Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Đăng đồ tử!

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua lớp giấy cửa sổ, rơi xuống gương mặt nghiêng của Thẩm Du Bạch, quấy nhiễu giấc mộng đẹp. Nàng khẽ nhíu mày, trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ say.

Người bên cạnh đã tỉnh từ sớm, gối đầu lên một bàn tay, lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Ánh sáng hắt trên gương mặt Thẩm Du Bạch, trong mắt Tô Mãn Lê, cả người nàng lúc này như được bao phủ bởi một quầng sáng rực rỡ chói lòa.

Trong đầu bất giác hiện lên cảnh cuồng nhiệt của đêm qua, ngón tay nhẹ lướt qua dấu vết còn vương lại nơi cổ nàng, khóe môi không kìm được mà cong lên.

Kiềm lòng không đậu, nàng cúi xuống hôn lên môi, chóp mũi, rồi cả đuôi mày của Thẩm Du Bạch.

Thẩm Du Bạch khẽ ừ một tiếng, lông mi run rẩy vén lên, trong mắt còn lưu lại chút mơ màng dịu ấm.

Nàng vẫn còn ngái ngủ, lười biếng duỗi người, thuận thế ôm chặt người vào trong lòng.

Giọng khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu Tô Mãn Lê:

"Ngủ thêm một lát đi ~"

Tô Mãn Lê ôm chặt lấy eo nàng, dụi mặt vào vai nàng như một chú mèo nhỏ.

"Không còn sớm nữa, không đói sao?"

Thẩm Du Bạch đưa tay che mắt, hơi híp lại, muốn ngăn đi ánh nắng chói chang.

"Mấy giờ rồi?"

Tô Mãn Lê nhìn ra ngoài trời, ước chừng:
"Chắc cũng đến giờ Tỵ rồi, phải dậy thôi."

"Được! Rời giường!"

Một câu như tiếng trống lệnh, Thẩm Du Bạch lập tức tinh thần phấn chấn, ngồi bật dậy. Vừa mới thay quần áo xong, Tô Mãn Lê đã bưng chậu nước ấm trở vào, vừa mở cửa nhìn thấy nàng liền cười nói:

"Rửa mặt đi, giữa trưa nàng muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được, tùy tiện một chút thôi."

Thẩm Du Bạch vừa mới rửa mặt xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ dồn dập.

"Ra ngay đây."

Tô Mãn Lê chạy ra mở cửa, liền thấy Mã Phân Phương dáng vẻ lén lút, thần sắc nghiêm trọng. Vừa bước vào, nàng đã vội vàng đóng cửa lại cái "rầm".

"Du Bạch đâu?"

Tô Mãn Lê chỉ vào trong. Đúng lúc ấy, Thẩm Du Bạch cũng bước ra.

"Ai da ai da ~" Mã Phân Phương vội vàng kéo tay Thẩm Du Bạch, giục:
"Mau chạy đi! Ngươi gây chuyện lớn rồi!"

"Hả?" Thẩm Du Bạch ngơ ngác, ngừng bước:
"Ta gây chuyện gì?"

Tô Mãn Lê cũng khẩn trương nắm tay nàng:
"Chúng ta đi thôi, chúng ta có bạc, sẽ không đói chết được."

Mã Phân Phương gật đầu lia lịa:
"Phải phải phải, bạc không đủ thì ta cho vay, mau đi đi, chậm một chút là không kịp đâu!"

"Khoan đã, ta gây ra chuyện gì chứ? Một là ta không thiếu ai bạc, hai là ta không trộm cướp giết người, ba là ta cũng không phá hoại nhà cửa của ai cả."

Mã Phân Phương nhăn nhó:
"Sáng nay, có mấy cỗ xe ngựa lớn chở đầy người đến trong thôn, khắp nơi hỏi chỗ ở của ngươi! Ta lúc ấy đang ở đầu thôn cùng mấy chị em bàn chuyện thời cuộc triều đình, vừa vặn trông thấy bọn họ. Ta thấy không ổn liền nhanh trí, lập tức chỉ cho bọn họ hướng ngược lại. Nhưng ngươi không biết đâu, cái mụ dẫn đầu kia, nhìn một cái đã thấy chẳng lành. Bà ta mở miệng là gào to ngươi thiếu bà ta... 258 vạn cơ đấy!"

Thẩm Du Bạch im lặng không nói nên lời, còn Tô Mãn Lê nghe xong thì suýt nữa bật cười.

"Để ta tổng kết một chút," Thẩm Du Bạch nói, "ý là ngươi ở đầu thôn đang cùng các bà tám bàn chuyện chồng con, thì thấy có người đến tìm ta. Sau đó ngươi... phải chăng còn cãi nhau tay đôi với họ?"

"Ngươi ngươi ngươi, nói thế là oan cho ta!"

Chưa phân tích xong, Mã Phân Phương đã vội vàng ngắt lời:
"Ta là đang quan tâm quốc gia đại sự, đó là ta cùng tri kỷ đồng chí chí hướng trò chuyện!"

Thẩm Du Bạch liếc nàng một cái đầy khinh thường:
"À, vậy chắc lại là con dâu nhà nào không được quản chặt?"

Mã Phân Phương thuận miệng buột ra:
"Là con dâu nhà lão Lưu..."

Nói được một nửa, nàng vội vàng lấy tay bịt miệng. Dưới ánh nhìn chằm chằm của cả hai người, cuối cùng nàng cũng mặc kệ, nói tiếp:

"Cái nữ nhân kia, đúng là mặt mũi gian tặc, vừa đến liền đòi tìm ngươi. Ta hỏi bà ta chuyện gì thì không nói, chỉ bảo ta không đủ 'trình tự' để biết. Hừ! Ta liền muốn biết, trình tự là cái quái gì, ta thiếu cái gì trình tự chứ!"

Nàng chống nạnh, bắt đầu tranh luận. Thẩm Du Bạch khẽ liếc Tô Mãn Lê, hai người cứ để mặc nàng nói một mình, ai làm việc nấy.

Mã Phân Phương thấy không ai đáp lời, liền quay qua đeo bám người này, lại truy vấn người kia:

"Các ngươi nghe ta nói a, ai ~ nghe ta nói đã ~"

Tô Mãn Lê quay đầu hỏi Thẩm Du Bạch:
"Giữa trưa nấu cháo nhé?"

"Được."

"Xào thêm ít rau xanh?"

("Ta nói cho các ngươi, cái nữ nhân đó vừa nhìn đã biết không phải hạng lương thiện. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm cùng phụ nữ trong thôn bàn chuyện, ta khẳng định..." )

"Ừ, ta nhóm lửa cho."

"Được, cẩn thận kẻo bỏng tay."

("Ta chỉ cần đối diện với bà ta một khắc là biết ngay, không dễ đối phó đâu. Đáng tiếc a, bà ta lại gặp ta, coi như gặp đúng kẻ địch tương xứng rồi!")

Hai người ở trong bếp tình tứ ngọt ngào, trong khi ngoài sân vẫn còn một con "ngựa già" lảm nhảm không ngừng, tự mình phân tích.

Ngay lúc này, bỗng nhiên - "cốc cốc cốc!" - tiếng gõ cửa vang dội, khiến tất cả đều giật mình.

Tô Mãn Lê lập tức căng thẳng, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay Thẩm Du Bạch.

Thẩm Du Bạch trao cho nàng một ánh mắt trấn an, dắt nàng đi ra cửa lớn, đặt tay lên then cửa.

"Lê Nhi, chúng ta không làm chuyện trái với lương tâm, quỷ có gõ cửa cũng chẳng cần sợ. Đừng lo."

Tô Mãn Lê mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt kiên định:
"Ngươi ở đây, ta sẽ không sợ. Có chuyện gì, ta cũng sẽ chắn trước mặt ngươi!"

Trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu phải liều mạng để đổi lấy sinh mạng của Thẩm Du Bạch, vậy thì có làm gì cũng đều đáng giá...

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, tim hai người cũng theo đó mà căng thẳng dâng cao.

"Các ngươi tránh ra!!!!!"

Tiếng hét đột ngột vang lên, cả hai cùng quay đầu lại, chỉ thấy Mã Phân Phương vác cuốc, sải bước chạy tới.

"Các ngươi đi mau! Ta chặn sau! Ta nghĩa khí đây này!"

Nói xong nàng lao thẳng ra ngoài, khiến đám người bên ngoài giật mình lảo đảo, may mà có kẻ phía sau đỡ lấy.

Khi nhìn rõ nhau, cả hai phía đều ngẩn ra.

"Là ngươi?"

"Là ngươi!!"

Người đến không phải xa lạ, chính là cháu gái của lão y sư Hồi Xuân Đường - Trịnh U Thiên.

Vừa trông thấy Mã Phân Phương, lửa giận trong lòng Trịnh U Thiên bùng lên. Nếu không phải vì bị kẻ này chỉ sai đường, nàng đâu đến mức vòng quanh cả thôn Đào Nguyên một vòng, may mà sau đó có người hảo tâm chỉ lối, nếu không chẳng biết đêm nay có thể về nhà được hay không.

"Hảo a! Ngươi quả nhiên ở đây!"

Tính tình Trịnh U Thiên vốn đã đanh đá, giờ lại bị đùa bỡn một phen, càng không thể có sắc mặt dễ coi.

Mã Phân Phương biết mình đuối lý, chống cuốc xuống chân, gượng gạo nói:
"Thì ta ở đây đó, ngươi làm gì được ta?"

Người hầu bên cạnh tiến lên:
"Tiểu thư, cần dạy dỗ ả ta không?"

"Không cần!" Trịnh U Thiên hất tay áo, ngạo nghễ nói:
"Bổn tiểu thư từ trước đến nay đều dựa vào chính mình."

Hai bên giương cung bạt kiếm, sắp lao vào nhau thì Thẩm Du Bạch mở miệng:

"Trịnh tiểu thư, Mã Phân Phương là bằng hữu của ta. Nếu trước đó nàng có chỗ mạo phạm, ta thay nàng xin lỗi. Nhưng ngươi lặn lội đường xa đến đây, chắc cũng không phải chỉ để gây sự trước cửa nhà ta."

Một câu này khiến Trịnh U Thiên khựng lại, mày nhíu chặt, lườm Mã Phân Phương một cái rồi hừ lạnh.

"Bà ngoại ta muốn mời ngươi đến Hồi Xuân Đường làm đại phu."

Mã Phân Phương trố mắt nhìn Thẩm Du Bạch, còn Tô Mãn Lê cũng ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Thẩm Du Bạch đáp gọn:
"Cảm ơn, ta tạm thời không có tâm tư đó."

Nàng vốn không thích bị gò bó, trên đời có rất nhiều cách để làm giàu. Chỉ cần quá nổi bật sẽ dễ trở thành cái gai trong mắt người khác. Nàng không cần thiết phải tự chuốc lấy phiền phức. Cứ âm thầm mà phát tài chẳng phải tốt hơn sao?

Trịnh U Thiên dường như đã đoán trước, rút từ ngực ra một phong thư, đưa cho nàng:
"Bà ngoại ta nói, ngươi cứ xem thư này. Nếu đọc xong vẫn không muốn, vậy thì coi như chưa từng."

Thẩm Du Bạch nhận lấy, ban đầu chỉ định đọc cho có lễ, rồi từ chối là xong. Nhưng càng đọc, sắc mặt nàng càng thêm khó xử.

Khép thư lại, nàng do dự nhìn về phía Tô Mãn Lê.

Tô Mãn Lê lập tức hiểu, nội dung hẳn có liên quan đến nàng.

"Có thể nói cho ta biết bên trong viết gì không? Ta biết chữ chẳng nhiều, sợ đọc cũng không hiểu."

Thẩm Du Bạch nắm tay nàng, ngón tay khẽ vuốt trong lòng bàn tay, nhẹ giọng:
"Chúng ta đi thôi. Trong thư viết gì không quan trọng. Nàng nguyện ý theo ta không?"

"Tất nhiên rồi. Ngươi ở đâu, ta ở đó." Tô Mãn Lê không hề do dự. Rồi nàng lại bổ sung: "Nhưng ta tuyệt đối không thể trở thành xiềng xích trói buộc ngươi."

Thẩm Du Bạch bật cười, khẽ lắc đầu:
"Không đâu. Lão y sư ra điều kiện rất tốt, chúng ta sẽ được chăm sóc chu toàn."

Thực ra nội dung bức thư, Mã Phân Phương đã kịp liếc qua. Nàng bĩu môi, thở dài:
"Vậy các ngươi đi rồi, ta chẳng phải chỉ còn lại một mình."

Thẩm Du Bạch trêu ghẹo:
"Ở đầu thôn chẳng phải ngươi có cả đám tri kỷ sao?"

"Các nàng sao sánh được với ngươi!" Mã Phân Phương nhìn nàng, ánh mắt chân thành, suýt nữa rơi lệ:
"Ngươi mới là bạn thân thật sự của ta! Cả đời này..."

"Cái gì? Ngươi định nhận nàng làm... thiếp à?"

Câu nói cắt ngang của Trịnh U Thiên khiến bầu không khí lập tức vỡ vụn. Mã Phân Phương hung hăng quay đầu, xắn tay áo:
"Ngươi sao lại nhiều chuyện vậy hả?"

Trịnh U Thiên cũng không yếu thế:
"Xin lỗi, chính là thấy ngươi ngứa mắt thôi ~"

"Loại nữ nhân như ngươi, may mà không ở nhà ta, nếu không ta đánh ngươi tám lần một ngày!"

Trịnh U Thiên bật cười khinh miệt:
"Ha ha, phải không? Thật là buồn cười ~"

"Ngươi!!"

"Làm sao?"

"Xin lỗi, chen ngang một chút." Thẩm Du Bạch đặt tay chắn giữa hai người, cẩn thận hỏi:
"Ta phải đi khi nào?"

"Ta đi cùng ngươi."

"Tùy thời."

Nghe Mã Phân Phương cũng đòi đi, Trịnh U Thiên lập tức gắt:
"Ngươi theo làm gì? Ta có mời ngươi đâu."

Mã Phân Phương cười hề hề, cố ý tiến sát. Trịnh U Thiên bị nàng bất ngờ áp gần, hoảng hốt lùi lại, không may vấp phải đá, suýt ngã.

Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, Mã Phân Phương nhanh tay ôm eo kéo nàng lại.

Trịnh U Thiên còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị nàng ôm sát, khoảng cách gần đến mức chóp mũi khẽ chạm vào nhau, nhịp tim bỗng dưng hỗn loạn.

Lần đầu tiên trong đời, nụ cười ngông nghênh bất cần của Mã Phân Phương biến mất, thay vào đó là vẻ bối rối, đỏ mặt, quên cả buông tay, chỉ ngây ngẩn nhìn nàng.

Hình như... đẹp quá...

Trịnh U Thiên chạm phải ánh mắt kỳ lạ đó, vội quay đi, giọng lắp bắp:
"Ôm đủ rồi chưa?"

"A? A... đủ rồi đủ rồi..."

Mã Phân Phương xấu hổ buông tay, nhưng vì quá lúng túng mà bước chân loạng choạng, suýt nữa ngã, lại vội vàng nắm lấy eo nàng. Làn eo thon mềm mại khiến nàng bỗng khựng lại...

Mặt Trịnh U Thiên lập tức sầm đen.

"BỐP!"

Một cái tát giáng xuống mặt Mã Phân Phương, để lại dấu bàn tay rành rành. Trịnh U Thiên giận dữ quay người, hậm hực leo lên xe ngựa.

Mã Phân Phương ôm mặt, môi run rẩy, uất ức nhìn theo bóng xe xa dần, rồi lại quay sang Thẩm Du Bạch.

"Nàng... nàng đánh ta..."

Thẩm Du Bạch nhếch môi:
"Ngươi ôm sờ nàng, ta thấy hết rồi."

"Ta không cố ý mà!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#codai