Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 204: Cõng người trên lưng

Hiên Viên Mộ nhìn về phía ngọn lửa hừng hực cháy nơi xa, trong mắt thoáng hiện nét bi thương nhàn nhạt.

Nàng mượn lực yêu đan, miễn cưỡng mới có thể thi triển được một lần pháp thuật như vậy, lặng lẽ nhìn cảnh sắc rực vàng tắm trong biển lửa, ánh sáng phản chiếu lên không trung, tựa như một kỳ cảnh.

Chờ đến khi cảm xúc của Diệp Yến Nhiên dần ổn định, Trần Nhị rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng tay nàng.

Diệp Yến Nhiên đã không còn dáng vẻ hai mắt đẫm lệ như ban nãy.

Lông mi nàng tuy vẫn còn ướt át, nhưng hơi nước trong hốc mắt đã tan đi, ánh nhìn trở lại ôn hòa bình tĩnh, là dáng vẻ quen thuộc nhất của Trần Nhị ngày thường.

Trần Nhị cẩn thận quan sát Diệp Yến Nhiên, thấy hàng mi nàng khẽ run, tựa như có giọt tuyết đọng, long lanh sáng tựa giọt nước trong suốt, khiến khuôn mặt vốn cương nghị thoáng chốc trở nên mềm mại.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng bỗng giơ tay, đưa một ngón khẽ chạm lên lông mi Diệp Yến Nhiên.

Diệp Yến Nhiên giật mình, bật dậy: "Ngươi làm gì vậy?!"

Sắc mặt Trần Nhị thoáng cứng lại, rồi khóe môi cong lên, bật cười: "Ngươi trông thật đáng thương nha, giống như bị ai bắt nạt vậy."

"......" Diệp Yến Nhiên nghiến răng: "Ngươi nói ai đáng thương hả, con khỉ thối này? Ta thấy ngươi là ngứa da rồi!"

Nói xong, nàng vung nắm tay định đánh.

Trần Nhị theo thói quen muốn né, nhưng toàn thân đau nhức, vừa động đã kêu oai oái.

Nắm tay Diệp Yến Nhiên chưa kịp rơi xuống, thấy thế liền lo lắng: "Ngươi bị thương ở đâu?"

Trần Nhị hừ khẽ: "...... Mông."

Diệp Yến Nhiên sững sờ.

Trần Nhị vừa định nói không có gì nghiêm trọng, Diệp Yến Nhiên đã lập tức xoay người nàng lại.

Vạt áo nàng bị lửa thiêu rách, phần lưng kéo xuống dưới có một mảng lớn cháy đen. Tuy chưa hoàn toàn cháy thủng, nhưng màu đen sạm kia đủ thấy nhiệt độ khi ấy cao đến mức nào — e rằng mông Trần Nhị lúc này thật sự không dễ chịu.

Diệp Yến Nhiên không nói một lời, trước tiên thi triển Thanh Trần chú, rồi kết ấn thi pháp trị liệu.

Trần Nhị cảm thấy cơn đau dịu đi đôi chút, tuy chưa thể khỏi hẳn, nhưng tạm thời cũng không ảnh hưởng đến việc hành động tiếp theo.

Nàng thở phào, tì cằm lên vai Diệp Yến Nhiên, khẽ cảm khái: "Ngươi thật đáng tin cậy nha."

Hơi thở nóng từ mũi miệng nàng phả lên cổ khiến tim Diệp Yến Nhiên run lên một trận, vừa mới bình tâm, nhịp tim lại tăng nhanh.

"Được rồi, mau đứng lên." Diệp Yến Nhiên đẩy nhẹ Trần Nhị, sợ lộ ra tiếng tim đập dồn dập.

Trần Nhị "a" một tiếng, miễn cưỡng cọ cọ vài cái rồi đứng dậy, phủi bùn đất trên người, lập tức đưa mắt nhìn quanh.

Trong khoảnh khắc, mắt nàng sáng lên.

Nhưng mông vẫn còn đau âm ỉ, bước chân hơi mạnh liền kéo rách vết thương, thân thể loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.

Diệp Yến Nhiên nhanh tay đỡ lấy: "Ngươi định đi đâu?"

Trần Nhị hít sâu mấy hơi, đau đến nhe răng trợn mắt.

Đợi cơn đau dịu đi, nàng kéo tay áo Diệp Yến Nhiên, đưa tay chỉ về phía nam tu đang hôn mê cách đó không xa: "Tìm hắn, lấy thông quan tín vật."

Hiên Viên Mộ đã đưa người nọ tới nơi an toàn, thấy hắn vẫn hôn mê, liền giơ tay vỗ mạnh hai cái.

Khuôn mặt nam tu nhanh chóng sưng đỏ, người cũng dần tỉnh lại.

Hắn mơ màng mở mắt, thấy Hiên Viên Mộ, ngây người chốc lát rồi mới nhớ ra chuyện trước đó.

"Ân nhân, là ngươi đã cứu ta?"

"Là chúng ta." Hiên Viên Mộ buông tay, giọng thản nhiên: "Thông quan tín vật."

Nam tu nhận ra mình không chỉ còn sống, mà yêu thụ cũng đã bị lửa lớn thiêu rụi thành tro, vội vàng lấy thông quan tín vật ra dâng lên.

Diệp Yến Nhiên dìu Trần Nhị đi tới, vừa lúc nghe thấy Hiên Viên Mộ hỏi: "Ngươi nói trước đó gần đây còn một tín vật khác, ở đâu?"

Nam tu lập tức đáp: "Cách nơi này không xa có một vách núi, trên vách có động. Ta đi ngang qua, cảm ứng được tiên huyền lệnh sáng lên trong động, chưa kịp trèo lên thì bị thụ tinh bắt đi."

Ban đầu hắn còn tưởng vận may tốt, lấy được một tín vật mà chẳng ai tranh giành. Nào ngờ bước hụt xuống hang động, trong lúc tìm đường lại phát hiện tiên huyền lệnh sáng rực.

Khi ấy hắn lẽ ra nên cảnh giác, tìm nơi an toàn ẩn náu chờ hết ba ngày, ai ngờ lòng tham nổi lên, suýt nữa mất cả mạng.

"Được rồi." Hiên Viên Mộ đứng dậy, gọi Trần Nhị và Diệp Yến Nhiên: "Đi thôi."

Nam tu thấy họ đông người, lại dè dặt hỏi: "Ta có thể đi cùng các ngươi không? Nơi này tối quá, ta sợ lắm!"

Nếu lại gặp phải thụ tinh, chỉ e không còn may mắn thoát được.

Hiên Viên Mộ liếc hắn, chưa trả lời ngay.

Trần Nhị bị thương, đi đã khó, không tiện chen lời, hiếm khi giữ yên lặng.

Lúc này, Diệp Yến Nhiên lên tiếng: "Không được."

Nam tu hốt hoảng: "Ta có thể dẫn các ngươi đến sơn động kia!"

Diệp Yến Nhiên kiên quyết, không chút dao động.

Hiên Viên Mộ thoáng nhìn Trần Nhị đang khập khiễng, hiểu rõ nguyên nhân khiến Diệp Yến Nhiên xúc động, bèn nói với nam tu: "Bằng hữu ta vì cứu ngươi mà bị thương, ân nghĩa đến đây là đủ."

Nam tu đành ngậm ngùi, không dám khăng khăng nữa.

Diệp Yến Nhiên dìu Trần Nhị vòng qua hắn: "Chúng ta đi."

Hiên Viên Mộ đi trước mở đường.

Trần Nhị đi được hai bước đã thấy khó, mông đau âm ỉ, bèn nói nhỏ với Diệp Yến Nhiên: "Khó đi quá, nếu không thì..."

Diệp Yến Nhiên khựng bước: "Ngươi nói gì?"

"Ngô." Trần Nhị nói tới miệng lại nuốt xuống, không tiếp tục.

Nàng cảm thấy chính mình chỉ làm vướng chân, từ đầu đến cuối đều do nàng gây họa — vô ý rơi xuống hang, nghe tiếng động lại đòi cứu người, đến cuối cùng chính mình bị thương thê thảm, cũng chẳng trách ai ngoài bản thân.

Nàng vốn tưởng chỉ nói đùa, bảo Diệp Yến Nhiên cõng mình một đoạn, chính mình nghe qua cũng thấy da mặt dày, thật sự ngượng ngùng không dám mở miệng.

Diệp Yến Nhiên chau mày, người vốn tùy tính, lúc này lại có phần lúng túng.

"Rốt cuộc là sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái?" Diệp Yến Nhiên hỏi, "Nói cho rõ ràng, muốn nói lại không nói, thật chẳng giống ngươi chút nào."

Trần Nhị xấu hổ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta muốn nói, nếu không thì ngươi cõng ta...... Ai, thôi đi, ta tự......"

Còn chưa dứt lời, Diệp Yến Nhiên đã buông tay Trần Nhị, bước lên trước nửa ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

Trần Nhị nhìn bóng lưng Diệp Yến Nhiên, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác kỳ quái.

Không rõ là chuyện gì, chẳng biết có phải do vết thương quá nặng, nàng chỉ cảm thấy tâm thần rối loạn, hơi thở cũng có phần dồn dập.

Diệp Yến Nhiên ngồi xổm một lúc vẫn không thấy Trần Nhị động, nghi hoặc quay đầu: "Lên đi a, ngươi ngẩn ra làm gì?"

"......"

Trần Nhị mím môi, cúi thấp đầu, cố đè nén cảm xúc vi diệu đang dâng lên, thử tự mình bước hai bước.

Tê.

Vẫn đau, thôi vậy.

Bao nhiêu xấu hổ, bao nhiêu ngượng ngùng, trong giây lát đều bị nỗi đau ép tan, Trần Nhị giơ tay đầu hàng, dứt khoát bò lên lưng Diệp Yến Nhiên.

"Ôm chắc, đừng buông tay." Diệp Yến Nhiên nhắc nhở.

Trần Nhị hai tai nóng bừng, mặt chôn vào cổ Diệp Yến Nhiên, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ân."

Cách đó không xa, Hiên Viên Mộ rơi vào trầm tư.

Nàng đã chờ thật lâu, có ai để ý đến nàng chăng?

·

"Ha ha ha ha ha Hiên Viên huynh, đa tạ a!"

Tư Không Huyền cười ha ha, vỗ đùi khoái trá, trái lại Hiên Viên Khải sắc mặt âm trầm.

Càng nghĩ hắn càng thấy việc này quái lạ. Vì sao Tư Không Huyền đột nhiên muốn cùng hắn đánh cược? Có phải sớm đã biết Hiên Viên Mộ có thủ đoạn khác?

Nếu đúng như thế, thì hắn đã rơi vào kế của Tư Không Huyền.

Chỉ sợ từ sớm Tư Không Huyền đã tính kỹ, chỉ cần hắn lấy ra bản vẽ Càn Khôn Trấn Yêu Kỳ, hắn nhất định sẽ dùng Ngàn Cơ La Bàn để đặt cược, mà đã biết trước kết quả, sao có thể chịu thua?

Hảo một lão hồ ly âm hiểm xảo trá!

Ứng Tiêu thấy thế liền đứng dậy, trước mặt mọi người tuyên bố kết quả đánh cược, lại hỏi Hiên Viên Khải có ý kiến gì không.

Dù trong lòng lửa giận ngập trời, Hiên Viên Khải vẫn cong môi cười, ngoài cười nhưng trong không, nói: "Không có. Tại hạ đã đánh cược, tự nhiên chịu thua."

Tư Không Huyền cười tươi: "Hiên Viên huynh thật phóng khoáng!"

Ứng Tiêu bèn hai tay dâng hai bản vẽ cho Tư Không Huyền, chúc mừng: "Chúc mừng Tư Không tiền bối!"

Tư Không Huyền tiếp nhận bản vẽ, lại chắp tay với Hiên Viên Khải: "Đa tạ."

Hiên Viên Khải quay đầu đi, ánh mắt lạnh lẽo lóe sáng.

·

Một góc khác trong bí cảnh.

Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly chui vào lối đi hẹp, Tất Lam theo sát phía sau.

Vì lo sợ sẽ có quái vật bất ngờ xuất hiện, nên hai người đi rất chậm.

Không đi bao xa, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi: "Tất cô nương, Niệm cô nương! Xin chờ một chút!"

Nhan Chiêu và Tất Lam dừng bước quay đầu lại.

Ổ Oánh Oánh chạy tới, khuôn mặt tròn nhỏ đỏ bừng, vừa đến gần thì bị hòn đá dưới chân vấp phải, "Ai nha!" một tiếng, cả người ngã nhào về phía trước.

Nhan Chiêu trừng lớn mắt kinh ngạc, Tất Lam phản ứng nhanh hơn, định vươn tay đỡ.

Nhưng khoảng cách quá xa, hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn Ổ Oánh Oánh ngã úp mặt xuống đất.

"......"

Không khí yên tĩnh, qua mấy hơi thở, Ổ Oánh Oánh mới động đậy.

Nàng chậm rãi bò dậy, trên người dính đầy đất bùn, miệng lẩm bẩm: "Cái này thật cứng a."

Khi nói, khóe mắt đã hoe đỏ, trên trán còn nổi một cục u lớn xanh hồng.

Tất Lam nhịn cười, giọng nhẹ mang chút áy náy: "Ổ cô nương, ngươi không sao chứ?"

"Không sao, hoàn toàn không sao."

Ổ Oánh Oánh đưa ngón tay ấn lên trán, đầu ngón tay phát ra ánh sáng mờ, cục u to trên trán mắt thường có thể thấy được tiêu tan, chỉ còn khóe mắt hơi đỏ, thoạt nhìn thật sự không hề hấn gì.

Tất Lam yên tâm, quay đầu nhìn phía sau nàng: "Tả sư tỷ không đi cùng ngươi sao?"

Nhắc tới việc này, thần sắc Ổ Oánh Oánh chùng xuống, lắc đầu: "Tả sư tỷ có việc của nàng, ta không tiện làm vướng chân."

Nhan Chiêu không hiểu, liền nói: "Vậy ngươi đi cùng chúng ta."

Tất Lam thoáng kinh ngạc, khẽ liếc Nhan Chiêu, trong lòng có chút dao động, hai năm thôi, một người thật có thể thay đổi đến thế sao?

Nhan Chiêu lại có thể thân thiện với người chỉ mới gặp mặt như vậy sao?

Ổ Oánh Oánh mắt sáng lên, cười hì hì: "Ngươi thật tốt a!"

Nhan Chiêu không nói thêm, quay đầu tiếp tục đi.

Ổ Oánh Oánh hỏi Tất Lam: "Các ngươi vào đây có gặp quái vật chưa?"

Tất Lam lắc đầu: "Vẫn chưa."

"Vậy à." Trong giọng nàng mang chút thất vọng, dường như còn tò mò muốn xem quái vật trông thế nào.

Đường đi không xa, chẳng mấy chốc ba người đã tới cuối lối.

Hai bên mở rộng, trước mắt hiện ra một vùng đồng hoang tối tăm mênh mông.

Gió lạnh gào thét, bốn phía đen đặc như mực, không thấy người, chẳng thấy vật.

Ổ Oánh Oánh giơ huỳnh thạch lên khỏi đầu, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra xung quanh, nhưng chỉ chiếu được chừng mười bước.

Tất Lam hỏi: "Chúng ta đi hướng nào?"

Lần này, Nhan Chiêu không hỏi ý tiểu hồ ly, chỉ nghe Tiểu Kim trong ngực vội vàng thở dài khe khẽ, nàng không do dự, đi thẳng vào sâu trong đồng hoang.

Tất Lam và Ổ Oánh Oánh lập tức theo sau.

Đột nhiên, mặt đất phía trước sụp xuống, từ dưới nền vang lên âm thanh cổ quái rợn người.

Ngay sau đó, một con quái vật dữ tợn chui lên từ đất, lao về phía ba người.

Tất Lam và Ổ Oánh Oánh kinh hãi, vội vàng ứng đối.

Nhan Chiêu trầm mặc nhíu mày.

Vực ngoại chi linh?

Thứ này chẳng phải chỉ xuất hiện trong Huyền Hoàng bí cảnh sao?

Tất Lam gọi ra thanh đằng trói lấy quái vật, nhưng con quái vật như chẳng biết đau, dù bị bẻ gãy tay vẫn vùng vẫy dữ dội.

Một con khác tan rã thân thể, tứ chi tách rời vẫn chưa chết, còn nhảy loạn trên đất.

Một cánh tay đứt vùng lên trước mặt Ổ Oánh Oánh, dọa nàng thét lên, ném ra vài tấm hoàng phù trừ uế. Quái vật bị phù lực ép lại, chỉ còn có thể động trong phạm vi nhỏ, nhưng vẫn chưa chết.

Bỗng, hai luồng kiếm khí xé gió bay tới, đánh trúng đầu quái vật.

Răng rắc một tiếng, đầu vỡ nát, thân thể ngã xuống, rốt cuộc không còn cử động.

Tất Lam và Ổ Oánh Oánh đồng loạt quay đầu, thấy Nhan Chiêu bình tĩnh thu kiếm vào vỏ.

Nhan Chiêu học theo dáng vẻ Nam Cung Âm từng dạy, nói: "Điểm yếu của chúng là đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro