Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 253: Cái đuôi... sờ êm tay

Nhan Chiêu bị sự chân thành tha thiết của Nhậm Thanh Duyệt lơ đãng nói ra, làm cho xúc động.

Nàng bỗng nhận ra, ngoài sự ỷ lại và quyến luyến, giữa người với người còn tồn tại những sợi dây liên hệ phức tạp hơn nhiều.

Giống như giờ phút này, cảm xúc của Nhậm Thanh Duyệt truyền qua ngôn ngữ và thần thái, khiến nàng rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc mà sư tỷ dành cho mình.

Sư tỷ vì nàng mà rơi lệ, thứ ôn nhu ấy khiến tâm thần nàng chấn động. Trong thoáng chốc, đầu óc trống rỗng, không biết nên đáp lại ra sao.

Nếu chỉ nói một chữ "Được", dường như quá qua loa, không đủ thành kính.

Nhưng nếu im lặng chẳng nói gì, liệu có khiến sư tỷ hiểu lầm rằng nàng không nghe lời hay chăng?

Chưa từng có lần nào, Nhan Chiêu lại vì một câu nói mà do dự lâu đến vậy.

Trong lồng ngực, có thứ gì đó đập liên hồi, như nhịp trống thúc giục, khiến nàng muốn mở miệng.

Nhưng chưa kịp nói, bỗng một trận cuồng phong gào thét ập tới.

Nhậm Thanh Duyệt lập tức hoàn hồn, vung tay áo tản đi bụi mù, còn Nhan Chiêu cũng nhanh chóng cảnh giác, quay đầu nhìn ra phía sau.

Một lớn một nhỏ, hai con viễn cổ cự long đang giao chiến kịch liệt.

Tiểu Kim cố sức chống đỡ. Dù trên thân thương tích chồng chất, nhưng thân hình vẫn hiên ngang, từng bước kiên định, tuyệt không để con cự long màu xám vượt qua mà tổn hại đến Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu cùng Nhậm Thanh Duyệt đứng bên quan sát hồi lâu.

Thấy Tiểu Kim bị đè ép đánh đến thê thảm, chỉ gầm rống mà không hoàn thủ, thần sắc Nhan Chiêu trở nên ngưng trọng, hàng mi cũng khẽ nhíu lại.

Trong trận chiến này, phần lớn thời gian Tiểu Kim chỉ phòng ngự và né tránh, tiếng gào của nó mang theo nỗi bi thương, chẳng giống tiếng thét của kẻ giận dữ mà như đang khuyên can.

Dù thương thế chưa lành, hơn nữa hình thể thua kém, nhưng con tam đầu long màu xám kia của đối phương vốn bị Tiên Minh nô dịch đã lâu, chịu điện giật cùng tra tấn xuyên cốt, lân giáp xỉn màu, khắp người đầy vết thương.

Theo lý, hai con viễn cổ long này lẽ ra sức lực tương đương.

Song thế cục trước mắt lại nghiêng hẳn về một bên. Tiểu Kim chỉ thủ mà không công, dù bị thương cũng chẳng phản kích, từng tiếng rống vang nghe như phẫn nộ, song ẩn chứa điều gì đó khác.

"—Nó đang khuyên bảo." Nhậm Thanh Duyệt khẽ nói, "Tiểu Kim muốn con viễn cổ long kia dừng tay."

Giữa Nhan Chiêu và Tiểu Kim tồn tại khế ước chủ tớ, đồng thời, tâm hồn Nhan Chiêu và Nhậm Thanh Duyệt cũng thông qua khế ước mới ký mà tương liên.

Từ khế ước này sang khế ước kia, cảm xúc có thể truyền đi, tuy bị suy yếu dần, nhưng vẫn đủ để Nhậm Thanh Duyệt loáng thoáng cảm nhận được sự cấp bách trong lòng Tiểu Kim.

Nhan Chiêu đương nhiên cũng cảm thấy được cảm xúc ấy, song nàng không thể diễn giải rõ ràng như Nhậm Thanh Duyệt.

"Thì ra là thế." Nhan Chiêu khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên, dường như hiểu ra điều gì.

Nhưng con tam đầu long đối diện đã bị Tiên Minh thao túng ý thức, toàn thân chìm trong điên loạn, chẳng còn chút lý trí. Dù Tiểu Kim có gào thét khuyên can thế nào, cũng vô ích.

Nhớ lại cảnh tượng trên Gương Sáng Đài trước đó, lòng Nhan Chiêu chợt dâng lên một tia bi thương mơ hồ.

Hai mắt con long màu xám đỏ rực, càng bị cản trở lại càng điên cuồng.

Bất ngờ, đầu giữa trong ba cái đầu há rộng miệng, cắn mạnh vào cổ bên phải Tiểu Kim. Da thịt nứt toác, máu tươi bắn tung, tiếng rống thảm vang dội trời cao.

Nam Cung Âm cầm trong tay Huyết Ảnh Thương xoay người định lao tới tương trợ, song bước chưa kịp dời, trong ngực đã dâng lên cơn đau quặn, cổ họng tanh ngọt, không kìm nổi phun ra một ngụm máu.

Uyên Hải Chân Nhân, Tô Tử Quân cùng Dược Thần Tử ba người thì đang liều mình che chở cho đám tu sĩ vô tội bị vạ lây. Theo thời gian, pháp trận của Tô Tử Quân dần suy yếu, dư chấn từ cuộc chiến giữa hai cự long đã đủ giết người, bọn họ khó lòng thoát thân.

Đông Phương Từ Tâm còn đang trị thương cho Tả Tuân, căn bản không thể phân tâm.

Nhậm Thanh Duyệt siết chặt Tru Ma Kiếm, định xuất thủ chém giết con viễn cổ long kia.

Nhưng Nhan Chiêu giơ tay ngăn lại.

Nhậm Thanh Duyệt cau mày: "Nếu tiếp tục như vậy, Tiểu Kim sẽ chết!"

Con long này đã sớm bị Tiên Minh nô dịch, hóa thành ác thú giết hại vô số sinh linh. Đối với nó, cái chết không phải thống khổ, mà là giải thoát.

Nhan Chiêu không nói gì, chỉ dùng hành động để tỏ rõ quyết tâm.

Nàng khẽ dậm mũi chân, thân hình nhẹ tựa yến bay lên không, rồi đáp xuống trên lưng Tiểu Kim.

Con long màu xám thấy nàng, ánh mắt lập tức bừng đỏ rực.

Nó buông Tiểu Kim ra, ba cái đầu đồng thời há rộng, hàm răng tua tủa sáng loáng.

Thân hình nhỏ bé của Nhan Chiêu giữa hai con long khổng lồ chẳng khác hạt cát giữa núi cao. Chỉ một hơi thở của chúng thôi, cũng đủ khiến nàng hồn phi phách tán.

Song nàng vẫn đứng thẳng, bất động như núi, ánh mắt không hề dao động.

Y phục đẫm máu của nàng tung bay trong cuồng phong, tiếng vải phần phật, khiến cả thân ảnh toát ra một luồng khí thế cứng cỏi, ngạo nhiên, dường như không sợ trời, chẳng sợ đất.

Nam Cung Âm nhìn thấy, tâm thần thoáng chấn động.

Giờ khắc ấy, từ trên người Nhan Chiêu, nàng cảm nhận được một khí tức quen thuộc, khí tức của người từng đứng ở đỉnh cao thiên hạ.

Nhậm ngươi thiên quân vạn mã tới, ta lấy nhất kiếm phá sơn quan.

Nam Cung Âm hốc mắt đã ươn ướt, môi khẽ giật, cầm lòng không đặng nhẹ gọi một tiếng: "Nguyên Thanh."

Hài tử của chúng ta, lớn lên thật tốt.

Dù cho mẹ con thất lạc ba trăm năm, Nhan Chiêu phải một mình trưởng thành, nhưng Nhan Chiêu không bị Phất Vân tông hủy diệt, ngược lại càng rèn được ý chí kiên cường hơn người.

Tân hỏa truyền tiếp, cháy dài không dứt.

Long tức che trời lấp đất, như mưa dày đặc trút xuống, Nhan Chiêu lại vọt người nhảy lên, chân đạp phi kiếm, thân hình trong khoảnh khắc đã bay tới trên không cự long, hai tay bấm chú, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi.

Nàng lấy bàn tay dính máu ép lên đầu cự long, đan điền sáng rực, Thần Nguyên Quả kim quang đại phóng.

Cự long giãy giụa, hai sườn đầu đồng thời chuyển hướng, đôi mắt đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Chiêu.

Tiểu Kim vỗ cánh, thân hình như mãnh ngưu phẫn nộ đâm thẳng tới, ép hai đầu long tách ra, chẳng để chúng đến gần Nhan Chiêu.

Giữa không trung không xa, Nhậm Thanh Duyệt tay cầm Tru Ma Kiếm, toàn tâm chú mục giữa chiến cuộc, chỉ cần Nhan Chiêu gặp nạn, tất sẽ lập tức ra tay.

Nhan Chiêu một tay áp lên đầu cự long, đáy mắt kim quang lưu chuyển, hé môi phun ra một chuỗi âm phù cổ quái.

Đó không thuộc về ngôn ngữ tam giới.

Âm thanh truyền vào tai cự long, tụ lại thành ý niệm rõ ràng: "Nằm xuống, thần phục."

Ý thức nó bị rút ra khỏi thân thể, huyết nhục chi thân chẳng thể khống chế, khổng lồ thân hình có thể khuynh sơn đảo hải, lại chẳng địch nổi một câu ngôn linh.

Ầm vang một tiếng, viễn cổ cự long ngã rạp xuống đất, mà trong mắt người xem, dường như bị Nhan Chiêu lấy một chưởng ấn xuống mặt đất.

Ngoài cấm trận, nơi vạn trượng trời cao, Ứng Tiêu biến sắc, khiếp sợ không thôi.

Nhan Chiêu hồn thức thông qua huyết ấn nối liền cùng thần hồn cự long, Thần Nguyên Quả uy áp cuồn cuộn, long hồn tan rã từng mảnh.

Không bao lâu, nàng tìm được trong thân thể viễn cổ cự long dấu vết do Tiên Minh lưu lại.

Đó không phải khế ước, chỉ là dấu khắc cưỡng ép trói buộc, khiến linh thể bị quản chế mà sinh oán hận điên cuồng, lại bị lợi dụng đến tận cùng.

Nhan Chiêu vốn là sinh linh do Thần Nguyên Quả hóa sinh, trời sinh đã khống chế quy tắc chi lực.

Tâm niệm vừa động, dấu vết trong thân thể cự long lập tức bị phá tan.

Cự long gầm dài, giãy giụa yếu dần, huyết sắc trong mắt chậm rãi tan đi.

Khi ý thức khôi phục, nhìn về phía Nhan Chiêu, đã chẳng còn nửa phần hung tàn.

Tiểu Kim hoan hô một tiếng, lao đến, khẩn thiết dùng huyết mạch truyền thừa chi ngôn cùng nó đối thoại.

Viễn cổ cự long quỳ rạp bất động, ba đầu sáu mắt vẫn mở trừng, hơi thở dần mỏng manh.

Tiểu Kim ríu rít nói một hồi, bỗng cảm thấy khác thường, lập tức im bặt.

Nhan Chiêu tay vẫn đặt trên đầu cự long, thần sắc ảm đạm.

Ngay khi tiếp xúc với cự long, nàng đã biết, con long này bị giam cầm mấy chục vạn năm, sớm đã dầu cạn đèn tắt, trận chiến này dù thắng hay bại, cũng không thể sống sót.

Tiểu Kim trầm mặc bi ai.

Viễn cổ cự long dùng cặp đồng tử kim sắc trong trẻo nhìn Nhan Chiêu, long khẩu mở ra, dùng thứ ngôn ngữ cổ xưa khó hiểu nói điều gì đó.

Lời dứt, kim quang trong miệng lóe lên.

Một viên nội đan ám kim sắc từ thân thể nó bay ra, trong nháy mắt chui vào ngực Nhan Chiêu.

Nàng kinh ngạc cúi đầu, cảm nhận luồng nhiệt lưu mênh mông chảy theo kinh mạch, cuối cùng tụ tại đan điền.

Cự long nội đan nuôi dưỡng Thần Nguyên Quả, đồng thời truyền thừa ký ức cùng huyết mạch, đem mấy chục vạn năm thống khổ và phó thác gửi lại cho Nhan Chiêu.

Khí tức toàn thân nàng dao động kịch liệt, thần hồn lực lượng tăng vọt.

Viễn cổ cự long khép mắt lại.

Tiểu Kim gào khóc bi thương, bò lên thân thể nó.

Thân thể từng trải phong sương, sau khi mất sinh cơ, tan biến như ảo ảnh trong gió.

Cấm trận bốn phía sụp đổ, nơi vạn trượng trời cao, thân ảnh Ứng Tiêu cùng đám người chẳng biết biến mất từ khi nào.

Trường cảnh tĩnh lặng.

Nhan Chiêu cũng cảm nhận nỗi bất đắc dĩ ấy, chỉ có thể trầm mặc.

Lúc này, nàng chợt nghe một tiếng linh ngân vang lên.

Âm thanh thanh thúy này, nàng chẳng phải lần đầu nghe, hoặc có thể nói, đã sớm quen thuộc.

Chiến hỏa tàn dần, khói bụi tiêu tan, đến lúc này Nhan Chiêu mới hậu tri hậu giác, phát hiện điểm khác thường.

Nàng quay đầu, thấy một bóng áo xanh chậm rãi đi tới.

Theo tầm mắt hạ xuống, Nhan Chiêu nhìn thấy nơi phát ra tiếng chuông.

Hai chiếc lục lạc nhỏ treo nơi cổ chân Nhậm Thanh Duyệt.

Nàng đi chân trần, mỗi bước, hai lục lạc chạm nhau phát ra tiếng ngân nhẹ nhàng.

Nhan Chiêu khẽ sững sờ.

Chuỗi lục lạc ấy, chẳng phải chính tay nàng từng đeo lên chân tiểu hồ ly sao?

Vậy mà lúc này, lại xuất hiện nơi cổ chân đại sư tỷ.

Nhan Chiêu suy nghĩ mơ hồ, nhớ tới không lâu trước đây, khi cùng Tất Lam nói ra câu "Ta thích đại sư tỷ", trong lòng bỗng chốc hoảng loạn vô thố.

Dù từng mơ ước tiểu hồ ly có thể hóa thành người, nhưng khi "mộng đẹp" thành thật, nàng vẫn cảm thấy hư ảo, chẳng thể tin nổi.

Nhậm Thanh Duyệt đi đến gần, thấy trên mặt Nhan Chiêu lại có vết thương mới, khẽ nhíu mày.

Nhan Chiêu không dám đối diện, lúng túng mở lời: "Cái kia... sư tỷ, tiểu hồ ly của ta đâu?"

Nhậm Thanh Duyệt trừng nàng một cái.

Việc đến nước này, còn hỏi được gì nữa, chẳng lẽ muốn nàng tự miệng thừa nhận sao?

Nàng giơ tay nhẹ chạm lên mặt Nhan Chiêu, thi triển một đạo Thanh Trần chú, gột đi vết máu cùng bụi bẩn.

Có lẽ vì sự thật đã bày ra trước mắt, ý thức được khẩn trương cũng chẳng còn tác dụng, Nhậm Thanh Duyệt ngược lại bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Ta chẳng hơn con hồ ly kia sao?"

"Kia... không giống nhau." Nhan Chiêu tránh ánh mắt.

Một con hồ ly nhỏ bỗng biến thành đại sư tỷ, quả thật quá mức kích thích, cần thời gian để thích ứng.

Nhậm Thanh Duyệt xụ mặt, nắm cằm Nhan Chiêu xoay lại, không cho né tránh, giọng lạnh: "Ngươi nói xem, có gì không giống?"

"......"

Nhan Chiêu đầu óc trống rỗng, nghĩ mãi chẳng ra.

Bị ánh mắt Nhậm Thanh Duyệt nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống.

Một lúc sau, linh quang lóe lên, nàng khẽ nói: "Đuôi cáo... sờ êm tay."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro