Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Phương thuốc? Ngươi muốn nhiều ít?

Đêm nay, Tô Mãn Lê ngủ một giấc ngọt ngào hiếm có. Không biết có phải vì có người kia ở bên cạnh hay không.

Đêm qua...

"Muỗi gì mà nhiều thế này a ~"

Vốn đang ngủ ở phòng bên cạnh, Thẩm Du Bạch đẩy cửa bước ra, đầu tóc rối tung, bộ dáng cực kỳ khó chịu.

Tô Mãn Lê nghe thấy động tĩnh cũng bước ra, vừa nhìn thấy bộ dạng nàng liền vội vàng tiến lại, xốc cổ áo nàng lên:

"Không được cào nữa! Ta lấy nước lạnh lau cho ngươi, cào thêm thì da rách hết."

Thẩm Du Bạch từ nhỏ đã sợ muỗi, cứ đến mùa hè mà ra ngoài thì y như rằng biến thành một thân đầy vết cắn như bao lì xì.

Tô Mãn Lê ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, cầm khăn lông thấm nước, từng chỗ từng chỗ lau trên cổ và tay nàng.

Trong nhà khăn thô ráp, ngày thường lau mặt Thẩm Du Bạch luôn kêu ca, hôm nay thì lại phát huy tác dụng.

Chỗ sưng đỏ được chà nhẹ, ngứa ngáy liền dịu đi không ít.

"Thoải mái, thoải mái... Bên trong một chút... Đúng, đúng, đúng..."

Nàng thoải mái kêu lên thành tiếng, Tô Mãn Lê mỉm cười, còn cố ý nhéo nhẹ cổ nàng một cái coi như trừng phạt.

Thẩm Du Bạch chẳng để ý, chống cằm, lộ ra vẻ mặt "không còn luyến tiếc gì".

"Lê Nhi, ta bị muỗi cắn cả đêm thế này, chắc mai thành thiếu máu mất ~"

"Thiếu máu???"

Tô Mãn Lê rõ ràng không hiểu cái từ lạ lùng kia. Thẩm Du Bạch chợt sững người, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tò mò của nàng, bèn lắp bắp giải thích:

"Ai nha, chính là... chính là..." Nói mãi không xong, nàng dứt khoát ôm lấy người ta: "Tóm lại là... rất nhiều muỗi thôi ~"

Tô Mãn Lê đưa tay xoa đầu nàng. Không ngờ Thẩm Du Bạch lại chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay nàng.

"Nếu vậy, ngươi sang ngủ cùng ta đi. Ta giúp ngươi đuổi muỗi, được không?"

Thẩm Du Bạch ngẩng đầu, cảm động đến đỏ cả mắt, lập tức chạy vào phòng nàng, vui vẻ nằm xuống.

Tô Mãn Lê bước theo, chỉ thấy Thẩm Du Bạch vội vàng nhét một túi nhỏ dưới gối nàng.

"Đây là ta dùng phong lan phơi khô làm thành, có tác dụng xua muỗi đó."

Tô Mãn Lê lau mồ hôi trên trán, nhìn nàng hỏi:

"Thế sao ngươi không tự dùng?"

Thẩm Du Bạch lăn một vòng, vùi mặt vào gối: "Ta... chỉ làm được một cái thôi... Lo là ngươi bị cắn..."

Lúc này Tô Mãn Lê mới hiểu. Hóa ra không phải nàng ta chịu không nổi, mà là vì chỉ có một cái nên cố tình làm bộ bị cắn thảm, rồi bày trò này nọ.

Thôi thì đâm lao phải theo lao, nàng ở bên cạnh, cũng tốt.

"Ngủ đi, ta ở đây, dỗ ngươi ngủ ~"

"Ân..."

Thẩm Du Bạch quả thật rất mệt, chẳng bao lâu sau liền ngủ say. Tô Mãn Lê tựa vào vai nàng, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, có tiếng gọi dịu dàng vang lên:

"Lê Nhi? Lê Nhi? Mau dậy nào..."

Tô Mãn Lê vươn vai, dụi dụi mắt ngái ngủ: "Mấy giờ rồi?"

Thẩm Du Bạch thoáng ngẩn ra, nhìn ra ngoài: "Hẳn là... sáng sớm đi."

Tô Mãn Lê: "..."

Cảm nhận được ánh mắt bất đắc dĩ kia, Thẩm Du Bạch vội lảng sang chuyện khác:

"Đi đi đi, cùng ta vào thành!"

"A?"

Tô Mãn Lê hơi khẩn trương. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ quanh quẩn trong thôn Đào Nguyên, xa nhất là lên núi, chưa từng bước chân ra ngoài. Lần đầu tiên vào thành, nàng... thật sự có chút sợ hãi.

"Không sao đâu, chúng ta đi cùng nhau, ngươi sợ gì chứ? Ta sẽ ở bên ngươi mà. Cho ngươi mua vài bộ quần áo đẹp nữa, đi thôi!"

Thẩm Du Bạch lôi kéo nàng dậy. Sau khi thu dọn xong, hai người đánh xe lừa lên đường. Tô Mãn Lê còn chu đáo chuẩn bị nước uống cùng chút đồ ăn, không biết đi bao lâu mới đến nơi.

"Tri kỷ quá đi ~ ta vừa rồi còn lo đói bụng thì làm sao đây, ha ha ha ha."

Tô Mãn Lê đưa cái bánh bột ngô cho nàng: "Thời gian gấp, chưa kịp chuẩn bị gì, ăn tạm đi."

Thẩm Du Bạch nhìn chiếc bánh bột ngô trong tay, thần sắc phức tạp: "Này đâu phải tạm bợ. Nếu lúc trước không có bánh bột ngô, không có ngươi... có lẽ ta đã sớm chết nơi hoang dã rồi."

Tô Mãn Lê khẽ nhíu mày: "Đừng nói vậy."

"Lê Nhi, ta hát cho ngươi nghe nhé, trên đường đỡ buồn!"

"Hảo."

Cứ thế, dọc đường tiếng cười nói không dứt.

Lần này đi chậm hơn lần trước, nhưng các nàng cũng không vội. Trước khi mặt trời lặn, rốt cuộc cũng đến thành.

Việc đầu tiên là tìm một khách điếm nghỉ chân. Thẩm Du Bạch giao xe lừa cho tiểu nhị, rồi cùng Tô Mãn Lê đi vào.

Tiểu nhị vừa thấy liền chạy tới: "Khách quan, ngài muốn nghỉ ngơi hay trọ lại?"

"Hai người chúng ta, một phòng, nhớ sạch sẽ một chút."

"Được ạ, khách quan mời vào. Muốn ăn uống gì xin cứ việc phân phó!"

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh náo nhiệt thế này, Tô Mãn Lê vừa bước vừa tò mò quan sát khắp nơi. Thẩm Du Bạch thì chỉ mỉm cười, nắm chặt tay nàng.

"Khách quan đi đường mệt nhọc, có muốn ăn gì không?"

Tiểu nhị bưng khay lại gần, chỉ vào tấm bảng gỗ treo trên tường, trên đó viết tên các món ăn và rượu.

Thẩm Du Bạch nhìn lướt qua, rồi khẽ kéo tay Tô Mãn Lê:

"Ngươi muốn ăn gì?"

Tô Mãn Lê nhìn theo, chữ nghĩa không quen thuộc lắm, liền lúng túng đan hai tay vào nhau:

"Cái gì cũng được, nghe ngươi."

Hiểu ý, Thẩm Du Bạch nhíu mày: "Tiểu nhị, ta không biết chữ nhiều, ngươi cứ mang vài món đặc sắc ra đi, đủ hai người ăn là được."

"Được rồi! Vậy ta cho các ngài vài món chiêu bài của quán nhé."

Nói rồi xoay người vào bếp, hô lớn: "Một vò rượu ngon, mấy món sở trường mau lên ~"

Không lâu sau, từng mâm thức ăn bày lên bàn.

"Khách quan, rượu và thức ăn tới rồi, mời chậm dùng."

Nói xong, nàng chuẩn bị rời đi.

"Tiểu nhị, khoan đã."

Thẩm Du Bạch bước lên, từ trong tay áo móc ra hai mươi văn tiền, nhét vào tay nàng:

"Muốn hỏi thăm ngươi một việc."

Mắt tiểu nhị sáng rỡ, lập tức cúi lưng:

"Khách quan ngài cứ nói, chỉ cần ta biết, đảm bảo nói hết, một chữ cũng không giấu."

"Ở gần đây, có hiệu thuốc nào không?"

"Có có có! Từ cửa lớn này quẹo trái, đi chừng nửa nén nhang là thấy biển hiệu Hồi Xuân Đường. Đó là hiệu thuốc lớn nhất ở đây, dược liệu cái gì cũng có. Khách quan muốn mua gì? Ta cũng có thể sai người đi."

"Không cần. Gần đây có nghe nói bọn họ đang thiếu loại dược liệu nào không?"

"Cái này..." Tiểu nhị gãi đầu, ngập ngừng: "Ta chưa nghe, nhưng ngài có thể đến hỏi thử. Vạn nhất bọn họ đang cần thứ gì thì sao..."

Thẩm Du Bạch hơi thất vọng, nhưng cũng không hỏi thêm.

"Được rồi, ngươi bận việc đi."

"Vâng, khách quan có gì cứ gọi."

Nói xong, tiểu nhị lui ra ngoài.

Lúc này Tô Mãn Lê mới khẽ hỏi:

"Ngươi muốn tìm cái gì?"

"Không có gì." Thẩm Du Bạch như đang trầm ngâm, vừa gắp thức ăn cho nàng vừa nói: "Ăn trước đi, ngày mai ta sẽ nói rõ."

"Hảo."

Tô Mãn Lê ngoan ngoãn cầm đũa. Nhưng vừa thấy Thẩm Du Bạch không động đũa, nàng cũng nhíu mày đặt đũa xuống.

Thẩm Du Bạch còn đang nghĩ chuyện ngày mai, bỗng cảm thấy một bàn tay ấm áp chạm lên giữa chân mày mình. Nàng ngẩng đầu, liền thấy đáy mắt Tô Mãn Lê phản chiếu bóng hình mình. Ngón cái của nàng nhẹ nhàng xoay xoay giữa mi tâm.

"Nhíu mày xấu lắm. Ta giúp ngươi xoa ra."

Một câu nói đơn giản ấy lại làm Thẩm Du Bạch bật cười, đưa tay nắm lấy tay nàng:

"Ăn cơm đi, ta biết rồi."

"Hảo."

Tiểu nha đầu này ngoan quá mức, từ trước đến giờ chưa bao giờ nhõng nhẽo hay gây sự, lúc nào cũng nghe lời. Chính sự cẩn thận và ngoan ngoãn ấy lại khiến Thẩm Du Bạch càng thêm xót xa.

Sáng hôm sau, Thẩm Du Bạch đã sớm kéo Tô Mãn Lê tới trước cửa Hồi Xuân Đường.

Trên bố cáo quả nhiên viết mấy vị dược đang thu mua, nhưng tuyệt nhiên không thấy có rễ sô đỏ.

Nàng không rõ ở thời đại này rễ sô đỏ vốn không quý hiếm, hay chỉ vì mọi người không biết công dụng mà bỏ qua.

"Lê Nhi, ngươi chờ ở đây. Trông coi đồ đạc, đừng chạy lung tung."

"Hảo."

Tô Mãn Lê lập tức ôm chặt cái sọt, ánh mắt cảnh giác đảo khắp bốn phía, y như một tiểu hộ vệ trung thành.

Thẩm Du Bạch giấu rễ sô đỏ trong người, một mình đi vào hiệu thuốc. Bên trong đông nghịt người, ồn ào náo nhiệt.

Hai bên tường là những tủ gỗ đen cao chót vót, mỗi ngăn ghi tên một loại dược liệu. Các tiểu nhị bận rộn leo thang lấy thuốc, tất bật không ngớt.

Nàng quan sát kỹ, rồi ánh mắt dừng lại trên một lão phụ ngồi đong đưa trên ghế bập bênh.

"Lão nhân gia, xin chào."

Bà lão híp mắt: "Người trẻ tuổi, tới xem bệnh thì sang bên kia."

Giọng bà khàn khàn, trầm chậm, mang theo dấu vết tang thương của năm tháng.

"Ngài là đại phu của Hồi Xuân Đường sao?"

Thẩm Du Bạch cung kính hỏi.

Bà lão nhìn nàng, bật cười:

"Ha ha ha... Đại phu? Không dám. Ta chỉ là kẻ biết chút ít y thuật thôi."

Nói vậy, nhưng trong mắt bà lại ánh lên sự thâm sâu, như ẩn giấu vô tận trí tuệ.

"Vãn bối có một vị dược liệu, không biết ngài có hứng thú không."

"Nga?" Bà lão thoáng động tâm, chìa tay: "Đưa ta xem. Nếu thật sự hiếm lạ, tất nhiên ta hứng thú."

Trước khi vào, Thẩm Du Bạch đã quan sát kỹ, trong cả hiệu thuốc tuyệt không có rễ sô đỏ, trừ phi họ giấu riêng.

"Ngài xem."

Nàng đưa ra rễ sô đỏ.

Bà lão đặt trong lòng bàn tay, khi thì ngửi, khi thì chà nhẹ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

"Ừm... vị ngọt, hậu vị đặc biệt. Tiểu hữu, ngươi lấy từ đâu vậy?"

Thẩm Du Bạch bĩu môi: "Bí mật. Ngài chỉ cần nói, có dùng hay không?"

Bà lão đặt rễ thuốc lên đùi, bàn tay che lại, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén:

"Vị thuốc này ta chưa từng thấy, cũng không biết cách sử dụng, sao mà nói là tốt được?"

Thẩm Du Bạch đang định mở miệng, thì bên cạnh vang lên tiếng trẻ con khóc nức nở.

"Ai u, tiểu thư a, đừng khóc ~ Đại phu, tiểu thư nhà ta uống thuốc nào cũng nôn ra hết. Lần trước ngài kê đơn, cũng không uống nổi..."

Đại phu đang bắt mạch cho đứa nhỏ, chỉ lắc đầu:

"Thuốc hay thì đắng, nhưng bệnh này không trị thì nguy hiểm tính mạng."

"Ta biết, nhưng tiểu thư nhà ta..."

Thẩm Du Bạch đi tới, nhìn sắc mặt đứa nhỏ, ngồi xổm xuống dịu giọng:

"Bảo bối, thè lưỡi cho tỷ tỷ xem nào, được không? Có đồ ngọt cho ăn đó ~"

Đứa bé ngừng khóc ngay, ngoan ngoãn há miệng.

Thẩm Du Bạch lấy mật hoa thủy Tô Mãn Lê chuẩn bị sẵn, cho bé uống một chút, rồi ngẩng đầu hỏi:

"Tiểu thư nhà ngươi có sốt không? Có ho không? Ho khan thì có tiếng rít, hay đàm vàng, đàm trắng?"

Bà vú ngẩn ra, đáp:

"Đêm qua có sốt, kêu đau đầu, đau họng, ăn uống gì cũng không vào, uống nước cũng khó... Nhưng không có đàm."

Thẩm Du Bạch gật đầu:

"Quế chi 3 tiền, thược dược 3 tiền, cam thảo nướng 2 tiền, sinh khương 3 tiền, đại táo 12 quả. Dùng ba chén nước sắc còn một chén, ngày uống ba lần, chưa tới bảy ngày sẽ ổn."

"Ngươi là ai? Dám nói bậy bạ??!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#codai