
Chương 286: Chạm trán Hàn Ly lĩnh chủ
Nhậm Thanh Duyệt trầm mặc.
Nhan Chiêu đôi mắt xoay tròn chuyển động, với sự hiểu biết của Nhậm Thanh Duyệt về nàng, chỉ liếc qua một cái liền nhận ra trong mắt Nhan Chiêu giờ phút này toàn là ý đồ xấu.
Nhan Chiêu đã lớn, tâm tư cũng nhiều, không chỉ học được cùng nàng cò kè mặc cả, còn biết tính kế người khác.
Nhậm Thanh Duyệt ngứa răng, khẽ nhéo vành tai Nhan Chiêu, hỏi nàng: "Hiện tại có phải ngươi không nghe sư tỷ nói?"
Nhan Chiêu đảo mắt, nghiêm túc lắc đầu: "Không phải."
Nhậm Thanh Duyệt truy hỏi: "Vậy là vì sao?"
Trong đầu Nhan Chiêu nhanh chóng xoay vài vòng, liền nghĩ ra một lời đáp tuyệt đối ổn thỏa: "Đây là lễ vật ta tặng cho sư tỷ, sư tỷ không muốn mang mà lại định tháo xuống, chẳng lẽ là vì không thích?"
Nhậm Thanh Duyệt quả nhiên nghẹn lời, trong lúc cấp bách, lời nói tự đáy lòng buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là thích, đồ ngươi tặng, ta sao lại không thích được? Chỉ là......"
Đeo ở cổ chân thì có hơi phiền toái.
Thế nhưng, hai chữ "Chỉ là" còn chưa nói hết, Nhan Chiêu đã chu môi trách móc: "Đã nói là thích, lại còn muốn tháo xuống, ta không hiểu, ta hoài nghi sư tỷ đang dỗ ta, có phải muốn nhân lúc ta không chú ý mà lén ném đi?"
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Thôi thôi, nàng giơ tay đầu hàng.
Nhan Chiêu ngang ngược vô lý, bụng dạ tiểu nhân mà lại đo lường người quân tử, Nhậm Thanh Duyệt chẳng muốn cùng nàng tranh cãi.
Dù sao nói thế nào, lễ vật này cũng là Nhan Chiêu tặng, Nhan Chiêu thích nàng mang ở cổ chân, thì cứ mang ở cổ chân vậy. Đã đeo lâu như thế, đeo thêm cũng chẳng sao.
Nhậm Thanh Duyệt bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi.
Nhưng ở góc độ Nhậm Thanh Duyệt không thấy, Nhan Chiêu chớp chớp đôi mắt, khóe môi khẽ cong lên, ánh cười nhẹ nhạt, vẻ mặt có vài phần đắc ý tiểu nhân.
Song vẻ giảo hoạt trong mắt nàng chỉ thoáng hiện trong chốc lát, liền lập tức biến mất.
Dung mạo thuần khiết trong sáng trở thành lớp ngụy trang được trời ưu ái của nàng; nhân lúc sư tỷ vẫn còn xem nàng như một tiểu đồ ngốc, nàng phải tranh thủ đòi chút lợi mới được.
Thấy sư tỷ biểu tình dao động, Nhan Chiêu liền đổi đề tài: "Lão đại các nàng sao còn chưa tới?"
Nhậm Thanh Duyệt quả nhiên bị đề tài mới làm phân tâm: "Nếu Lôi hộ pháp biết ngươi còn gọi nàng là lão đại, e rằng nàng sẽ sợ chết khiếp."
Nhan Chiêu nghi hoặc: "Nếu không gọi lão đại thì gọi là gì?"
"Ngươi cũng có thể gọi nàng là Lôi hộ pháp." Nhậm Thanh Duyệt dang tay, "Bất quá, ngươi muốn tiếp tục gọi lão đại cũng không sao."
Lấy sự sủng ái của Nam Cung Âm dành cho Nhan Chiêu, căn bản sẽ không so đo việc xưng hô nhỏ nhặt ấy; chỉ xem thử trái tim nhỏ nơm nớp lo sợ của Lôi Sương có chịu nổi kích thích đó hay không mà thôi.
Nhan Chiêu "Nga" một tiếng, thái độ thản nhiên: "Vậy ta không đổi."
Đã quen miệng xưng hô, bỗng nhiên bảo đổi, thật phiền, lại làm khó người khác.
Nhậm Thanh Duyệt buồn cười mà cũng bất đắc dĩ liếc nàng một cái, thật sự ngươi có từng nghĩ sẽ sửa sao, xin hỏi?
Nhan Chiêu chẳng nhận ra ánh nhìn đầy bất lực kia, trong lúc mắt đảo quanh, dấu ấn trên người nàng khẽ động, quay đầu liền trông thấy mấy bóng người nơi chân trời đang nhanh chóng tới gần.
Nhìn kỹ, quả nhiên là Lôi Sương, Giáng Anh cùng Phong Cẩn.
"Các nàng tới rồi!" Nhan Chiêu tinh thần phấn chấn, giơ tay phải vẫy vẫy về phía người đang đến, "Ở đây này!"
Ba người Giáng Anh nhanh chóng đuổi đến, vì đã gấp rút trên đường, trên người các nàng còn bốc hơi nóng.
Vừa đối mặt, Lôi Sương liền vội hỏi: "Các ngươi không sao chứ? Vừa rồi chúng ta nghe thấy tiếng sấm, vận số không tốt, đụng phải một đạo âm lôi thiên......"
Chưa nói dứt lời, Nhan Chiêu gật đầu: "Ta bị sét đánh."
Lôi Sương trừng mắt, Giáng Anh vội tiến lên kiểm tra thân thể Nhan Chiêu.
Lúc này trên người Nhan Chiêu, ngoại thương đã biến mất, chẳng còn lưu lại dấu vết, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như từng bị thương.
"May là không sao." Giáng Anh nhẹ nhàng thở ra, "Không quá đáng ngại."
Nói xong, nàng quay đầu trừng Lôi Sương: "Đều tại ngươi, trước đó không nói rõ ràng!"
Lôi Sương không phục: "Ngươi chẳng phải cũng quên sao?"
Phong Cẩn chỉ cảm thấy đau đầu, đỡ trán nói: "Đừng cãi nữa, chuyện đã xảy ra, cãi cũng vô ích. Sau này lấy đó làm cảnh giới, cẩn thận hơn là được."
Lôi Sương ngượng ngùng, Giáng Anh cũng nhận mình sơ suất, không nói thêm lời nào.
Nhậm Thanh Duyệt âm thầm lấy làm lạ, ba người này ở chung một chỗ, lại sinh ra một loại cân bằng vi diệu, chẳng trách Nam Cung Âm nguyện giữ Phong Cẩn bên người, đủ thấy Nam Cung Âm biết dùng người.
Ở khoảng cách gần, Nhan Chiêu nhạy bén nhận ra hơi thở của Lôi Sương và Giáng Anh đều mạnh hơn trước, không khỏi nghi hoặc: "Các ngươi vừa rồi tu vi có đột phá?"
Giáng Anh và Lôi Sương sửng sốt, chưa hiểu ý nàng, lại là Phong Cẩn lên tiếng đáp: "Đừng nhìn các nàng như vậy, ở Ma giới đều là đại ma uy chấn một phương."
Nhậm Thanh Duyệt hiểu rõ về quy tắc áp chế cảnh giới khi vượt giới diện: Thiên Đạo tự nhiên diễn hóa ra giới quy, phàm là từ thượng vị diện tiến vào hạ vị diện, tu vi tất bị áp chế; cảnh giới càng cao, mức áp chế càng lớn.
Tỷ như, giữa Tiên giới và Yêu Ma giới, kẻ Đại Thừa cảnh tiến vào Nhân giới sẽ bị áp chế xuống hợp thể cảnh hậu kỳ; đại ma, chân ma cùng địa tiên, kim tiên tắc phân biệt bị ép xuống Đại Thừa sơ kỳ và Đại Thừa viên mãn.
Không ai biết quy tắc ấy sinh ra từ đâu, nhưng từ xưa đến nay, dù thiên phú như yêu nghiệt Nhan Nguyên Thanh, cũng không thể trái nghịch.
Còn nếu từ Nhân giới mà tiến lên yêu ma giới hoặc Tiên giới, tu vi liền được tăng trưởng tương ứng.
Nhậm Thanh Duyệt cảm thấy khí tức trong cơ thể mình trở nên hùng hậu, tuy chưa đột phá ranh giới Luyện Hư cảnh, nhưng cảm giác tu vi tăng trưởng lại vô cùng rõ rệt.
Nhan Chiêu sở dĩ không cảm nhận được rõ ràng, là vì bản thân nàng cảnh giới vốn quá thấp.
Chính bởi quy tắc này tồn tại, sinh linh thượng vị diện hầu như sẽ không chủ động hạ giới, trong khi tiên tu, ma tu ở Nhân giới lại mong mỏi được tiến lên như vịt thấy nước.
Song điều cần cảnh giác là: nếu không phải do tu luyện phi thăng mà chỉ nhờ vượt giới tạm thời tăng tu vi, thì chỉ có hình mà vô thần; kẻ tâm tính không kiên, dễ chiêu lấy tai ương.
Bởi vì năng lượng nơi thượng vị diện cường đại hơn, thiên địa linh khí hội tụ trong người, tham dự vào vận hành khí mạch, khiến thực lực biểu hiện tăng lên giả tạo.
Những năng lượng ấy tuy có thể tạm thời sử dụng, nhưng thực lực bản thân người tu hành không thật sự tăng trưởng; dù là thể chất, ngộ đạo hay kinh nghiệm chiến đấu, đều không bằng chân chính đại ma, chân tiên.
Nếu bởi cảm giác thực lực tăng mà quên hết tất cả, tưởng rằng bản thân có thể tung hoành vô kỵ, thường sẽ tự chuốc lấy diệt vong.
Nghe xong lời giải thích, Nhan Chiêu tỏ vẻ khó tin, giữa thiên địa lại có quy tắc thần kỳ đến vậy, nàng chống cằm suy nghĩ: "Quy tắc này của Thiên Đạo, tựa như đặc biệt thiên vị nhân loại."
Nhậm Thanh Duyệt nghe vậy hơi giật mình, ngẫm lại, quả thật là như thế.
Tuy rằng trong bốn tộc nhân, thần, yêu, ma, nhân loại thoạt nhìn yếu đuối nhất, cảnh giới cực hạn cũng thấp nhất, nhưng lại là tộc có nhiều lựa chọn nhất, tiềm lực cũng sâu dày nhất.
Thiên địa quy tắc xem nhân loại như sinh linh nhỏ yếu mà che chở, song rất nhiều người tu tiên lại chẳng hiểu được đạo lý này, dốc hết sức tranh đấu, khắp nơi phá hoại, ỷ mạnh hiếp yếu, áp bức phàm nhân còn mỏng manh hơn chính mình.
Thậm chí có kẻ xu nịnh, vứt bỏ nhân tộc tôn nghiêm, khom lưng uốn gối làm chó săn cho Tiên giới, chỉ để đổi lấy một tước vị tiên, không cần chịu đựng khổ nạn phi thăng lôi kiếp.
Vì sao ai nấy đều muốn làm tiên mà chẳng chọn làm ma?
Có lẽ, bởi tiên cùng người vốn tương tự nhất.
Bầu trời mây đen giăng kín, Lôi Sương quay sang Nhan Chiêu: "Đi mau, nhìn sắc trời e rằng lát nữa sẽ có sét, chúng ta nên rời nơi này trước."
Nhan Chiêu gật đầu đáp: "Được."
Quay lại, hướng Nhậm Thanh Duyệt vẫy tay: "Sư tỷ."
Nhậm Thanh Duyệt thân hình dao động, hóa thành tiểu hồ ly, nhẹ nhàng nhảy vào trong ngực Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu đôi mắt cong cong, khẽ vuốt đầu nhỏ lông xù của Tuyết Cầu, hai chiếc tai nhọn bị bàn tay nàng ấn xuống, lại bật lên vểnh vểnh.
Cảm giác quen thuộc khiến Nhan Chiêu chơi đùa vui vẻ vô cùng.
Lôi Sương, Giáng Anh cùng nhóm người đi trước dẫn đường, Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly theo sát phía sau.
Các nàng đáp xuống từ không trung, rơi vào một vùng hoang mạc, mặt đất khảm đầy đá đen hình thù kỳ dị, còn có bụi gai vô danh bò leo lên đó.
Phóng mắt nhìn xa, sắc trời u ám, gió cuồng thổi qua, cát bụi tung lên hóa thành bão.
Dưới lớp cát dường như có khí đen chậm rãi bốc hơi, ma vụ dày đặc, tầm nhìn vặn vẹo, ánh mặt trời mờ mịt, xa xa tầng mây đen ép thấp, như thể bầu trời có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng ấy khiến Nhan Chiêu liên tưởng đến nơi từng đi qua trước đây, Huyền Hoàng bí cảnh.
Ma giới trong cảm nhận của Nhan Chiêu, giống Huyền Hoàng bí cảnh, hoang vu tịch mịch, chỉ khác ở chỗ nơi này không giống bí cảnh kia, tùy thời tùy chỗ đều có thể đột ngột xuất hiện mấy con vực ngoại chi linh, sơ sẩy một chút là mất mạng.
"Nơi này gọi là Hàn Minh Khâu." Phong Cẩn giới thiệu với Nhan Chiêu, "Vì liên thông với U Minh chi hải, linh khí thiên địa không ổn định, thường bị bao phủ trong thời tiết cực đoan ác liệt, nên hiếm có ma tộc lui tới."
Nhan Chiêu gật đầu tỏ ý đã hiểu, mọi người tiếp tục tiến lên.
Đi hơn bốn, năm chục dặm, cảnh vật xung quanh dần biến đổi.
Trên trời mây đen tản đi, mặt đất xuất hiện ngày càng nhiều thực vật đen, ma sương vờn quanh trong không khí dần dần tan biến.
Phóng tầm mắt ra xa, một dãy núi đá đen hiện lên trước mặt.
Trong núi dựng san sát nhà bằng hắc thạch, hình dạng độc đáo, trên đỉnh mỗi mái nhà đều phấp phới một lá cờ.
Hoa văn trên cờ không giống nhau, hoa văn càng phức tạp thì vị trí càng gần trung tâm dãy núi.
Mà ở giữa dãy núi ấy, có một vùng bình nguyên bằng phẳng, trên đó là một quần kiến trúc nguy nga hùng vĩ. Trên đỉnh tòa tháp cao nhất, một lá đại kỳ màu đen tung bay đón gió.
"Lão đại, nơi kia là đâu vậy?" Nhan Chiêu hỏi Lôi Sương.
Lôi Sương dưới chân khựng lại, quay đầu trừng nàng: "Ngươi có thể đừng gọi ta là lão đại được không?"
Nhan Chiêu chớp mắt: "Vậy gọi gì?"
Lôi Sương trầm ngâm hồi lâu, chẳng nghĩ ra.
Một lát sau, trong đầu lóe lên ý tưởng, nàng hướng Nhan Chiêu vẫy tay: "Lại đây."
Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly, lạch bạch chạy tới.
Lôi Sương ra hiệu nàng ghé tai, Nhan Chiêu nghe lời nghiêng đầu, liền nghe nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi lén gọi ta là lão đại, còn trước mặt người khác thì gọi ta là hộ pháp. Ta thì tạm gọi ngươi là thiếu chủ, bình thường không có người ngoài, coi như tiểu muội, thế nào?"
Nhan Chiêu suy nghĩ rồi nói: "Hơi phiền toái."
Lôi Sương đảo mắt nhìn quanh, thấy Giáng Anh và Phong Cẩn không chú ý, liền dựng ra dáng vẻ đại ca, hung hăng trừng nàng: "Nghe hay không nghe?"
"Được rồi, ta nghe lão đại." Nhan Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy thì tốt." Lôi Sương lập tức tươi cười, như trút được gánh nặng, giơ ngón tay cái với nàng: "Ngươi, rất khá."
Nhan Chiêu chớp chớp hàng mi, thản nhiên tiếp nhận lời khen ấy.
Nàng chỉ về phía đỉnh núi xa xa: "Chỗ đó có thành trấn sao?"
"Thành trấn?" Lôi Sương theo hướng nàng nhìn, thấy cờ đen tung bay, liền đáp: "Cũng có thể nói vậy, nhưng khác với thành trì Nhân giới, nơi đó là lãnh địa của Đại Ma."
Nhan Chiêu ngạc nhiên: "Đại Ma lãnh địa?"
Tiểu hồ ly trong ngực nàng cũng nghiêng đầu.
Lôi Sương không giải thích thêm, chỉ nói: "Lát nữa ngươi sẽ biết."
Nhan Chiêu không hỏi nữa. Các nàng theo lộ tuyến băng qua vùng trung tâm đại ma lãnh địa, Lôi Sương và Giáng Anh mở đường, Phong Cẩn cảnh giới, bốn người cùng tiểu hồ lướt qua ngoài sơn địa hắc thạch, nhanh chóng tiến gần tòa tháp cao.
Bỗng nhiên, vài luồng khí kình như mũi tên nhọn từ giữa tháp bắn ra, lao thẳng đến chỗ họ.
Phong Cẩn lập tức phản ứng, kéo cung, mũi tên khí xanh biếc phóng ra, chạm sau mà đến trước, đánh tan mấy luồng khí kình kia.
Từ phía dưới công trình vọng lên một giọng trầm thấp: "Mũi tên ma xanh thẫm sao?"
Ngay sau đó, một đoàn sương đen từ tháp cao bay vút lên, tụ lại giữa không trung, hóa thành hình dáng một nữ nhân quyến rũ, mị ý lan tràn.
Nữ nhân ấy đuôi mắt tà mị, giữa mi khắc một đóa anh túc nở rộ, dung nhan diễm lệ yêu tà, khiến người ta như bị mê hoặc, không thể kìm nén tâm thần.
"Hàn Ly lĩnh chủ." Giáng Anh bước lên, lạnh giọng nói, "Chúng ta chỉ mượn đường qua đây, ngươi cũng muốn ngăn sao?"
"Hai vị hộ pháp cùng bản tọa xem như người quen cũ, tự nhiên có thể qua. Nhưng mà..." Hàn Ly nâng cằm về phía Nhan Chiêu sau lưng họ, "Người này lai lịch bất minh, lại mang theo một yêu tộc bên mình, bản tọa không thể để đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro