Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 261: Dụng tâm kín đáo

Tất Lam mang theo Tiểu Kim leo lên Hoàng Âm phong.

Nàng chưa từng đến Hoàng Âm phong, cũng không biết Đông Phương Từ Tâm ở nơi nào.

Hơn nữa đệ tử Phất Vân tông người đi kẻ tán, Hoàng Âm phong lúc này cũng chẳng còn lại mấy ai.

Giờ đêm đã khuya, tĩnh lặng vô cùng, suốt dọc đường đi, nàng không gặp lấy một bóng người.

Tất Lam định bói một quẻ, lại phát hiện thuật toán bị ảnh hưởng bởi tông môn đại trận, không còn linh nghiệm.

Không còn cách nào khác, nàng chỉ đành tiếp tục leo lên núi.

Khi sắp đến đỉnh, bỗng nhiên một luồng khí tức xuất hiện, đồng thời một bóng người hiện ra giữa sơn đạo, chặn lại đường đi của Tất Lam.

Người đến có khuôn mặt quen thuộc, chính là kẻ Tất Lam từng gặp qua trong đại hội tiên môn đệ tử lần trước.

Tả Tuân đứng thẳng giữa đường, thần sắc lạnh lùng, gương mặt nghiêm nghị vô tư: "Nơi này là Hoàng Âm phong, ngươi tới làm gì?"

"Tới tìm Nhan Chiêu." Tất Lam đem ý định của mình nói thật, đồng thời nâng tay lên, đưa Tiểu Kim cho Tả Tuân xem, "Linh sủng của nàng dừng lại ở chủ phong, ta mang đến trả."

Tả Tuân quét mắt nhìn vật trong tay Tất Lam, một sinh vật nhỏ bằng bàn tay, toàn thân kim sắc, dáng như con dơi, ba cái đầu nhỏ đều mọc sừng, hình dạng khác nhau, rõ ràng là viễn cổ long.

Giờ trong Phất Vân tông không ai là không biết Nhan Chiêu có một con linh sủng viễn cổ long toàn thân kim sắc.

Vật ấy hiếm có vô song, Tất Lam chẳng có lý do gì để nói dối.

Tả Tuân gật đầu, nói: "Nhan Chiêu cùng Nhậm sư tỷ đã chuyển đến Thiên Châu phong."

"Thiên Châu phong?" Tất Lam kinh ngạc.

Nhưng Thiên Châu phong rộng lớn như vậy, biết tìm Nhan Chiêu và Nhậm Thanh Duyệt ở nơi nào?

Huống chi nếu Nhan Chiêu ở cùng đại sư tỷ, nàng cũng chẳng tiện đến quấy rầy.

Tất Lam nghĩ một chút, rồi nói: "Nếu vậy, thỉnh Tả sư tỷ thay ta chuyển giao Tiểu Kim."

Nói rồi, liền đưa Tiểu Kim cho Tả Tuân.

Tả Tuân nhận lấy, đáp ứng sẽ làm tốt việc này.

Tất Lam hướng Tả Tuân cảm tạ, sau đó xoay người định xuống núi.

Nàng men theo sườn núi chưa đi được bao xa, vừa rẽ qua một khúc cong nhỏ, phía sau bỗng vang lên một tiếng gọi ôn hòa: "Dừng bước."

Tất Lam khựng lại, quay đầu.

Giữa con đường nhỏ phía sau, một bóng người hiện ra.

Ánh trăng rơi xuống, trên đỉnh đầu người ấy tựa như tụ thành một tầng sương bạc, khí chất đoan nhã ôn nhuận, trong vẻ cao quý thanh khiết lại ẩn chứa uy nghi của bậc thượng vị, khiến Tất Lam tâm thần chấn động.

Nàng vội xoay người, chắp tay cúi mình: "Vãn bối bái kiến Tô cung chủ."

Không ngờ giữa đêm yên tĩnh, trên con đường nhỏ vắng người nơi sơn gian, lại có thể gặp Tô Tử Quân, Tất Lam không khỏi hoảng sợ.

Tô Tử Quân thì lại đã quen với việc này.

Bình thường những tiểu đệ tử khi gặp nàng, ít nhiều đều sẽ có chút khẩn trương.

Nàng không nói lời thừa, đi thẳng vào vấn đề hỏi Tất Lam: "Hiện tại ngươi tính đi đâu?"

Tất Lam nghe vậy, hơi sững người.

Tô Tử Quân chính là cung chủ Vạn Bảo cung, địa vị sánh ngang Dược Thần Tử.

Dược Thần Tử tính tình hiền hòa, dễ gần với mọi người, hơn nữa có quan hệ sâu xa với Hiên Viên thị, nên Tất Lam từng có chút giao tiếp.

Dù vậy, về lễ nghi nàng vẫn luôn cẩn trọng, không dám vô lễ.

Tô Tử Quân rõ ràng khác hẳn Dược Thần Tử, không phải loại người ôn hòa bình dân ấy, Tất Lam cũng không ngờ Tô Tử Quân lại chủ động hỏi đến hành trình của mình.

Trong lòng nàng thấp thỏm, lại thêm mờ mịt.

Nhưng không dám chậm trễ, Tô Tử Quân vừa hỏi xong, nàng liền thật thà đáp: "Muốn đến y quán xem thử, còn có việc gì ta có thể giúp."

"Ta hỏi ngươi, về sau, có tính toán gì không?"

Tô Tử Quân nói chuyện xưa nay thẳng thắn, đã quyết định điều gì thì không quanh co.

Tất Lam lại ngẩn ra.

Lần này nàng tự hỏi hơi lâu, nhưng trong lòng vốn chẳng có đáp án, nội tâm mịt mờ, chỉ có thể lắc đầu: "Không biết, có lẽ sẽ xuống nhân gian đi một chuyến, xem thử thế sự."

Tô Tử Quân nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, lặng lẽ quan sát.

Dù giữa màn đêm, chỉ có chút ánh trăng rơi xuống, ánh mắt Tất Lam vẫn trong suốt, sáng sạch.

Sự trong suốt ấy khác hẳn với hồn nhiên của Nhan Chiêu, mà là sau khi trải qua khổ nạn, nhìn thấu sinh tử, vui buồn hợp tan, vẫn giữ được niềm tin vào bản thiện của nhân tính, đó là ánh mắt của một kẻ nhập đạo chân chính.

Khi trước, Tô Tử Quân chỉ định thu Tất Lam làm nội môn đệ tử tầm thường của Vạn Bảo cung, nhưng giờ phút này, trong lòng nàng thật sự dâng lên ý muốn thu đồ đệ.

Có điều, người này không thể thu trực tiếp, sợ một hành động lơ đễnh lại làm hỏng đạo tâm của Tất Lam.

Bởi vậy Tô Tử Quân hơi cân nhắc, dịu giọng nói: "Cũng tốt, ngươi cứ đi trong chốn giang hồ rèn luyện, nếu mệt mỏi, muốn tĩnh tâm tu hành, có thể đến Vạn Bảo cung."

Nguyên là như vậy.

Tất Lam hiểu, Tô Tử Quân biết nàng như cánh lục bình trôi nổi không chốn nương thân, nên mới ngỏ ý thu lưu, trong lòng không khỏi cảm kích.

Chỉ là......

Tất Lam trên mặt hiện nét do dự.

Tô Tử Quân nhạy bén bắt được tia sầu lo thoáng qua trong mắt nàng, lập tức hỏi: "Ngươi có điều gì băn khoăn?"

Tất Lam theo bản năng muốn lắc đầu nói không có, nhưng khi đối diện ánh mắt uy nghiêm của Tô Tử Quân, tim nàng khẽ run, hiểu rằng mọi ý nghĩ đều không thể giấu được trước mặt tiền bối.

Vì thế nàng không giấu giếm nữa, thẳng thắn nói ra nỗi lo trong lòng.

Hiên Viên thị, Phất Vân tông liên tiếp diệt vong, có lẽ mệnh chính là Thiên Sát Cô Tinh, nơi đi qua không còn một ngọn cỏ.

Lo lắng chính mình cũng sẽ mang đến bất hạnh cho Vạn Bảo cung.

Tô Tử Quân nghe nói xong, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Người tu hành, biết mệnh mà không tin mệnh, nếu không thì tu hành làm gì?"

Tất Lam toàn thân run lên, trong lòng như được khai ngộ.

Tựa như kẻ bị giam dưới đáy giếng, miệng giếng bị phong kín bởi phiến đá nặng, nay bị Tô Tử Quân một búa phá vỡ.

Việc đã đến nước này, không cần nói nhiều.

Chắp tay, hướng Tô Tử Quân cúi người hành đại lễ: "Đa tạ tiền bối."

Tô Tử Quân gật đầu, hơi nâng cằm: "Đi đi."

Tất Lam vẫn cung cung kính kính duy trì tư thế hành lễ.

Một trận gió nhẹ thổi qua, uy áp nhàn nhạt bao phủ quanh thân cũng tan biến.

Ngẩng đầu lên, phát hiện trên sơn đạo đã không còn bóng người.

Thở ra một hơi, trong lòng dâng lên dòng nước ấm đã lâu không có, Tô Tử Quân là người thứ hai sau Hiên Viên Mộ chủ động hướng phóng ra thiện ý.

Cổ họng nghẹn lại, nước mắt nóng bỏng bất giác trào ra.

Rõ ràng trong lòng không khổ sở, nhưng nước mắt lại không ngăn được, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nâng tay áo lau đi khóe mắt, đợi tâm tình bình ổn, quay đầu hướng sơn hạ mà đi.

Chân trời khi ấy nổi lên một dải sáng xám trắng, theo bước chân đi xa, bóng dáng mang theo khí trầm trầm của tang mộ lại dần tỏa ra ánh sáng tân sinh.

Một chỗ tầm nhìn trống trải trên cao, hai bóng người sóng vai mà đứng, Dược Thần Tử nhìn theo bóng dáng nơi xa, nặng nề thở dài, giọng mang oán trách chất vấn Tô Tử Quân: "Ngươi không phải đã đáp ứng thu nó làm đệ tử sao, vì sao lại không nói rõ?"

"Ta khi nào đáp ứng rồi?" Tô Tử Quân liếc Dược Thần Tử, "Hơn nữa, là nó tự nói muốn đi nhân gian rèn luyện, đâu phải ta bảo đi."

Dược Thần Tử tức giận đến phồng râu trừng mắt: "Tốt như vậy một mầm non, ngươi nỡ để nó cứ thế mà đi?"

Tô Tử Quân nhún vai, bộ dáng thờ ơ: "Đi thì đi, ta lại không thiếu đệ tử."

Dược Thần Tử nghiến răng, hận không thể đập cho Tô Tử Quân một cái, chỉ cảm thấy đối phương không biết nhìn người.

Tô Tử Quân liếc nhìn, cười hỏi: "Lão gia hỏa, ngươi đã để tâm như vậy, sao không tự thu làm đồ đệ?"

"Lão phu đã có một đệ tử." Dược Thần Tử xua tay, "Thu nhiều cũng không có thời gian dạy, có thể dạy tốt một người là đủ."

Hơn nữa, Dược Thần tông cùng Hiên Viên thị vốn có giao tình sâu xa, Tất Lam nếu thường xuyên gặp hắn, e khó mà thoát khỏi bóng ma quá khứ.

Nghĩ vậy, Dược Thần Tử cũng hiểu, Tất Lam chắc chắn không muốn bái hắn làm thầy.

Tuy có chút tiếc nuối, nhưng việc đã đến nước này, chỉ bằng một câu nói của Tô Tử Quân vừa rồi, đối với Tất Lam mà nói, cũng coi như là một tia tín tức.

Tô Tử Quân thu hồi ánh mắt, trong lòng đã tính toán, ngày sau tái kiến, nên chuẩn bị cho tiểu đồ đệ tương lai một phần lễ gặp mặt như thế nào mới tốt.

Gió nhẹ phất qua, trên đỉnh núi, hai bóng người như gió như khói, lặng lẽ tiêu tán.

Thiên Châu Phong.

Nhan Chiêu vô tâm nhìn Nhậm Thanh Duyệt, chờ mãi vẫn không thấy đáp lại.

Mi cong khẽ chớp, nhẹ gọi: "Sư tỷ?"

Nhậm Thanh Duyệt hoàn hồn, liếc nhìn quyển sách nhỏ trên bàn trang điểm trong tay Nhan Chiêu.

Nội dung trong sách nàng đã chẳng nhớ rõ, ban đầu chỉ muốn dùng để nhắc nhở Nhan Chiêu cảnh giác phòng người, không ngờ lại tự đá trúng chân mình.

Nhưng không sao, vẫn còn hậu thủ.

Nhậm Thanh Duyệt bình tĩnh nói: "Quyển sách này nói về nam đệ tử, đặt trên người ta thì không thích hợp."

"Nga." Nhan Chiêu không nghĩ nhiều, thuận miệng chấp nhận cách nói đó, thoáng sau lại nghiêng đầu hỏi: "Vậy chỉ có nam đệ tử mới lừa người, nữ đệ tử sẽ không sao?"

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Sắc mặt không đổi, nhưng nơi thái dương đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.

"Khụ." Nhậm Thanh Duyệt khẽ ho, "Nữ đệ tử cũng có kẻ lừa người, nhưng không quỷ kế đa đoan như nam nhân. Dù thế nào đi nữa, ta sẽ không lừa ngươi."

Nhan Chiêu mở cuốn sách trên bàn ra: "Sư tỷ nói câu này, hình như trong sách cũng có ghi."

Bởi vì vừa đọc qua nên ấn tượng còn sâu, liền chỉ luôn cho Nhậm Thanh Duyệt xem.

Không ngừng nhấn mạnh bản thân đặc biệt, bảo đảm rằng sẽ không lừa ngươi, loại người này, thường là không thể tin.

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Gân xanh nơi thái dương giật giật, suýt nữa không nhịn được.

Ai ngờ Nhan Nguyên Thanh, người không đáng tin như thế lại viết thư nghiêm cẩn đến vậy, cảm giác thế nào cũng bị Nhan Chiêu từ trong sách lôi ra phản bác được.

Nhậm Thanh Duyệt dứt khoát thẹn quá hóa giận: "Bảo ngươi đọc sách là để phòng người khác, ngươi phòng ta làm gì?"

Nhan Chiêu rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng là sư tỷ dạy ta phải học để dùng."

Thật là càng ngày càng phản nghịch, mà đúng lúc này đầu óc lại linh hoạt khác thường, khiến Nhậm Thanh Duyệt tức đến nghiến răng.

"Thư là chết, người là sống, ngươi phải tự biết phân biệt." Nàng dùng ngón tay chọc chọc trán Nhan Chiêu, "Ta đối với ngươi tốt ra sao, chính ngươi chẳng rõ sao? Hay là ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi?"

Trán bị chọc đến kêu "đốc đốc", giữa trán Nhan Chiêu hiện một dấu đỏ nhỏ.

Cảm nhận được không khí thay đổi, sư tỷ lại vì mình ngu dốt mà nổi giận, Nhan Chiêu vội nói: "Đương nhiên sẽ không."

Nhậm Thanh Duyệt lúc này sắc mặt mới dịu xuống, liếc cho một ánh mắt "biết điều lắm".

Không truy cứu thêm, chỉ nói: "Ngươi biết vậy là được."

Nhan Chiêu nhìn vào mắt Nhậm Thanh Duyệt, trầm ngâm chốc lát, bỗng cất giọng: "Tuy sư tỷ sẽ không lừa ta, nhưng ta lại có dụng tâm kín đáo với sư tỷ."

("Nhưng ta lại có dụng tâm kín đáo với sư tỷ": có thể hiểu là "Nhưng ta lại có lòng riêng với sư tỷ.")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro