Chương 20: Xây Nhà
Tần Súc vốn định trực tiếp nói ra hai từ "thỏ con", nhưng những gì nàng đã dùng thần thức để lén nhìn Đường Hoan trước đó không thể để người ngoài biết, vì vậy lời vừa ra khỏi miệng đã đổi thành "linh thú".
Thực ra, mấy hôm nay nàng không nghỉ ngơi chút nào.
Đêm hôm trước, nàng đã bố trí một trận pháp tụ linh đơn giản trong phòng để động phủ có thể hấp thu linh khí, rồi lại bận rộn luyện đan cho Đường Hoan. Trước khi Đường Hoan đến, nàng vốn đang củng cố trận pháp tụ linh, sợ Đường Hoan thấy nàng thức khuya lại nổi giận, nên khi cảm nhận được Đường Hoan vào, nàng vội vàng tắt đèn.
Nàng không ngờ rằng sau khi Đường Hoan lén lút vào, cô ấy lại bắt tay vào xây nhà trong sân, đến mức nàng đi đến phía sau cũng không phát hiện ra.
Nhớ lại cuốn sách nàng đã vô tình nhìn thấy, "Hướng dẫn nuôi thỏ yếu ớt", Tần Súc cảm thấy mình đã đoán ra sự thật — Đường Hoan muốn nuôi thỏ trong động phủ của nàng, có lẽ sợ nàng không đồng ý, nên mới làm trước rồi báo sau.
Tần Súc thực sự chưa nuôi thỏ bao giờ, nhưng cũng biết tính cách của chúng. Thỏ trong tu luyện giới không hề nhút nhát như thỏ ở thế gian, nhưng vẫn giữ thói quen thích yên tĩnh và khô ráo. Động phủ của nàng, với không gian xa hoa và suối nước nóng, thực sự không phải là nơi thích hợp để nuôi thỏ.
Tần Súc không khỏi bật cười trong lòng: Nàng đã nuôi được Huyễn Điểu hung ác, còn sợ nuôi một con thỏ yếu ớt sao?
Nghĩ vậy, Tần Súc lại mở lời, nhẹ nhàng nói: "Sư muội, em không cần phải cẩn thận như vậy, nếu em muốn nuôi linh thú, cứ nói với tôi là được."
......
Đường Hoan trợn tròn mắt, ngây người nhìn Tần Súc, không hiểu tại sao Tần Súc lại nghĩ cô sẽ nuôi linh thú. Nhưng nghe có vẻ Tần Súc không phản đối việc cô xây nhà nuôi linh thú ở đây, Đường Hoan chớp mắt, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, lập tức cười ngượng ngùng, xua tay nói: "A ha, bị sư tỷ phát hiện rồi..."
"Thật ra em định xây một cái tổ linh thú." Kiểu giống như có bếp nhỏ ấy.
"Sư muội không cần phải khách sáo như vậy." Tần Súc nhìn Đường Hoan, môi khẽ cong lên, lại một lần nữa cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Sư muội làm vậy mệt lắm, để tôi giúp em nhé!"
Tần Súc tiến lại một bước, chậm rãi tiếp nhận viên gạch từ tay Đường Hoan, khóe miệng càng cong lên: "Sư muội, em nhắm mắt lại, đếm tới ba với tôi."
Đường Hoan ban đầu định từ chối.
Tần Súc dáng người nhỏ bé, Đường Hoan cảm thấy cô ấy không làm được công việc nặng nhọc như vậy.
Nhưng khi Tần Súc đến gần, Đường Hoan nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ, không tì vết của Tần Súc, mùi hương của nàng hòa với hương cỏ cây trong Bạch Vũ Phong, tạo thành một hương thơm kỳ lạ, từ từ bao bọc lấy Đường Hoan, khiến cô bỗng cảm thấy lo lắng, trái tim đập nhanh, thậm chí cảm thấy khó thở.
"Em sao thế, giống như một đứa ngốc vậy," Đường Hoan nghe thấy tiếng Tần Súc cười nhẹ, lại dịu dàng lên tiếng: "Sư muội, nhắm mắt lại."
Giọng nói nhẹ nhàng của Tần Súc như mang theo một sức mạnh kỳ diệu, khiến Đường Hoan không thể cưỡng lại. Khi cô phản ứng lại, cô đã nghe lời nhắm mắt lại.
"Một." Tần Súc nói nhẹ nhàng.
Đường Hoan nghe thấy tiếng cỏ cây sinh trưởng, dường như có thứ gì đó đang trồi lên từ mặt đất.
Lúc này Đường Hoan mới nhớ ra, ngoài việc là một thiên tài luyện đan, Tần Súc còn rất giỏi về trận pháp. Có lẽ ngay khi cô bước vào, Tần Súc đã nhận ra...
Đường Hoan không khỏi đỏ mặt. (Editor: tưởng hun miếng kh á)
"Hai." Giọng Tần Súc tiếp tục vang lên bên tai, mang theo chút cười khẽ.
Một thứ mềm mại gì đó được nhét vào lòng Đường Hoan, và khi Tần Súc nói "Ba", Đường Hoan mở mắt ra, sửng sốt khi thấy trước mặt là một căn nhà tranh rộng rãi. Căn nhà tranh này chỉ nhỏ hơn một chút so với phòng của Tần Súc, không chỉ đủ chỗ cho linh thú ở, mà ngay cả Đường Hoan cũng có thể sống thoải mái trong đó.
Trong tay Đường Hoan đột nhiên bị nhét vào một con thú nhỏ, lông mượt mà bóng loáng, toàn thân tuyết trắng, có vẻ giống một con mèo nhỏ nhưng lại giống cả một con hổ nhỏ, khi ánh mắt của Đường Hoan chạm phải con thú nhỏ, nó "ao u" một tiếng rồi giơ móng vuốt lên, vừa phẫn nộ vừa đáng yêu vung vẩy về phía Đường Hoan...
"Đây là Lôi Thú," đối diện với ánh mắt khó hiểu của Đường Hoan, Tần Súc nhẹ nhàng giải thích: "Lôi Thú không có năng lực đặc biệt gì, nhưng rất bảo vệ chủ, nếu em muốn nuôi... linh thú, nuôi một con thỏ sẽ hơi cô đơn, chi bằng nuôi thêm một con Lôi Thú, phòng khi gặp nguy hiểm, Lôi Thú cũng có thể bảo vệ linh thú của em."
Dù sao thì Đường Hoan muốn nuôi thỏ, thỏ tuy có mạnh mẽ hơn chút trong tu luyện giới, nhưng vẫn yếu đuối và khó nuôi, nếu nó chết đi chắc chắn Đường Hoan sẽ buồn, vậy còn nuôi một con Lôi Thú để bảo vệ thỏ thì sẽ an tâm hơn.
Con Lôi Thú này đã rơi xuống Tuyệt Mệnh Kỳ năm ngoái, Tần Súc cứu nó rồi nó cứ quấn lấy nàng không chịu rời đi, quanh quẩn quanh động phủ của nàng suốt năm, nay nếu Đường Hoan chăm sóc, sau này cũng có một nơi để đi.
Tần Súc nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng Đường Hoan nghe xong lại trợn tròn mắt: Đây là Lôi Thú đó!
Lôi Thú không cha không mẹ, sinh ra từ thiên địa chi khí, là một trong những thần thú hung dữ nhất, tính tình cứng đầu, bạo lực, thông thường một con Lôi Thú trưởng thành có năng lực tấn công có thể sánh ngang với một tu sĩ Kim Đan, huống chi là những con Lôi Thú có tài năng đặc biệt.
Một linh thú hiếm có khó tìm như vậy mà Tần Súc lại chỉ nói rằng nó "không có năng lực đặc biệt", nàng thật sự không sợ con Lôi Thú nghe hiểu rồi cắn nàng sao?
Đường Hoan không nhịn được lại nhìn xuống con Lôi Thú một lần nữa: Lôi Thú vốn là linh thú cao cấp, Đường Hoan không thể nghe được tiếng lòng của nó như với con Quán Chuột, nhưng cô cảm nhận rõ ràng rằng thân thể của con Lôi Thú chợt cứng lại, rõ ràng là đã nghe hiểu lời của Tần Súc.
Đường Hoan nhíu mày, trong lòng cảnh giác với khả năng con Lôi Thú sẽ bất ngờ tấn công, nhưng chỉ thấy đôi mắt to tròn của nó lướt qua một tia uất ức, rồi nó không tình nguyện "ao u" một tiếng, từ từ chui vào trong lòng Đường Hoan.
Con Lôi Thú trong lòng không muốn phục tùng một chủ nhân yếu đuối như Đường Hoan, nhưng vì có Tần Súc ở gần, khí tức mạnh mẽ đến mức đáng sợ của nàng, nó chỉ có thể nhận chủ...
Đường Hoan trợn tròn mắt.
Sự thân mật đột ngột của linh thú khiến cô bất ngờ.
Cô không biết tại sao, nhưng Đường Hoan cảm thấy con linh thú này giống như đang bị đe dọa gì đó, tuy nhiên vẻ "hiền lành" của nó lại quá dễ thương, Đường Hoan không thể kiềm chế được, cứ vậy mà xoa đầu nó vài cái.
"Sư muội, em muốn nuôi linh thú gì?" Tần Súc khẽ cười, dịu dàng hỏi.
Trời còn chưa sáng, Tần Súc chỉ muốn một lần giải quyết hết vấn đề cho Đường Hoan, để cô có thể về nghỉ ngơi. Nhưng Đường Hoan nghe vậy thì giật mình, ngay lập tức thoát khỏi cơn mê mẩn khi vuốt ve con Lôi Thú.
Trước đó cô chỉ nói theo lời của Tần Súc mà chưa nghĩ đến việc nuôi linh thú gì, lúc này không biết phải nuôi gì, chỉ có thể ấp úng nói: "Chờ em... qua vài ngày nữa sẽ mang linh thú về."
Tần Súc gật đầu, nghĩ có lẽ Đường Hoan cần thêm chút thời gian chuẩn bị, liền nói "không gấp", rồi ngẩng đầu nhìn vào màn đêm đen tối: "Bây giờ vẫn còn sớm, sư muội có muốn về nghỉ ngơi không?"
"Không gấp..." Đường Hoan ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía căn nhà tre mới được xây xong, không biết nghĩ gì mà mắt sáng lên, rồi lại cẩn thận quay đầu nhìn Tần Súc, ánh mắt hơi lóe lên.
Tần Súc kiên nhẫn nhìn cô, quả nhiên, như đã dự đoán và lại ngoài dự liệu (editor: là sao?), Đường Hoan lại tiến lên nắm lấy tay áo nàng, thành thạo làm nũng: "Sư tỷ, sư tỷ tốt nhất trên đời!"
"Ngôi nhà mới xây này rộng lớn như vậy, linh khí xung quanh dồi dào, em muốn ở lại đây tu luyện."
"Chị yên tâm, em nhất định sẽ không quấy rầy chị đâu..."
Nhìn biểu cảm quen thuộc cầu xin trên khuôn mặt Đường Hoan, Tần Súc nháy mắt, sắc mặt hiếm khi hiện lên một tia hoang mang: Ý của Đường Hoan là, muốn chiếm luôn căn nhà của linh thú?
"Với lại," chưa kịp hiểu ra, cô đã nghe thấy giọng Đường Hoan trở nên ngọt ngào hơn: "Sư tỷ, chị biết mà, em là người rất thích ăn... "
"Vậy, chị có thể xây thêm một cái bếp nhỏ bên cạnh căn nhà này không?"
—//—
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Hoan (trong lòng tự tin, tay chống nạnh): Làm sao, có thể xây nhà cho linh thú ở mà không thể cho em ở sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro