
Chương 353
Trên đường trở về, Nhan Chiêu che lại lỗ tai, vẻ mặt uể oải.
Nhậm Thanh Duyệt hầm hừ đi ở phía trước.
Rõ ràng đã nói chỉ hôn một chút, kết quả Nhan Chiêu lại như nghiện, hôn lấy rồi liền không chịu buông.
Năm lần bảy lượt, cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, nhéo lỗ tai Nhan Chiêu mới đem người từ trên người mình kéo xuống.
Cái môi kia, đừng nói là sưng, so với lúc ban đầu còn nghiêm trọng hơn vài phần.
Chiếu theo dáng này mà trở về, mặc kệ trên đường gặp ai cũng đều cảm thấy thẹn thùng.
Nhậm Thanh Duyệt càng nghĩ càng giận, Nhan Chiêu sắc tâm quá độ, mà gan dạ lại càng lớn. Tuy rằng trong lòng nàng ngấm ngầm vui mừng vì Nhan Chiêu đối với mình mê luyến như thế, nhưng làm càn như vậy tuyệt đối không thể!
Hôm nay cần thiết phải làm cho Nhan Chiêu khắc sâu trí nhớ.
Nhậm Thanh Duyệt đi ở phía trước, Nhan Chiêu ở phía sau lẽo đẽo đuổi theo. Con đường uốn lượn, vừa rẽ qua chỗ ngoặt liền thấy phía trước xuất hiện một tảng lớn Tử Trúc Lâm.
Đến phụ cận Tử Trúc Lâm, đệ tử Vạn Bảo cung dần dần nhiều hơn. Nhậm Thanh Duyệt mím môi không nói lời nào, tận lực tránh khỏi nơi có người; phía sau Nhan Chiêu cũng không dám hé răng.
Cho đến khi trở lại tiểu viện trong rừng trúc, đóng cửa phòng lại, Nhậm Thanh Duyệt mới rốt cuộc thả lỏng.
Sân này bình thường không có người ngoài tiến vào, là nơi đủ an toàn.
Nhậm Thanh Duyệt không rên một tiếng mà ngồi xuống, nhắm mắt lại niệm bốn mươi chín biến thanh tâm chú, mới đem cổ tà hỏa như ẩn như hiện trong lòng hoàn toàn áp xuống.
Nếu Nhan Chiêu cứ tiếp tục như vậy mà xằng bậy, nàng thật sợ chính mình lúc tu luyện sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Nhậm Thanh Duyệt dần dần bình tĩnh lại, phát hiện hình như đã hồi lâu không nghe thấy Nhan Chiêu phát ra tiếng động.
Trong lòng hơi do dự, nàng không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền nhướng mày.
Nhan Chiêu như tiểu cẩu con, ngồi xổm một bên, ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn nàng, thần sắc đáng thương hề hề.
Giống hệt một con cẩu nhỏ phạm lỗi bị phạt không cho ăn, mắt ầng ậc nước chớp chớp nhìn Nhậm Thanh Duyệt. Rõ ràng người bị hại là Nhậm Thanh Duyệt, vậy mà khi chạm phải ánh mắt kia, nàng lại cảm giác chính mình như phạm tội tày trời.
"Ngươi làm gì ngồi xổm như vậy?" Nhậm Thanh Duyệt đại phát từ bi, mở miệng trước, "Ta lại có làm gì ngươi đâu, nhéo cái lỗ tai thôi còn không phục à?"
Nhan Chiêu lại cảm thấy ủy khuất: "Ta không có không phục, ta chỉ là......"
Nhậm Thanh Duyệt hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Nhan Chiêu hít hít mũi: "Ta chỉ là thích sư tỷ, thích đến mức không thể khắc chế chính mình."
Nhậm Thanh Duyệt lại một lần nữa bị lời bộc bạch trắng ra ấy đánh trúng, trong lòng mềm nhũn, vừa buồn cười lại vừa bất lực.
Nàng không nói gì, Nhan Chiêu liền tiếp tục: "Nhưng ta luôn chọc sư tỷ giận, sư tỷ giận rồi liền không để ý tới ta."
Nhan Chiêu càng nói càng ủy khuất, miệng bẹp xuống, nói ra nỗi lo lớn nhất trong lòng: "Ngươi có phải hay không, về sau đều không cho ta hôn nữa?"
"......"
Nhậm Thanh Duyệt cạn lời.
Nhưng nàng có thể làm gì Nhan Chiêu được đâu?
Không còn cách nào, chính nàng chọn tiểu ngốc này, đã muốn hưởng thụ tình cảm chân thành mãnh liệt của Nhan Chiêu, thì tự nhiên cũng phải chấp nhận tính tình ngốc nghếch, trì độn và chẳng hiểu phong tình của đối phương.
"Không có không cho ngươi thân." Nhậm Thanh Duyệt thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt Nhan Chiêu, kéo người từ đất lên, "Ngươi không thể lúc nào cũng ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy."
Nàng chỉ vào miệng mình cho Nhan Chiêu xem: "Dấu vết rõ ràng như thế này, nếu bị người khác nhìn thấy, ta thật sự sẽ rất ngượng."
Nhan Chiêu tầm mắt không tự chủ được rơi xuống môi Nhậm Thanh Duyệt.
Màu môi nhạt thường ngày nay lại sưng đỏ, căng mọng, môi châu tràn đầy, chỉ nhìn một cái, trong đầu Nhan Chiêu lập tức hiện lên cảm giác mềm mại ngọt lành khi hôn.
So với tất cả mỹ thực trên đời, môi sư tỷ càng thêm mỹ vị. Một khắc trước còn ngoan ngoãn nghe dạy bảo, khắc sau liền bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Thấy ánh mắt Nhan Chiêu dần trở nên mơ hồ, thỉnh thoảng liếc nhìn môi mình, Nhậm Thanh Duyệt còn không đoán được nàng nghĩ gì sao.
Nàng tức khắc vừa tức vừa buồn cười, giơ tay gõ nhẹ lên trán Nhan Chiêu: "Nhớ ăn không nhớ đánh, lại suy nghĩ vớ vẩn nữa phải không?"
Nhan Chiêu "ai da" một tiếng, che trán, đôi mắt ầng ậc nước lộ vẻ ủy khuất đáng thương: "Ta không có suy nghĩ vớ vẩn."
"Ai tin ngươi?" Nhậm Thanh Duyệt bật cười.
Thái độ nàng rõ ràng đã hòa hoãn, chuyện này coi như qua.
Nhậm Thanh Duyệt xoay người định ngồi xuống nghỉ một lát, pha ly trà uống, Nhan Chiêu bỗng nhéo vạt áo nàng, túm chặt không cho đi.
"Làm gì?" Nhậm Thanh Duyệt hỏi.
Hai mắt Nhan Chiêu sáng lấp lánh, thật cẩn thận lại đầy chờ mong hỏi: "Sư tỷ, về sau sẽ không không cho thân nữa chứ?"
Nhậm Thanh Duyệt trầm mặc, tiểu đồ ngốc này đối với vấn đề ấy thật chấp nhất.
Nhưng nàng cũng không hứa hẹn gì, chỉ nói: "Xem tâm tình ta."
Lời này vừa rơi vào tai, lập tức thắp sáng ngọn lửa hy vọng trong lòng Nhan Chiêu.
Sư tỷ không cự tuyệt, nghĩa là còn có thể.
Nếu Nhan Chiêu có cái đuôi, lúc này khẳng định đã lắc tít mù như cái chong chóng nhỏ.
Nhậm Thanh Duyệt mở cửa, đem bàn trà dọn đến dưới hành lang dài trước cửa, vừa pha trà vừa có thể thưởng cảnh rừng trúc.
Nhan Chiêu mặt dày tiến đến ngồi xuống bên cạnh Nhậm Thanh Duyệt.
Nhậm Thanh Duyệt liếc nàng một cái, không nói gì, song khóe môi lại không nhịn được mà khẽ cong lên.
Nàng dùng pháp thuật đun ấm một hồ nước, mang đến hai chén sứ nhỏ, châm nước, pha trà, rồi đưa một chén đến trước mặt Nhan Chiêu.
Ôn giọng dặn dò: "Cẩn thận, còn nóng."
Nhan Chiêu vốn chẳng sợ nóng, khi nãy nước sôi uống vào bụng cũng không làm nàng khó chịu.
Nhưng nghe sư tỷ dịu dàng nhắc nhở, tay bưng chén trà liền hơi khựng lại, theo sau cố ý ra vẻ thổi nhẹ lên mặt trà.
Nhậm Thanh Duyệt yên lặng ngồi, hưởng thụ bầu không khí tĩnh lặng này.
Gió nhẹ từ rừng trúc thổi qua, cành lá lay động, vang lên tiếng sàn sạt khẽ khàng, yên bình mà thanh khiết.
Nhan Chiêu vừa khẽ nhấp nước trà, vừa len lén ngắm sư tỷ.
Từ sau khi rời cung Hồ hậu đến giờ, ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi Nhậm Thanh Duyệt dù chỉ một khắc.
Dính dấp không rời, dường như hận không thể mọc liền vào người sư tỷ.
Ban đầu Nhậm Thanh Duyệt còn thấy ngượng ngập, nhưng bị nàng nhìn mãi, lâu dần lại dần quen thuộc, thậm chí thấy an ổn trong ánh nhìn ấy.
Mỗi lần Nhan Chiêu uống cạn chén, Nhậm Thanh Duyệt đều lập tức rót thêm cho nàng.
Một lần, hai lần, rồi chín mười lần cũng thế.
Nhan Chiêu chậm rãi hiểu ra: không chỉ mình nàng đang để tâm đến sư tỷ, mà sư tỷ cũng đang chú ý đến nàng.
Nếu không, làm sao mỗi lần nàng vừa uống xong, sư tỷ đều biết mà rót thêm?
Phát hiện ấy khiến Nhan Chiêu đắc ý, nàng hơi nghiêng đầu, khẽ dựa vai lên người sư tỷ.
Bả vai Nhậm Thanh Duyệt hơi trĩu xuống, tay cầm ấm trà khẽ run, song nhanh chóng ổn định lại.
"Sư tỷ." Nhan Chiêu khẽ gọi.
Nhậm Thanh Duyệt đáp: "Ân."
Nhan Chiêu bình tâm lại, đưa mắt nhìn xa xăm, giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Bá mẫu... có chán ghét ta không?"
Nghe vậy, má Nhậm Thanh Duyệt khẽ ửng đỏ.
Nàng kìm nén tâm ý xao động, gật đầu đáp: "Nàng sẽ không ghét ngươi."
Một mối lo lớn trong lòng Nhan Chiêu nháy mắt tan biến, nàng vui vẻ quay sang nhìn sư tỷ: "Sư tỷ từng nói, nếu ta vượt qua được khảo nghiệm, sư tỷ sẽ cho ta đáp án."
Nhậm Thanh Duyệt trong lòng sớm đã có lời giải, song vẫn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Nhan Chiêu quả thật đã nghĩ kỹ.
Nàng kể lại lời từng nói khi đối diện Nam Cung Âm và Nhan Nguyên Thanh.
"Dù sư tỷ có bằng lòng hay không cùng ta kết thành đạo lữ, ta cũng sẽ vẫn thích sư tỷ." Nhan Chiêu nói bằng giọng trầm tĩnh mà kiên định, "Mỗi ngày ta đều thích sư tỷ, một ngày lại thêm một phần, chẳng phải chính là cả đời sao?"
Rồi nàng lại bổ sung: "Chỉ có yêu thương thôi vẫn chưa đủ để ở bên nhau, còn cần có trách nhiệm và tín niệm."
"Mỗi một ngày, ta sẽ càng hiểu sư tỷ hơn một chút, cũng khiến sư tỷ hiểu ta hơn một phần."
"Chính vì ta còn trẻ, còn đủ thời gian để chứng minh. Ta muốn dùng tương lai của mình, để chứng tỏ với sư tỷ rằng lòng ta là thật."
Lời nói của nàng như gió xuân thổi qua mặt nước, khiến lòng Nhậm Thanh Duyệt khẽ rung động.
Nàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt Nhan Chiêu.
Trong đôi mắt ấy trong suốt như thu thủy, lại sâu tựa biển, ánh lên tình cảm nghiêm túc mà nồng hậu, như có thể hòa tan cả băng tuyết.
Tim Nhậm Thanh Duyệt run rẩy, tựa hồ bị ánh nhìn kia kéo chặt, không cách nào dứt ra.
Hai người nhìn vào mắt nhau, dường như đều thấy trong mắt đối phương hiện bóng chính mình.
Trong mắt mỗi người, chỉ còn lại người kia.
Ánh mắt Nhan Chiêu như nam châm hút chặt lấy Nhậm Thanh Duyệt, khiến nàng vô thức cúi người, từng chút từng chút tới gần.
Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức hơi thở giao hòa, chóp mũi sắp chạm vào nhau.
Bỗng nhiên, ánh mắt Nhậm Thanh Duyệt khẽ động, thần sắc trở lại thanh tĩnh. Trong thoáng chốc, thân ảnh nàng biến mất khỏi trước mặt Nhan Chiêu.
Mất đi điểm tựa, Nhan Chiêu suýt ngã về một bên, vội đưa tay chống xuống đất.
Ngay khi còn chưa kịp đứng vững, một khối lông mềm xù xù liền nhảy vào lòng nàng.
Tuyết Cầu? Nhan Chiêu nhìn sinh linh nhỏ trong tay, vừa mừng vừa nghi hoặc.
Sư tỷ... sao lại biến thành Tuyết Cầu?
Nghi hoặc còn chưa tan, thì cửa viện bỗng "kẽo kẹt" mở ra.
Hai thân ảnh bước vào, Nam Cung Âm cùng Nhan Nguyên Thanh.
Cả hai sóng vai đi tới, thấy Nhan Chiêu ngồi bên bàn trà, Nhan Nguyên Thanh hứng khởi, chỉ thoáng chốc đã đứng cạnh nàng: "Tiểu Chiêu Chiêu, đang pha trà à? Mau rót cho vi nương một chén nào!"
Nhan Chiêu liếc nhìn bàn trà, trên đó hai chén sứ vẫn còn ấm, là sư tỷ vừa mới lấy ra.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi bị cắt ngang, lòng nàng dâng chút bực bội.
Nhan Nguyên Thanh lại nhìn kỹ khuôn mặt Nhan Chiêu, bỗng kinh ngạc thốt: "A, ngoan nữ nhi, sao miệng ngươi lại đỏ thế kia? Là bị sưng à?"
"......" Nam Cung Âm im lặng, mặt không biểu tình, chỉ khẽ quay đi, không muốn can dự.
Nhậm Thanh Duyệt trong lòng tức giận, thầm mắng sư tôn quá mức trêu người.
Nhan Chiêu nhớ lại lời sư tỷ, trí óc chợt xoay chuyển: "Chắc là... bị nước trà nóng quá."
Tiểu hồ ly trong lòng nàng nghe thấy, thân thể mềm mại khẽ giãn ra, chiếc đuôi to xù xù vui vẻ đong đưa, trái vẫy phải lắc, như trút được nỗi lo ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro