Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Về nàng chuyện cũ

Thẩm Du Bạch nắm chặt tay Tô Mãn Lê, đưa nàng rời khỏi nơi đầy thị phi này. Bước chân Tô Mãn Lê nhẹ như gió, thi thoảng lại nhón mũi chân, cúi đầu thì thầm đôi câu, như muốn kể lại những gì nàng vừa thấy, vừa nghe.

Thẩm Du Bạch kiên nhẫn lắng nghe, lúc thì chau mày, lúc lại vui mừng, cũng có khi đau lòng.

Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn Tô Mãn Lê, vừa sủng ái vừa thương tiếc. Vui mừng vì nàng đã dần trưởng thành, cũng đau lòng vì nàng không còn được ai che chở để có thể sống vô tư như trước.

Trang Vũ Miên lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong lòng bi thương chôn giấu bao năm dâng lên, biến thành dòng lệ nóng rơi trên gương mặt vốn luôn giữ vẻ điềm đạm.

"Xem đủ rồi sao?"

Thanh âm lạnh như băng của Thẩm Du Tâm vang lên, phá vỡ ảo giác nơi Trang Vũ Miên.

Nàng xoay người, ánh mắt kiên quyết không chút dao động, giống như khối gỗ cứng nhắc. Đối diện với Thẩm Du Tâm, nàng cúi mình ngồi xuống trước cây cổ cầm, cẩn thận lau đi từng lớp bụi mờ mà người khác chẳng bao giờ nhận ra.

"Ta đang nói chuyện với ngươi!"

Sắc mặt Thẩm Du Tâm xanh mét, giọng nói căng cứng, cố gắng kìm nén cơn tức giận đang bùng nổ.

Trang Vũ Miên như không nghe thấy, ngón tay khẽ lướt qua dây đàn, đôi mắt khép hờ.

"Trang Vũ Miên!"

Thẩm Du Tâm đá mạnh cánh cửa, bước nhanh tới, nắm chặt cổ tay nàng. Toàn thân run rẩy, cảm xúc như sắp mất khống chế.

Trang Vũ Miên hơi ngẩng đầu, cổ họng nghẹn lại, khoé môi lại nhếch lên một nụ cười nhạt. Vẻ thản nhiên ấy càng khiến tim Thẩm Du Tâm quặn đau.

Nàng nâng cằm Trang Vũ Miên lên, hung hăng hôn xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc --

"Bốp!"

Một cái tát giáng thẳng lên mặt Thẩm Du Tâm. Nàng quay đầu, gắng gượng điều chỉnh hơi thở, cố nhấn chìm mọi thống khổ xuống đáy lòng.

"Nháo đủ chưa?"

Trang Vũ Miên cuối cùng cũng mở miệng, lời nói tuy nhạt nhẽo nhưng vẫn nằm trong dự đoán.

Đôi mắt Thẩm Du Tâm phiếm hồng, như vừa không cam lòng vừa tuyệt vọng. Giọng nói vốn kiêu căng giờ khàn khàn, run rẩy:

"Ngươi là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, dựa vào cái gì?"

Trang Vũ Miên khép mắt, kiềm nén tính tình:

"Về đi. Những lời này ta đã nói quá nhiều, ta không thích vô nghĩa."

Khóe môi nàng giật nhẹ, bật ra một tiếng cười tự giễu. Giọng điệu thản nhiên mà châm chọc:

"Cho dù ngươi ngàn vạn lần không muốn, ngươi vẫn phải gả cho ta. Thẩm gia này vừa là nhà tù của ta, cũng là của ngươi. Ai cũng chẳng thể trốn thoát."

Tiếng đàn lại vang lên, trầm thấp, chua xót, nặng nề.

Thẩm Du Tâm ngửa đầu cười to, rồi bỏ đi.

Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập, như xé nát cõi lòng.

"Rắc --"

Dây đàn đứt, cắt vào ngón tay, máu nhỏ giọt xuống thân đàn. Nhưng Trang Vũ Miên dường như chẳng hề hay biết, vẫn miệt mài gảy, tìm kiếm chút lý trí cuối cùng.

...

Bánh xe ngựa lăn đều trên con đường lát đá xanh, hướng về phía hoàng hôn.

Mã Phân Phương đã sớm đứng ngoài cửa chờ, ánh mắt lo lắng không yên. Thấy các nàng trở về, trái tim nàng mới nhẹ nhõm thở phào.

"Các ngươi rốt cuộc cũng trở lại. Ta còn nghĩ, nếu các ngươi bị giữ lại, ta phải làm sao để cứu đây."

Thẩm Du Bạch đỡ Tô Mãn Lê xuống xe, nửa đùa nửa thật:

"Vậy thì ngươi liền báo quan, mang binh đi cứu chúng ta đi."

Mã Phân Phương bĩu môi:

"Dù sao thì các ngươi bình an về rồi là tốt. Có phải bị khi dễ không?"

Chưa đợi trả lời, nàng lại lẩm bẩm:

"Nghĩ cũng biết là bị khi dễ. Người Thẩm gia đều xấu xa, chỉ hận không thể ép các ngươi đến đường cùng mà ăn sống nuốt tươi."

Thẩm Du Bạch bật cười, vỗ vai nàng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời rực đỏ hoàng hôn.

"Vào uống chút gì đi, hôm nay coi như có chút hứng thú."

Mã Phân Phương thần thần bí bí chỉ vào trong.

Các nàng đi vào hậu viện, mới biết nàng đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

"Ta nghĩ chuyến này ngươi đi, chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên, nên muốn chờ ngươi trở về, làm một bữa cơm nóng hổi trong nhà. Ăn no rồi, thì không còn khổ sở nữa."

"Còn phải là ngươi chu đáo."

Thẩm Du Bạch nhìn nàng, trong lòng dâng lên cảm khái. Bạn bè còn có thể nghĩ cho mình như vậy, cớ sao người thân lại như kẻ thù, chỉ mong mình gặp nạn mới vui?

Tô Mãn Lê dường như nhận ra nàng xúc động, liền đẩy nhẹ lưng nàng, giục đi vào.

"Chúng ta đi thay quần áo trước, rồi gọi cả Trịnh U Thiên tới, cùng nhau ăn cơm, càng đông càng náo nhiệt."

"Hảo ~"

Không khí ấm áp luôn có thể xoa dịu những trái tim thương tổn. Về tới nơi này, Thẩm Du Bạch cũng thấy lòng được chữa lành, có thể toàn tâm toàn ý sống thật với chính mình.

Bốn người ngồi quanh bàn đá, ăn lẩu. Đây là món Thẩm Du Bạch thèm từ lâu, phải dùng hệ thống đổi ra mới có.

Không ngờ lại được tất cả khen ngợi. Mã Phân Phương còn muốn mở quán bán lẩu, nhưng Thẩm Du Bạch liền cự tuyệt: chỉ để giải trí thì tốt, không cần làm xáo trộn quỹ đạo của thế giới này.

Mã Phân Phương còn mang ra một hũ nữ nhi hồng thượng hạng. Tô Mãn Lê lần đầu uống rượu, chỉ nhấp một ngụm đã cay đến lè lưỡi, khiến cả bàn cười vang.

Chén rượu chuyền tay, không khí náo nhiệt. Tửu lượng kém, Tô Mãn Lê say khướt, gục luôn trên bàn mà ngủ.

Trịnh U Thiên cũng ngà ngà, lắc lư như sắp ngủ gật bất cứ lúc nào.

Mã Phân Phương và Thẩm Du Bạch liếc nhau, hiểu ý, mỗi người bế một người đưa về phòng.

Trịnh U Thiên ban đầu còn giãy giụa, khiến Mã Phân Phương lúng túng không biết làm sao xuống tay...

"Ngươi đừng nháo lạp ~ ta quăng ngã ngươi, ngoan một chút."

Trịnh U Thiên mơ màng mở mắt, đưa tay sờ sờ gương mặt Mã Phân Phương, khe khẽ cười khẽ hắc hắc.

Gương mặt nàng vốn thanh lãnh, khiến người khác khó mà chạm tới. Nhưng khi say rượu, sắc thái ấy biến đổi, nhuộm hồng một cách nhẹ nhàng, ánh mắt trở nên thiên chân vô tà, nụ cười phảng phất sự tinh khôi. Mã Phân Phương không khỏi chấn động trong lòng, mi mắt rung nhẹ, thất thần.

Mã Phân Phương thốt nhẹ: "Đừng sợ, là ta, không phải người xấu."

Trịnh U Thiên ôm chặt nàng, áp sát người vào cổ Mã Phân Phương, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt, khiến người ấy vừa ngứa vừa mềm yếu.

"Là ngươi... sẽ không sợ."

Trái tim Mã Phân Phương như bị kịch liệt chấn động, đầu óc choáng váng, nàng chắc chắn là đã uống quá nhiều... Nhưng vẫn cố sức nhéo nhẹ chân mình, như muốn đánh thức lý trí đang ngủ say. Cuối cùng, nàng thuận tay ôm Trịnh U Thiên về phòng, bước chân lảo đảo ra cửa, tay đặt lên ngực như muốn trấn tĩnh.

Thẩm Du Bạch lúc này đã ngồi lại bên bàn, uống một chén rượu nhỏ, ăn miếng thịt. Nhìn Mã Phân Phương, nàng nghiêng đầu tò mò.

"Làm gì vậy, lại đây uống rượu đi."

"Ai!"

Mã Phân Phương nhanh chân chạy tới, bưng lên một chén rượu, uống một hơi, ánh mắt hơi buồn.

"Ta nhất định uống quá nhiều rồi..."

"Ngươi nói gì cơ?"

Thẩm Du Bạch chưa nghe rõ, Mã Phân Phương vội vã xua tay: "Không không không, không có gì."

Không khí trở nên hơi ngượng ngùng. Mã Phân Phương trong lòng không biết nên đáp sao, bất giác buột miệng: "Lần này đi, nhìn thấy Trang Vũ Miên... các ngươi cảm thấy thế nào?"

"A?"

Thẩm Du Bạch chững lại, trong đầu hiện lên ánh mắt đầy kỳ lạ của Trang Vũ Miên, lòng chợt đau nhói. Bản năng khiến nàng khẽ ôm lấy ngực, cảm giác đau ấy lại trở lại - một cảm giác vừa quen thuộc vừa khó giải thích, rốt cuộc là vì điều gì?

"Lão mã."

"Ân?"

Thẩm Du Bạch trầm ngâm lâu, rồi chậm rãi nói: "Một năm rưỡi trước, ta uống say, ngã xuống sườn núi, đầu va mạnh, có vài chuyện chẳng thể nhớ rõ..."

"Cái gì?!" Mã Phân Phương vội nắm lấy tay nàng, lo lắng hỏi: "Bây giờ thế nào? Ngươi có ổn không? Có bị gì chấn thương không?"

Thẩm Du Bạch mỉm cười: "Không sao, chỉ là một vài chuyện trở nên mơ hồ, không thể nhớ lại."

Mã Phân Phương nhẹ thở ra: "Thế là được rồi, người không sao là được rồi."

"Chỉ là..."

Thẩm Du Bạch lấy hết can đảm hỏi: "Về... Trang Vũ Miên, ngươi biết bao nhiêu?"

Mã Phân Phương uống một chén rượu, mím môi suy nghĩ: "Biết không nhiều lắm."

"Vậy thì nói hết cho ta nghe."

Thẩm Du Bạch nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mã Phân Phương thu hồi lời, tập trung nghĩ, rồi mở miệng kể:

"Chuyện này... cũng do ngươi và ta nói trước đây, đại khái là..."

Khi mười bốn tuổi, Trang Vũ Miên từ thượng kinh bước vào nơi này, trú vào Thẩm gia, thân phận là tương lai nương tử của Thẩm gia. Chủ mẫu Thẩm gia không kết hôn, không sinh con, lý do thật sự không ai rõ.

Mấy phòng trong phủ náo loạn, ai cũng muốn đoạt lấy nàng - hài tử quá kế.

Lúc đó, Thẩm Thanh Ngọc rất thích Thẩm Du Bạch, nhưng không rõ vì sao lại nhường vị trí ấy cho Thẩm Du Tâm. Ba người cứ thế sinh sống trong cùng một sân, bầu không khí lúc sáng lúc tối luôn xoay quanh Trang Vũ Miên. Kỳ thực, chính Trang Vũ Miên mới là người lựa chọn.

Thẩm Du Tâm vốn kín đáo, ít nói, hành động cử chỉ kiên định. Ngược lại, Thẩm Du Bạch hiếu động, luôn mang tiếng cười, tạo thành hai thái cực đối lập.

Ngày Trang Vũ Miên tới Thẩm gia, người đầu tiên nàng nhìn chính là Thẩm Du Tâm. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến nàng bị thu hút sâu sắc, cam chịu coi nàng như tương lai đại nương tử của mình.

Phấn la cẩm váy của Trang Vũ Miên như đóa sen sắp nở, khiến người ta muốn chạm đến. Thẩm Du Tâm không ngoại lệ, tìm mọi cách tiếp cận, chiếm lấy lòng nàng.

"Trang nhị tiểu thư, ta là Thẩm Du Tâm, sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi."

Trước thái độ của lão thành nữ hài, Trang Vũ Miên vẫn mỉm cười gật đầu. Sự nhẹ nhàng ấy khiến Thẩm Du Tâm tin rằng nàng đã thành công. Mỗi ngày, nàng đều cùng Trang Vũ Miên bàn chuyện sách cổ, ngự đạo. Mọi thứ diễn ra thuận lợi, cho đến ngày Thẩm Du Bạch tiến vào.

Ngày đầu tiên Thẩm Du Bạch vào phủ, nàng nướng một con gà trong sân. Ma ma cố khuyên can, nàng chỉ cười, vô tư trao một đùi gà cho ma ma, khiến người kia vừa tức vừa vui.

Ngày tiếp theo, nàng lại lén đi ngoài bắt cá, nướng về ăn.

Ngày thứ ba, nàng cùng các nha hoàn ăn cơm.

Ngày thứ tư, nàng đem trải nghiệm mới mẻ ấy chia sẻ khắp nơi trong viện. Mọi người coi nàng như người bình đẳng.

Trang Vũ Miên thấy vậy rất lạ, ngày nào cũng tò mò quan sát, coi đó như niềm vui.

Cho đến một ngày, nàng không thấy Thẩm Du Bạch đâu, lòng bắt đầu sốt ruột, đứng ở cửa sổ tìm kiếm.

"Ngươi tìm ta sao?"

Cửa sổ mở, một viên đầu ló ra, Thẩm Du Bạch nở nụ cười như nai con. Ánh mắt nàng đầy dịu dàng, trọn vẹn hướng về Trang Vũ Miên.

Trang Vũ Miên trong khoảnh khắc ấy, tim bỗng lỏng ra một cách kỳ lạ.

"Cấp." Thẩm Du Bạch từ phía sau lấy ra một cây đường hồ lô, cười vui: "Ngươi cả ngày ở trong phòng, không vui, hãy ăn chút ngọt, cho lòng vui lên."

Trang Vũ Miên vốn định từ chối, nhưng rồi lại nhận lấy, chậm rãi cắn một viên. Vị ngọt thoang thoảng, hơi toan, giống như... cảm giác của Thẩm Du Bạch.

"Cảm ơn, ăn ngon lắm."

Thẩm Du Bạch đột nhiên đứng lên, làm Trang Vũ Miên suýt té. Nàng vội nhảy tới, vòng tay ôm lấy vòng eo nàng, kéo về gần.

Đôi mắt họ giao nhau, là ánh mắt của thiếu nữ lần đầu rung động.

"Trang Vũ Miên, ngươi hãy nhận thức đi, ta là tương lai thê tử của ngươi - Thẩm Du Bạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#codai