Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 234: Quái vật mang da Hiên Viên Tranh

Nhan Chiêu bắt lấy Thanh Sương kiếm nhìn lại xem, kiếm này thật sự dễ dùng.

Bình thường dưới tình huống, mặc dù nàng âm thầm đánh lén mà lấy được thành công, cũng rất khó có thể gây nên cho Hiên Viên Khải thương tổn lớn đến vậy. Trận chiến này có thể thắng, chín phần là nhờ công lao của Thanh Sương kiếm.

Nhưng kiếm sẽ không kể công, tóm lại kết quả là nàng đã đánh bại Hiên Viên Khải, Nhan Chiêu dào dạt đắc ý.

Hiên Viên Khải lâm vào hôn mê, Nhan Chiêu quay đầu nhìn quanh, bắt đầu cân nhắc nên rời khỏi nơi này thế nào.

Bỗng nhiên, dưới mặt đất vang lên tiếng ầm ầm ầm. Nhan Chiêu theo tiếng nhìn lại, liền thấy mặt đất lát đá phẳng phiu kia đột nhiên xuất hiện mấy khe nứt.

Ngay sau đó, khe nứt nhanh chóng mở rộng, sụp xuống thành một hố sâu. Chín chiếc đuôi hồ ly phá đất mà ra, mặt đất trong khoảnh khắc sụp đổ một mảng lớn.

Một bóng trắng đạp lên đá vụn rơi xuống, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Nhan Chiêu ánh mắt sáng lên, gọi nó: "Tuyết Cầu!"

Cửu Vĩ Hồ thấy Nhan Chiêu bình an, liền thở phào một hơi, đồng thời quay đầu nhìn khắp bốn phía, cảnh giác đề phòng kẻ ám toán.

Không chừng kẻ thao túng trong tối chính là muốn dùng Nhan Chiêu làm mồi, dụ nó buông lỏng cảnh giác.

Thế nhưng, sau khi quét nhìn một vòng, nó không phát hiện nguy cơ nào, ngược lại chỉ thấy phía sau Nhan Chiêu, cách không xa là một vũng máu lớn, trong vũng máu có người đang nằm.

Cửu Vĩ Hồ kinh hãi, đuôi dài vung lên, quấn lấy Nhan Chiêu kéo về bên cạnh mình, bày ra tư thế phòng thủ.

Người trong vũng máu kia vẫn bất động, Cửu Vĩ Hồ trong lòng sinh nghi.

Nó khẽ cúi người nhìn kỹ, liền kinh ngạc: Hiên Viên Khải!

Kẻ này sao lại ngã ở đây, hơn nữa tay chân đều đứt đoạn, hôn mê bất tỉnh, là ai đã khiến hắn ra nông nỗi này?

Trong trận vốn không có người khác, chẳng lẽ...

Nhan Chiêu cảm nhận được trong lòng Cửu Vĩ Hồ dấy lên nghi hoặc, liền mở miệng nói: "Hắn muốn cướp Thanh Sương kiếm, sau đó bị kiếm đánh thành như vậy."

Cửu Vĩ Hồ: "?"

Nhan Chiêu mở to mắt nói dối: "Là kiếm tự mình động thủ."

Nàng đã quyết định, khi gặp Hiên Viên Mộ cũng sẽ nói như vậy, dù sao cũng là phòng ngừa chu đáo, không thể để chuyện nàng ra tay đánh người thành tàn truyền đến tai sư tỷ.

Nói lời này xong, Nhan Chiêu lặng lẽ nhéo một phen bên hông đan lô đã thu hồi.

Tiểu Hắc Tiểu Kim đều sẽ không nói chuyện, không sao cả.

Cửu Vĩ Hồ ngẩng đầu nhìn Nhan Chiêu.

Trên người Nhan Chiêu cũng đầy máu tươi, bả vai áo còn rách một lỗ, hiển nhiên là đã bị thương.

Nó lại nghiêng đầu liếc nhìn Hiên Viên Khải, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Hiên Viên thị gia chủ thì đã sao, dám mơ ước di vật của sư tôn, còn đả thương Nhan Chiêu, chết cũng đáng.

Cửu Vĩ Hồ mang theo Nhan Chiêu quay đầu rời đi, tùy tiện chọn một hướng, dùng cách thô bạo nhất mà phá trận thoát ra. Dẫu vậy, cũng phải tốn gần nửa canh giờ mới đi đến ngoài trận.

Các nàng vừa rời đi không lâu, một bóng người xuyên qua rừng cây, đi đến chỗ Hiên Viên Khải ngã xuống.

Hiên Viên Mộ đứng trên cao nhìn xuống.

Nàng khi nãy còn thấy kỳ lạ, sao đại trận đang biến hóa không ngừng lại đột nhiên dừng lại, thì ra Hiên Viên Khải đã bị người trọng thương, bất tỉnh nhân sự.

Hiên Viên Mộ ngồi xổm xuống bên cạnh, quan sát một lát, trong lòng liền hiểu rõ.

Vết thương ở chỗ đứt tay đứt chân rõ ràng là do lưỡi kiếm sắc bén chém ra, ngoài ra trên người Hiên Viên Khải không còn vết thương nào khác đáng kể.

Bởi vậy, có thể thấy kẻ ra tay, tám chín phần là con hồ ly bên cạnh Nhan Chiêu.

Hoặc cũng có thể là một hình thái khác của nó.

Đang suy nghĩ, người nằm trên đất khẽ động đậy.

Hiên Viên Khải tỉnh lại.

Mở mắt ra, phát hiện trước mặt có người, liền kinh hãi, run rẩy muốn lùi lại.

Nhưng sau khi thấy rõ người ngồi xổm trước mặt chính là Hiên Viên Mộ, trong mắt hắn lại lộ vẻ mừng rỡ.

Hắn dừng động tác, há miệng, ô ô a a nói không rõ lời, đồng thời vươn về phía Hiên Viên Mộ một đoạn cánh tay đứt.

Dù thế nào, bọn họ cũng là cha con.

Giữa cha con sao có thể có hận thù không thể hóa giải, Hiên Viên Mộ nhất định sẽ cứu hắn, nhất định sẽ cứu...

Hiên Viên Mộ đứng dậy, lùi về sau một bước.

Cùng lúc đó, trước mắt Hiên Viên Khải sáng lên một luồng lửa.

Hiên Viên Mộ đứng sau ánh lửa, sắc mặt thờ ơ lạnh nhạt.

Ngọn lửa rơi xuống thân Hiên Viên Khải, lửa dữ cuồn cuộn, trong khoảnh khắc liền nuốt chửng hắn.

Hiên Viên Mộ duỗi tay vuốt ve linh khôi đã cứng đờ, lông chim lạnh lẽo không còn hơi ấm, trong lòng không có vui mừng khi đại thù được báo, chỉ còn lại vô tận trống rỗng.

Rời khỏi cấm trận, Cửu Vĩ Hồ mang theo Nhan Chiêu chạy nhanh một đường, tìm được một tòa tiểu lâu ba tầng.

Hơi thở của Tất Lam liền ở gần đây.

Đuôi dài vung lên, cửa lầu gác liền vỡ vụn, để lộ cảnh tượng bên trong.

Đó là một gian thư phòng rộng rãi.

Trên tường treo vài bức họa, bên trái là một chiếc bàn cổ gỗ đàn lớn, còn lại không có gì bày biện.

Nhìn kỹ, trong phòng không có ai. Hai người lập tức bước vào, theo cầu thang gỗ đi lên, tìm đến Tàng Thư Các.

Trong Tàng Thư Các, các kệ sách được bày thành hàng ngay ngắn. Vì kệ sách che khuất tầm nhìn, không xác định được trong phòng có người hay không, chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ đồng loạt vung lên, dời từng dãy kệ sang một bên.

Đến kệ cuối cùng thì không thể dịch chuyển.

Hai người phát hiện điều lạ, đuôi cáo khẽ đảo qua, gạt hết đồ vật trên giá.

Chỉ còn lại một con ngọc kỳ lân vẫn ngoan cường trụ trên kệ gỗ.

Nhan Chiêu cũng nhìn ra điểm bất thường, từ lưng hồ ly nhảy xuống, bước nhanh đến trước giá gỗ, đưa tay sờ ngọc kỳ lân.

Không nhấc lên được, nhưng có thể di chuyển theo một quỹ đạo nhất định.

Cùm cụp.

Một tiếng cơ quan vang lên, âm thanh lạ từ phía sau truyền đến. Nhan Chiêu quay đầu, liền thấy chiếc tủ lớn dựa tường đang chậm rãi dịch sang bên trái.

Vèo, một mũi tên nỏ từ sau tủ gỗ bay ra, đuôi cáo như tia chớp lao đến, kịp thời quấn lấy mũi tên.

Cửu Vĩ Hồ lập tức áp sát, che chắn Nhan Chiêu ở phía sau.

Nhan Chiêu ló đầu ra từ đuôi cáo mềm mại, nhìn vào ám môn đang mở ra trước mặt: "Tất Lam có phải đang ở bên trong đó?"

Khả năng rất cao, nhưng chưa thể chắc chắn.

Cửu Vĩ Hồ hướng Nhan Chiêu đưa mắt ra hiệu, bảo nàng chớ hành động hấp tấp.

Nhan Chiêu cùng nó từng nhiều lần kề vai chiến đấu, đã có ăn ý. Hai ánh mắt giao nhau, liền đại khái hiểu được ý tứ của đối phương.

Bởi vậy nàng ngoan ngoãn đứng yên, còn hơi nhấc cằm lên nói: "Ngươi đi."

Cửu Vĩ Hồ chưa vội bước vào ám môn, mà là duỗi ra một cái đuôi, dùng đuôi thăm dò phía trước.

Nhan Chiêu "Oa nga" một tiếng, kinh ngạc không thôi: "Cái đuôi của ngươi còn có thể dùng như vậy sao."

Cửu Vĩ Hồ lười đáp lại trước sự ngạc nhiên của Nhan Chiêu.

Bỗng nhiên, ánh mắt nó biến đổi, thân hình lóe lên, lập tức chui vào ám môn.

Nhan Chiêu vội vàng đuổi theo: "Từ từ, chờ ta với!"

Sau ám môn là một cầu thang đá đi xuống, trên tường phía sau cửa có một lỗ nhỏ, chính là nơi vừa rồi phát ra cơ quan ám tiễn.

Bóng dáng Cửu Vĩ Hồ đã biến mất, Nhan Chiêu cũng theo bậc đá đi xuống, còn chưa tới đáy đã nghe thấy một luồng mùi tanh khó tả xộc tới.

Nàng chậm lại bước chân, xuống thêm chừng trăm bậc, ám đạo rốt cuộc cũng chạm đáy.

Nhan Chiêu lấy ra mấy khối huỳnh thạch, tiện tay ném xuống đất, ánh sáng nhạt từ huỳnh thạch chiếu rọi khắp không gian dưới nền đất.

Nơi này là một không gian tối tăm chật hẹp, hai bên trái phải đều là nhà lao, trên đất rải rác xương cốt cùng da lông của dã thú.

Trong đó có một gian lao ngục đã bị phá hủy, bên trong rải rác những mảnh ngân quang sắc bén.

Giữa lối đi còn thông về phía trước.

Nhan Chiêu men theo đường hẹp tiến lên, chẳng bao lâu liền tới cuối, thăm dò nhìn vào trong, liền thấy một căn phòng đen đặc, giữa phòng đặt đầy chai lọ bình vại, bốn phía là tủ gỗ dựa tường, bày đủ loại pháp khí cổ quái.

Cửu Vĩ Hồ đang ở cuối phòng, gỡ dây xích sắt trên người Tất Lam.

Tất Lam từ hôn mê sâu dần tỉnh lại, vẻ mặt vẫn còn vương lại nỗi sợ, hiển nhiên trước khi ngất đã chịu không ít kinh hoảng.

Cho đến khi nhìn rõ kẻ đến cứu là Cửu Vĩ Hồ và Nhan Chiêu theo sau, nàng thoạt tiên mừng rỡ, rồi chợt nhớ tới điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi: "Các ngươi mau đi! Nơi này rất nguy hiểm!"

Nguy hiểm?

Nhan Chiêu dừng bước, đưa mắt nhìn quanh.

Nơi này ngoài vẻ âm u quỷ dị, dường như chẳng có sinh vật sống nào, làm gì có nguy hiểm?

Ý niệm vừa lóe qua trong đầu, khí tức sắc bén liền hiện ra.

Nhan Chiêu lập tức phản ứng, nhanh chóng nghiêng người né tránh, một mũi tên vụt qua bên tai, cắm phập vào tường đá phát ra tiếng "đinh".

Tiếng động đột ngột khiến Cửu Vĩ Hồ lập tức cảnh giác.

Trong mắt nó lóe lên tia sáng lạnh, hung quang bừng hiện, quay đầu nhìn về phía sau Nhan Chiêu.

Một linh khôi hình dạng cổ quái xuất hiện nơi cửa, chắn kín lối ra vào.

Tứ chi cùng thân thể linh khôi đồng thời vang lên những tiếng cơ quan "ca ca", các bộ phận mở ra, từng mũi tên khí từ các lỗ nhỏ phóng vèo vèo ra ngoài.

Mũi tên dày đặc, nếu bị trúng, tất sẽ bị xuyên thủng toàn thân.

Khoảng cách giữa Nhan Chiêu và linh khôi quá gần, né tránh không kịp. Ngay khoảnh khắc mũi tên sắp chạm người, chín chiếc đuôi hồ ly lập tức bao trùm lấy nàng.

Tiếng tên va vào lông cáo vang lên liên tiếp, lông trắng tung bay tơi tả.

Cùng lúc đó, giữa các lớp đuôi chồng chéo, Nhan Chiêu thấy có máu tươi tràn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ lớp lông trắng như tuyết.

Một chiêu không thành, cơ quan trên thân linh khôi lại biến hóa, hiện ra hàng chục lưỡi đao sắc bén, xoay quanh mà tiến về phía các nàng.

Không gian nơi đây quá chật hẹp, hoàn toàn không có chỗ tránh né.

Đuôi cáo cuộn ra, quấn lấy Nhan Chiêu ném sang chỗ Tất Lam, đồng thời phun ra một hơi dài.

Luồng hàn khí lạnh thấu xương quét qua mật thất, nhiệt độ tức khắc giảm mạnh, nửa căn phòng lập tức bị đông cứng, thậm chí trần nhà cũng phủ một tầng băng dày nửa tấc.

Linh khôi bị đông cứng lại, nhưng vẫn chưa bị phá hủy.

Thân thể nó không biết được luyện từ chất liệu gì, hàn khí chẳng thể làm hư hao, chỉ có thể tạm thời giam cầm hành động.

Cửu Vĩ Hồ không định dây dưa, quay đầu phá vỡ xiềng xích trên người Tất Lam, một chiếc đuôi nâng Tất Lam lên, một chiếc khác cuốn lấy Nhan Chiêu, tung người theo lối cũ quay ra, chẳng bao lâu đã rời khỏi gác lầu.

Ra đến bên ngoài, Tất Lam phóng tầm mắt nhìn thấy trong viện hỗn loạn, vẻ mặt không khỏi kinh hãi.

Lúc này nàng mới chậm rãi hiểu ra, Nhan Chiêu có thể phát hiện ám môn trong lầu các, hoàn toàn không phải nhờ may mắn.

Nàng thử dò hỏi xác nhận: "Các ngươi khi đến đây, có gặp Hiên Viên thị gia chủ không?"

"Hiên Viên thị gia chủ?" Nhan Chiêu lộ vẻ nghi hoặc, "Là ai?"

Tất Lam mím môi: "Là nam nhân mặt chữ điền, mặc cẩm y màu tím đen."

Nhan Chiêu nhớ lại kẻ đã tập kích giữa đường, quả thật là mặt chữ điền, bèn gật đầu: "Gặp rồi."

Tất Lam cả kinh: "Hắn không làm gì ngươi chứ!"

Nhan Chiêu thản nhiên đáp, kể lại đúng sự thật: "Hắn làm ta bị thương, nỏ tiễn xuyên qua vai, ghim ta lên cây, còn bảo ta giao ra Thanh Sương kiếm."

Tất Lam sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Vậy ngươi..."

"Ta không sao cả." Nhan Chiêu giơ tay nói, "Hắn xui xẻo, bị thanh kiếm kia đâm bị thương."

Nàng quyết tâm phải giữ cho lời thoái thác này nhất quán đến cùng.

Tất Lam nghe vậy hơi sững sờ: "Gia chủ bị kiếm làm bị thương? Ngươi đã trốn thoát ra?"

Nhan Chiêu hồi tưởng cảnh lúc ấy, gật đầu: "Ân, xem như vậy."

Tất Lam thở phào: "Thật tốt quá, các ngươi bình an là được rồi."

"Ngươi chẳng phải nói trở về tìm đồ vật sao?" Nhan Chiêu hỏi, "Sao lại bị nhốt trong mật thất?"

Nhắc đến chuyện này, Tất Lam thần sắc khẽ biến.

Trước kia đã biết Hiên Viên Khải hành vi quái dị, nhưng không ngờ hắn vốn là một kẻ biến thái tận xương tủy.

Mật thất dưới lòng đất này là nơi hắn dùng để tiến hành thí nghiệm cải tạo thân thể người.

Hắn cắt giữ những bộ phận khác nhau trên cơ thể người, sau đó dùng một loại phương pháp tà dị để luyện nhập vào pháp khí, nhằm thức tỉnh khí linh, nâng cao phẩm chất pháp khí.

Tất Lam kể sơ lược lại việc mình gặp phải.

Để uy hiếp nàng, Hiên Viên Khải đã lấy nàng làm đối tượng thí nghiệm.

Vừa nhớ lại cảnh tượng trong thí nghiệm, Tất Lam liền tái mặt, từng đợt buồn nôn dâng lên trong lòng, nói mấy câu đã nghẹn lại không thốt nên lời.

Nhan Chiêu nghe mà nhíu mày chặt lại.

Nhậm Thanh Duyệt âm thầm hít sâu một hơi.

Dùng cách như vậy để gọi là "đánh thức khí linh", thật sự là khí linh sao?

Hay chỉ là cưỡng ép giam cầm hồn phách của con người vào trong linh khôi, khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Hành vi như thế, há chẳng khác nào tà tu?

Tất Lam cổ họng khẽ giật, cố nén cơn buồn nôn, gian nan nói: "Gia chủ... hắn không chỉ luyện khí, mà còn cải tạo thi thể. Hắn mang Hiên Viên Tranh trở về, dùng phương pháp luyện khí, biến hắn thành quái vật."

Bước chân Cửu Vĩ Hồ bỗng khựng lại.

Nhan Chiêu chưa hiểu rõ ý nghĩa những lời này.

Nhưng không cần Tất Lam giải thích, bởi vì rất nhanh nàng sẽ biết chân tướng.

Một bóng người đột nhiên hiện ra nơi cuối con đường, chắn trước mặt các nàng.

Là quái vật khoác lên da của Hiên Viên Tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro