
Chương 271: Mảnh hồn bị đánh cắp
Nghe xong lời Nhậm Thanh Duyệt, Nhan Chiêu trầm mặc rất lâu.
Bỗng nàng khẽ nói: "Sư tỷ nói thích ta, lại không muốn cùng ta kết thành đạo lữ, cũng là vì nguyên nhân này sao?"
Nhậm Thanh Duyệt ngẩn ra.
Lời vừa thốt ra, ý niệm ấy trong đầu Nhan Chiêu lập tức lan rộng, càng nghĩ càng sâu.
Thấy Nhậm Thanh Duyệt không đáp, trong mắt Nhan Chiêu dần phủ một tầng u tối.
Ánh mắt nàng không còn sáng rỡ, gương mặt cũng thấp thoáng nét ảm đạm, xen lẫn chút không cam lòng. Giọng nàng khẽ khàng: "Sư tỷ cũng mong được thế nhân chấp thuận sao?"
"Không phải!" Nhậm Thanh Duyệt phản ứng lại, ngữ điệu trở nên kiên định khác thường. "Ta chưa từng nghĩ như vậy."
Nhan Chiêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau. Nhậm Thanh Duyệt vội giải thích: "Cái gọi là thế nhân không ủng hộ, chẳng qua chỉ là cái cớ. Là những kẻ làm ác trong lúc tranh quyền đoạt lợi, mượn đó mà khơi lên mâu thuẫn."
Nhan Chiêu lộ vẻ mờ mịt, hiển nhiên chưa hiểu rõ ý tứ trong lời ấy.
Nhậm Thanh Duyệt lại nói: "Dù hai vị mẫu thân của ngươi chưa từng công khai quan hệ giữa các nàng, nhưng chỉ cần các nàng đủ xuất sắc, những kẻ mang tâm địa xấu xa liền có ngàn vạn lý do, muốn đẩy các nàng vào chỗ chết."
Nhan Chiêu càng không hiểu, trong lòng dấy lên phẫn nộ vì những khổ nạn mà Nhan Nguyên Thanh và Nam Cung Âm từng chịu: "Những người đó vì sao phải làm vậy?"
"Vì quyền lực, của cải, tài nguyên, hoặc chỉ vì các nàng quá mạnh mẽ, tự do như gió, chẳng chịu cúi đầu trước thế tục. Chỉ như thế thôi cũng đủ khiến người ta đố kỵ."
Chủ đề này khiến Nhậm Thanh Duyệt thấy nặng nề, nhưng nàng buộc phải nói. Đã đến lúc không thể né tránh.
"A Chiêu, lòng người vốn phức tạp. Có người thiện, tất có người ác; có kẻ thích làm điều lành, ắt cũng có kẻ chỉ muốn làm chuyện xấu. Người tốt có thể biến thành người xấu, mà kẻ xấu đôi khi cũng có thể hồi tâm chuyển ý.
Chính bởi như vậy, trong thế gian hỗn loạn bởi lợi và dục, cái gọi là thiện lương chẳng phải một phẩm chất trời sinh, mà là thứ chỉ khi đủ mạnh mới có tư cách giữ được. Còn phần lớn người, chỉ biết bị dòng đời đẩy trôi, giấu kín bản tâm để cầu sinh."
Lời ấy quá sâu, Nhan Chiêu vẫn là vẻ mặt mờ mịt.
Nhậm Thanh Duyệt trầm ngâm một lát, cân nhắc rồi khẽ nói: "Tựa như... Đông Phương trưởng lão."
Nhan Chiêu chớp mắt: "Đông Phương trưởng lão?"
"Trước khi sư tôn ta qua đời, Đông Phương trưởng lão từng âm thầm giúp đỡ, nhưng không để ai biết. Thế mà sau này nàng lại tham dự cuộc vây diệt Nam Cung Âm. Ngươi nói, nàng là người xấu hay người tốt?"
Nhan Chiêu lặng thinh.
Nàng theo trực giác tin Đông Phương Từ Tâm là người tốt, nhưng đúng là nàng ta từng góp phần hãm hại mẫu thân mình.
Nhan Chiêu đem nỗi nghi hoặc ấy nói ra: "Đông Phương trưởng lão vì sao làm thế?"
"Vì nàng muốn sống." Giọng Nhậm Thanh Duyệt lạnh lùng.
"Khi toàn bộ Phất Vân tông cho rằng sư tôn ta đáng chết, Đông Phương trưởng lão không có đủ thực lực để chống lại mọi người. Nếu không giấu đi thiện tâm, nàng sẽ bị xem là cùng loại với sư tôn ta, bị xa lánh, thậm chí mất mạng như người."
Nhan Chiêu trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Nhưng mẫu thân ta rõ ràng là thiên hạ đệ nhất. Thiên hạ đệ nhất mà cũng có thể nói là không đủ thực lực sao?"
"Thiên hạ đệ nhất thì sao?" Nhậm Thanh Duyệt cúi mắt, giọng nhẹ mà nặng, "Chỉ cần là người, ắt có nhược điểm. Đối kháng với cả thiên hạ là con đường khổ hải, chỉ một chút sơ sẩy cũng sẽ vạn kiếp bất phục."
Nhan Chiêu nghe, cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi thẳng: "Vậy nhược điểm của mẫu thân ta là gì?"
"..." Môi Nhậm Thanh Duyệt khẽ mím, trong mắt lộ ra do dự.
Nàng không đành nói ra điều ấy.
Nhưng Nhan Chiêu nhìn chằm chằm, thấy nàng mãi không đáp, lại khẽ gọi: "Sư tỷ?"
Nhậm Thanh Duyệt thở dài, cuối cùng mở lời, giọng bất đắc dĩ mà buồn bã: "Nhược điểm của sư tôn... là ngươi."
Nhan Chiêu giật mình, ngẩng phắt lên: "Ta?"
"Đúng." Nhậm Thanh Duyệt cắn răng nói tiếp: "Khi sư tôn mang thai ngươi, thân thể suy yếu, thực lực giảm mạnh, gần như trở thành phàm nhân. Chính lúc ấy, những kẻ tiểu nhân mới có cơ hội ra tay."
Nhan Chiêu sững sờ rất lâu.
Chân tướng này, nàng chưa từng nghĩ đến. Thì ra chính sự xuất hiện của nàng đã khiến Nhan Nguyên Thanh phải chịu khổ.
Thế nhưng, dù vậy, mẫu thân vẫn vì muốn nàng được sống mà đem ngưng hồn châu quý giá đeo bên người nàng.
Không có ngưng hồn châu, có lẽ nàng đã sớm mất mạng.
Nhậm Thanh Duyệt nhìn nàng im lặng, sợ nàng nghĩ nhiều, liền dịu giọng khuyên: "A Chiêu, đừng vì vậy mà tự trách. Là sư tôn chọn ngươi, ngươi không cần gánh thay khổ nạn của các nàng."
Nhan Chiêu thần trí rối loạn. Khi nghe những lời ấy, trong lòng nàng lại dấy lên một câu hỏi khác.
Hiển nhiên, khổ nạn của mẫu thân vẫn chưa chấm dứt.
Thế nhân vẫn chẳng chấp nhận tình cảm của các nàng, cũng không muốn thừa nhận sự tồn tại của nàng. Họ muốn xóa bỏ nàng, như thể làm vậy là có thể chứng minh rằng mẫu thân nàng đã sai.
Nhan Nguyên Thanh là kiếm tu đệ nhất nhân giới, Nam Cung Âm là ma chủ đệ nhất ma giới, hai người đứng ở đỉnh cao thiên hạ, nhưng cuối cùng vẫn bị vùi lấp trong tiếng mắng nhiếc của muôn dân.
Các nàng đủ cường đại, mà vẫn chẳng thể tự bảo vệ mình.
Nếu cường đại mà vẫn không thể đổi thay, chẳng lẽ phải sống mãi dưới ánh mắt người khác sao?
Trong lòng Nhan Chiêu tràn đầy nghi hoặc.
Chẳng lẽ khác người là tội lỗi? Nếu vĩnh viễn không thể lựa chọn điều "khác người", vậy ngôi vị đệ nhất thiên hạ, còn có ý nghĩa gì?
Nếu mẫu thân không sai, vậy sai là ai?
Là những kẻ muốn ép các nàng vào chỗ chết, là cả thế giới này.
"Không đúng." Nhan Chiêu khẽ thốt.
Thấy sắc mặt nàng khác lạ, Nhậm Thanh Duyệt hỏi: "Chỗ nào không đúng?"
"Thế giới này không đúng. Thứ gọi là 'cam chịu' và 'đáng lẽ' của đa số người, đều không đúng." Giọng Nhan Chiêu kiên định như sắt, "Là trật tự sai, là nhân tâm sai, là quy tắc sai."
Mẫu thân nàng tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đủ mạnh.
Dù đã là người hô mưa gọi gió, vẫn còn chưa đủ, còn xa mới đủ.
Phải mạnh hơn nữa, mạnh đến mức có thể tự mình lập nên quy tắc, khiến thiên hạ phải cúi đầu.
Ánh mắt Nhan Chiêu ánh lên, trong lòng nàng đã có quyết định.
Chỉ khi tìm ra gốc rễ mới có thể chữa lành căn bệnh. Nếu căn bệnh ấy đã lộ rõ, dù nó to lớn đến đáng sợ, không thể xoay chuyển, nàng cũng tuyệt đối không thể để nó tiếp tục mục nát.
Nhan Chiêu nghĩ thầm, có lẽ chỉ khi ấy, sư tỷ mới chịu cùng nàng kết thành đạo lữ.
Nàng thân là hài tử của hai vị mẫu thân, chuyện mà hai người khi trước chưa thể hoàn thành, nàng sẽ tiếp tục gánh vác, đem ý chí của các nàng truyền thừa mà bước tiếp.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Nhan Chiêu và Nhậm Thanh Duyệt cùng quay đầu, chỉ nghe bên ngoài truyền đến giọng của Tô Tử Quân: "Nhậm cô nương, phiền ngươi ra ngoài một chút."
Nhậm Thanh Duyệt ngẩn ra, chớp mắt liền phản ứng: "A, phải rồi."
Vừa rồi sau khi cùng Nhan Chiêu vào phòng, vì quá đắm chìm trong cảm xúc, nàng hoàn toàn quên mất trong viện vẫn còn ba vị tiền bối, để họ đợi ở ngoài hơn nửa ngày. Những gì nàng và Nhan Chiêu nói trong phòng, e rằng ba vị tiền bối ấy đều đã nghe rõ ràng.
Nhậm Thanh Duyệt khẽ vỗ trán, vẻ mặt ảo não không thôi.
Nàng liếc nhìn Nhan Chiêu: "Ngươi cứ ở lại đây, ta ra rồi sẽ trở lại."
Nhan Chiêu tâm tình u buồn, giờ khắc này, một nhà ba người hiếm hoi mới có thể đoàn tụ, nàng chỉ muốn ở bên hai vị mẫu thân thêm một lát.
Nhậm Thanh Duyệt nói xong, đi đến cửa, kéo cửa bước ra ngoài.
"Thanh Duyệt hướng các tiền bối tạ lỗi." Nàng vội vàng cúi người hành lễ, "Vãn bối sẽ dẫn các tiền bối đến phòng nghỉ tạm."
Tô Tử Quân xua tay: "Không cần vội, không phải vì việc này mà gọi ngươi ra."
Nhậm Thanh Duyệt nghe vậy, hơi ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ ý hỏi: "Vậy là vì chuyện gì?"
Tô Tử Quân đi thẳng vào vấn đề: "Chúng ta vừa rồi đã bàn bạc, trước mắt việc trọng yếu nhất là tìm đủ những mảnh hồn thức còn sót của Nguyên Thanh, nghĩ cách đánh thức nàng."
Nhậm Thanh Duyệt nghe xong, nhíu mày khó xử: "Việc này e còn khó hơn lên trời."
Nam Cung Âm hao tốn ba trăm năm, mới chỉ lấy lại được một sợi thần hồn của Nhan Nguyên Thanh. Tuy Nhan Chiêu khí vận phi phàm, trong thời gian ngắn có thể giúp Nhan Nguyên Thanh khôi phục phần lớn hồn phách, nhưng điều đó không có nghĩa những mảnh hồn còn lại sẽ dễ dàng tìm được.
Tô Tử Quân trấn định nói: "Không cần nản chí, theo ta suy đoán, trong đó có một mảnh rơi vào tay Ứng Tiêu."
Nhậm Thanh Duyệt kinh ngạc: "Ứng Tiêu?"
"Không sai," Tô Tử Quân đáp, "khi trước Chiêu nhi đoạt khôi thủ trong đại hội đệ tử tiên môn, Thanh Sương kiếm mà nàng nhận được từ tay Ứng Tiêu tuy có kiếm linh, nhưng không mang theo hồn phách của Nguyên Thanh. Chắc chắn là Ứng Tiêu đã động tay chân trước khi trao kiếm cho nàng."
Nghe xong, khí cơ quanh người Nhậm Thanh Duyệt lập tức dao động, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ: "Thật nực cười!"
Khi dễ một tiểu bối, lấy Nhan Chiêu làm mồi nhử đã là hèn hạ, lại còn dám đánh cắp tàn hồn của Nhan Nguyên Thanh!
Nàng từng thấy nhiều kẻ tiểu nhân, nhưng chưa từng gặp ai đê tiện, vô sỉ đến mức này.
Không trách người Tiên giới khinh thường tu sĩ Nhân giới, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, thử xem bộ dạng của thế đạo giờ ra sao.
Thực lực bản thân không đủ, chẳng lo tu luyện cho tinh tấn, ngày ngày chỉ biết tranh đoạt nội bộ.
Địch nhân đánh đến cửa nhà, không biết phản kích, lại tự tay nghiền nát xương cốt của chính mình.
Đó vốn là tác phong nhất quán của những kẻ nhân giới tu sĩ dưới trướng Tiên Minh.
Sự tồn tại của Tiên Minh, sớm đã trở thành khối u ác tính lớn nhất trong Tu Tiên giới.
Bọn họ chính là một mảnh thịt thối đến tận xương, đau đến tận tủy, nếu không diệt trừ tận gốc, nỗi đau ấy vĩnh viễn không dứt.
Trong phòng, Nhan Chiêu lặng lẽ đứng sau cánh cửa.
Nàng cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng, khẽ siết chặt tay.
"Tiên Minh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro