Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Đánh quá ta, hiện tại đến phiên ngươi

Kinh thành, nơi Lưu Li phường tọa lạc, vốn phong ba trắc trở. Thẩm Du Bạch hiểu rõ rằng, nếu muốn đứng vững trong thương trường luôn biến đổi, tuyệt không thể mềm lòng trước Dương Vũ Mạn.

Nàng quyết phản kích - giống như tích trữ sức mạnh chờ khoảnh khắc bùng phát, như vậy mới thật sự khai hỏa.

Ánh mắt Thẩm Du Bạch trước tiên hướng về phía tuyến sản phẩm của Lưu Li phường.

Lúc này, mặc dù sản phẩm lưu li trên thị trường được hoan nghênh, hình thức vẫn còn cũ kỹ, thiếu sáng tạo.

Dựa vào kho tàng kiến thức phong phú, Thẩm Du Bạch triệu tập những bậc thợ thủ công đứng đầu trong phường, mở một cuộc nghiên cứu và thảo luận toàn diện.

- Các vị, nếu Lưu Li phường muốn lấy lại sĩ khí, nhất thiết phải "sửa cũ thành mới" - ánh mắt nàng kiên định quét qua mọi người.

- Ta đã tìm ra trong sách cổ một loại kỹ thuật thiêu chế lưu li Tây Vực, kết hợp với công nghệ truyền thống Trung Nguyên, rất có thể tạo ra những tác phẩm lưu li tinh mỹ chưa từng xuất hiện.

Một lão thợ thủ công tỏ vẻ lưỡng lự:
- Chủ nhân, kỹ thuật mới này không dễ thành thạo, tài liệu cũng khó tìm.

Thẩm Du Bạch mỉm cười, không chút hoang mang:
- Tài liệu là một chuyện, ta đã phái người tìm kiếm khắp nơi, chắc chắn sẽ có được. Về kỹ thuật, chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm ở phạm vi nhỏ, thợ thủ công hợp lực, nhất định vượt qua chướng ngại. Ta tin, một khi thành công, lưu li phường sẽ giương cao ngọn cờ dẫn đầu trên thị trường.

Lời nói của nàng như gieo lửa vào lòng thợ thủ công. Họ hồ hởi bắt tay vào nghiên cứu và thực nghiệm.

Chưa đầy nửa tháng, một loạt sản phẩm lưu li kết hợp tinh hoa Trung - Tây ra đời, rực rỡ đến mức khiến người xem phải trầm trồ.

Sắc màu rực rỡ, tạo hình tinh xảo, dưới ánh nắng chiếu rọi, tỏa ra những luồng sáng mê hoặc, khiến ai nấy đều tràn đầy kinh ngạc.

Ngay lúc đó, Dương Vũ Mạn cũng nhận ra động thái của Thẩm Du Bạch. Nàng lạnh lùng cười khẩy:
- Hừ, Thẩm Du Bạch chỉ là kẻ hấp hối giãy giụa.

Bên cạnh, nàng thì thầm với trợ thủ:
- Chúng ta không thể chậm chân, phải thông báo cho thợ thủ công nhanh chóng sản xuất tân phẩm, đồng thời hạ giá chút ít để chiếm lĩnh thị trường trước, xem nàng chống đỡ thế nào.

Quả nhiên, Dương Vũ Mạn liền dùng chiêu thức hạ giá, tung ra một loạt sản phẩm lưu li trang sức ổn định giá ở mức thấp nhất, muốn lấy thị phần trước.

Trước tình huống này, Thẩm Du Bạch không hề hoảng sợ.

Nàng cho dán thông báo tại cửa hàng, tổ chức một buổi triển lãm đánh giá sản phẩm lưu li trang sức, mời quan to hiển quý, văn nhân nhã sĩ tới thưởng lãm.

Tại buổi triển lãm, Thẩm Du Bạch tự mình thuyết minh về kỹ thuật mới, lồng ghép giá trị văn hóa và nghệ thuật trong từng sản phẩm.

- Lưu li không chỉ là vật phẩm, mà còn mang trong mình giá trị giao hòa văn hóa. Mỗi tác phẩm đều là kết tinh tâm huyết của người thợ, giá trị không thể chỉ xét bằng giá cả.

Lời nàng như dòng nước êm dịu chảy vào lòng người, khiến khách tham dự hoàn toàn đổi cách nhìn về sản phẩm lưu li mới.

Một tiểu thư giàu có tỏ vẻ thích thú, cầm lên một món lưu li hỏi:
- Thẩm cô nương, nghe nói kỹ thuật mới không dễ, sản lượng liệu có đủ đáp ứng nhu cầu thị trường?

Thẩm Du Bạch thong dong đáp:
- Tiểu thư nói rất đúng, nhưng chúng ta không chạy theo số lượng mà là theo chất lượng. Mỗi sản phẩm đều độc nhất vô nhị, thích hợp với con mắt tinh đời của người sành. Chúng ta sẽ không ngừng tối ưu công nghệ, từng bước nâng cao sản lượng mà vẫn đảm bảo chất lượng.

Cuộc đối đáp này không chỉ hóa giải nghi ngại của khách, mà còn làm tăng kỳ vọng của họ với tân phẩm Lưu Li phường.

Phía Dương Vũ Mạn, dù vẫn áp dụng chiến thuật giá thấp, nhưng sản phẩm chất lượng thất thường đã khiến danh tiếng dần suy giảm.

Thời gian trôi qua, Lưu Li phường dưới tay Thẩm Du Bạch ngày càng vững vàng trên thị trường, quy mô và uy tín không ngừng mở rộng.

Dương Vũ Mạn thấy vậy càng thêm nôn nóng, quyết định tung "chiêu tàn nhẫn": liên kết một số nhà cung ứng, phong tỏa nguồn nguyên liệu lưu li của Thẩm Du Bạch.

- Chỉ cần nàng không thể lấy được nguyên liệu tốt, xem nàng còn có thể xoay sở thế nào! - Dương Vũ Mạn lạnh lùng nói.

Thẩm Du Bạch sớm đã dự đoán trước.

Nàng đã bí mật thiết lập quan hệ lâu dài với một số nhà cung ứng ở xa, ký kết hợp đồng hợp tác lâu dài.

Khi Dương Vũ Mạn nghĩ mình đã thành công, Thẩm Du Bạch vẫn ung dung tiến hành sản xuất.

Nàng gửi cho Dương Vũ Mạn một bức thư, trong đó viết:
- Thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, dựa vào đường tắt khó thành đại sự. Ta vô tình cùng ngươi xé mặt, nhưng ngươi đã dẫm lên ta - giờ đến lượt ta. Hy vọng ngươi chịu đựng nổi.

Dương Vũ Mạn đọc xong tức giận xé nát bức thư:
- Thẩm Du Bạch, ngươi đừng vội mừng! Chúng ta sẽ chờ xem!

Qua vài tháng giằng co, Dương Vũ Mạn dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nàng càng nhận ra, từng bước của Thẩm Du Bạch như một ván cờ đã được bố trí kỹ lưỡng, còn bản thân mình càng phản ứng, lại càng rơi vào thế bị động.

Và rồi, một dịp lớn tới - Hội nghị Thương nhân Ngoại bang hàng năm ở Thượng kinh.

Sự kiện kéo dài nửa tháng, thúc đẩy giao thương, khiến nhiều quốc gia tạm hoãn giao chiến.

Với giới thương nhân, đây chính là cơ hội quan trọng nhất trong năm - nơi thể hiện năng lực, chiếm lĩnh vị thế trong bản đồ thương nghiệp tương lai.

Thẩm Du Bạch hiểu rõ, đây vừa là một thử thách, vừa là cơ hội. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để biến đây thành một sân khấu lớn hơn nữa, đối đầu quyết liệt với Dương Vũ Mạn và các đối thủ.

Ngày khai mạc hội nghị, trời đổ mưa nhẹ. Từng hạt mưa như bạc lấp lánh, phủ xuống một tấm màn huyền ảo, tạo nên không gian đầy chất thơ nhưng cũng đầy kịch tính.

Nơi xa xa, dãy núi trong màn mưa bụi như ẩn như hiện, phảng phất như một bức sơn thủy họa mờ nhạt.

Bên đường, cây liễu bị nước mưa tẩy rửa, càng thêm xanh biếc. Cành liễu thon dài nhẹ nhàng đung đưa trong gió, vài giọt bọt nước trong suốt từ đầu lá rơi xuống, tích lại trên phiến đá xanh bên đường, rồi bật lên từng chùm bọt nhỏ.

Chủ trì đại hội chính là đương triều Lễ Bộ thượng thư - Tần Mộ Dao. Người này tâm tư trầm ổn, vẻ mặt không biểu lộ hỉ nộ, không phải là kẻ đơn giản.

Lúc này, nàng khoác trên mình bộ hoa phục lộng lẫy, dáng vẻ uy nghiêm đứng trên đài, giọng nói thanh thúy vang vang, rõ ràng giới thiệu về quy trình và tầm quan trọng của đại hội.

Dưới đài, dòng người chen chúc, tiếng xôn xao của các thương nhân ngoại bang từ nhiều nơi, trang phục khác nhau, trao đổi khe khẽ về kỳ vọng của họ đối với giao lưu thương mại lần này.

Ngũ thái ban lan cờ xí trong mưa phùn bay phấp phới, hòa quyện cùng cảnh mưa bụi Giang Nam tạo nên một khung cảnh vừa mông lung vừa có chút thần bí.

Tần Mộ Dao cầm danh sách, từng tên một được gọi lên. Người được gọi liền đứng dậy, tiếng xôn xao vang lên lẫn trong đám đông.

Mọi người đều nghĩ danh sách sắp xong thì Tần Mộ Dao dừng lại một chút, rồi cao giọng nói:
- "Thẩm Du Bạch."

Trong nháy mắt, toàn trường yên lặng. Ánh mắt mọi người đều hướng về lối vào.

Từ đó, Thẩm Du Bạch xuất hiện, khoác bộ trường bào tố sắc, bên hông thắt một chiếc đai lưng cùng màu, trên ngực treo khối ngọc bội ôn nhuận. Nàng bước vào hội trường với dáng ung dung tự tin.

Thần thái đĩnh mạo, ánh mắt nàng ánh lên sự tự tin và nắm chắc thắng lợi. Từng bước đi đều như thắp sáng cả hội trường.

Người quanh đó trầm trồ, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ. Thẩm Du Bạch như một viên sao lộng lẫy, khiến khung cảnh đại hội trở nên rực rỡ độc đáo.

Ánh mắt nàng chạm phải Dương Vũ Mạn, hai người trao nhau một cái nhìn đầy ý tứ, dã tâm và thách thức âm ỉ.

Thẩm Du Bạch hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt lóe lên tia khiêu khích, nhẹ giọng nói:
- "Dương cô nương, đã lâu không gặp, biệt ly vô hình."

Lời nói nghe nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa mũi nhọn châm chọc.

Dương Vũ Mạn sắc mặt âm trầm, khóe miệng khẽ nhếch cười, đáp:
- "Thẩm muội, phong thái như cũ. Hôm nay ta muốn xem, ngươi có bao nhiêu năng lực."

Ánh mắt hai người giằng co trong không trung, như sắp bùng nổ thành ngọn lửa chiến tranh.

Cùng lúc đó, ở gác mái, Trang Vũ Miên đứng nhìn Thẩm Du Bạch. Đáy mắt nàng vừa cô đơn vừa chứa chút ái mộ, lại xen lẫn nỗi đau thấm sâu.

Nàng không tự giác nắm chặt lan can, móng tay trắng bệch.
- "Tại sao... tại sao giờ này ngươi lại rực rỡ đến vậy, nhưng cuối cùng không thuộc về ta..." - nàng lẩm bẩm, giọng đầy chua xót.

Những kỷ niệm từng điểm chập chờn hiện về trong đầu nàng, vượt qua thời gian, giờ trở thành vết thương không thể lành.

Đôi hốc mắt nàng hơi ửng hồng, cố kìm nước mắt, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Du Bạch với ánh mắt đầy phức cảm.

Thẩm Du Bạch không hay biết, trong mắt nàng chỉ có người bên cạnh - Tô Mãn Lê.

Tô Mãn Lê nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Du Bạch, cả hai trao nhau nụ cười đầy thâm tình và sự đồng cảm.

Thẩm Du Bạch cúi đầu, giọng ôn nhu bên tai nàng:
- "Lê Nhi, rầm rộ hôm nay chỉ là băng sơn một góc. Chúng ta sẽ trèo lên cao hơn nữa. Nhưng ngươi nhìn, chỗ cao kia, nhìn xuống... lại cô độc."

Tô Mãn Lê hơi ửng hồng, nhẹ đáp:
- "Ta sẽ luôn bên ngươi."

Thẩm Du Bạch siết chặt tay nàng, ánh mắt vững vàng nhìn trước:
- "Không chỉ là bồi ta, ta muốn ngươi cùng hưởng vinh quang. Ta muốn ngươi ở bên ta."

- "Ta sẽ."

Có lẽ trong khoảnh khắc này, chí khí ngút trời của Thẩm Du Bạch khiến nàng không để ý rằng Tô Mãn Lê đã từ bỏ tính toán nhỏ nhặt, không còn là cô gái trẻ yếu đuối ở xóm thôn.

Hai người như tách khỏi thế giới, chỉ còn lại tình ý vô hạn, khiến mọi thứ xung quanh trở thành phông nền cho họ.

Lúc Thẩm Du Bạch ngẩng đầu, Dương Vũ Mạn đã bước trước chặn ánh mắt nàng.

Nàng nhàn nhạt cất tiếng:
- "Thẩm muội, đại hội hôm nay náo nhiệt, nhưng đừng để bị phân tâm."

Thẩm Du Bạch nhíu mày, ánh mắt thoáng không vui, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, đáp:
- "Dương cô nương lo lắng quá. Hôm nay phỏng chừng muốn một trận náo nhiệt thật sự."

Dương Vũ Mạn nhẹ chỉnh tóc mai, châm chọc:
- "Đúng vậy, hôm nay náo nhiệt, muội muội cần phải coi trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#codai