Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 309: Lời cầu hôn kinh động Thanh Khâu

Nam Cung Âm tâm thần hoảng hốt, Giáng Anh và Nhậm Thanh Duyệt đồng thời sửng sốt.

Lôi Sương là người đầu tiên phản ứng, vui mừng không thể kiềm chế, bổ nhào vào Nhan Chiêu, nắm lấy tay nàng: "Thiếu chủ! Ngươi là thân thiếu chủ của ta! Ta Lôi Sương cả đời này sẽ coi thiếu chủ như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, thiếu chủ bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây!"

Nhan Chiêu rút tay về, giả vờ nghiêm nghị nói: "Đừng như vậy, lão đại, ngươi thế này ta không quen lắm."

Lôi Sương: "......"

Nhan Chiêu lại quay tay đè lên Phong Cẩn phía sau lưng.

Đang định thi pháp, bỗng nhiên một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, nắm chặt cổ tay nàng.

Nhan Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt ôn nhu ướt át của Nhậm Thanh Duyệt, ánh mắt nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Nhậm Thanh Duyệt đầy lo lắng, giọng nói mang theo sự quan tâm: "Thật sự không sao chứ? Thân thể của ngươi có thể chịu đựng được không?"

Mọi người đều rõ, nếu Nhan Chiêu có thể chữa thương cho Nam Cung Âm, thì nàng cũng hoàn toàn có thể cứu Phong Cẩn. Nhưng họ vẫn lo lắng, không biết Nhan Chiêu vì cứu Nam Cung Âm đã hao phí bao nhiêu sinh nguyên chi khí, bởi người tu tiên dù có tuổi thọ lâu dài, nhưng chữa trị càng nặng, tổn hao sinh nguyên chi khí cũng càng lớn.

Nhan Chiêu vẫy tay với Nhậm Thanh Duyệt, bảo nàng cúi xuống.

Nhậm Thanh Duyệt vội cúi người, lắng nghe Nhan Chiêu thì thầm vào tai nàng: "Ta vừa mới thử một chút, chữa khỏi thương thế của A Âm, đại khái đã làm xương cốt toàn bộ của ta một lần nữa đoạn rớt và tái tu lại, tiêu hao sinh nguyên chi khí cũng gần như hết rồi."

"......" Nhậm Thanh Duyệt mặt mày xanh lại.

Đây là chuyện gì vậy?

Nhan Chiêu tiếp tục nói: "Lần trước ở Phất Vân tông, ta toàn thân xương cốt đại khái đã đứt gãy một nghìn lần."

Nhậm Thanh Duyệt hít một hơi lạnh.

Nhan Chiêu cười, mắt cong cong, mỉm cười nhếch miệng lộ ra chiếc răng nanh: "Cho nên sư tỷ không cần lo lắng, cứu hai người là không vấn đề gì đâu."

Nàng từ mẹ nuôi nghe nói, một quả thần nguyên quả có thể cung cấp cho Tiên Đế một trăm nghìn năm tuổi thọ. Nếu nàng rút ra sinh nguyên chi lực toàn bộ, thì cái số lượng vô cùng to lớn này cũng là điều không thể tưởng tượng nổi.

Trước khi quyết định cứu Phong Cẩn, Nhan Chiêu đã tính toán rất kỹ, lựa chọn hay không lựa chọn đã được tính toán rất rõ ràng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc sống lâu tới mười vạn năm, hơn nữa tu hành trong quá trình, tuổi thọ sẽ còn tiếp tục tăng lên.

Thêm vào đó, nàng đã ký kết nhân khế ước, nàng và sư tỷ đã có chung tuổi thọ, sau khi thần nguyên quả phong ấn được giải trừ, nàng sẽ chuyển phần tuổi thọ đó lại cho sư tỷ.

Hiện tại, Nhan Chiêu không rõ mình có bao nhiêu tuổi thọ, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ.

Nghe xong những lời giải thích của Nhan Chiêu, Nhậm Thanh Duyệt vừa yên tâm lại vừa lo lắng.

Yên tâm là vì lần này Nhan Chiêu chữa thương cho Phong Cẩn, không gây tổn hại lớn cho bản thân. Nhưng lo lắng là vì mỗi lần Nhan Chiêu chữa trị cho người khác, nàng đều phải hao tổn sinh nguyên chi lực của chính mình.

Chỉ có điều, lần ở Phất Vân tông, Nhan Chiêu đã để toàn bộ xương cốt của mình bị đứt gãy một nghìn lần. Nghĩ đến đó, Nhậm Thanh Duyệt cảm thấy đau lòng, tim như nghẹn lại, gần như không thể thở nổi.

Nhan Chiêu nhẹ nhàng nói ra những điều này, nhưng có mấy ai thực sự cảm nhận được nỗi đau đớn toàn thân do xương cốt bị nát vụn?

Mắt Nhậm Thanh Duyệt bỗng chốc đỏ lên.

Phúc hề họa chỗ ỷ, họa hề phúc chỗ phục. Nhan Chiêu không có thầy dạy mà cũng hiểu thuật vu y, bên ngoài có vẻ như là một chuyện tốt, nhưng thực ra mỗi lần Nhan Chiêu cứu chữa cho một người, nàng đều phải đánh đổi sinh cơ của chính mình.

Ai có thể tưởng tượng được, chỉ một năm trước, nàng còn lo lắng Nhan Chiêu sẽ trở thành một kẻ ma quái, giết người không chớp mắt.

Còn bây giờ, dù có nói nàng ích kỷ hay máu lạnh, nhưng trong lòng Nhậm Thanh Duyệt lại không muốn Nhan Chiêu cứu bất kỳ ai nữa.

"Sư tỷ." Nhan Chiêu gọi nhẹ, kéo Nhậm Thanh Duyệt trở lại lý trí, "Nếu không cứu Phong Cẩn, nàng sẽ chết."

Nàng thực sự rất ghét Phong Cẩn, bởi vì Phong Cẩn luôn là hình mẫu mà sư tỷ nàng mong ước.

Nhưng sự ghét bỏ đó cũng không đến mức khiến nàng hy vọng Phong Cẩn chết. Nàng và Phong Cẩn giữa hai người, không có thù hận không đội trời chung.

Huống chi, lần này Phong Cẩn bị thương là vì cứu Nam Cung Âm.

Nhậm Thanh Duyệt khẽ nhếch môi, biểu tình có chút đượm buồn, cuối cùng thu tay lại. Lôi Sương và Giáng Anh cũng nhìn nàng, ánh mắt đều dừng lại trên người nàng.

Mới rồi, Nhan Chiêu và Nhậm Thanh Duyệt đã dùng thức hải truyền âm, nói chuyện gì thì họ không nghe rõ. Tuy nhiên, thấy Nhan Chiêu chữa trị cho Nam Cung Âm có vẻ dễ dàng, họ không hiểu vì sao Nhậm Thanh Duyệt lại đột nhiên có biểu tình đau đớn như vậy.

Giáng Anh trong lòng dấy lên một sự bất an, còn Lôi Sương thì vô tâm, cảm giác như Phong Cẩn đã được cứu, thở dài một hơi, vội vàng bảo Nhan Chiêu ra tay.

Nhan Chiêu nghe lời, nhắm mắt lại, điều động sinh nguyên chi khí trong cơ thể, từ từ rót vào thân thể Phong Cẩn.

Sinh nguyên chi khí có tác dụng kỳ diệu đối với nội thương, sắc mặt Phong Cẩn từ từ hồi phục, trở nên hồng nhuận. Khi Nhan Chiêu rút tay lại, nàng lông mi run lên, và kỳ tích đã xảy ra, nàng thực sự tỉnh lại.

Cả quá trình chữa trị chỉ mất một nén nhang, có thể nói là vô cùng thần kỳ.

Phong Cẩn mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy tình cảnh của mình mà vẫn không rõ, chỉ nghĩ có phải mình đã chết và đang ở cửu tuyền.

Thẳng đến khi vài gương mặt quen thuộc hiện lên trong tầm mắt, Phong Cẩn mới chợt tỉnh, mờ mịt nói:

"Ta... không chết?"

"Có thiếu chủ ở đây, ngươi chết thế nào được!" Lôi Sương mừng rỡ vô cùng, hăng hái vỗ nàng một cái.

Phong Cẩn kêu khẽ một tiếng, che lấy cánh tay suýt nữa bị Lôi Sương đánh gãy, sắc mặt trắng bệch.

Giáng Anh lập tức vươn tay nhéo tai Lôi Sương: "Ngươi lẽ nào muốn đánh bị thương nàng rồi lại bắt thiếu chủ ra cứu sao?!"

Lôi Sương hắng giọng, thần sắc xấu hổ.

Nàng vốn không ngờ Phong Cẩn thân thể yếu nhược đến thế, còn tưởng rằng nàng đã bình phục.

Ánh mắt Nam Cung Âm lạnh như băng, quét qua đám người một lượt, trầm giọng nói: "Chuyện hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được phép truyền ra ngoài. Về vu y chi thuật của Chiêu nhi, các ngươi đều phải chôn chặt trong lòng."

Lôi Sương cùng Giáng Anh sắc mặt nghiêm lại, không chút do dự, đồng thời ngẩng đầu thề, tuyệt không tiết lộ nửa câu.

Sau khi dặn dò thuộc hạ, Nam Cung Âm quay người, chắp tay hướng Đồ Sơn Hàn Chỉ cùng Bạch Kình Thương: "Còn thỉnh hai vị cũng vì Chiêu nhi mà giữ kín bí mật."

Hai người kia cũng từ trong kinh hoảng hoàn hồn, lập tức đáp ứng lời hứa.

Lúc này Phong Cẩn mới chợt hiểu ra mọi chuyện, thấy Lôi Sương đang phủi áo định rời đi, liền vội kéo lấy tay nàng, thấp giọng hỏi: "Là thiếu chủ cứu ta?"

"Đúng vậy." Lôi Sương gật đầu, "Hôm nay nếu không có thiếu chủ ở đây, ngươi e rằng đã mất mạng."

Phong Cẩn trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Nàng cùng Nhan Chiêu giữa quá khứ ân oán chất chồng, vốn cho rằng Nhan Chiêu hận nàng đến tận xương tủy, nào ngờ đến cuối cùng lại là người ấy cứu mạng nàng.

Lôi Sương và Giáng Anh đỡ Phong Cẩn đứng dậy, Nhan Chiêu lại khẽ dịch bước, đi đến bên cạnh Nhậm Thanh Duyệt, nắm lấy tay nàng.

Nhậm Thanh Duyệt cúi đầu, cảm giác đầu ngón tay bị chạm khẽ, bỗng hoàn hồn, quay đầu nhìn Nhan Chiêu, chỉ thấy gương mặt nàng ôn hòa, trong sạch, thần sắc điềm nhiên, tựa hồ thi pháp cứu người vừa rồi chẳng hao tổn bao nhiêu linh lực.

Nhưng Nhậm Thanh Duyệt vẫn không thể yên lòng.

Nàng hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc lo lắng trong lòng, nhỏ giọng nói: "A Chiêu, về sau đừng dễ dàng dùng vu y chi thuật, biết không?"

Nhan Chiêu gật đầu: "Minh bạch."

"Ngươi phải thật sự nghe lời, chớ ngoài miệng nói một đằng, trong lòng làm một nẻo." Nhậm Thanh Duyệt thần sắc đầy lo lắng.

Nàng hôm nay đã nhận ra, Nhan Chiêu không còn ngoan ngoãn như trước, nàng có suy nghĩ của riêng mình, thậm chí đến thời khắc then chốt, ngay cả lời Nam Cung Âm nói nàng cũng chẳng nghe.

Nhậm Thanh Duyệt không rõ điều đó là phúc hay họa, chỉ mong bất luận khi nào, Nhan Chiêu cũng có thể vì chính mình mà suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Nàng thậm chí có chút hối hận, quá khứ dạy nàng quá mức thiện lương, mà giờ, nàng lại hy vọng Nhan Chiêu có thể ích kỷ một phần.

Nhan Chiêu vẫn gật đầu: "Thật sự nghe lời."

Nhậm Thanh Duyệt nghẹn lời, chỉ đành nắm chặt tay nàng, không buông.

Nam Cung Âm thu hồi huyết tiễn, đi đến trước mặt Đồ Sơn Hàn Chỉ cùng Bạch Kình Thương, trầm giọng nói: "Hôm nay biến cố các vị đều thấy rõ. Tiên giới kẻ xấu gây loạn thị phi, khiến yêu ma hai tộc lầm lẫn oán thù. Nay chân tướng đã tỏ, chi bằng bỏ qua hiềm khích cũ, cùng thương nghị đại cục, các vị thấy sao?"

Đồ Sơn Hàn Chỉ gật đầu: "Các hạ nói phải. Hồ tộc Thanh Khâu ta từ trước vốn ân oán phân minh, có ân báo ân, có thù báo thù. Nay chân tướng rõ ràng, cũng nên gác lại khúc mắc."

Nói đến đây, nàng khẽ chuyển giọng: "Bất quá, hiện giờ trong yêu cung vẫn còn rối loạn, Hồ hậu sinh tử chưa rõ, thỉnh các hạ chờ một thời gian, đợi ta xử lý ổn thỏa trong cung rồi sẽ có hồi đáp."

Nhậm Thanh Duyệt nghe vậy nói: "Ta cùng A Chiêu đã đưa Hồ hậu ra khỏi yêu cung."

Đồ Sơn Hàn Chỉ nhìn sang nàng: "Hồ hậu hiện ở nơi nào, thương thế ra sao?"

Nhậm Thanh Duyệt đáp: "Trúng độc hôn mê, không rõ độc gì, hiện bị ta cùng A Chiêu an trí tại Thanh Trà sơn."

"Thanh Trà sơn..." Đồ Sơn Hàn Chỉ thoáng ngạc nhiên, nơi đó cách yêu cung rất xa, đi lại ít nhất cũng mười ngày nửa tháng.

Nhậm Thanh Duyệt nói: "A Chiêu có trong tay một kiện pháp bảo, tên là Diễn Thiên Thần Quyển."

Đồ Sơn Hàn Chỉ lập tức hiểu ra: "Thì ra là vậy."

"Nếu thế, còn phiền hai vị tiếp tục chăm sóc Hồ hậu. Trong cung biến cố đột ngột, ta cần trở về xem thương thế của người."

Nhậm Thanh Duyệt gật đầu đáp ứng.

Khi mọi người chuẩn bị rời khỏi Thanh Sương cư, Nhan Chiêu bỗng mở miệng: "Trong cổ thư mà các vị nói có nhắc đến vu y chi thuật, có thể cho ta xem qua chăng?"

Lời này rõ ràng hướng về Đồ Sơn Hàn Chỉ.

Đồ Sơn Hàn Chỉ dừng bước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, trầm ngâm giây lát, rồi nói: "Tuy ngươi quả thật có thiên tư ấy, nhưng dù sao cũng không phải người Yêu tộc, bí tịch Yêu tộc không thể truyền cho người ngoài, mong Nhan cô nương chớ trách."

Bị từ chối vốn nằm trong lẽ thường, Nhan Chiêu dù thoáng thất vọng cũng không truy cầu thêm.

Ngay lúc đó, thanh âm Nam Cung Âm vang lên bên tai mọi người: "Nếu Thanh Khâu cổ thư không thể truyền cho người ngoài, vậy nếu là người một nhà, có thể chăng?"

Đồ Sơn Hàn Chỉ khẽ sững: "Người một nhà?"

"Thật không dám giấu, chuyến này ta đến Thanh Khâu, ngoài việc điều tra biến cố, còn có một chuyện khác." Nam Cung Âm thần sắc thản nhiên, "Là thay tiểu nữ hướng Thanh Khâu cầu hôn."

Đồ Sơn Hàn Chỉ ngẩn người: "Cầu hôn?"

Nam Cung Âm vươn tay kéo Nhan Chiêu đến bên cạnh, một tay khác đặt lên vai Nhậm Thanh Duyệt, kéo hai người lại gần.

"Ma tộc thiếu chủ của ta cùng đế nữ Thanh Khâu của các ngươi, chẳng phải rất xứng đôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro