
Nàng biết chuyện tìm kiếm Vi Nhi Pháp không thể vội được.
Nhưng nàng không thể kiểm soát được.
Nàng độc địa nghĩ, có lẽ Vi Nhi Pháp đã chết rồi, thông tin về cấp SSS chỉ là một trò đùa dai mà thôi.
Cho dù nàng biết, chuyện này không thể nào.
Nếu cấp SSS đã xuất hiện, vậy thì trong biển sao rộng lớn này, chắc chắn có một nơi nào đó đang cất giấu người mang thân phận tôn quý đã được vị vua đang kéo dài hơi tàn kia ban cho.
Hơn nữa, Vi Nhi Pháp chắc chắn đang ở cùng với vị cấp SSS kia.
Chuyện này, không thể vội được.
Nàng nghĩ, tuy rằng nàng không có cách nào lợi dụng hệ thống tình báo của Tinh Võng trên vương tinh để tra xét, nhưng hệ thống tình báo của nhà họ Kim cũng không phải để trưng.
Người mới nhận được quyền công dân cấp SSS chắc chắn sẽ ở các nơi khác nhau, nóng lòng hưởng thụ những quyền hạn này.
Đây là nhân tính, cũng là thú tính.
Chỉ cần biết được hành tinh nào có người thường xuyên sử dụng quyền hạn cấp SSS, rất nhanh, nàng có thể thông qua mạng lưới tình báo của nhà họ Kim để tra ra được một vài dấu vết.
Nhưng nàng chắc chắn không thể ngờ được, Hạ Ngư là một con cá trạch nữ, đừng nói là sử dụng quyền hạn cấp SSS, ngày thường căn bản sẽ không ra khỏi cửa.
Cho nên ý tưởng này của Kim Vũ đã được định sẵn chỉ có thể là công dã tràng.
Sau khi bình tĩnh lại, Kim Vũ tiếp tục xử lý chính vụ.
Nàng nhìn thấy thỉnh nguyện của Tứ đại gia tộc, trong đó nhà họ Quý đệ đơn xin được giao cho gia tộc của họ khai thác mỏ quặng nguyên thạch trên hành tinh tài nguyên.
Nhà họ Quý sở dĩ ủng hộ nàng, ngoài việc Vi Nhi Pháp là chủng tộc lai tạp, mỏ quặng nguyên thạch này cũng là một trong những nguyên nhân.
Kim Vũ đã từng hứa, nếu nhà họ Quý ủng hộ nàng lên ngôi, nàng sẽ phê duyệt mỏ quặng nguyên thạch cho gia tộc của họ.
Kim Vũ híp mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi thử thăm dò, ấn vào nút thông qua.
Kết quả.
Màn hình quang não lập tức hiện ra.
【 Mỏ quặng nguyên thạch trên hành tinh tài nguyên Alpha đã được trao quyền khai thác cho gia tộc *, ngài không có quyền hạn để xem xét. 】
Đồng tử Kim Vũ chợt co rụt lại!!
Vi Nhi Pháp...
Kim Vũ "bụp" một tiếng ném bút đi!
Vi Nhi Pháp!!
Tay nàng hung hăng nắm chặt, con ngươi dưới cặp kính nhuốm đầy hung quang. Nhưng rất nhanh, nàng liền bình tĩnh lại, cười lạnh một tiếng.
"Đây chính là ngươi tự mình chui đầu vào lưới."
Nếu nói việc điều tra một công dân cấp SSS mới được trao quyền là rất khó, nhưng việc trao quyền cho một gia tộc đến khai thác mỏ quặng nguyên thạch, vậy thì vô cùng dễ tra xét!
Thế nhưng không đợi nàng phái người đi tra, nàng bỗng nhiên nhận được một thông cáo khẩn cấp!
【 Trùng tộc xâm lược! Hành tinh Mị Mị đã thất thủ!! Trùng tộc đang xâm nhập hành tinh Ngưu Ngưu! Yêu cầu chi viện! 】
Tim Kim Vũ chợt chùng xuống.
Trùng tộc tấn công tới, lại có thể nhanh như vậy!
Biển sâu vô biên vô hạn, một vùng tăm tối không nhìn thấy điểm cuối.
Kính VR của Hạ Ngư và kính VR của Hoan Hỉ được kết nối với nhau. Khi bộ phim bắt đầu, một người một mèo đã hoàn toàn nhập vai vào trong cảnh, cùng nhau ở giữa biển sâu mênh mông.
Hạ Ngư vẫn chưa phát hiện ra trạng thái không ổn của Hoan Hỉ: "Hoan Hỉ, đây là nhà của chị đó."
Đương nhiên điều này cũng có chút liên quan đến nguyên nhân vì sao Vi Nhi Pháp cho dù sợ muốn chết nhưng vẫn cố gắng "làm màu" trước mặt cô bé.
Vi Nhi Pháp đang run bần bật ngẩn người.
... Nhà?
... Cô nương của nàng... quá khứ của nàng sao?
Vi Nhi Pháp điều động nguyên lực, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng không kìm được lòng, móng vuốt run lên nhè nhẹ.
Trong nỗi sợ hãi lại xen lẫn sự mong chờ, trong cơn run rẩy lại muốn dành cho nàng tất cả sự dịu dàng của mình.
Quá khứ của Hạ Ngư...
Nàng muốn biết.
Nàng muốn biết nàng ấy là ai, nàng ấy đến từ đâu, những gì nàng ấy đã trải qua trong quá khứ, những gì nàng ấy đã gặp phải trong quá khứ.
Là điều gì có thể làm cho đáy mắt nàng ấy đản sinh ra một thứ ánh sáng mỹ lệ như vậy.
...
Là một con mèo rất cường hãn, nàng thật ra không sợ nước.
Nhưng nàng sợ hãi việc hoàn toàn chìm vào trong đại dương sâu thẳm.
Sâu trong lòng đại dương là thiên hạ của năng lượng cuồng bạo, nơi đó ngay cả một hòn đá cũng là nguyên thạch được ngưng tụ từ năng lượng cuồng bạo.
Là khắc tinh của nguyên lực.
Hơn nữa, điều đáng sợ hơn cả là sự cô độc không nơi nương tựa khi hiểm nguy ập đến.
Hạ Ngư vừa mới chìm vào trong đó đã như cá gặp nước. Nàng rất nhanh liền cảm nhận được cô mèo trong lòng có chút không ổn.
Nó có hơi run rẩy.
Thế nhưng không đợi nàng hoàn hồn lại, lông của Hoan Hỉ đột nhiên xù lên, cả người run rẩy, nhắm mắt lại, liều mạng rúc vào trong lòng nàng.
Hạ Ngư: "???! Hoan Hỉ?!"
Vi Nhi Pháp tứ chi bủn rủn, nàng nhìn thấy một con cá biển sâu đáng sợ lại gần!
Nàng không sợ cá biển sâu, nàng chỉ là sợ hãi bóng tối bao trùm của đại dương.
Lồng ngực của Hạ Ngư vô cùng ấm áp, vào khoảnh khắc nhào vào, có một cảm giác dịu dàng và an tâm.
Đồng tử Hạ Ngư hơi co rụt lại, nàng ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy một con cá biển sâu khổng lồ méo mó đang bơi về phía các nàng. Lông của Hoan Hỉ trong lòng nàng càng xù lên, nó "Meo" lên một tiếng, gần như vỡ cả giọng.
Hạ Ngư sợ hãi, đau lòng không thôi: "Tiểu Quả! Tắt đi!!"
Biển sâu là quê hương của Hạ Ngư, nàng chỉ là rất muốn mang cô mèo nhỏ đi xem dáng vẻ quê nhà của mình.
Khi bạn yêu thích một thứ gì đó đến tận xương tủy, bạn sẽ luôn muốn đem tất cả mọi thứ của mình nói cho nó biết.
Kể cho nó nghe về quá khứ của bạn, về tâm trạng của bạn, về những gì bạn yêu nhất, và rồi nói với nó rằng, tương lai của nó, nhất định sẽ có bạn.
Nàng chỉ là muốn dỗ dành nó như vậy, đem tâm trạng của mình nói cho nó nghe, để nó không còn giận dỗi nữa.
Chỉ là nàng đã dọa đến nó.
Thế nhưng một tiếng "rầm" vang lớn, hoàn toàn không có phản ứng gì. Bên tai Hạ Ngư truyền đến tiếng cảnh báo "tít tít tít".
【 Trùng tộc xâm lược!! Tiểu Quả tự động khởi động hệ thống bảo vệ... Tít tít tít tít...】
Sau đó là một sự im lặng không một tiếng động.
Khi có ngoại xâm, Tiểu Quả sẽ tự động khởi động hệ thống phòng ngự, tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp và chiến đấu, toàn bộ điện bên ngoài sẽ bị ngắt, lưới phòng hộ được mở ra. Mà ở trong trạng thái này, Tiểu Quả không có cách nào thi triển các công năng của một robot gia dụng!
Đây là lần đầu tiên Hạ Ngư gặp phải chuyện như thế này, nàng có chút ngơ ngác, nhưng cô mèo trong lòng thật sự đã rất sợ hãi.
"Ảnh Của Biển Sâu" vẫn còn đang không ngừng chiếu, con bạch tuộc khổng lồ mở to đôi mắt của nó.
Hạ Ngư nhắm mắt lại, yêu lực trong nháy mắt bùng nổ!
Yêu lực của nàng không có cách nào ảnh hưởng đến sự vận hành của máy móc.
Nhưng mà, nàng có thể tạo ra một ảo thuật.
Vi Nhi Pháp, người đang run rẩy sợ hãi vì nước, bỗng nhiên cảm nhận được một sự ấm áp sâu sắc đang vỗ về trái tim nàng.
Luồng sức mạnh ấm áp này bao bọc lấy nàng, che chắn cho nàng khỏi đại dương đang bao phủ lấy mình, dòng nước lạnh băng dường như cũng có độ ấm.
Khiến cho nàng cảm thấy vừa an tâm lại vừa dịu dàng.
Vi Nhi Pháp thử thăm dò, lặng lẽ mở bừng mắt.
Nàng bị khóa trong một quả cầu màu trắng ấm áp, bốn phía đều tràn ngập thứ sức mạnh bình yên và tĩnh tại đó.
Mà trong bóng tối vô biên đáng sợ, không biết từ lúc nào đã sáng lên những ánh sáng li ti xinh đẹp, giống như những thiên thạch nhỏ vụn mà nàng nhìn thấy khi dạo chơi giữa biển sao, được mặt trời phản chiếu ra những tia sáng, nhưng lại còn đẹp hơn, sáng hơn, và xa xưa hơn cả thứ ánh sáng đó.
Những đàn cá nhỏ xinh đẹp bơi qua, tung ra một đống bong bóng được những con sứa biển sâu chiếu sáng.
Đây là sự dịu dàng đến từ biển sâu.
Vi Nhi Pháp ngước mắt lên, nhìn thấy Hạ Ngư đang ôm nó.
Mái tóc đen của thiếu nữ tản ra, giống như rong biển bay lượn trong nước. Dòng nước đều tránh đi, ánh sáng của quả cầu bao bọc lấy nàng chiếu rọi lên đôi mắt đang nhắm chặt của thiếu nữ, hàng mi dài vương những tia sáng vụn màu xanh lam. Trên người nàng không ngừng có một luồng sức mạnh dịu dàng kỳ lạ truyền vào trong quả cầu nhỏ của nó. Đôi tay mềm mại ôm lấy nó, như thể đang dâng hiến tất cả sự ấm áp cho nó.
Nàng đang bảo vệ nó.
Dùng hết tất cả sức lực.
Bảo vệ nàng.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư, bỗng nhiên cảm thấy không còn sợ hãi như vậy nữa.
Sở dĩ cảm thấy sợ hãi là bởi vì bóng tối vô biên vô hạn, sự hư không không nơi nương tựa, còn có cảm giác ngạt thở không bao giờ thấy được ánh mặt trời, cùng với sự cô độc không người cứu rỗi.
Chỉ là có cô bé ở bên cạnh.
Tất cả những điều này, tương đương với việc không tồn tại.
Bóng tối sẽ được thắp sáng, sự hư không sẽ được lấp đầy, ngay cả mỗi một lần hít thở dưới đáy nước cũng đều là hương vị ngọt ngào và dịu dàng của nàng.
Một chút cũng sẽ không cô độc.
Chỉ có lòng tràn đầy sự ấm áp và mong chờ.
Nàng cuối cùng cũng nhìn thấy được dáng vẻ của biển sâu.
Những con cá sư tử trắng như tuyết bơi lướt qua bên người nàng, mang theo dòng nước phiêu dật dịu dàng. Những rặng san hô và cát đá bảy màu xinh đẹp cất giấu những con sao biển và sứa con.
Hạ Ngư từ từ mở mắt.
Vào khoảnh khắc đó, Vi Nhi Pháp gần như không thở nổi.
Nàng chưa bao giờ gặp qua một đôi mắt màu lam xinh đẹp đến như vậy.
Trên hàng mi mảnh khảnh vương những giọt nước nhỏ li ti sáng lên, đôi mắt của thiếu nữ tựa như vùng biển rộng màu xanh nhạt đẹp nhất mà nàng từng thấy, mang theo một màu lưu ly lạnh băng như trong mộng ảo.
Chỉ là màu sắc lạnh băng đó, vào khoảnh khắc nhìn thấy nàng, lại lập tức trở nên mềm mại.
Nàng nói: "Đừng sợ."
Biển sâu, quả thực không có gì đáng sợ cả.
Thậm chí, còn có chút xinh đẹp.
Vi Nhi Pháp nghĩ đến bộ dạng lúc nãy của mình, cảm thấy vô cùng mất mặt mèo.
Chỉ là nàng đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, nàng giả vờ lơ đãng "Meo" một tiếng.
Vừa rồi nàng... chỉ là không quen mà thôi. Thật ra quen rồi thì đáy biển cũng không tệ lắm mà.
...Ừm.
Nàng không sợ nữa.
Hạ Ngư nhìn thấy cảm xúc của Hoan Hỉ đã bình ổn lại, nàng nhẹ nhàng thở ra.
Yêu lực trong cơ thể không ngừng cuồn cuộn để duy trì ảo thuật quả cầu ánh sáng nhỏ kia.
Nguyên lý đơn giản của kính VR chính là tạo ra một thế giới giả lập cho người ta từ võng mạc, hơn nữa còn liên kết với cả ngũ quan.
Nàng dùng yêu lực trực tiếp tạo ra một quả cầu ấm áp cho cô mèo nhỏ, đặt nó vào trong quả cầu, tránh xa khỏi dòng nước, như vậy sẽ không còn sợ hãi nữa.
Nhưng Hạ Ngư vẫn hối hận không thôi, nàng không nên mang cô mèo nhỏ đi xem bộ phim này.
Cho dù là mèo ngoài hành tinh, thì đó cũng là một con mèo đất liền mà.
Nhưng bên ngoài hình như đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Tiểu Quả không có cách nào kết thúc bộ phim được.
Nàng phải nghĩ cách tạm dừng nó.
Nhưng đúng vào lúc này, một con cá có chiếc đèn lồng trên đầu, trợn to đôi mắt tròn xoe, giống như một đoàn tàu dừng lại trước mắt các nàng.
Bởi vì đây là một bộ phim tài liệu, cho nên sẽ có một con cá ngắm cảnh, đưa khán giả đi du ngoạn biển sâu.
Hạ Ngư, người đang nghĩ xem làm thế nào để kết thúc bộ phim, liền nhìn thấy Hoan Hỉ đang 【 sợ muốn chết 】, mang theo quả cầu nhỏ từ trong lòng nàng nhảy phắt ra, móng vuốt nhỏ giẫm lên trên đầu con cá kia, chiếc đuôi quẫy một cái.
Ra một bộ dạng nóng lòng không thể chờ đợi để du ngoạn biển sâu.
...Đâu còn bộ dạng sợ sệt lúc nãy nữa.
Hạ Ngư: "...Em không sợ sao?"
Vi Nhi Pháp vẫy đuôi: "Meo."
Không sợ.
Hạ Ngư lắc đầu: "Vẫn là nên nhanh chóng nghĩ cách kết thúc đi. Bên ngoài hình như cũng đã xảy ra một vài chuyện."
Thật ra nàng một chút cũng không lo lắng chuyện xảy ra bên ngoài, bởi vì yêu lực của nàng rất mạnh. Lúc nàng dọn vào ở, liền đã dùng yêu lực bao bọc lấy căn phòng, có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào đều sẽ biết.
Tuy rằng nàng rất muốn xem một lúc, nhưng mà, biển sâu có rất nhiều thứ kỳ quái, Hoan Hỉ bây giờ không sợ hãi, nếu nhìn thấy những thứ kỳ quái đó mà bị dọa sợ thì cũng không tốt lắm.
Thiết bị phim ảnh thực tế ảo này là lần đầu tiên nàng dùng. Bởi vì Tiểu Quả có thể giúp đỡ mở và đóng, cho nên nàng mới mang theo Hoan Hỉ sử dụng, kết quả lại xảy ra loại sự cố kỳ quái này.
Nhưng ở trong trạng thái thực tế ảo hẳn là phải có nút thoát ra chứ.
Vi Nhi Pháp: "..."
Chết tiệt!!
Nhãn cầu của Vi Nhi Pháp xoay chuyển, nàng dùng quyền hạn để giấu nút thoát ra đi.
Hạ Ngư tìm một lúc lâu cũng không thấy nút thoát ra ở đâu, nàng phồng má: "Cái gì vậy chứ."
Nút thoát ra không nên làm cho rõ ràng hơn một chút sao?
Vi Nhi Pháp chột dạ lắc lắc chiếc đuôi nhỏ, cảm thấy mình hình như có hơi quá đáng.
Hạ Ngư nhìn Hoan Hỉ với đôi mắt tràn đầy mong đợi, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Nàng thật ra cũng rất muốn cùng mèo con xem thử biển sâu xinh đẹp.
Tuy rằng có rất nhiều thứ kỳ quái, nhưng cũng rất đẹp.
"Thôi được rồi." Hạ Ngư chọc chọc vào cái đầu nhỏ của Hoan Hỉ, "Vậy thì cho em xem quê hương của chị nhé. Nếu có sợ, thì cứ vào trong lòng chị nhắm mắt lại."
Vi Nhi Pháp: "..."
Làm sao bây giờ, tuy rằng không sợ, nhưng cũng muốn vào trong lòng ngươi nhắm mắt lại.
Con cá ngắm cảnh cúi đầu.
Hạ Ngư ngồi trên cái đầu to của con cá ngắm cảnh. Con cá ngắm cảnh mang theo một người cá và một cô mèo, bắt đầu du ngoạn khắp nơi.
"Thấy rặng san hô kia không?" Hạ Ngư ôm Hoan Hỉ, yêu lực duy trì quả cầu ánh sáng nhỏ của nàng, "Trước đây chị đặc biệt thích trốn ở đó, để trốn một vài loài cá ăn thịt siêu đáng sợ."
"Ừm, có điều san hô mà chị thích không có hình dáng kia, quả nhiên biển sâu ở hành tinh khác và nhà của chị vẫn có chút khác biệt, ha ha ha."
Lúc đầu Vi Nhi Pháp còn nghe một cách thích thú, hóa ra một con cá sinh tồn cũng gian nan như vậy à.
Sau đó nàng bỗng nhiên ý thức được có chỗ nào đó không đúng.
Đợi đến khi con cá ngắm cảnh đưa các nàng bơi đến rãnh biển tăm tối, Vi Nhi Pháp mới nhận ra sau một hồi.
Cô bé này, hình như là một con cá.
...
Là cá.
Trong số các thú nhân của đế quốc, tuyệt đối, tuyệt đối không thể nào tồn tại, cá.
...
Đúng vậy!! Nhà của thú nhân nào lại ở dưới biển sâu chứ!! Chắc chắn sẽ bị chết đuối rồi??! Cho dù không chết đuối, năng lượng cuồng bạo cũng quá sức chịu đựng.
Hạ Ngư là cá.
Trên thông tin của nàng, hình như cũng viết là cá?!
Lúc đó nàng cho rằng nàng ấy chỉ viết bừa, chỉ là hiện tại...
Nàng ấy chính là cá!
Vi Nhi Pháp lập tức ngẩng đầu lên, nhìn con cá mà ở đế quốc này tuyệt đối không thể nào tồn tại.
Mái tóc đen của cô bé hòa làm một thể với biển sâu, xung quanh người nàng còn sáng lên những ánh sáng nhàn nhạt. Đôi mắt vì sử dụng sức mạnh mà trở nên xanh thẳm, lại có một sự dịu dàng nhỏ vụn tựa như nữ thần.
Phát giác Hoan Hỉ đang nhìn mình, Hạ Ngư chớp mắt, ôm nó vào lòng: "Em sợ à?"
Vi Nhi Pháp: "...Meo."
Không có.
Không phải, không có sợ hãi, chỉ là... có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc rằng mình... lại có thể gặp được một con cá dịu dàng như vậy.
Nàng vô cùng may mắn.
Gặp được con cá duy nhất.
Trong toàn vũ trụ.
Vi Nhi Pháp cố gắng dời tầm mắt khỏi người Hạ Ngư, đi ngắm phong cảnh.
Ở rãnh biển, có những con sứa trong suốt xinh đẹp, chúng tỏa ra ánh sáng huỳnh quang màu lam hoặc hồng, nhưng lại có kịch độc chạm vào là chết ngay.
Đây là vẻ đẹp của biển sâu mà Vi Nhi Pháp chưa bao giờ gặp qua.
Chỉ là trong đầu Vi Nhi Pháp lại vẫn toàn là cặp mắt màu lam vừa đẹp vừa có chút lạnh lùng kia của Hạ Ngư.
Hạ Ngư nói: "Trước đây chị nghịch ngợm, chạm lung tung vào mấy thứ này, kết quả bị giật điện đến mức nằm liệt trên san hô, suýt chút nữa là bị sao biển ăn thịt luôn."
Vi Nhi Pháp: "..."
Nàng nhớ tới con sao biển mỗi ngày bị mình dùng chân giẫm cho thoi thóp. Cái đồ nhát gan đó mà lại ăn cá sao.
Quá đáng, về phải giẫm thêm mấy phát nữa mới được.
Một bộ phim thật ra không dài lắm, nhưng cũng đủ để Vi Nhi Pháp khắc phục nỗi sợ của mình và nhìn thẳng vào biển sâu.
Nàng mơ hồ hiểu ra, Hạ Ngư không phải là người của đế quốc.
Nàng không thuộc về đế quốc của nàng, nhưng lại mang theo sự dịu dàng như vậy, cứu vớt nàng từ vực sâu.
Nàng đến từ biển sâu vạn dặm, là một con cá mang theo sự cô độc nhưng lại luôn hướng về phía ánh mặt trời.
Bộ phim kết thúc, Hạ Ngư cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, "Ảnh Của Biển Sâu" không phải là một bộ phim kinh dị dọa người nào, mà chỉ là một bộ phim tài liệu rất quy củ. Bởi vậy tuy có gặp qua rất nhiều loài cá biển sâu có diện mạo kỳ quái và đáng sợ, nhưng chúng cũng sẽ không cố tình bơi đến để dọa mèo.
Cho nên Hoan Hỉ vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong lòng nàng.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác không, Hạ Ngư cứ có cảm giác cô mèo nhỏ hình như càng bám mình hơn một chút thì phải.
Có lẽ là vì một vài con cá biển sâu trông thật sự quá xấu.
Điều này làm cho nàng nảy ra một vài ý nghĩ xấu xa.
Ví dụ như...
Hóa ra, hóa ra xem phim kinh dị thật sự, thật sự có tác dụng à (:
Mèo con chắc chắn là không giận nữa rồi.
Sau này cũng...
A, ý tưởng này xấu xa quá, vứt đi, vứt đi, lại giẫm thêm hai phát.
Bộ phim kết thúc, thế giới thực tế ảo VR tự động đóng lại, xung quanh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Kính của Vi Nhi Pháp được tháo xuống.
Nàng vẫn còn ở trong quả cầu ánh sáng tròn vo kia, trôi nổi giữa không trung.
Hạ Ngư cầm chiếc kính, đôi mắt vẫn còn màu xanh băng xinh đẹp. Nàng nhìn dáng vẻ của nó liền cười, chỉ vào chiếc gương cách đó không xa: "Em thật giống một mặt trời nhỏ."
Vi Nhi Pháp nhìn vào gương, trong gương là một con mèo đang bay trong một quả cầu ánh sáng tròn vo.
"Meo."
Vậy ngươi có thích không?
Hạ Ngư phất tay, thu lại yêu lực, đón lấy Hoan Hỉ đang rơi xuống vào lòng, hôn lên trán nó: "Là mặt trời nhỏ của chị."
Trong tim Vi Nhi Pháp dâng lên một vị ngọt.
Hạ Ngư xoa đầu nàng: "Chị là một con cá có trí nhớ không tốt lắm, đôi khi sẽ quên mất một vài chuyện, lần này..."
Hạ Ngư dừng lại một chút, nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của Hoan Hỉ trong bộ phim, lập tức lại cảm thấy trong lòng nhói đau.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Vi Nhi Pháp nhìn dáng vẻ áy náy của cô bé, cũng không khỏi khó chịu.
Nàng mới không cần nàng ấy xin lỗi nàng.
Lúc đầu chỉ là hoảng sợ, nhưng mà nàng đã biết được quá khứ của nàng ấy, như vậy là đã đáng giá.
"Meo."
Không sao đâu.
Hơn nữa điều nàng quan tâm hơn chính là...
Khi nào thì cùng nhau tắm đây.
Thế là Vi Nhi Pháp lại bị đặt vào trong ổ.
Vi Nhi Pháp: "..."
Hạ Ngư nhìn thời gian, quyết định làm cho nàng một phần cơm mèo để an ủi một chút tâm hồn bị tổn thương của Hoan Hỉ.
Nàng đi vào phòng bếp, bỗng nhiên phát hiện đèn bếp không bật được.
"Tiểu Quả?"
Nàng hô một tiếng.
Không có ai đáp lại.
Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Hạ Ngư nhíu mày, lúc nào cũng cảm thấy mình như đã quên mất chuyện gì đó. Nàng xoa xoa huyệt thái dương, nhưng lại không nghĩ ra được mình đã quên cái gì.
Nàng nhìn lại yêu lực của mình, quả nhiên lại dùng quá mức rồi.
"Tiểu Quả?" Nàng lại gọi hai tiếng.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư gọi hai tiếng Tiểu Quả mà không nhận được lời đáp lại, móng vuốt nàng hơi động, điều tra ra tư liệu trạng thái của Tiểu Quả.
Trùng tộc xâm lược, Tiểu Quả đang ở trong trạng thái chiến đấu đề phòng khẩn cấp!
Đồng tử Vi Nhi Pháp hơi co rụt lại.
Thảo nào... Chỉ là chuyện như thế này, cho dù là đang ở trong chế độ phim ảnh thực tế ảo, Tiểu Quả cũng sẽ nhắc nhở chủ nhà là Hạ Ngư chứ?
Chỉ là cô bé lại có bộ dạng hoàn toàn không nhớ ra chuyện này.
Nàng nhìn Hạ Ngư xoa huyệt thái dương, đôi mắt có chút trống rỗng và mờ mịt, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng nhảy xuống khỏi giỏ tre, đi theo Hạ Ngư, nghiêm túc quan sát trạng thái của nàng.
Nàng cảm giác, hơi thở trên người Hạ Ngư có chút không ổn định.
Vi Nhi Pháp thật ra một chút cũng không lo lắng về việc Trùng tộc xâm lược. Ngưu Ngưu tinh ở biên cương, trước đây bị Trùng tộc xâm lược là chuyện thường tình, chỉ là vẫn luôn có nàng trấn giữ nên không có Trùng tộc nào dám làm càn kiêu ngạo, Ngưu Ngưu tinh mới nghênh đón được những tháng ngày hòa bình đã lâu.
Nhưng bây giờ, nàng không định quản những việc này nữa.
Suy cho cùng, người ngồi trên vương tọa để xử lý chính sự bây giờ chính là vị tân vương đang nóng lòng không thể chờ đợi kia.
Không còn vướng bận việc gì, cả người thật nhẹ nhõm. Bây giờ, nàng chỉ cần bảo vệ tốt cho Hạ Ngư là được rồi.
Nhưng trạng thái này của Hạ Ngư...
Hạ Ngư ngẩn người một lúc rồi hoàn hồn lại: "A, nhớ ra rồi, nên làm cơm mèo."
Vi Nhi Pháp nghiêm túc quan sát một chút.
Nàng nhìn cô bé đang nghiêm túc nấu cơm, dường như không có gì bất thường.
Nhưng rất nhanh.
Vi Nhi Pháp liền phát hiện, Hạ Ngư sẽ quên mất một vài món đồ ăn mà mình đã mua.
Hạ Ngư hấp xong phần cơm mèo, xoa xoa đầu: "Phần sốt cà chua lần trước mình làm... để ở đâu rồi nhỉ..."
Không có Tiểu Quả, không thể livestream được, đèn cũng không bật được. Cũng may hệ thống nhà bếp là một bộ khác, vẫn có thể nấu cơm.
Nàng có chút muốn ăn cơm trộn sốt cà chua.
Nàng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư với đôi mắt hơi mờ mịt, nàng từ từ đi đến bên cạnh nàng ấy, nhảy lên trước một chiếc tủ nhỏ.
Hạ Ngư vừa quay đầu lại, thấy nó, liền phồng má không vui: "Hoan Hỉ, em lại vào bếp à."
Vi Nhi Pháp lắc lắc cái đuôi, vươn móng vuốt, vỗ vỗ vào chiếc tủ nhỏ.
"Trong tủ có gì sao?" Hạ Ngư kéo cửa tủ ra.
"A, sốt cà chua!" Hạ Ngư bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: "Hóa ra mình để ở đây."
Vi Nhi Pháp lại không cảm thấy vui vẻ, nàng nhìn Hạ Ngư, cảm nhận được luồng hơi thở sức mạnh không ngừng dao động trên người nàng ấy từ từ khôi phục lại sự ổn định, nhưng lại loãng đi một chút.
Nàng nghĩ tới bộ phim biển sâu vừa rồi, Hạ Ngư đã không ngừng phóng thích sức mạnh để tạo ra một lớp màng bảo vệ cho nàng.
Chẳng lẽ việc tiêu hao loại sức mạnh đó, tương ứng sẽ quên đi một vài chuyện sao?
Vi Nhi Pháp bắt đầu hối hận về sự tùy hứng của mình.
Nàng không ngờ rằng, việc Hạ Ngư sử dụng sức mạnh của chính mình cũng không giống như thú nhân sử dụng nguyên lực của họ, có thể tùy tâm sở dục. Dùng quá mức, lại còn sẽ quên đi mọi chuyện.
Ngay lúc Vi Nhi Pháp đang hối hận không kịp, nàng bỗng nhiên bị người ta ôm lên.
Mùi hương trên người cô bé vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại.
"Hoan Hỉ thông minh thật đó nha." Nàng cười nói, "Sau này nếu chị có quên mất chuyện gì, em sẽ giúp chị nhớ lại nhé."
"Nói như vậy." Hạ Ngư nâng nó lên cao, đôi mắt đen vừa sáng lại vừa dịu dàng, "Cho dù chị có quên cả thế giới, chỉ cần nhớ rõ em là được rồi."
Chóp tai Vi Nhi Pháp đột nhiên lại nóng lên!
...Đừng có vào lúc nàng đang hối hận không kịp mà nói những lời như vậy chứ!!
Như vậy...
Nàng sẽ... Ngươi như vậy, nàng sẽ cảm thấy...
Sẽ cảm thấy...
Cho dù ngươi có quên cả thế giới.
Cũng sẽ nhớ rõ nàng.
Gặp được ngươi chính là may mắn của nàng. Loại chuyện tốt đẹp đến mức gần như không thể có này, vũ trụ sao lại có thể nguyện ý ban cho nàng chứ?
"Meo."
Vậy nếu chị quên em thì phải làm sao?
Cô mèo nhỏ trên người vừa mềm lại vừa thơm. Hạ Ngư thật sự muốn dùng sức vuốt ve vài cái, nhưng lại có chút không nỡ, cứ như vậy mềm mại, vừa phải. Nàng nhìn thấy ánh mắt của cô mèo nhỏ, không biết vì sao, nàng lại có cảm giác mình đã xem hiểu được.
Cái loại ánh mắt rất dịu dàng, lại rất khổ sở đó.
Nó biết, nó sẽ quên đi một vài chuyện sao?
Mèo ngoài hành tinh đều thông minh như vậy sao?
Thật là, làm gì mà phải lộ ra ánh mắt như vậy chứ.
Nhìn đến mức tim nàng cũng mềm cả ra.
"Yên tâm đi." Hạ Ngư ôm nó vào lòng, nhắm mắt lại, "Hoan Hỉ, chị nhất định sẽ nhớ rõ em."
Đầu ngón tay của thiếu nữ lóe lên một tia sáng lam trong suốt, phác họa ra dáng vẻ của Hoan Hỉ.
Giọng nàng vừa ngọt vừa mềm: "Em xem, chị nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra em được đó."
Vi Nhi Pháp nhìn dáng vẻ của Hạ Ngư, bỗng nhiên cảm thấy không còn lo lắng như vậy nữa.
Nàng thật ra không lo lắng việc Hạ Ngư sẽ quên mất nàng.
Mà là.
Nàng tin tưởng.
Cho dù nàng ấy có quên nàng một trăm lần.
Nàng cũng sẽ lại yêu nàng ấy lần thứ một trăm linh một.
...
Vi Nhi Pháp tự tin nghĩ xong, lại nhìn lại bộ lông của chính mình.
Ừm, tam thể.
...
[Hèn mọn.jpg]
"..."
Nếu, nếu nàng ấy không thích.
Vậy thì nàng liền, nỗ lực làm cho nàng ấy thích lại một lần nữa là được!
Hạ Ngư làm xong cơm mèo, lại đơn giản làm cho mình một phần cơm trộn sốt cà chua. Ăn xong, nàng xem xét trạng thái của Tiểu Quả.
"Trạng thái chiến đấu đề phòng khẩn cấp?"
Hạ Ngư mở to hai mắt, lên Tinh Võng mới phát hiện ra, Ngưu Ngưu tinh lại đang bị Trùng tộc tấn công.
"Tại sao không nói cho mình nhỉ?" Hạ Ngư gõ gõ đầu, sau đó bỗng nhiên nhớ ra.
...A, mình vừa quên mất, nói không chừng chính là chuyện này rồi QAQ.
"Bên ngoài hình như có chiến tranh thì phải..." Hạ Ngư nhìn thông tin trên quang não.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư, rất muốn biết thái độ của Hạ Ngư đối với chiến tranh.
Nếu... nếu Hạ Ngư không thích nhìn thấy chiến tranh.
Vậy thì nàng đem lũ Trùng tộc đáng ghét đó đuổi khỏi Ngưu Ngưu tinh cũng chẳng sao cả.
Ba mảnh nhân nguyên lực, nàng cũng gần như có thể chiến đấu rồi.
Thế là Vi Nhi Pháp, người đang ngồi xổm trước bát cơm mèo, còn chưa ăn và đang vô cùng căng thẳng, liền nhìn thấy Hạ Ngư bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.
Vi Nhi Pháp: "!!!"
Là bị chiến tranh dọa sợ rồi sao?
Nàng phải an ủi nàng ấy như thế nào đây, là meo meo hai tiếng, hay là cọ cọ tay nàng ấy, hay là ôm nàng ấy một cái?
A, làm mèo phiền phức thật.
Hay là trực tiếp biến thành người đi, bây giờ cũng gần được rồi, tuy rằng sẽ có chút đau...
Không được, không được, chắc chắn sẽ dọa đến nàng ấy.
Ngay lúc Vi Nhi Pháp bắt đầu nghĩ đến các phương thức thực tiễn.
Cô bé ra vẻ như bị dọa sợ đột nhiên lấy ra chiếc yếm dâu tây, vẻ mặt ảo não: "Chị lại có thể quên đeo yếm cho em! Đáng đánh!"
Vi Nhi Pháp: "..."
Màu dâu tây...
[Cáo từ.jpg]
Tác giả có lời muốn nói:
Yên tâm không ngược, tất cả các thiết lập đều là để phục vụ cho sự ngọt ngào
--
Vi Nhi Pháp: Muốn chiến tranh sao, căng thẳng sao, không cần căng thẳng, ta siêu lợi hại, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi chỉ cần anh anh anh là được rồi
Hạ Ngư: Đã quên đeo yếm cho mèo con hu hu hu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro