Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 221: Uy danh đệ tử Uyên Hải

Hợp với ba tràng chiến đấu kết thúc, Nhan Chiêu cảm thấy mình lại biến thành người cô độc.

Bất quá, nàng cũng không có quá nhiều thời gian cảm khái, quay đầu liền thấy giam tái trưởng lão đã bắt đầu vòng rút thăm kế tiếp.

Vòng trước tổng cộng còn lại mười hai người, hiện giờ đã có ba người bị loại, dư lại còn sáu người chưa từng tham chiến. Nhan Chiêu quay đầu nhìn quanh bốn phía, không biết tràng kế tiếp sẽ gọi đến tên ai.

Không bao lâu, kết quả rút thăm được công bố.

Giam tái trưởng lão cao giọng tuyên: "Trần Nhị, Vân Tiểu Lôi."

Trần Nhị nghe thấy tên mình, giống như con thỏ bị giật mình, nhảy dựng lên ba thước cao, bắt lấy tay áo Diệp Yến Nhiên hỏi: "Vân Tiểu Lôi? Ai là Vân Tiểu Lôi?"

Diệp Yến Nhiên: "...... Chính ngươi không có đầu óc sao?"

Hiện tại, sáu người còn lại, trừ Trần Nhị ra, thì đội của Diệp Yến Nhiên cùng Khâu Nhạc An đã đấu xong, chỉ còn ba người trong đội Tả Tuân vẫn chưa bị gọi tên.

Diệp Yến Nhiên đưa mắt nhìn về phía Tả Tuân, ánh mắt dừng lại trên hai nam tu một cao một thấp bên cạnh nàng, theo trực giác nhìn về phía người có phản ứng chẳng khác gì Trần Nhị.

"Này, chính là người kia." Diệp Yến Nhiên hảo tâm chỉ ra.

Trần Nhị theo hướng nàng nhìn lại, lập tức hít vào một hơi: "...... Là hắn?"

Kia chẳng phải là người ở trận thứ hai vòng trước, dùng lôi hệ pháp thuật đánh bại ba kiếm tu kim hệ sao?

Nàng hiện tại lại phải đấu với "hắc mã" ấy ư?

Tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị tâm lý rằng sẽ gặp đối thủ mạnh, nhưng này cũng quá mạnh, Trần Nhị cảm thấy chính mình tuyệt đối không đánh lại được.

Nàng nghiêm túc quay đầu hỏi Diệp Yến Nhiên: "Ngươi nói xem, nếu ta hiện tại nhận thua, sư tôn ta có tha cho ta không?"

Diệp Yến Nhiên bình tĩnh nói: "Sư tôn ngươi thế nào ta không biết, nhưng ta cùng Mộ cô nương hẳn là không muốn cùng người mất mặt như vậy làm bằng hữu."

Hiên Viên Mộ gật đầu, phụ họa: "Không sai."

"......" Trần Nhị lau nước mắt, bi thương mà kêu lên, "Các ngươi thật tàn nhẫn!"

Diệp Yến Nhiên cùng Hiên Viên Mộ vẫn không dao động.

Không được an ủi, Trần Nhị hừ một tiếng, bực bội ưỡn ngực ngẩng đầu, đi về phía lôi đài: "Chiến thì chiến, ai sợ ai! Hôm nay ta nhất định cho các ngươi mở mắt nhìn thấy sự lợi hại của ta!"

Diệp Yến Nhiên buồn cười, Hiên Viên Mộ cũng bất đắc dĩ: "Người này đầu óc có tật xấu gì sao?"

Câu nói sau, Trần Nhị tự nhiên không nghe thấy. Nàng tung người nhảy lên đài, mà lúc này Vân Tiểu Lôi cũng bị Tả Tuân vỗ vai, tiện tay ném thẳng lên lôi đài.

Vân Tiểu Lôi bò dậy, chắp tay hành lễ, run rẩy nói: "Còn thỉnh cô nương hạ thủ lưu tình."

Trần Nhị cảm thấy không thể tưởng tượng, cư nhiên có người gan còn nhỏ hơn mình.

Giam tái trưởng lão xác nhận hai người lên đài, liền tuyên bố: "Tỷ thí bắt đầu."

Trần Nhị mũi chân khẽ điểm, đối diện Vân Tiểu Lôi cảm nhận được động tác của nàng, cũng lập tức làm ra phản ứng.

Thế là dưới đài mọi người chỉ thấy trên lôi đài hai người đồng thời nhảy lên, lại chẳng ai chủ động ra chiêu, mà không hẹn cùng lui về sau, kéo ra khoảng cách đối chiến.

Hiên Viên Mộ đỡ trán, Diệp Yến Nhiên quay mặt đi, đều làm bộ không quen biết người trên đài kia.

Trần Nhị ngẩng đầu, phát hiện đối phương cũng lui xa như mình, liền trừng lớn mắt.

Trong lòng nàng cả kinh: xong rồi, đối phương là lôi hệ pháp tu, càng kéo xa càng tiện cho hắn thi pháp!

Ý thức được mình vì sợ mà làm quyết định sai, Trần Nhị lập tức hối không kịp.

Vừa mới buông lời mạnh miệng, hiện tại chẳng khác nào tự tát chính mình hai cái, bạch bạch vang dội.

Bất quá Trần Nhị da mặt dày, mặt sưng cũng không sao.

Ngay lúc này, nàng nghe thấy một tiếng nổ đùng chói tai, trong lòng lập tức dấy lên cảnh báo, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy một đạo điện quang lóe sáng.

Trần Nhị giẫm chân, nghiêng người nhảy sang bên, tránh ra hơn một trượng.

Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng nổ vang dội, tia sét tím giáng xuống, đánh nát chỗ nàng vừa đứng, đá vụn bay tung, khói trắng mịt mù.

Trần Nhị da mặt run rẩy, nhìn về phía đối diện Vân Tiểu Lôi.

Vân Tiểu Lôi bị tiếng sấm dọa đến ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu, mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng niệm chú.

Pháp quyết thôi động pháp lực, dẫn động lôi đình, một đạo lại một đạo sét tím giáng xuống.

Oanh oanh oanh,

Lôi quang lóe sáng, tiếng nổ vang trời, mặt đất rung động, trên đài đá vụn nứt toác, uy thế không thể khinh thường.

Trần Nhị bị ép tránh trái tránh phải, như con thỏ nhảy loạn trên đài.

Nàng căng thẳng tột độ, phải tập trung hết tinh thần, chỉ cần hơi phân tâm, điện xà liền quét tới sát người. Có mấy lần, tia sét lướt qua bên thân nàng, đánh trúng mặt đất dưới chân, khiến tim nàng suýt ngừng đập.

Hoàn toàn là đơn phương nghiền ép.

Trần Nhị trong lòng muốn khóc mà không có nước mắt, như thế dây dưa không biết khi nào mới xong.

Đối diện kia Vân Tiểu Lôi thoạt nhìn yếu đuối, không ngờ pháp lực lại hùng hậu như vậy, thi triển mười mấy đạo sét đánh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Trần Nhị thừa lúc rảnh liếc nhìn, phát hiện hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm niệm chú, trong lòng bất giác dâng lên một ý nghĩ: hắn sẽ không chỉ biết mỗi loại chú này đi?

Ý nghĩ kia vừa lóe lên, Trần Nhị liền sơ ý, đến khi nàng nhận ra điện quang trên đỉnh đầu lóe sáng, thì đã chậm mất một nhịp.

Lôi quang đánh trúng một mảnh bọt nước, bị phân tán ra, nhưng vẫn còn một tia rơi xuống người Trần Nhị, khiến cánh tay nàng tê dại run rẩy.

Nếu không phải nàng phản ứng kịp, kịp thời tung ra một mảnh thủy thuẫn, e rằng hiện tại đã bị điện thành một khối than đen rồi.

Dưới đài, Hiên Viên Mộ chau mày, trong mắt Diệp Yến Nhiên hiện lên một tia lo lắng không giấu nổi.

Tuy rằng nàng có cổ vũ Trần Nhị dũng cảm đối chiến, nhưng lần này gặp pháp tu lôi hệ, quả thật lợi hại. Lôi khắc Thủy, chỉ hơi sơ sẩy liền có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Diệp Yến Nhiên vô pháp không lo lắng.

Khi một đạo sét suýt nữa đánh trúng Trần Nhị, Diệp Yến Nhiên thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.

Cũng may Trần Nhị thoát được, nỗi lo sợ trong lòng nàng miễn cưỡng lắng xuống, song vẫn đứng ngồi chẳng yên, trong tâm thậm chí thoáng hiện một ý niệm: Đánh không lại thì nhận thua cũng được.

Nàng có chút hối hận, lẽ ra trước khi giao chiến, khi Trần Nhị còn đang sợ hãi, liền nên nói với bản thân: Nhận thua cũng chẳng mất mặt.

Trên lôi đài, Vân Tiểu Lôi vẫn như trước che tai, chẳng để tâm trên đài đã xảy ra chuyện gì, chỉ cúi đầu không ngừng niệm chú.

Nhìn dáng vẻ ấy, nếu chưa triệu hồi đủ lôi điện để hủy diệt Trần Nhị, hắn tuyệt sẽ không dừng tay.

Trần Nhị cũng đã nhận ra điều này.

Vì thế, muốn tránh khỏi khổ hình da thịt, nàng cần nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh khốn quẫn này.

Muốn thắng Vân Tiểu Lôi, tất phải công kích được hắn; nhưng nàng và Vân Tiểu Lôi còn cách nhau mấy trượng, muốn tiếp cận là điều không thể.

Hơn nữa lôi pháp thi triển dày đặc, trốn còn chẳng kịp, lấy đâu ra thời gian bấm tay niệm chú?

Pháp thuật thủy hệ của nàng liệu có thể thi triển thành công?

Trần Nhị cảm thấy con đường phía trước dường như đã bị chặn đứng.

Trận chiến này, ngoài nhận thua thì e rằng chỉ có thể bị thiêu thành tro bụi, chẳng còn con đường thứ ba để đi.

Hay là nhận thua thôi.

Ý niệm ấy thoáng hiện trong đầu nàng.

Thế nhưng ngay sau đó, dáng vẻ Diệp Yến Nhiên cùng Hiên Viên Mộ chuyện trò vui vẻ lại hiện lên trong tâm trí.

Đồng thời, nàng nhớ đến sư tôn của mình.

Nghĩ rằng sư tôn hẳn chẳng đặt quá nhiều kỳ vọng nơi nàng, nên dù có thua, trở về cũng không đến mức bị trách phạt.

Trần Nhị vừa tránh sét, vừa lùi lại phía sau, trong khoảnh khắc rút nửa phần thần thức, liếc nhìn về phía phù đài lơ lửng bên cạnh nơi quan chiến.

Bất ngờ, ánh mắt nàng lại chạm phải một đôi mắt sâu thẳm như biển cả.

Trong ánh mắt ấy không có nửa phần phẫn nộ, chỉ có ôn hòa và bao dung, như biển rộng có thể dung nạp muôn trùng sóng cả.

Tâm thần Trần Nhị run lên.

Sư tôn nàng là Uyên Hải chân nhân, đang chăm chú dõi theo trận đấu này.

Nếu nàng bại trong trận chiến này, thua không chỉ là bản thân, mà còn làm ô uế danh tiếng của thiên hạ đệ nhất pháp tu Uyên Hải chân nhân.

Trần Nhị hít sâu một hơi.

Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.

"Hiếm thấy thật." Hiên Viên Mộ đột nhiên mở miệng, "Nàng vậy mà lại nghiêm túc rồi."

Diệp Yến Nhiên nghe vậy, cũng nhận ra khí tức quanh thân Trần Nhị đã có chút biến hóa.

Bốn phía phù đài, Uyên Hải chân nhân khẽ nhướng mày.

Cách đó không xa, Tô Tử Quân bật cười khẽ: "Ồ, cục diện bắt đầu thú vị rồi."

Những người khác cũng đều chú ý đến biến hóa giữa sân.

Từ khi biết Trần Nhị là đệ tử của Uyên Hải chân nhân, mỗi người đều mang tâm tư riêng: có kẻ bàng quan xem kịch, có kẻ khinh thường, đều muốn xem thiên hạ đệ nhất pháp tu đệ tử biểu hiện thế nào trên đại bỉ này.

Đối thủ bên kia là pháp tu lôi hệ, cũng xuất thân danh môn.

Tuy bề ngoài gầy yếu, song khi xuất thủ lại chẳng hề nương tay.

Xét theo kết quả những vòng tỷ thí trước, trận này Trần Nhị thất bại, danh tiếng Uyên Hải chân nhân bị tổn hại là điều gần như chắc chắn.

Hầu như chẳng ai xem trọng nàng.

Lại một đạo lôi đình từ trên cao giáng xuống, ầm vang dữ dội, suýt nữa đánh trúng ngay bên chân Trần Nhị.

Nàng vừa né tránh sét đánh, vừa bấm tay niệm chú, nhân khoảng hở ngắn ngủi mà ngưng tụ từng giọt nước nhỏ bằng đầu ngón tay.

Những giọt nước ấy xoay quanh bên người nàng, chưa kịp hợp thành khối lớn đã bị thân hình nàng di chuyển khiến tản ra tứ phía.

Như thế liên tục nhiều lần, mỗi khi muốn ngưng tụ pháp thuật đều bị lôi điện cắt ngang, cục diện thoạt nhìn chẳng có chút biến hóa nào.

Hiên Viên Mộ thần sắc ngưng trọng, Diệp Yến Nhiên cũng khẽ mím môi, thay nàng toát mồ hôi.

Trần Nhị vừa trốn tránh, lôi đài đối diện, Vân Tiểu Lôi mở mắt nhìn nàng một cái.

Thấy niệm đến trăm lần lôi chú mà Trần Nhị vẫn chưa gục ngã, hắn hoảng sợ, vội vàng nhắm chặt mắt, niệm chú càng nhanh hơn.

Ngay khi lôi điện tạm ngừng chốc lát, Trần Nhị bỗng ngẩng đầu, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng như sao.

Nàng nhanh chóng bấm tay niệm chú, toàn bộ hơi nước rơi vãi trên mặt đất trong nháy mắt bốc lên, hội tụ thành một cột nước, một đoạn trong đó kéo dài ra, nhanh chóng lan đến dưới chân Vân Tiểu Lôi.

Vân Tiểu Lôi cảm nhận được độ ẩm trong không khí biến đổi, đôi mắt hơi hé mở.

Cùng lúc ấy, lôi quang trên không lóe sáng.

Đồng tử hắn co rụt lại.

Trong khoảnh khắc, lôi đình tiếp xúc cùng cột nước, theo dòng nước từ đỉnh đầu Trần Nhị truyền ngược về phía hắn.

"!"

Tia chớp cùng cột nước quấn chặt, hóa thành một con lôi long rít gào phẫn nộ.

Lôi long há miệng, nuốt trọn mọi thứ trong tầm nhìn.

Tiếng sấm nổ vang, Vân Tiểu Lôi ngã ngửa trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm.

Lạch cạch.

Trần Nhị nặng nề quỳ xuống đất.

Thân hình nàng lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng dữ dội, cho thấy linh lực tiêu hao khổng lồ.

Toàn bộ thạch đài ngập nước, hồ quang lập lòe, chỉ riêng phạm vi một trượng quanh thân nàng là khô ráo, không lưu lại một vết nước nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro