Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Ta cũng không phải người có tố chất gì

Thẩm Du Bạch trên đường chạy như bay trở về sân, vừa chạy vừa cười tươi, hân hoan không sao kiềm nén nổi.

Tô Mãn Lê vốn đang quan sát cách bày trí trong viện, còn Mã Phân Phương thì chán đến mức chẳng biết làm gì, bèn ngồi lải nhải nói chuyện phiếm với nàng.

"Tẩu tử, ngươi nói xem, chúng ta ở đây rốt cuộc phải chờ bao lâu nữa?"

Tô Mãn Lê nghe cách xưng hô ấy thì có chút ngượng ngùng, trong lòng lại rạo rực nóng hổi:
"Không biết, chờ Du Bạch trở về thì sẽ rõ thôi."

Mã Phân Phương vốn xưa nay chẳng biết giữ lễ nghi, ngồi trên ghế đá mà cứ ngả nghiêng, giống như mông chạm phải cái đinh.

"Mẫu thân ta nói quả thật chẳng sai, ăn nhờ ở đậu chính là đủ thứ bất tiện, còn dễ bị người ta xem thường."

Nàng lẩm bẩm, Tô Mãn Lê mỉm cười:
"Thế à? Nhưng ta thấy ngươi với Trịnh cô nương kia cũng khá có duyên phận."

Mã Phân Phương sững người, vội vàng xua tay, sờ sờ chóp mũi:
"Nói bậy, toàn nói bậy! Gặp nàng, ta xem như xui xẻo đến tận nhà rồi!"

"Ha ha, tuy là ngươi nói vậy," Tô Mãn Lê tinh nghịch chớp chớp mắt, "nhưng biết đâu lại là duyên phận bất ngờ thì sao. Nếu không, ngươi cần gì phải theo chúng ta?"

"Ai da, xúi quẩy, đen đủi, đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ta đi theo các ngươi, chỉ là..." Mã Phân Phương bỗng thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm nghị hẳn ra, "Ta nghĩ mình phải thử xông pha một lần. Dù sao những lời trưởng bối trong nhà nói cũng không sai, đây là một cơ hội hiếm có."

Tô Mãn Lê lặng lẽ nhìn nàng. Trước đây nàng chưa từng ngắm kỹ Mã Phân Phương. Giờ phút này, trong ánh hoàng hôn, phía sau là bầu trời cam đỏ, tóc dài buông xõa, búi gọn trên đỉnh đầu đơn sơ, vài lọn đuôi tóc xoăn nhẹ bay theo gió. Vẻ ngông nghênh của thiếu niên hòa lẫn với sự dịu dàng đặc hữu của nữ tử.

Nếu như ánh mắt kia trưởng thành hơn một chút, nhất định cũng là một đôi mắt dễ khiến người ta mê luyến.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Mã Phân Phương nhướng mày, một chân gác lên bàn, đưa tay vén sợi tóc, cười ngạo nghễ.

Tô Mãn Lê đáp thẳng thắn:
"Ngươi mà trầm ổn một chút thì thật ra cũng chẳng đáng ghét."

Mã Phân Phương: "..."

Nàng đang định phản bác thì thấy tai Tô Mãn Lê khẽ động, liền đứng dậy, hướng mắt ra phía cửa, mũi chân nhón lên, dáng vẻ nóng lòng chờ đợi.

Mã Phân Phương tò mò nhìn theo, còn chưa kịp mở miệng thì thân ảnh Thẩm Du Bạch đã xuất hiện trong tầm mắt.

"Này! Ngươi cũng nghe được sao?! Tai gió à?"

Tô Mãn Lê mím môi, mỉm cười:
"Nàng ở trong lòng ta, ta đâu cần cố tình lắng nghe. Nàng chạy về phía ta, ta liền nghe thấy rồi."

Mã Phân Phương giật giật khóe miệng, quay phắt đi, lẩm bẩm:
"Ghê tởm quá..."

Thẩm Du Bạch từ xa đã nhìn thấy bóng dáng ấy, liền mở rộng vòng tay.

Tô Mãn Lê cũng không chờ nổi, lập tức lao vào vòng ngực nàng.

"Lê Nhi, thành công rồi!"

"Ân, vất vả cho ngươi rồi ~ thật giỏi quá!"

Thẩm Du Bạch kéo nàng đến bên bàn đá, mở quyển sổ ra:

"Đây là danh sách địa điểm cửa hàng. Ngày mai chúng ta đi xem thử, nếu thích hợp thì lập tức dọn tới, bắt tay vào làm ngay."

Mã Phân Phương thò đầu tới nhìn, chỉ ngay vài chỗ:

"Mấy chỗ này có thể cân nhắc, mấy chỗ kia thì khỏi. Những vị trí này gần nội thành, quan lại quyền quý tụ tập nhiều, thuận lợi cho sinh ý. Ta lại quen không ít người ở đó, xem như cũng có quan hệ."

Nàng chau mày, tiếp tục nói:
"Nếu là mở hiệu thuốc, thì lấy dưỡng sinh làm chủ, tốt nhất phải có chiêu trò đặc biệt. Như vậy mới nhanh thu hút khách. Đến lúc đó, ta có thể nhờ mấy công tử quen biết trong thành giúp tuyên truyền, lại thêm lợi thế Mã gia, tổ chức ở trà lâu..."

Thẩm Du Bạch há hốc miệng. Tô Mãn Lê cũng ngạc nhiên tròn mắt.

"Các ngươi thấy thế nào? Lúc đầu, cửa hàng cần vốn bao nhiêu? Hồi Xuân Đường có thể cung cấp cho chúng ta bao nhiêu tiện lợi? Chúng ta cần phân chia lợi nhuận thế nào?"

Một loạt câu hỏi dồn dập rơi xuống, nhưng không ai trả lời. Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai người kia như bị đóng băng, ngây ngẩn nhìn nàng.

"Các ngươi làm sao thế?"

Tô Mãn Lê tỉnh táo lại, nhanh tay nâng cằm Thẩm Du Bạch đang sắp rơi xuống.

Thẩm Du Bạch thở hắt ra mới nói:
"Ngươi... còn có cái đầu óc này sao?"

Mã Phân Phương trừng mắt:
"Ngươi bị bệnh à? Chúng ta trước giờ không phải vẫn trò chuyện cùng nhau sao? Nói thật nhé, Mã gia ta bao đời làm thương nhân, tuy không sánh bằng Thẩm gia, nhưng cũng chẳng kém cỏi gì! Ta thua kém chỗ nào?"

Nàng vốn là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã theo mẫu thân đi khắp nơi bàn bạc chuyện làm ăn. Tai nghe mắt thấy nhiều, tự nhiên học được không ít. Về sau ra vào tửu lâu nhiều, dần dần mới mê chơi bời đôi chút mà thôi.

"Cũng đúng..." Thẩm Du Bạch gật gù: "Nhưng ngươi thật sự làm ta bất ngờ."

Mã Phân Phương ngồi xuống, vén áo dài:
"Chứ ngươi tưởng ta đến đây chỉ để chơi với ngươi sao?"

"Đúng thế chứ còn gì..."

Thẩm Du Bạch thẳng thắn, nàng thật sự đã nghĩ như vậy. Nhiều lắm cũng cho rằng Mã gia chỉ muốn nàng đi học hỏi kinh nghiệm.

Mã Phân Phương lắc ngón tay:
"Ta đến đây là để thể hiện tài năng của mình."

Thẩm Du Bạch tán thưởng:
"Không có ngươi thì đúng là không được, chúng ta hợp nhau trời sinh! Lấy sở trường bù sở đoản."

Ba người bàn bạc kỹ càng. Sau cùng phân công rõ ràng: Mã Phân Phương phụ trách giao thiệp đối ngoại, Thẩm Du Bạch lo bào chế dược phẩm, còn Tô Mãn Lê đảm nhiệm quản lý nội vụ.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, cả ba đã cùng nhau đi xem cửa hàng mà Mã Phân Phương chọn.

Sau một vòng khảo sát, cuối cùng quyết định chọn cửa hàng ở đoạn cuối khu phố vàng. Cửa tiệm có ba tầng, phía sau còn có bốn gian viện, rất rộng rãi, lại kèm một khoảng đất trống nối liền - chỗ gieo trồng tốt nhất.

Tiền thuê hằng năm chỉ ba mươi lượng bạc, tính ra ưu đãi rất lớn. Trịnh U Thiên vốn định cho miễn phí, nhưng Thẩm Du Bạch hiểu rõ, thứ miễn phí mới là thứ đắt nhất.

Chính vì thế, nàng càng thêm quyết tâm tung hoành.

Cửa hàng vốn dĩ là do Hồi Xuân Đường dự định mở hiệu thuốc, sau này Trịnh Thu Tang thấy không hợp, mới dời đi. Vì vậy cũng chẳng cần sửa sang quá nhiều.

"Lão Mã, ngươi lo phần dọn dẹp. Lê Nhi, đoạn này thu chi nhờ ngươi quản. Ta phải đến tìm lão Trịnh bà bà mua thêm dược liệu, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ."

Nói xong, Thẩm Du Bạch vội vã đi ngay, mãi đến chạng vạng mới mệt nhoài trở về cùng xe lừa đầy hàng.

Tô Mãn Lê vội chạy ra phụ dỡ hàng. Hai người đi đi lại lại, bận rộn gần một canh giờ mới xong.

Cả hai đều mệt đẫm mồ hôi. Thẩm Du Bạch thì ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

Tô Mãn Lê bưng chén nước đưa tới:
"Uống đi. Mệt muốn chết rồi còn gì."

Thẩm Du Bạch cười:
"Này mà đã tính gì, chờ chúng ta làm nên, tất cả đều đáng giá!"

Nàng lấy ra một tờ giấy từ trong lòng:
"Ngươi xem, đây là phương thuốc ta soạn. Hạnh nãi tẩy mặt cao - dùng rồi da mịn sáng như ngọc. Tiên quang tán - giúp khí sắc hồng nhuận. Cúc hoa tán..."

Nàng hăng hái chia sẻ, Tô Mãn Lê dù nghe không hiểu lắm vẫn chăm chú lắng nghe.

"Chế tác có phiền lắm không?"

"Ân?" Thẩm Du Bạch lắc đầu:
"Chỉ đổi lấy bạc trắng thôi. Có vất vả, có phiền phức cũng chẳng sao cả."

"Ta sẽ giúp ngươi, để ngươi đỡ mệt hơn."

Tô Mãn Lê xắn tay áo, vết sẹo ngày xưa đã mờ đi nhiều, nếu không nhìn kỹ gần như không thấy.

Thẩm Du Bạch nâng cánh tay nàng vào lòng bàn tay, cúi đầu khẽ hôn.

"Đến lúc đó, thứ đầu tiên ta sẽ dùng, không có vấn đề gì. Sau đó để ngươi dùng, ta nhất định sẽ dưỡng cho ngươi trắng trẻo mịn màng. Trước kia ra sao không quan trọng, từ nay ta sẽ chăm sóc ngươi lại từ đầu."

Tô Mãn Lê bặm môi:
"Ta không phải nữ nhi của ngươi."

"Hả?" Thẩm Du Bạch ngớ người, rồi ôm bụng cười vang:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

"Cười cái gì chứ ~"

"Đây là cái gì lý giải năng lực... Ha ha ha ha ha ha ha..."

Thẩm Du Bạch ôm bụng cười lăn lộn trên đất, cười đến mức nước mắt cũng tràn ra, Tô Mãn Lê cũng bị cuốn theo, bật cười ngây ngô. Nàng vốn nghe hiểu, nhưng vẫn giả vờ ngốc nghếch, chỉ để Thẩm Du Bạch được vui vẻ.

"Hai người các ngươi cười cái gì vậy?"

Mã Phân Phương xách theo hai hộp đồ ăn đi đến, "phịch" một tiếng đặt lên bàn đá.

"Ăn một chút đi, cả ngày mệt nhọc, đói chết ta rồi. Ăn xong, chúng ta bàn lại tiến trình."

"Tới, tới."

Ba người quây quần bên bàn đá trong sân, vừa ăn vừa nói chuyện.

Mã Phân Phương rút trong ngực ra một tờ giấy, đưa cho Thẩm Du Bạch:
"Ngô... Đây là hôm nay ta nói chuyện với mấy dược thương ở tửu lâu, họ có chút hứng thú. Sau này ngươi có dược ra mắt, có thể cùng bọn họ bàn bạc. Dù sao sức lực của chúng ta có hạn."

"Ân." Thẩm Du Bạch vừa gặm màn thầu vừa gật đầu:
"Ta cũng đoán ngươi sẽ tìm đường này. Dược ta chuẩn bị đều có thể sản xuất với số lượng lớn."

Nói đến đây, nàng còn cố ý nháy mắt với Mã Phân Phương:
"Thế nào, ngươi sẽ không sợ ta uổng phí công phu, chỉ làm được cái vẻ ngoài hão huyền chứ?"

Đôi đũa trong tay Mã Phân Phương khựng lại, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm, như đang cân nhắc điều gì, sau đó hỏi ngược:
"Ngươi muốn bỏ ta sang một bên, tự mình mở cửa hàng riêng sao?"

"... Ngươi bớt nghĩ lung tung đi! Mau ăn cơm đi!" Thẩm Du Bạch lập tức nghiêm mặt, né tránh.

Cơm nước xong, Mã Phân Phương vỗ bụng thoải mái:
"Ăn no rồi, tối nay ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai còn phải nhìn chằm chằm đám thợ làm việc nữa."

Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.

Thẩm Du Bạch nhìn bóng dáng kia, bật cười lắc đầu.

Trong vòng một tháng tiếp đó, ba người gần như chân không chạm đất. Thẩm Du Bạch suốt ngày ở lì trong dược phòng phía sau, Mã Phân Phương bận rộn đối ngoại, Tô Mãn Lê thì gần như phải phân thân ra mới đủ.

Cuối cùng, sau một tháng rưỡi chuẩn bị -

Hiệu thuốc của các nàng khai trương!

Biển hiệu treo cao: 《Linh Dược Trai》.

Cả ba cùng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sáng rực kiêu hãnh. Giờ khắc này, khí thế tràn đầy, tinh thần hăng hái.

"Lão Mã! Lê Nhi! Chuẩn bị xong chưa!"

Mã Phân Phương cười, rút gậy đánh lửa đưa cho Thẩm Du Bạch:
"Ngươi là chưởng quầy, tất nhiên phải để ngươi khai hỏa."

"Lê Nhi, bịt tai lại!"

Thẩm Du Bạch che một bên tai, châm pháo treo ở cửa.

( Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! )

"Linh Dược Trai, khai trương đại cát!"

Pháo nổ vang trời, khói trắng bốc lên, không khí náo nhiệt hẳn.

Mã Phân Phương lập tức chạy ra đón khách, vừa thấy mấy vị dược thương quen mặt liền tươi cười chào đón:
"Vài vị, mời theo ta lên lầu ba. Rượu ngon và đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong rồi."

Khi đi ngang qua Thẩm Du Bạch, nàng tiện tay nhét một quyển sách mỏng vào tay Mã Phân Phương:
"Đây là thuyết minh sử dụng, nhất định không được sai."

"Yên tâm."

Mã Phân Phương dẫn khách lên lầu, Thẩm Du Bạch lại quay qua, chắp tay cảm tạ một vị khách quen khác:
"Ôi chao, Trịnh bà bà cũng tới rồi ạ? Mau mời vào, mời vào!"

Trên phố, náo nhiệt không hề giảm bớt, ngược lại càng thêm sôi động. Tiếng nhạc vang lên không ngừng, người qua lại tấp nập, thỉnh thoảng có thương nhân dừng bước ngắm nhìn.

Trong Linh Dược Trai, rượu được nâng cao chúc tụng, tiếng cười nói không dứt. Hoàng hôn buông xuống, sao trời dần lên cao, tiếng hoan hỉ rộn rã vang khắp nơi.

Thẩm Du Bạch đi giữa đám đông, giọng nói lanh lảnh, khuôn mặt hân hoan. Niềm vui sướng toát ra ngoài, lây sang cả bầu không khí xung quanh, khiến người khác cũng cảm thấy ấm áp.

"Ôi chao, náo nhiệt quá đi ~ Muội muội, khai trương sao lại không báo ta một tiếng vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#codai