
Chương 279: Giữa sư tôn và sư tỷ, ai mới đúng?
Tuy rằng như thế, nhưng mà.
Nhậm Thanh Duyệt lại một lần nữa đổi mới nhận thức đối với Nhan Nguyên Thanh.
Quả không hổ là sư tôn của nàng, thật sự không đi theo lối tầm thường, biết được chân tướng rồi, mới phát hiện những lo lắng trước kia của nàng quả thực ngu xuẩn vô cùng.
Nàng từng sợ hành vi của bản thân mang vết nhơ đạo đức, càng sợ sư tôn thất vọng về mình. Thế nhưng, hết thảy những điều đó, hóa ra chỉ là tự nàng lo sợ vu vơ.
Nhan Nguyên Thanh chẳng những không để tâm, ngược lại còn dạy Nhan Chiêu...
Khụ.
Nhan Chiêu vẫn còn đang líu ríu kể lể bên cạnh, khiến Nhậm Thanh Duyệt xấu hổ vô cùng, tâm tình vừa phức tạp vừa vi diệu.
"Đừng nói nữa." Nàng cắt lời Nhan Chiêu, "Sư tôn chỉ nói bừa trêu ngươi thôi, ngươi đừng nghe nàng."
Nhan Chiêu ngạc nhiên vô cùng: "Ai? Trêu ta?"
Thật sự không thể chịu nổi kiểu dạy dỗ thoát tuyến của Nhan Nguyên Thanh, Nhậm Thanh Duyệt đành bất chấp tất cả, nói thẳng với Nhan Chiêu: "Cái gọi là lì lợm bám lấy gì đó chỉ là lời nói vớ vẩn, có cũng như không, không cần làm những chuyện ấy. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời còn tốt hơn gấp trăm lần."
Nhậm Thanh Duyệt bất đắc dĩ nhận rõ một thực tế: thật sự đem Nhan Chiêu giao cho Nhan Nguyên Thanh dạy dỗ, chẳng khác nào đem một mầm non thẳng thớm giao cho người bẻ cong đi.
Nhan Chiêu có chút hồ đồ, tâm trí rối loạn: "Nhưng mẹ nói có đạo lý mà. Mẹ nói sư tỷ tính cách chính trực, dễ thẹn thùng, không chịu nổi bị chọc ghẹo, ta cũng cảm thấy đúng như thế."
Nhậm Thanh Duyệt bỗng dừng bước.
Nhan Chiêu đi trước vài bước, thấy sư tỷ không theo kịp liền cũng dừng lại, quay đầu nhìn.
Nhậm Thanh Duyệt nhìn thẳng vào mắt Nhan Chiêu: "Ta cùng sư tôn ý kiến bất đồng, ngươi nghe sư tôn, hay nghe ta?"
Nếu là trước kia, Nhậm Thanh Duyệt tuyệt đối không tin rằng có một ngày nàng lại có thể nói ra những lời như vậy.
Rõ ràng là đang cùng sư tôn... tranh đoạt nữ nhi của sư tôn.
Không biết là vì thái độ của Nhan Nguyên Thanh khiến nàng được khích lệ, hay là do trong lòng đã sớm chất chứa tư tâm, tóm lại giây phút này, trong lòng nàng bỗng dâng lên vài phần can đảm bất chấp hậu quả, đem vấn đề quẳng lại cho Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu ngẩn người, sau đó khẽ nhíu mày, ngũ quan co lại, rơi vào trầm tư rối rắm.
Nàng hồi lâu không nói, Nhậm Thanh Duyệt một cơn nóng trong đầu cũng dần nguội đi.
Sau phút xúc động, nàng lại bắt đầu hối hận.
Nàng sao có thể ép Nhan Chiêu phải chọn giữa nàng và sư tôn?
Huống chi sư tôn vốn dĩ là người ủng hộ nàng và Nhan Chiêu ở bên nhau, vậy mà nàng lại bảo Nhan Chiêu đừng nghe sư tôn, cách làm này quả thật ngỗ nghịch.
Nhậm Thanh Duyệt lại một lần nữa sâu sắc nhận ra sự ti tiện trong lòng mình.
Nàng thẹn với sư tôn vì ân tình dạy dỗ, lại càng thấy bản thân không xứng với tình cảm Nhan Chiêu dành cho mình.
"Ta không nên hỏi ngươi như vậy." Nhậm Thanh Duyệt chủ động mở miệng, "Vấn đề này ngươi không cần trả lời, là ta quá ích kỷ."
Nhan Chiêu không đồng ý lời nàng, liền phản bác: "Sư tỷ không ích kỷ."
Nhậm Thanh Duyệt khẽ lắc đầu, giọng bình tĩnh mà u buồn: "Ngươi không hiểu."
"Ngươi lúc nào cũng nói ta không hiểu." Nhan Chiêu có chút không vui, "Mẹ nói không sai, sư tỷ thật sự rất cố chấp, lại hay nghĩ nhiều, chuyện gì cũng giấu trong lòng, không chịu nói ra cho thoải mái."
Nhậm Thanh Duyệt im lặng.
Nàng biết bản thân cố chấp, nhưng mấy trăm năm nay vẫn như thế, muốn sửa cũng không sửa nổi.
Trước khi sư tôn gặp chuyện, nàng còn có thể nói đôi chút tâm sự cùng người.
Dù nàng không muốn nói, sư tôn cũng sẽ chọc cho nàng mở lòng, đến khi nhận ra thì mọi khúc mắc đều đã được sư tôn hóa giải.
Sư tôn đãi nàng như vậy, ân trọng như núi, thế mà nàng lại luôn muốn chiếm đoạt Nhan Chiêu nhiều hơn một chút.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, đều là nàng sai.
Nhậm Thanh Duyệt lại trầm mặc, không nói thêm lời nào. Nhan Chiêu trong lòng hơi hối hận, cảm thấy vừa rồi ngữ khí của mình hơi gắt.
Nàng chậm rãi bước đến trước mặt Nhậm Thanh Duyệt: "Tuy rằng sư tỷ nói không cần ta trả lời, nhưng ta vẫn hy vọng sư tỷ nghe một chút đáp án của ta."
Nhậm Thanh Duyệt ngẩng mắt, cùng Nhan Chiêu đối diện.
Trong thoáng chốc, nàng phát hiện Nhan Chiêu dường như đã cao ngang với mình.
"Sư tỷ đối với ta rất tốt, mẹ cũng vậy. Ta nguyện ý nghe sư tỷ, cũng nguyện ý nghe mẹ. Nếu sư tỷ và mẹ nói khác nhau, ta sẽ tự suy nghĩ, xem rốt cuộc cái nào mới đúng."
Nhan Chiêu trả lời vô cùng nghiêm túc, lại càng cố gắng nói cho trọn vẹn.
Nàng nói: "Cũng có lẽ chẳng ai đúng ai sai, bởi vì sư tỷ và mẹ đều tốt với ta. Nếu ta chịu nghĩ thêm một chút, nhất định có thể tìm ra cách tốt hơn."
Nhậm Thanh Duyệt nghe mà thoáng thất thần.
Chỉ ba năm ngắn ngủi, Nhan Chiêu đã thay đổi quá nhiều, giờ đây lại có thể ngược lại chỉ dạy nàng.
Nàng và sư tôn thuở đầu đều mong Nhan Chiêu lớn lên thật tốt. Dù hai người lý niệm khác biệt, nhưng mục tiêu vốn là một, không hề có đúng sai, không có đen trắng.
Là nàng quá cố chấp, nên mới chẳng thấy rõ điều ấy.
Còn Nhan Chiêu, nhìn thì đơn thuần, nhưng lại có một trái tim thuần tịnh mà sáng suốt, khiến nàng phải lau mắt mà nhìn lại.
Nàng từng nói sẽ đặt Nhan Chiêu ở vị thế bình đẳng mà đối đãi, nhưng rốt cuộc vẫn luôn xem Nhan Chiêu như một đứa trẻ.
Nhậm Thanh Duyệt vì sự nông cạn của bản thân mà hổ thẹn.
Nàng thừa nhận cái nhìn của Nhan Chiêu, khẽ gật đầu đáp: "Ngươi nói đúng."
Nhan Chiêu nghiêng đầu: "Sư tỷ cảm thấy ta nói đúng, vậy vì sao không khen ta?"
Trước kia, nếu nàng trả lời đúng vấn đề sư tỷ đặt ra, Nhậm Thanh Duyệt đều sẽ khen nàng thông minh.
Nhậm Thanh Duyệt mím môi, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Bởi vì ngươi đã trưởng thành, cách khích lệ cũng nên khác đi."
Nhan Chiêu ánh mắt sáng lên, không phải không có khích lệ, chỉ là cách khích lệ muốn thay đổi sao?
"Kia, lần này khích lệ là cái gì?"
Nhậm Thanh Duyệt hướng Nhan Chiêu vẫy tay, ý bảo nàng ghé lại gần hơn một chút.
Tim Nhan Chiêu bắt đầu đập loạn, chẳng lẽ sư tỷ nói khen thưởng là muốn thân nàng?
Cảnh tượng tương tự trước kia cũng từng xuất hiện, Nhan Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy khả năng rất lớn, trong lòng liền không duyên cớ dâng lên vài phần chờ mong.
Nàng nghiêng mặt sang, vừa lo sợ vừa bất an, lại tràn đầy hưng phấn chờ đợi.
Nhưng nụ hôn trong dự kiến chậm chạp vẫn chưa rơi xuống.
Nhan Chiêu nóng ruột, vừa định mở miệng, liền nghe tiếng Thanh Duyệt vang lên bên tai.
"Giống như vừa nãy vậy, thật có mị lực." Một luồng gió ấm áp nhẹ thổi qua thái dương Nhan Chiêu, nhấc lên cảm giác tê dại ngứa ngáy, hình như có xúc cảm mềm mại như môi khẽ lướt qua vành tai nàng, "Ta đối với ngươi thích hình như lại nhiều thêm một chút."
Nhậm Thanh Duyệt nói xong liền nhanh chóng lui lại.
Nàng không đối diện với Nhan Chiêu, dường như chẳng để ý mà đi về phía trước, chỉ ném lại một câu: "Đi mau lên, đừng dong dài."
Nhan Chiêu như từ trong mộng mới tỉnh, tim đập thật nhanh, thật mạnh, lỗ tai như sắp thiêu cháy.
Bước chân Nhậm Thanh Duyệt nhẹ đến bay nhanh, chờ Nhan Chiêu phản ứng lại, nàng đã đi xa hơn mấy trượng.
Nhan Chiêu "ai nha" một tiếng, vội vàng bước nhanh đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: "Sư tỷ, đợi ta một chút a!"
Nhậm Thanh Duyệt như không nghe thấy tiếng gọi, bước chân chẳng dừng lại nửa phần.
Nhan Chiêu ở phía sau gắt gao truy đuổi.
Bỗng nhiên, một luồng gió mát thổi tới, khiến tóc dài trên vai nàng tung bay nhẹ động.
Trong khoảnh khắc vô tình, Nhan Chiêu thấy giữa lúc sư tỷ tóc tung bay, loáng thoáng lộ ra đôi tai mỏng hồng.
·
Tô Tử Quân, Dược Thần Tử và các vị là tiền bối, khi tĩnh tọa tu luyện, hơi thở của nhau sẽ tương hỗ ảnh hưởng, nên chỗ ở của mỗi người đều cách xa.
Dược Thần Tử chọn sườn đông núi Niệm Thanh, Tô Tử Quân ở phía nam núi, còn Đông Phương Từ Tâm thì ở tòa tiểu lâu phía tây, nơi dựa núi gần sông.
Đưa tin cho ba vị tiền bối vốn chỉ cần một nén nhang thời gian, nhưng vì trên đường bị trì hoãn, Nhậm Thanh Duyệt cùng Nhan Chiêu phải mất nửa canh giờ mới xử lý xong mọi việc.
Nửa canh giờ sau, mọi người tụ tập tại sân nơi Nhan Chiêu cư trú, Dược Thần Tử cùng Tô Tử Quân đồng ý thay Nhan Chiêu hộ pháp.
Đông Phương Từ Tâm, trước khi thi triển giải phong pháp thuật cho Nhan Chiêu, lại bắt mạch Nhan Nguyên Thanh một lần.
"Có mạch đập." Đông Phương Từ Tâm hướng mọi người báo tin vui, "Xem ra quá trình hồn phách Nhan Nguyên Thanh chữa trị rất thuận lợi."
Dược Thần Tử vuốt chòm râu còn sót lại trên cằm, cảm khái nói: "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ông trời đều chẳng nỡ để nàng chết."
"Nguyên Thanh thật là người phúc lớn mạng lớn." Tô Tử Quân cũng xúc động nói, "Ngay cả ông trời cũng không đành lòng, mệnh nàng vốn không nên tuyệt."
Chỉ có Nhậm Thanh Duyệt không lên tiếng bày tỏ ý kiến.
Tô Tử Quân cảm thấy có gì đó không ổn, lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt Nhậm Thanh Duyệt.
Liền thấy nàng trầm mặc đứng một bên, thần sắc bình tĩnh.
Thoạt nhìn dường như không có gì khác lạ, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ánh mắt nàng thất thần, dường như đang ngẩn ngơ.
Tô Tử Quân khẽ nhướng mày.
Chuyện gì có thể khiến Nhậm Thanh Duyệt trong tình huống này lại hoảng hốt thất thần như vậy.
Trong phòng, Nhan Chiêu ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, trước mặt là chiếc bàn được lau sạch, chỉ đặt duy nhất phong ấn trấn áp Nam Cung Âm.
Tô Tử Quân cùng ba người liếc nhau, ăn ý lui ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh trong phòng cho Nhan Chiêu.
Chỉ là, Nhan Chiêu cũng đã nói, lần này giải phong chưa chắc thành công.
Tuy Nhan Nguyên Thanh đã truyền giải phong pháp thuật cho nàng, nhưng nàng vẫn chưa thuần thục nắm giữ, tu vi bản thân cũng chỉ mới ở Kim Đan kỳ, khả năng thất bại vượt quá chín phần.
Nhưng Tô Tử Quân cùng Dược Thần Tử đều cho rằng, cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ, cũng đáng để thử một lần.
Nhậm Thanh Duyệt phục hồi tinh thần, phát hiện mọi người lần lượt rời khỏi phòng, chỉ còn nàng đứng ở cuối cùng.
Quay đầu, vô tình chạm phải ánh mắt Nhan Chiêu.
Ánh mắt tò mò xen lẫn thăm dò kia mang theo độ ấm nóng rực, khiến nàng trong khoảnh khắc như bị chấn động, hoảng hốt vội vàng bước ra khỏi cửa, đóng cửa lại.
Nhan Chiêu chống cằm, lâm vào trầm tư.
Nàng như đột nhiên nảy ra một bối rối mới: sư tỷ thật sự quá dễ thẹn thùng, vừa thẹn thùng liền tránh né nàng.
Nhưng vấn đề là, nàng rõ ràng chưa làm gì cả.
Cửu cửu chiêu truy nhân bí kỹ mà mẫu thân dạy, nàng còn chưa kịp thi triển.
Nhan Chiêu chọc chọc vào khối quang đoàn xanh lam trước mặt, bên tai lại như vang lên làn gió mềm ấm, kèm theo tiếng nói nhẹ của sư tỷ thổi vào lòng nàng.
Ta đối với ngươi thích hình như lại nhiều thêm một chút.
Ngô.
Nhan Chiêu chống khuỷu tay lên bàn, chắp tay trước ngực.
"A Âm, thật xin lỗi. Ta còn muốn chuẩn bị thêm một lát nữa."
Tâm, hoàn toàn chẳng thể tĩnh xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro