
Chương 27
Hạ Ngư cũng không biết rằng con mèo của mình đã đoán được tâm tư nho nhỏ của nàng. Nàng vẫn đang nghiêm túc tìm kiếm trên Tinh Võng xem làm thế nào để dỗ con mèo của mình.
【 Chua Lè: Nhờ một người bạn giả làm người xấu vứt con mèo ra ngoài, sau đó bạn lại giả vờ vô tình đi ngang qua rồi nhặt nó về. Bảo đảm có giận trời cũng quên hết. 】
Hạ Ngư: "..."
Cái ý tưởng tồi tệ như vậy mà sao lại có được cả vạn lượt thích chứ!!! Diễn sâu quá đi!
Mèo con nhà nàng thông minh lắm đó!
Đánh giá kém!!
Hạ Ngư lướt xuống dưới.
【 Mèo Yểu Điệu: Mua đồ chơi cho mèo! Cho nó ăn những hũ dung dịch dinh dưỡng của các thương hiệu tinh xảo mà nó thích! Cho nó tất cả những gì nó muốn! Nếu điều kiện cho phép, bạn có thể mua một hành tinh cho nó chơi đó. Mèo con nhà tôi đặc biệt thích hành tinh Qua Loa mà tôi mua cho nó, tôi đã trồng đầy cỏ mèo ở trên đó, nó siêu cấp vui vẻ! Chúng tôi mỗi ngày đều rất vui vẻ =w=】
Hạ Ngư: "..."
Toàn bộ trọng điểm đều là khoe ảnh chụp hàng không của hành tinh mà nàng đã mua và giấy chứng nhận.
Hạ Ngư nhìn giá của hành tinh mà nàng ta đã mua.
1000000000000000000000000000 tinh tệ. (P/s: 27 số 0 nha mọi người)
Hạ Ngư: Cáo từ.
...
Không phải chứ, mấy vạn lượt thích này không phải là ý tưởng tồi thì cũng là khoe của, không có một chút đề nghị nào có tính xây dựng sao?
Hạ Ngư cảm nhận được sự tổn thương đến từ sự chính trực và sự nghèo khó.
Nàng ủ rũ lướt xuống, cuối cùng cũng tìm được một đề nghị đáng tin cậy.
【 Người Hành Tinh Mèo: Mèo con giận dỗi rất dễ dỗ. Mèo con giận dỗi thường là vì giận chủ nhân không để tâm bầu bạn với nó. Dùng đồ ăn vặt mà nó thích để dỗ nó, hôn nó, xoa đầu nó, hoặc là cùng nó xem phim kinh dị...】
Hạ Ngư: "..."
Phía trước nói còn ra dáng lời của con người, sao đến khúc sau lại thấy không đúng rồi?
Cùng nhau xem phim kinh dị là cái thao tác gì vậy? Lại không phải là tình nhân! Với lại mèo xem phim kinh liturgy thì có hiểu được không???
Từ từ, nếu xem hiểu được thì cho dù ở bất kỳ ý nghĩa nào cũng đều rất đáng sợ!!
Hạ Ngư mệt mỏi trong lòng mà tiếp tục lướt xuống, cũng không nhìn thấy được đề nghị nào có tính xây dựng cả.
Ánh mắt nàng từ từ lại quay về với cái đề nghị 【 cùng nhau xem phim kinh dị 】 kia.
Hạ Ngư: "..."
...Có lẽ... thật sự, thật sự có chút tác dụng?
Hạ Ngư nghĩ, có lẽ người khác đề nghị cùng mèo con xem phim kinh dị tự nhiên sẽ có đạo lý của họ... tự nhiên sẽ có những đạo lý mà một con cá đến từ Trái Đất như nàng không hiểu được.
Biết đâu lại có thứ gì đó giống như bạc hà mèo, có thể đột nhiên làm cho mèo con vui vẻ thì sao?
Nghĩ như vậy, Hạ Ngư rục rịch, bấm mở trailer của một bộ phim kinh dị.
...
Phim ảnh của thế giới tinh tế đều được sản xuất bằng công nghệ thực tế ảo, thuộc cái loại hoàn toàn nhập vai vào trong cảnh. Nói cách khác, phim kinh dị sẽ vô cùng kinh khủng, có thể tùy tiện dọa cho một con cá không có kiến thức đến từ Trái Đất phải khóc thét vì kinh hãi.
Ví như lúc đang trôi nổi giữa không trung, trên không tới trời, dưới không chạm đất, xa xa nhìn thấy có một hành tinh, hưng phấn đi qua, hành tinh đột nhiên nổ tung thành một khuôn mặt quỷ đáng sợ. Tiếp theo, chân đạp lên trên mặt đất, rất vất vả mới có được cảm giác vững chãi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vực sâu sau lưng, vô số con mắt đang dày đặc nhìn ngươi...
A a a a a a ———
Hù chết cá rồi ————
Hạ Ngư sau khi thoát ra khỏi trailer, cảm thấy mình như thể vừa đi một vòng từ Quỷ Môn Quan về.
Trời đất ơi, đáng sợ thật!!! Đây là phim kinh dị mà người ngoài hành tinh thích xem sao?! Cùng mèo xem phim kinh dị gì đó, thật sự không phải là đang đưa ra một ý tưởng tồi tệ sao?!
Tuyệt đối là đang đưa ra một ý tưởng tồi tệ rồi!!!
Không có con mèo nào sẽ thích quỷ cả! Không có con mèo nào sẽ thích!! Cá cũng không thích!!
Sau khi cố gắng bình phục lại tâm trạng, Hạ Ngư vẫn cảm thấy sợ hãi.
Là một con cá biển sâu, Hạ Ngư không sợ bóng tối, cũng không sợ những thứ kỳ kỳ quái quái, nhưng nàng rất sợ cái cảm giác bị người ta bắt lại, trên không tới trời, dưới không chạm đất.
Nàng mơ hồ nhớ rằng trước đây hình như đã từng bị con người, còn có cả chim gì đó bắt được, nhưng những thứ kích thích não cá đó đã rất nhanh bị nàng quên hết, chỉ là có hơi chút ám ảnh mà thôi.
Nhưng mà mấy thứ phim kinh dị này.
Sẽ không bao giờ xem nữa!! Quá dọa người!!
Phim ảnh mà, có thể không xem phim kinh dị.
Hạ Ngư bắt đầu tìm phim.
Mỗi bộ phim đều có trailer để xem. Sau khi loại bỏ phim kinh dị, Hạ Ngư đã xem rất nhiều.
Thế giới tinh tế hình như rất có hứng thú với phim chiến tranh giữa các vì sao. Ngoài thể loại lớn là phim kinh dị ra thì chính là chiến tranh giữa các vì sao. Bởi vì khoa học kỹ thuật tương lai rất phát triển, các loại kỹ thuật thực tế ảo được sử dụng trong điện ảnh lại càng như cá gặp nước, xem đến mức mắt cá của Hạ Ngư không thể rời đi.
Nhưng xem nhiều rồi, Hạ Ngư cũng cảm thấy có chút nhạt nhẽo, thật ra nàng không thích đánh đánh giết giết cho lắm.
Nàng bỗng nhiên tìm thấy một bộ phim.
Tên của nó là, Ảnh Của Biển Sâu.
Biển sâu...
Đây là bộ phim duy nhất về đề tài hải dương trong một đống các đề tài về chiến tranh giữa các vì sao.
Thật ra bộ phim này đã ra mắt từ rất lâu, có cảm giác giống như một bộ phim tài liệu.
Hạ Ngư mở ra xem trailer.
Chỉ trong nháy mắt.
Trong vùng biển sâu tăm tối, những con sứa phiêu du tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ở trong trạng thái thực tế ảo, dưới chân là lớp cát mịn mềm mại bị nước biển ngâm qua, dưới những rặng san hô đang phát sáng phản chiếu ra những luồng sáng li ti xinh đẹp. Nàng có thể cảm nhận được dòng nước lạnh băng xung quanh, trong bóng tối, những con cá biển có hình thù kỳ quái thong thả bơi lượn qua bên người nàng, có con bạch tuộc với những xúc tu khổng lồ phun ra dòng mực nước đậm đặc...
Hạ Ngư đứng trong đại dương giả lập, mái tóc đen mềm mại tản ra bay bổng trong nước. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía vùng tối tăm trên cao.
Biển sâu hai vạn mét, nơi ánh mặt trời không thể chạm tới. Nàng đã từng chỉ là một con cá cô độc.
Ở một hành tinh xa lạ, Hạ Ngư không ngờ rằng có một ngày lại có thể nhìn thấy dáng vẻ của quê hương trong một bộ phim ở đây.
Đôi mắt Hạ Ngư bỗng nhiên sáng ngời.
Một cô mèo đất liền, chắc là chưa từng được thấy đại dương đâu nhỉ.
Vậy thì chọn bộ phim này đi!
Còn Vi Nhi Pháp thì đang cuộn mình trong một góc phòng bếp.
Đối với suy đoán của mình, nàng tuy cảm thấy trong tim ngọt ngào, nhưng nhiều hơn vẫn là một nỗi bất an.
...Lỡ như không phải thì sao?
Lỡ như nàng đoán sai thì sao?
Vì thế nàng lại lên Tinh Võng, nghiêm túc vào trong không gian livestream của Hạ Ngư, xác nhận một chút địa vị bá chủ của mình.
【 Vi 】
Cái tên này không chút do dự nào chiếm lĩnh vị trí đầu bảng.
Vi Nhi Pháp nhìn chằm chằm vài phút, sau đó ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, yên lặng niệm.
Streamer Hạ Ngư, bá chủ Vi.
...
Chỉ cần nhìn cái tên này, cho dù chỉ là khe khẽ niệm một chút cái danh hiệu này, Vi Nhi Pháp đều cảm thấy trong tim ngọt ngào.
Nhất định sẽ không sai.
Ừm, không sai.
Sau khi Vi Nhi Pháp xem xong, nàng không offline, nàng nhìn lại số tinh tệ của mình, thật sự là chẳng còn lại bao nhiêu.
...
Không có tiền thì sao được!!
Hạ Ngư đã bắt đầu có "tiểu bá chủ" rồi!
=皿=!
Nếu như bị vượt mặt, nàng còn cần mặt mũi nữa hay không!
Xem ra, nàng phải kiếm ít tiền mới được.
Vi Nhi Pháp suy tư một chút.
Vương tinh, trước mắt là thiên hạ của Tứ đại gia tộc.
Nhà họ Kim, nhà họ Hùng, nhà họ Quý, nhà họ Khương.
Tứ đại gia tộc tôn sùng huyết thống thuần chủng là trên hết, nắm giữ chiều gió của cả đế quốc.
Thậm chí đã từng có gia tộc có quyền lực quá lớn mà che lấp cả quyền lực của vua trong lịch sử.
Bởi vậy, vào thời điểm Tinh Võng bắt đầu khởi sắc, vị vua thủy tổ mới có thể dốc hết tài lực và vật lực để chế tạo ra con chip tượng trưng cho vương quyền này. Đồng thời, trong lúc hoàn toàn bảo mật với Tứ đại gia tộc, vị vua thủy tổ đã hạ một mệnh lệnh sắt, cấm người của Tứ đại gia tộc lên ngôi vua, và cũng đã thiết lập nên "Giám Hộ Tư" làm cơ quan giám sát.
Chỉ có người trở thành vua mới có tư cách kế thừa con chip này.
Chỉ là vương quyền vẫn như cũ không thể che lấp được quyền lực gia tộc ngày càng hưng thịnh. Ngàn năm trôi qua, mệnh lệnh sắt của vương tộc năm xưa đã biến thành một tờ giấy lộn trước mặt các gia tộc thuần huyết ngạo mạn.
Việc Kim Vũ trở thành ứng cử viên vua chính là một điển hình cho sự hưng thịnh của tộc quyền.
Vua lên ngôi, Tứ đại gia tộc mỗi nhà một phiếu, dân chúng cũng bỏ phiếu, còn Giám Hộ Tư thì có quyền phủ quyết tuyệt đối.
Vốn dĩ, nếu Vi Nhi Pháp không xuất hiện, chỉ có một mình Kim Vũ là ứng cử viên, cho dù Giám Hộ Tư có một phiếu phủ quyết thì cũng không có hiệu lực, bởi vì người có tư cách làm vua chỉ có một mình Kim Vũ.
Nhưng Vi Nhi Pháp đã xuất hiện.
Mang theo mưa gió sấm sét, với tư thái của một bậc đế vương, nàng đã đuổi lũ Trùng tộc xâm lược ra khỏi biên giới của đế quốc như thể đang xua đuổi rác rưởi!
Tiếng hô của dân chúng đạt đến đỉnh điểm, Tứ đại gia tộc bị áp lực của chiến tranh, ngoài nhà họ Kim ra, tất cả đều đã đưa ra lựa chọn nên có.
Thế là Vi Nhi Pháp thuận lợi lên ngôi.
Dưới sự nâng đỡ ngầm của Vi Nhi Pháp, vương tinh thật ra cũng có những thế lực đơn thuần ủng hộ vương tộc.
Trong đó có một nhà họ Vệ, chơi chính trị thì chẳng ra gì, nhưng làm kinh doanh lại rất có đầu óc. Chỉ là thế lực nhỏ yếu, gia chủ còn có một phần tư huyết thống lai tạp, ở vương tinh bị kỳ thị đến cùng đường, bị thế lực của Tứ đại gia tộc áp bức đến phá sản, sắp bị thu mua.
Đã được Vi Nhi Pháp ngầm ngăn cản, dưới các loại phối hợp, mới từ từ kéo dài hơi tàn mà phát triển lên được.
Vi Nhi Pháp nghĩ, vào lúc này đây, thật ra có thể liên lạc một chút trên Tinh Võng.
Cơ thể của nàng hiện tại hồi phục chưa được tốt lắm, nhưng mảnh nhân nguyên lực thứ ba đã có dấu hiệu bắt đầu dính lại.
Có được ba phần năm nguyên lực chống đỡ, tuy rằng việc biến thành hình người có khả năng sẽ bị phản phệ, nhưng cũng đã sắp được rồi.
Nhìn cô bé offline.
Vệ Giới yên lặng đăng lại video livestream của nàng.
Màn trình diễn "diễn sâu" lúc trước của nàng cũng không hề khiến cho streamer chú ý chút nào, bởi vì lúc streamer xuất hiện, bài đăng đồ ăn đó đã rất hot rồi.
Bình luận trong động thái nhiều không đếm xuể, bình luận sớm nhất của nàng ngược lại bị nhấn chìm trong biển người tấp nập, không gợn lên được một chút bọt nước nào.
Vệ Giới thở dài một hơi.
Không phải là nàng không đủ "diễn sâu", mà là những người "diễn sâu" giống như nàng thật sự có quá nhiều, nàng đã bị lu mờ.
Ngẫm lại thật đúng là buồn khổ.
Nàng không offline, dạo một vòng khắp nơi trên Tinh Võng, ý đồ khai quật ra những streamer ẩm thực ngon miệng giống như Hạ Ngư. Thế nhưng sau khi nếm phải vô số món ăn hắc ám đáng sợ, Vệ Giới đã từ bỏ.
Thôi thôi, mạng chó quan trọng, mạng chó quan trọng.
Nàng quay về ngôi nhà của mình trên Tinh Võng.
Trên Tinh Võng cũng có thể có nhà để ở. Một vài gia tộc vì để tiện liên lạc còn sẽ thành lập các loại căn cứ gia tộc theo nhiều phong cách khác nhau trên Tinh Võng.
Nơi Vệ Giới quay về chính là căn cứ của gia tộc họ Vệ.
Nàng còn chưa vào đến cửa nhà đã cảm thấy không khí có chút không giống.
Những người chị, người cô, người thím ngày thường hiếm khi lên Tinh Võng, lúc này lại có mặt đầy đủ ở căn cứ Tinh Võng. Nàng lắc đầu, đi đến phòng khách: "Mẹ..."
Không đợi nàng hoàn hồn lại, mợ của nàng đã kéo nàng sang một bên: "Đừng nói chuyện."
Vệ Giới: "????"
Nàng theo bản năng nhìn về phía phòng khách, lúc này mới phát hiện, phòng khách ngày thường không có mấy người, lúc này lại có gia chủ của nhà họ Vệ, bà ngoại của nàng, đang ngồi ở đó.
Bà ngoại của nàng rất ít khi lên Tinh Võng.
Đây là có ngọn gió nào thổi qua vậy?
Nàng nhìn về phía bên kia.
Lại chỉ nhìn thấy một bóng lưng có hơi lười biếng.
Nàng có thể nhìn thấy mái tóc đen buông xõa một cách lười nhác của người đó.
Một tay đặt trên chiếc sofa mềm mại, đôi găng tay trắng như tuyết phác họa ra đường cong ưu nhã của bàn tay trắng nõn, không nhìn rõ mặt.
Thế nhưng chỉ là một bóng lưng thôi cũng đã có thể làm cho hormone của người ta bùng nổ.
Vệ Giới: "........................"
Vệ Giới: "Đây, đây, đây, đây... đây là?"
"Đây là khách quý." Người cô nhỏ cũng đang nhìn lén ở một bên vỗ nhẹ vào đầu nàng, nhỏ giọng thì thầm: "Nghe nói là họ hàng xa của vị Vương Thượng tôn quý kia, trong tay có một mạch khoáng sản cực kỳ —— có giá trị muốn bán cho chúng ta."
Vệ Giới nhìn thấy bàn tay của vị khách quý kia đặt trên sofa hơi cử động.
Vệ Trầm nhìn người phụ nữ trước mắt.
Nàng mặc một bộ đồng phục màu đen vừa người, dáng ngồi tùy ý lười nhác, lông mi dài nhỏ, con ngươi màu đen nhàn nhạt, đeo găng tay trắng.
Nhưng cũng chỉ là trông có vẻ lười nhác thôi.
Dưới lớp đồng phục, cơ bắp căng cứng. Dưới ánh mắt trông như thờ ơ lại cất giấu một lưỡi đao sắc bén.
Vệ Trầm không chút nghi ngờ, nếu bà có nói sai một câu nào, vị này cứa cổ bà cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Cảm giác vừa lười nhác lại vừa sắc bén như vậy.
Vệ Trầm chỉ từng thấy qua khí chất này ở trên người một người.
Năm đó, vị vua cao ngạo kia cũng có tư thái như thế này.
"Hậu bối nhà ngươi có hơi ồn ào."
Giọng người phụ nữ lãnh đạm.
Vệ Giới lập tức che miệng lại.
Vệ Trầm nói: "Là do ta giáo dục không chu toàn."
"Không có gì." Vi Nhi Pháp không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, "Mạch khoáng nguyên thạch năng lượng này sẽ trao quyền cho nhà họ Vệ các ngươi ba mươi năm, lợi nhuận thu được chia hai tám, ta tám ngươi hai, nhớ kỹ chuyển tiền vào tài khoản này."
Bởi vì mạch khoáng này thuộc về Vi Nhi Pháp, nhà họ Vệ chỉ là người phụ trách tìm đơn vị khai thác cho nàng. Lợi nhuận thu được từ việc bán khoáng thạch chia hai tám, không có bất cứ sự bạc đãi nào.
Ở thế giới tinh tế, nguyên lực của thú nhân khi bị hao tổn, ngoài việc dùng dung dịch dinh dưỡng chuyên dụng để hồi phục, đeo nguyên thạch cũng là một phương thức hồi phục vô cùng hiệu quả.
Nhưng nguyên thạch rất khan hiếm, thường thường một khối cũng ngàn vàng khó cầu.
Mà mạch khoáng nguyên thạch vừa được thăm dò cách đây không lâu này đã sớm bị chính phủ cho vào túi. Vốn dĩ nên do Kim Vũ chọn lựa đơn vị khai thác, rồi Vi Nhi Pháp trực tiếp trao quyền.
Có đôi khi Kim Vũ trực tiếp giao quyền khai thác cho nhà họ Kim, kiếm lợi riêng, Vi Nhi Pháp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chẳng qua, bây giờ e là không có chuyện hời như vậy nữa rồi.
Vi Nhi Pháp vừa dứt lời, Vệ Trầm liền nhận được tin nhắn, nhắc nhở rằng nhà họ Vệ đã có được mỏ quặng nguyên thạch trù phú trên hành tinh tài nguyên đó.
Người có thể có được quyền lực đối với mạch khoáng này lại còn trao tặng cho nhà họ Vệ, thân phận của người này quả thực không nói cũng hiểu.
"Được." Vệ Trầm cung kính nói, "Tôi sẽ chuyển phí trao quyền cho ngài trước."
Vi Nhi Pháp hài lòng gật đầu: "Vậy cứ như vậy..."
Nói xong rồi.
Thân hình nàng bỗng nhiên chợt lóe lên rồi biến mất.
Vệ Trầm: "..."
Vệ Giới đang nhìn lén: "??? Khách quý đâu rồi?"
Cô của Vệ Giới trầm ngâm một chút: "Trạng thái này của khách quý... hình như là bị rớt mạng rồi."
Vệ Giới: "..."
Vi Nhi Pháp bị rớt mạng, bây giờ dùng móng vuốt mà nghĩ cũng biết là do ai.
Nàng mở to mắt, liền nhìn thấy cô bé đang phồng má nhìn mình.
"..."
Vi Nhi Pháp nghĩ, nhìn cái gì, ngươi nhìn cái gì mà nhìn.
...Tuy rằng người trên Tinh Võng kia chính là nàng, nhưng mà, nhưng mà cô bé lại có thể tùy tiện bị tư thế "đập" tiền đầy oai hùng của một cô gái trên mạng quyến rũ đi mất, như, như, như, như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Suy đi tính lại, vẫn là phải giả vờ giận dỗi mới được.
"Em lại vào bếp à."
Hạ Ngư vươn tay muốn ôm Hoan Hỉ.
Vi Nhi Pháp lùi về sau một bước.
...Nàng vào bếp thì làm sao, sao nàng lại không thể vào bếp chứ.
Nàng lại không rụng lông, còn sạch sẽ như vậy, tại sao không thể vào bếp!
Vi Nhi Pháp bắt đầu hờn dỗi.
Hạ Ngư sờ phải một khoảng không, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Trong mắt nàng, Hoan Hỉ vẫn còn đang giận.
Nàng ngửi ngửi mùi hương trong bếp.
Thông gió rất tốt, mùi dầu khói đã tan hết.
Nàng đột nhiên tiến lên bắt lấy Hoan Hỉ.
Vi Nhi Pháp: "!!"
Vi Nhi Pháp vốn định phản kháng, nhưng khi ngửi thấy hơi thở trên người Hạ Ngư, nàng lập tức không động đậy nổi.
Cái mùi hương ngọt thanh quyến rũ đó, chỉ cần ngửi một cái thôi, nàng liền không còn một chút tâm tư phản kháng nào.
Thật là muốn mạng mà.
Hạ Ngư cẩn thận ôm Hoan Hỉ vào lòng: "May mà bây giờ trong bếp không có mùi, chứ không mùi dầu khói mà nồng quá, chị lại phải cho em đi tắm đó."
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi Nhi Pháp ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng.
Cho nên nói, ý của cô bé này là, không cho nàng vào bếp... không phải là vì ghét bỏ nàng rụng lông hay bẩn thỉu...
Mà là sợ mùi dầu khói trong bếp sẽ ám vào người nàng?
"Nhìn chị làm gì thế." Hạ Ngư cọ cọ vào tai nàng, giọng nói mềm mại, "Không phải em không thích tắm sao?"
Đôi tai nhạy cảm vừa tiếp xúc với gương mặt mềm mại non nớt của cô bé, Vi Nhi Pháp không kìm được mà run lên, gò má có chút nóng lên.
Nàng... nàng không có không thích tắm rửa, nàng lại không phải loại mèo xấu không yêu sạch sẽ...
Chỉ là dáng vẻ này, lúc tắm rửa thật sự là quá xấu.
"Nhưng mà lần sau có tắm nữa, chị và em cùng nhau tắm nhé." Hạ Ngư ôm nó, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, "Người một nhà mà, tắm rửa cũng phải ở bên nhau chứ?"
Vi Nhi Pháp: "........................"
Vi Nhi Pháp: "!!!"
Hạ Ngư liền cảm thấy sau khi mình nói xong, cô mèo trong lòng liền cứng đờ.
Cứng đến mức phảng phất như một cục đá mèo.
A, còn có chút nóng lên.
Hạ Ngư: "???"
Hoan Hỉ sao vậy?
Hạ Ngư cũng không để ý, nàng ôm cô mèo ra khỏi phòng bếp. Lần này, cô mèo trong lòng không có một chút phản kháng nào, ngoan không chịu được.
Hạ Ngư vẫn còn có chút buồn rầu nho nhỏ.
Tại sao vậy nhỉ, chẳng lẽ Hoan Hỉ không thích tắm chung với mình sao?
...
Vi Nhi Pháp đương nhiên là không ghét việc tắm chung với cô bé rồi!!
Nàng chỉ là tạm thời, tạm thời vẫn chưa chuẩn bị xong...
...
A a a, cùng Hạ Ngư tắm chung a a a a a a ——
Kia, nhanh như vậy sao?
Này, này, này, này, không được đâu!!
...
Xấu hổ quá đi a a a!!
Trong lòng Vi Nhi Pháp nghĩ rằng xấu hổ, không được, không thể, nhưng trong đầu đã tự động phác họa ra dáng vẻ lúc tắm rửa của cô bé.
Mái tóc ướt đẫm, hàng mi vương bọt nước, đôi mắt đen như mực, đôi môi xinh đẹp dịu dàng nhuốm hơi nước, lúc vốc nước lên, những giọt nước bắn tung tóe...
Vi Nhi Pháp: "..."
(awsl!)
Vi Nhi Pháp lén lút nhìn Hạ Ngư.
Cô bé mang nàng đi về hướng phòng khách, cách đó không xa chính là phòng tắm.
A, bây giờ phải tắm ngay sao?
Sao có thể chứ! Không được đâu...
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, nàng bây giờ thật ra cũng rất bẩn, lăn lộn trên mặt đất này nọ, lại còn vào cả phòng bếp, trên người nói không chừng có dính chút mùi dầu khói. Tắm một chút cũng không có gì quá đáng.
Có thể!! Nàng có thể!! Không có gì là không thể cả!
"Meo."
Tắm rửa.
Hạ Ngư xoa đầu nó: "Ngoan."
Vi Nhi Pháp với đầy một đầu óc "đen tối" bị Hạ Ngư đặt vào trong ổ.
Vi Nhi Pháp: "..."
Hạ Ngư đặt cô mèo vào phòng khách, rồi đi điều chỉnh thiết bị nghe nhìn. Nàng có chút không rành việc này, cũng may dưới sự trợ giúp của Tiểu Quả, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong.
Vừa quay đầu lại.
Cô mèo tam thể lười biếng kia đang ngồi xổm trước cửa phòng tắm, giả vờ như vô tình đi ngang qua, chiếc đuôi dài xinh đẹp màu đen vẫy sang trái một chút, lại vẫy sang phải một chút. Đôi mắt hoàng kim chăm chú nhìn nàng: "Meo."
Tắm rửa.
Hạ Ngư: "..."
Hạ Ngư ôm nó trở về, xoa đầu nàng: "Hôm trước mới vừa tắm cho em xong, mèo mà tắm nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể đâu."
Vi Nhi Pháp, người có thể xé nát hành tinh bằng tay không: "..."
Không đợi Vi Nhi Pháp nghĩ xong xem phải làm thế nào để đi vào bếp hay lăn hai vòng trên đất hoặc trên trần nhà có vẻ dơ dơ kia, trên cái đầu nhỏ của nàng đã bị đeo lên một cặp kính VR nho nhỏ.
Kính VR dành cho mèo.
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi Nhi Pháp theo bản năng dùng móng vuốt cào.
Hạ Ngư đeo nó lên cái đầu nhỏ lông xù của nàng, giữ lấy móng vuốt nhỏ đang cào loạn của nàng: "Có lẽ hơi không quen một chút, đợi một lát là được thôi."
Kính VR sau khi được đeo lên liền tự động điều chỉnh, rất nhanh đã biến thành một trạng thái thoải mái.
Hạ Ngư buông tay ra, thấy Hoan Hỉ không còn cào nữa, nàng không kìm được lòng mà nhếch khóe môi: "Em thích không?"
Vi Nhi Pháp: "...Meo."
Cũng tạm được.
Thật ra Vi Nhi Pháp cũng không nói lên được là thích hay ghét, chỉ là con chip quang não của nàng vốn đã có sẵn tất cả các chức năng của kính VR...
...
Thôi vậy.
"Em thích là được rồi." Hạ Ngư, người không biết chân tướng, vui vẻ véo tai nhỏ của nàng, "Vừa vặn tiêu hết bảy vạn tinh tệ đó."
Vi Nhi Pháp: ".............................."
Cho nên ngươi đã đem hết tiền từ ngư lôi kim cương để mua kính cho nàng đúng không.
Cá phá sản! Cá phá sản!
Phong thủy luân chuyển mà, trời xanh có tha cho ai bao giờ.
Hạ Ngư cũng không biết nội tâm đang sụp đổ của Vi Nhi Pháp, nàng vô cùng vui vẻ, điều khiển quang não "tách tách" chụp rất nhiều bức ảnh.
Trong ảnh, cô mèo tam thể nhỏ đeo một cặp kính VR màu đen, chỉ thiếu một bộ vest nhỏ nữa là có thể diễn được phim "Ma Trận phiên bản mèo" rồi!
Kính VR dành cho thú cưng bán cực kỳ đắt, rõ ràng kính VR bình thường chỉ có mấy trăm tinh tệ là được rồi, vậy mà loại kính VR rẻ nhất dành cho thú cưng cũng đã bán ba vạn tinh tệ.
Có điều Hạ Ngư đối với mèo con nhà mình vẫn rất sẵn lòng chi tiền, nàng lại không phải không có tiền =w=.
Sợ Hoan Hỉ không thoải mái, nàng đã chọn loại kính đắt nhất, vừa vặn bảy vạn tinh tệ.
Lúc đầu tâm trạng của Vi Nhi Pháp còn có chút sụp đổ, nhưng khi nhìn thấy Hạ Ngư chụp ảnh vui vẻ, nàng từ từ cũng không còn cảm giác gì nữa.
Thôi vậy, nàng lại không phải không có tiền.
Chỉ riêng mạch khoáng giao cho nhà họ Vệ, phí trao quyền thôi đã là sáu trăm triệu, mà đó vẫn là tiền đặt cọc.
Nàng đối với việc Hạ Ngư mua kính cho mình thật ra không có ý kiến gì, nàng chỉ hy vọng cô bé có thể tiêu tiền cho bản thân mình mà thôi.
Ví như, mua thêm vài bộ váy đẹp, mua thêm vài chiếc kẹp tóc châu báu xinh xắn.
Giống như tất cả các cô bé ở độ tuổi này vậy, sống một cuộc sống vui vẻ, xinh đẹp và hạnh phúc.
Nhưng mà xem cái bộ dạng chìm đắm trong việc "hít" nàng này của Hạ Ngư...
...
Tuy rằng, tuy rằng như vậy cũng không có gì không được, chỉ là, chỉ là quả nhiên vẫn là hy vọng cô bé có thể yêu bản thân mình hơn một chút.
...Đương nhiên, đương nhiên nếu là yêu nàng hơn cả yêu chính mình, thì nàng, nàng tuy sẽ có chút ngượng ngùng, nhưng mà, nhưng mà mặt dày một chút, dường như cũng không có gì không tốt cả.
Vi Nhi Pháp nghĩ, nếu cô bé có đem tất cả tình yêu cho nàng mà quên mất yêu chính mình.
Vậy thì cứ để nàng tới phụ trách việc chọn váy cho nàng ấy, mua châu báu xinh đẹp, mua những hành tinh mỹ lệ, mua tất cả những gì mà nàng ấy đáng được có.
Tuy rằng nàng không hiểu lắm, làm thế nào để yêu một người.
Chỉ là nàng sẽ nỗ lực, nỗ lực đem tất cả sự trân quý, đều hiến cho nàng ấy.
Vi Nhi Pháp, người đang nghiêm trang suy nghĩ sâu xa trong lòng "con cá tổng tài bá đạo" của mình, bỗng nhiên nghe thấy cô bé vui vẻ nói: "A, phim bắt đầu rồi."
Trong một chốc.
Màu xanh thẳm vô tận lan ra thành một màu đen kịt, dòng nước vô biên vô hạn phảng phất như nhấn chìm tất cả!
Vi Nhi Pháp giật nảy mình, một cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn lập tức bùng phát, móng vuốt sắc bén lộ cả ra!
Nàng nàng nàng nàng nàng nàng nàng hình như mắc hội chứng sợ biển sâu a a a a a!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo được nghe là sẽ tắm chung: awsl
Mèo cùng nhau xem phim: ...Lần này thì chết thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro