
Chương 112 + 113
Vi Nhi Pháp làm thế nào cũng không ngờ tới, hiện trường tai nạn xe cộ lại có thể thê thảm đến như vậy.
Trước đây... lúc Hạ Ngư chưa bị mất trí nhớ và cứ luôn nói nàng có mấy trăm bà vợ, tuy rằng bề ngoài nàng luôn ra vẻ như không có chuyện gì, nhưng nội tâm u ám lại luôn hy vọng Hạ tiểu thư chỉ cần vô tình phát tác bệnh hay quên là sẽ đem tất cả những lời đồn liên quan đến nàng quên đi không còn một mảnh...
Kết quả sự thật chứng minh, "nhớ mãi không quên, ắt sẽ có hồi âm". Hạ Ngư đúng là đã quên, đến cả nàng và lời đồn cũng cùng nhau quên đi sạch sẽ không còn một tia bụi bặm.
Điều này thật sự làm người ta có chút khó có thể chấp nhận.
Thế nhưng lúc này, thứ duy nhất ghi lại từng chút một của quá khứ, quyển nhật ký của chính Hạ Ngư, những thứ nên có thì không có, lại có thể còn ẩn giấu một lời đồn như vậy.
Quả thực.
005 nhìn vị Vương Thượng đang có biểu cảm tối tăm ở một bên, nàng ho nhẹ một tiếng: "Vương Thượng, Hạ tiểu thư đã an toàn đến Miêu Miêu tinh."
Vi Nhi Pháp: "Biết rồi."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Bảo người chú ý một chút, nàng bây giờ cái gì cũng không còn nhớ."
Thật ra nếu có thể, Vi Nhi Pháp cũng muốn tự mình bầu bạn với cô, nhưng đã bị Hạ Ngư từ chối.
Nàng nói, trước khi nàng có cách nào chứng minh được chính mình, thì không cần lại gần nàng quá.
Lý do đưa ra lại càng làm cho mèo vừa tức giận lại vừa bất lực.
"Tôi vốn dĩ đã rất thích cô." Hạ Ngư nói, "Cho dù biết loại chuyện này, tôi vẫn không thể kiểm soát được mà thích cô. Nhưng một khi ở bên cạnh cô, nghĩ đến những thứ trong nhật ký, tôi lại rất khổ sở."
"Cho nên trước khi cô nghĩ ra cách để làm sáng tỏ chính mình, vẫn là không nên đi theo tôi."
Vi Nhi Pháp nghĩ đến đây, yên lặng bóp nát cây bút thủy tinh đáng giá cả thành trì trong tay.
005 nhìn cây bút: "..."
Biểu cảm của Vi Nhi Pháp lại vẫn rất bình thường, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc Hạ Ngư đến Miêu Miêu tinh, trời đang mưa.
Tô Nọa và Bùi Chi đã sớm nhận được tin tức, ở bên phía trận pháp dịch chuyển chờ nàng. Thấy nàng lại đây, Tô Nọa vui vẻ nhào tới: "Hạ tỷ tỷ!"
Hạ Ngư không né tránh, mặc cho cô bé bổ nhào vào lòng mình, nàng chớp chớp mắt: "Em là..."
Tô Nọa sửng sốt.
Bùi Chi nói với Tô Nọa: "Hạ tỷ tỷ của em có rất nhiều chuyện đều không còn nhớ rõ."
Tô Nọa là được Bùi Chi tạm thời kéo qua đây, vẫn chưa biết chuyện Hạ Ngư bị mất trí nhớ.
Tô Nọa lập tức trợn to mắt, nhìn Hạ Ngư. Lúc này nàng mới phát hiện, biểu cảm của Hạ Ngư tuy rằng vẫn rất dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại trong sự nghi hoặc mang theo một chút xa lạ.
Trong lòng Tô Nọa lập tức có chút khó chịu, nhưng trên mặt nàng không hề biểu hiện ra, giọng nói lại có chút rầu rĩ: "Em là Tô Nọa, là..."
Nàng là gì của Hạ Ngư?
Tô Nọa nhất thời lại không biết nên giới thiệu mình như thế nào, đôi tai mèo cụp xuống, trông có vẻ có hơi chán nản.
Nàng cũng không biết mình là gì của Hạ Ngư...
Lòng bàn tay lại bị nhét vào hai vật nhỏ cứng rắn, Tô Nọa cúi đầu nhìn, lại có thể là hai viên kẹo.
Nàng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Ngư.
Ánh mắt của thiếu nữ vừa đen nhánh lại vừa mềm mại ấm áp, tiện thể mang theo một nụ cười nhạt trêu chọc cô bé: "Đương nhiên là bạn bè rồi."
Tô Nọa không biết vì sao sống mũi liền có chút cay cay, nàng gật đầu thật mạnh "Vâng" một tiếng: "Hạ tỷ tỷ!"
Hạ Ngư xoa đầu nàng, dắt tay cô bé, rồi nhìn người phụ nữ ở một bên.
Bùi Chi nói: "Tôi tên là Bùi Chi, là trợ lý của cô."
Hạ Ngư gật đầu tỏ vẻ đã biết. Bùi Chi nhìn Hạ Ngư dường như cái gì cũng không còn nhớ rõ lắm, tuy rằng đã sớm làm tốt một kế hoạch kỹ càng, nhưng nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu, vì thế nói: "Vậy... cứ đến Miêu Miêu nhà ăn xem trước đi."
"Miêu Miêu nhà ăn..."
Cái này thì Hạ Ngư biết, nàng đã xây Miêu Miêu nhà ăn ở Miêu Miêu tinh, nhưng vẫn luôn là nhìn thấy trong một vài bình luận trên Tinh Võng, còn chưa được gặp qua chân dung.
Nàng đối với sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình trông như thế nào cũng vô cùng có hứng thú.
Đi theo Bùi Chi, Hạ Ngư phát hiện ra Miêu Miêu nhà ăn lại có thể ở trong một không gian bị bóp méo của Miêu Miêu tinh. Cái 【 cửa 】 của không gian này chỉ có những người đặc biệt cầm quang não nghiệm chứng thân phận mới có thể đi vào.
Thấy Hạ Ngư mặt đầy nghi hoặc, Bùi Chi giải thích: "Bên này đã được quy hoạch thành quân khu, tạm thời không mở cửa đối ngoại, bởi vậy Miêu Miêu nhà ăn cũng là tạm thời phục vụ cho quân khu, không mở cửa đối ngoại."
Thật ra sẽ có tình huống này cũng là trong dự kiến. Suy cho cùng, người sáng lập Miêu Miêu nhà ăn là Hạ Ngư đột nhiên nằm trên giường không dậy nổi, sau khi dậy lại ký ức hoàn toàn biến mất, đừng nói là Miêu Miêu Hiên và Miêu Miêu nhà ăn, đến cả Vương Thượng cũng đã quên mất. Muốn tiếp tục hoạt động có thể nói là khó càng thêm khó.
Mà theo sự phát triển của Miêu Miêu Hiên, chỉ dựa vào mấy trăm mẫu đất trồng rau đó thật sự là trứng chọi đá. Nhưng nếu bán những món ăn làm từ đồ ăn bình thường, không nói đến khách hàng, chính Bùi Chi cũng không thể chấp nhận được.
Cuối cùng, Vương Thượng đã đem các Miêu Miêu nhà ăn ở các hành tinh tạm thời phân chia cho quân khu cung cầu, còn Miêu Miêu Hiên thì đối ngoại mở cửa bình thường, chỉ là mấy ngàn phần điểm tâm ngọt thạch trái cây mỗi ngày đối ngoại đã biến thành mấy trăm phần. Không kể đến tiếng kêu than dậy trời đất trên Tinh Võng, Vi Nhi Pháp thậm chí còn nhận được lời can gián của mấy vị triều thần, uyển chuyển nói rằng tuy nàng là vị Vương Thượng tôn quý nhất của toàn bộ đế quốc, nhưng vì chưa chính thức lên ngôi nên theo lý mà nói là không có quyền nhúng tay vào quyết định thương nghiệp của Miêu Miêu Hiên vốn thuộc về cá nhân Hạ tiểu thư...
Đối với việc này, Vi Nhi Pháp cười lạnh một tiếng, triệu tập mấy vị đại thần lớn mật đó vào vương điện, rồi trước mặt họ, chấn nát những tấu chương can gián của họ thành bột mịn.
Con ngươi màu hoàng kim của người phụ nữ lạnh băng, cung bậc nụ cười nguy hiểm: "Ta? Không có quyền?"
Nàng "Ồ" một tiếng: "Đúng vậy, không có quyền."
Các vị thần tử: "..."
Màn đêm buông xuống, mấy vị thần tử cả gan dâng sớ can gián đó đã bị sung quân đến một hành tinh hoang vu để làm công chức cơ sở.
005, người ngồi xem toàn bộ hành trình, nhìn mấy kẻ ngốc đó với tâm trạng vô cùng phức tạp. Vương Thượng tuy rằng không có quyền nhúng tay vào quyết định của Miêu Miêu Hiên, nhưng quyền lợi để lưu đày mấy vị thần tử cậy già lên mặt, không có việc gì làm đi gây sự đến hành tinh hoang vu thì vẫn phải có.
Ngươi nói Vi Nhi Pháp chuyên quyền, bạo quân thì cũng được. Ngươi lại nói nàng không thể nhúng tay vào chuyện của vợ tương lai, tuy rằng sự thật đúng là như thế, nhưng Hạ Ngư hiện tại đang nằm trên giường không dậy nổi, ngươi lại nói thẳng ra như vậy, chẳng phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao!
Đối với việc này, lại có một đống người ở phía sau "ba ba" nói Vi Nhi Pháp là bạo quân chuyên quyền, chưa đăng cơ đã không kiêng nể gì, sau này còn lợi hại hơn... nhưng Vi Nhi Pháp mắt điếc tai ngơ.
Tất cả mọi thứ đều đợi Hạ Ngư tỉnh lại rồi mới quyết định.
Chỉ là không ngờ tới, sau khi Hạ Ngư tỉnh lại sẽ là một hướng đi xấu hổ "cái gì cũng không nhớ" như thế này.
Tô Nọa lẩm bẩm nói: "Tuy rằng nói là không mở cửa đối ngoại, nhưng vẫn có rất nhiều người kỳ kỳ quái quái mượn danh nghĩa tham quan quân khu để đến Miêu Miêu nhà ăn ăn chực."
Bùi Chi thấy Hạ Ngư nghi hoặc nhìn qua, nàng ho khan một tiếng rồi giải thích: "Đồ ăn của Miêu Miêu nhà ăn tương đối được chào đón... không biết từ lúc nào đã bị người ta tiết lộ lên trên Tinh Võng, thế là rất nhiều người liền mượn các loại quan hệ để tiến vào ăn uống..."
Hạ Ngư nghi hoặc nói: "...Miêu Miêu nhà ăn... được chào đón như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên!" Tô Nọa lớn tiếng nói, "Hạ tỷ tỷ siêu cấp lợi hại!! Là người mà em sùng bái nhất!!"
"Miêu Miêu nhà ăn của Hạ tỷ tỷ đã trực tiếp thúc đẩy sự biến đổi của các thú nhân lai tạp đó! Em cũng không hiểu, nhưng mà... siêu cấp lợi hại!!"
Hạ Ngư cúi đầu, cô bé đang kéo vạt áo nàng, trong mắt sáng lên những vì sao xinh đẹp: "Tương lai em cũng muốn trở thành một người như Hạ tỷ tỷ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc nãy tôi đang viết trên xe buýt, lúc bấm lưu bản thảo thì xe buýt rung lên, tay tôi lệch một cái liền...
...
Nhân gian không đáng.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào khu quân cách mạng trước đây, nay là khu hộ vệ quân của Miêu Miêu tinh.
Quân khu được quét dọn rất sạch sẽ, có những thú nhân lai tạp mặc đồng phục xinh đẹp qua lại tuần tra. Thấy Bùi Chi, họ lập tức dừng lại cúi chào, Bùi Chi gật đầu bảo các nàng tiếp tục tuần tra.
Thấy Hạ Ngư nhìn mình, Bùi Chi xấu hổ ho khan một tiếng: "Tôi ở trong quân khu chỉ là một chức quan nhỏ, thật đáng chê cười."
"Mới không phải chức quan nhỏ đâu!! Bùi tỷ tỷ cũng siêu cấp lợi hại!!" Tô Nọa nói, "Bùi tỷ tỷ là tổng chỉ huy của khu hộ vệ quân Miêu Miêu tinh!"
Bùi Chi: "..."
"Cô làm thế nào ở chức vị này?" Hạ Ngư tò mò hỏi.
"Tuy rằng về cơ bản đều có thể quen việc..." Mặt Bùi Chi hơi ửng hồng, "Nhưng mà chức vị này có hơi không tương xứng với tôi lắm, đáng lẽ nên để người có năng lực hơn đến đảm nhiệm... Mấy ngày nữa tôi sẽ đệ đơn xin giáng cấp lên Vương Thượng."
Hạ Ngư lắc đầu: "Tôi không cảm thấy vậy."
"Nếu là Vi Nhi Pháp bảo cô làm, thì chắc chắn là bà ấy cho rằng cô có thể." Hạ Ngư cười rộ lên, nói: "Ở vị trí nào thì lo việc ở vị trí đó. Chỉ cần cô có thể làm tốt công việc của mình, tôi liền cảm thấy là được rồi."
Bùi Chi nhìn Hạ Ngư.
Thiếu nữ có dung mạo non nớt, lúc cười rộ lên bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp, nàng nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự khẳng định.
"Cho dù cô không tin vào chính mình, cô cũng phải tin tưởng vào mắt nhìn của Vi Nhi... khụ, của Vương Thượng chứ." Hạ Ngư nói, "Đừng để nàng ấy cảm thấy mình đã nhìn lầm người mới là chuyện cô nên làm."
Cho dù đã mất đi ký ức, Hạ Ngư hình như vẫn là Hạ Ngư đó.
Không biết vì sao, một chút thấp thỏm không tự tin trong lòng bỗng nhiên tan thành mây khói.
Ánh mắt của Bùi Chi trở nên kiên định: "Tôi hiểu rồi."
Hạ Ngư cũng không hiểu rõ lắm nàng đã hiểu ra được gì, nàng chỉ cảm thấy đã leo lên được đến chức tổng chỉ huy, trông có vẻ rất lợi hại, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều biết phải hướng lên trên mà đi.
Ba người cùng nhau đi tới Miêu Miêu nhà ăn.
Miêu Miêu nhà ăn vẫn là kiến trúc hình tròn thật lớn đó, năm tầng lầu, trên mái vòm khổng lồ có hai chiếc tai mèo lớn, ngây thơ chất phác, đáng yêu vô cùng.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Hạ Ngư liền thích cái thiết kế này: "Đẹp thật đó."
"Đây là do Vương Thượng thiết kế." Bùi Chi giải thích.
"...Đây là... Vương Thượng giúp tôi thiết kế?" Hạ Ngư hỏi.
"Đúng vậy." Bùi Chi nói, "Ban đầu chỉ là một kiến trúc hình tròn, nhưng Vương Thượng cảm thấy cô có lẽ sẽ không thích nên đã tự mình sửa lại bản vẽ thiết kế."
Nàng nghĩ tới quyển nhật ký không đầu không đuôi mà mình đã viết trước khi mất trí nhớ, nếu như lời Bùi Chi nói... nàng quả thật là có quan hệ không tầm thường với Vi Nhi Pháp... Vi Nhi Pháp không có, cũng không cần thiết phải lừa gạt nàng.
Như vậy... cô gái tên Hỉ kia lại là sao chứ?
Nhật ký viết là thích Hỉ, nhưng trong hiện thực lại thản nhiên tiếp nhận sự đối tốt của Vi Nhi Pháp?
Hạ Ngư trong lòng nghẹn đến hoảng, lúc nào cũng muốn hỏi Bùi Chi có quen biết một người tên Hỉ không. Nhưng mà, nàng vẫn không thể nào tin tưởng, cảnh đời đổi dời, nàng lại có thể biến thành một con cá "bắt cá hai tay".
Một bên, Tô Nọa cười hì hì nói: "Em cũng cảm thấy cái này siêu cấp đáng yêu! Vương Thượng nhất định không hung tàn như mọi người nói đâu!"
Hạ Ngư miễn cưỡng đè nén nỗi u sầu trong lòng xuống, hỏi Tô Nọa: "Hung tàn? Vương Thượng rất hung tàn sao?"
"Mọi người đều nói như vậy, nhưng em cảm thấy Vương Thượng một chút cũng không hung tàn." Tô Nọa nói, "Tuy rằng trước đây nàng ấy đã từng bắt nạt em, ném thẻ ăn của em lên trên cây bắt em phải hái, còn luôn giấu đi kẹo mà Hạ tỷ tỷ cho em, nhưng em vẫn cảm thấy nàng là người tốt."
Hạ Ngư: "..."
Bùi Chi: "..."
Cô bé à, tiêu chuẩn phán đoán người tốt của ngươi hình như có hơi thấp đó.
Hạ Ngư nhìn Bùi Chi: "...Tại sao mọi người đều nói Vương Thượng như vậy?"
Bùi Chi thật ra rất bình tĩnh: "Vương Thượng vẫn luôn như vậy."
Xem Hạ Ngư có vẻ mặt đầy mờ mịt, Bùi Chi nghĩ ngợi rồi nói: "Cô cái gì cũng không nhớ rõ, chuyện Kim Vũ soán vị..."
"Chuyện này tôi biết, tôi đã riêng đi tra qua rồi." Hạ Ngư vội vàng nói.
"Lúc Kim Vũ chưa soán vị Vương Thượng, Vương Thượng cũng là..." Bùi Chi cân nhắc một chút, tìm một từ có hơi không đột ngột như vậy: "...Tính tình không tốt."
"Vậy... bây giờ vẫn là tính tình không tốt sao?" Hạ Ngư nghi hoặc nói, "Tôi cảm thấy nàng tuy rằng... có hơi ngượng ngùng một chút, nhưng tính tình cũng khá tốt mà."
Bùi Chi: "..."
Đối với cô thì có thể giống nhau được sao??
Tô Nọa lại như thể không chịu nổi sự chậm rì rì của Bùi Chi, liền nói thẳng: "Mọi người cảm thấy Vương Thượng hung tàn là bởi vì mấy ngày hôm trước, Vương Thượng đột nhiên hạ chiếu lệnh, muốn cho tất cả mèo đen trên toàn đế quốc đều biến mất."
Hạ Ngư: "?????"
Bùi Chi: "..."
Bùi Chi thấy Hạ Ngư nhìn mình, nàng ho khan một tiếng: "...Ban đầu là cái chiếu lệnh này, làm cho mọi người đều sợ hãi, biến mất là có ý gì... cô không biết đâu, những con mèo đen vốn dĩ dựa vào bộ lông đen thuần khiết mà không ai bì nổi, mấy ngày nay sợ tới mức thật sự tè ra quần."
Hạ Ngư: "............"
"Sau đó Vương Thượng nói là đã nói sai, ý của việc biến mất là muốn tất cả mèo đen đều phải nhuộm màu." Bùi Chi nói, "Nhưng trên Tinh Võng vẫn dấy lên một trận sóng gió, nói Vi Nhi Pháp thay đổi xoành xoạch, còn nói Vi Nhi Pháp chuyên quyền, hôm nay muốn cho mèo đen nhuộm thành trắng, ngày mai có thể làm cho mèo trắng nhuộm thành đen, công dân không có một chút quyền tự do về màu lông, không có gì khác biệt với Kim Vũ..."
Hạ Ngư rơi vào mê mang: "Sao tôi lại không nhìn thấy các nàng nói như vậy..."
Bùi Chi: "Bởi vì toàn bộ tài khoản đều đã bị khóa rồi."
Hạ Ngư: ".................. Phải không?"
Bùi Chi: "Đúng vậy."
Tô Nọa nhăn mũi: "Tuy rằng như vậy không tốt, nhưng em là mèo tam thể, em một chút cũng không sợ."
Nàng có chút tiểu đắc ý nói: "Vương Thượng cũng là tam thể đó."
Hạ Ngư: "............"
Bùi Chi nói: "Khoảng thời gian đó thuốc nhuộm màu đều bán hết hàng, tuy rằng rất ít người từng gặp qua dáng vẻ thật của Vương Thượng, nhưng ba màu của tam thể là được chào đón nhất, mỗi ngày đều có thể bán sạch."
Khó trách lần đó nàng chỉ tìm kiếm hình ảnh mèo đen thôi cũng giống như đang tìm kiếm nội dung đồi trụy vậy, tình cảm là mấu chốt nằm ở đây.
Hạ Ngư thật là vừa tức giận lại vừa buồn cười, đúng là một con mèo hay ghen, lúc ghen lên thì quả thực.
Ba người đi vào Miêu Miêu nhà ăn.
Hiện tại là ba giờ chiều, tuy rằng không phải là giờ ăn cơm, Miêu Miêu nhà ăn cũng có rất nhiều người.
Trong thời đại tinh tế mà mọi người đều thích không ra khỏi cửa này, thế giới thật cũng chỉ có Miêu Miêu nhà ăn mới có thể làm được cảnh tượng kín người hết chỗ.
Bố cục của Miêu Miêu nhà ăn cũng rất thoải mái, Hạ Ngư vừa nhìn đã thích.
Bùi Chi định đưa nàng đến căn phòng ở tầng cao nhất, Hạ Ngư xua tay, cười tủm tỉm nói: "Ở đây là tốt rồi."
Có lẽ bởi vì là sản nghiệp của chính mình, cho nên khi nhìn thấy nhiều người ở đây ăn uống như vậy, trong lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp, còn có một cảm giác thành tựu kỳ lạ.
Tô Nọa đặc biệt tích cực: "Em đi gọi món đây!"
Cô bé tai mèo nhảy nhót đi gọi món, chiếc bàn gỗ tròn tròn được người máy quét dọn sạch sẽ. Sau khi Tô Nọa đi rồi, Hạ Ngư và Bùi Chi ngồi xuống.
Bùi Chi nhìn Hạ Ngư, do dự một chút rồi hỏi: "...Ngài thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao?"
Hạ Ngư bất đắc dĩ gật đầu.
Tô Nọa ở bên máy gọi món tự động kia do dự mà gọi món gì đó, nhưng vẫn là trước hết gọi một ít đồ uống lại đây.
Người máy rất nhanh đã đưa nước cà chua ép lại đây.
Hạ Ngư nhìn ly nước cà chua trên bàn, sau khi cảm giác thành tựu đó lắng xuống chính là sự bất an về việc mình đã "bắt cá hai tay".
Vừa rồi có Tô Nọa ở đây, có một vài lời nói không tiện nói trước mặt trẻ con, nhưng khi một mình đối mặt với Bùi Chi, nàng nghĩ, mình dù sao cũng có thể nói gì đó.
Nàng ho khan hai tiếng, quyết định trước hết cứ uyển chuyển hỏi một chút: "...Bên cạnh tôi có phải chỉ có hai người các cô là bạn bè không."
Bùi Chi sau khi giật mình xong liền ngay lập tức sợ hãi: "Tôi làm sao có thể được tính là bạn của ngài, tôi là trợ lý của ngài."
Nàng có tài đức gì mà lại có thể làm bạn với vương hậu chứ.
Hạ Ngư: "..."
Không đợi Hạ Ngư nói thêm gì, Bùi Chi đã một mạch kể lại chuyện các nàng đã quen biết nhau như thế nào: "Nếu không phải lúc đó ngài đã cứu tôi, có lẽ tôi cũng đã chết rồi. Đại ân không biết lấy gì báo đáp, nhìn thấy ngài cũng chỉ có thể đến đây giúp một vài việc nhỏ."
Hạ Ngư: "Cái này..."
Lượng ký ức trong đầu Hạ Ngư cũng không nhiều lắm, nàng cũng không biết trong tình huống này nên nói như thế nào, cuối cùng nghiêng đầu: "Nhưng tôi cảm thấy cô xứng đáng."
Bùi Chi do dự một chút.
Hạ Ngư cười cười: "Sao cô cứ luôn ra vẻ như mình không làm được vậy. Tôi cảm thấy cô rất lợi hại, tuổi còn trẻ đã là tổng chỉ huy của Miêu Miêu tinh rồi. Cô cứ ưỡn thẳng lưng lên, chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn nữa."
"Với lại, trợ lý là trợ lý, ân nhân là ân nhân, bạn bè là bạn bè. Tuy nói ba cái đó có thể tách ra, cũng có thể gộp lại với nhau, nhưng cô phân biệt rạch ròi như vậy không phải rất mệt sao?"
Bùi Chi nghe Hạ Ngư nói như vậy cũng hơi thả lỏng một chút, có chút xấu hổ: "...Thật đáng chê cười."
Hạ Ngư ho khan một tiếng: "...Vậy tôi có người bạn... nào khác không?"
"Chính là cái loại qua lại rất thân thiết..."
Bùi Chi nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Ngày thường ngài không mấy khi ra ngoài, về cơ bản là chỉ có ba điểm hai tuyến giữa chỗ ở, Miêu Miêu nhà ăn và bờ biển... Ngoài tiểu Tô Nọa ra, không thấy ngài kết giao bạn bè với ai khác."
Hạ Ngư: "..."
A, tình cảm là mối tình thầm kín này của mình lại được che giấu kỹ như vậy sao??
Nhìn dáng vẻ có vẻ rất buồn rầu của Hạ Ngư, Bùi Chi nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi chính thức làm trợ lý đi theo bên cạnh ngài cũng là vào lúc ngài thành lập Miêu Miêu nhà ăn ở Ngưu Ngưu tinh. Có lẽ điều ngài muốn hỏi là những người bạn trước khi ngài tiến vào khu cách mạng của Ngưu Ngưu tinh phải không? Chuyện lúc đó ngài rất ít khi nhắc tới... những việc này có lẽ 005 sẽ rõ hơn?"
Hạ Ngư: "..."
Chính là vì cảm giác 005 quá thân cận với Vi Nhi Pháp, miệng có thể sẽ lọt gió nên mới chạy đến Miêu Miêu tinh xa như vậy để hỏi.
Bùi Chi bỗng nhiên nảy ra một ý: "Những chuyện khác có thể hỏi Ngưu thẩm, bà ấy hình như đang ở trên Miêu Miêu tinh. Nghe nói ngài bị bệnh, bà ấy vẫn luôn rất lo lắng cho ngài, nhưng vì Vương Thượng đã phong tỏa vương tinh, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận... cho nên bà ấy vẫn luôn không có cách nào đến thăm ngài."
Ngưu thẩm?
Hạ Ngư nhớ rõ cái tên này, trong nhật ký có nhắc tới.
Lúc này Tô Nọa đã quay trở lại. Nàng vừa mới gọi món xong, vô cùng vui vẻ, khóe miệng còn mang theo một chút nụ cười thần thần bí bí. Chỉ lát sau, người máy liền đem đồ ăn đưa lên.
Hạ Ngư vừa nhìn, là mấy món cơm nhà rất đơn giản, cà chua xào trứng, ớt xanh xào thịt sợi, cải trắng xào giấm, còn có cả thịt kho tàu và cá hầm ớt.
Tuy rằng chỉ là những món cơm nhà rất bình thường, nhưng mỗi một món đều tỏa ra một mùi hương vô cùng mê người. Món cà chua xào trứng có ba màu đỏ vàng trắng xen kẽ, nước sốt trông rất hấp dẫn. Món ớt xanh xào thịt sợi có màu xanh lá và thịt sợi tôn lên nhau thành một vẻ đẹp thú vị. Món cải trắng xào giấm hơi thoang thoảng mùi giấm chua, cây cải trắng như tuyết cho dù đã được thấm đẫm nước sốt hơi chua cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được độ giòn của nó, cắn một miếng chắc chắn sẽ thơm ngát cả khoang miệng.
Món thịt kho tàu thì không cần phải nói, nước sốt đỏ óng được rưới lên trên những miếng thịt đã được kho thấu, làm cho người ta phải chảy nước miếng. Món cá hầm ớt thì thật ra trông bình thường, nhưng Tô Nọa lại là người đầu tiên gắp cá: "Món cá này siêu cấp ngon!!"
Hạ Ngư nếm một miếng cá.
Thịt cá mềm mại và trơn mượt, lại có hương vị mềm như đậu hũ non, tan ngay trong miệng. Hương vị của nước sốt hòa tan giữa môi răng, đôi mắt Hạ Ngư hơi sáng lên: "Món này ngon quá."
Trước đây lúc nếm đồ ăn ở vương điện, nàng lúc nào cũng cảm thấy thiếu chút gì đó, không phải là bới lông tìm vết, chỉ là cảm thấy người nấu ăn hình như thiếu chút độ lửa. Nhưng món ăn này nếm vào lại cảm thấy vừa vặn.
Bùi Chi gắp một miếng cải trắng xào giấm, đôi mắt cũng sáng lên. Ngay sau đó, ba người như gió cuốn mây tan, ăn sạch sẽ không còn một mảnh đồ ăn trên bàn.
Sau khi vài người ăn uống no đủ, Tô Nọa lén lút kéo góc áo Hạ Ngư: "Cô đoán xem đây là ai làm?"
Hạ Ngư suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra được, nàng lắc đầu.
Tô Nọa nói: "Là Ngưu thẩm đó!"
Hạ Ngư sửng sốt.
Bùi Chi cũng sửng sốt một chút rồi nói: "Tôi vừa mới chuẩn bị ăn cơm xong sẽ đưa cô ấy đi tìm Ngưu thẩm."
"Ngưu thẩm đã sớm nhìn thấy ba chúng ta đi vào rồi."
Tô Nọa nói: "Bà ấy nói ăn xong bảo Hạ Ngư đến sau bếp, bà ấy đang dọn dẹp ở bên đó."
Trong lòng Hạ Ngư cũng có chút kích động, nàng nghĩ, Ngưu thẩm mà nói, chắc chắn sẽ biết Hỉ là ai?
...
Nếu đến cả Ngưu thẩm cũng không biết, vậy thì công lực "bắt cá hai tay" của nàng đã lợi hại đến mức chính mình cũng phải sợ hãi.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Ngư: Có lẽ Miêu Miêu Hiên có thể thuận tiện bán cả thuốc nhuộm màu. (trầm tư)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro