
Chương 95: Vọng lâu trong rừng trúc
"Cung chủ, đều là bởi vì Diệp Yến Nhiên! Nàng tự mình mời người lai lịch không rõ đồng hành, chúng ta mới có thể gặp phải sa đạo! Hàng hóa của chúng ta đều mất ở sa mạc, chỉ có ta trốn thoát trở về!"
Lưu sư huynh quỳ rạp trên đất, đem chuyện trải qua nơi hoang mạc thêm mắm thêm muối, bẩm báo với nữ nhân đang đưa lưng về phía hắn.
Nữ nhân vận váy dài màu đỏ sậm, toàn thân trang sức cũng đều lấp lánh ánh lửa, vừa tươi đẹp vừa đoan trang.
Nghe xong lời hắn, nữ nhân chống cằm trầm ngâm, một lát sau hỏi: "Ngươi trốn trở về, chính là để báo cho ta chuyện này sao?"
Lưu sư huynh ngẩn ra.
Vạn Bảo Cung Cung chủ - Vạn Bảo Tiên Tôn Tô Tử Quân chậm rãi xoay người lại, nhìn hắn nói: "Ngươi thân là đệ tử Vạn Bảo Cung, đồng môn gặp nạn mà chỉ lo thân mình, ngươi có biết tội không?!"
Lưu sư huynh kinh hãi: "Cung chủ!"
Hắn lớn tiếng kêu oan, còn muốn biện bạch, chợt thấy một con vũ yến bay đến, đậu xuống vai Tô Tử Quân.
Từ miệng vũ yến truyền ra tiếng người: "Cung chủ! Cung chủ! Diệp Yến Nhiên đã trở lại! Diệp Yến Nhiên đã trở lại! Có cần gọi nàng đến rừng trúc không?"
Lưu sư huynh trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi.
Sao có thể chứ?
Gặp phải độc ma sa bò cạp kia cùng lũ hung thú, sao có thể còn sống mà quay về?
Hắn vội nói: "Cung chủ, đệ tử xin cáo lui......"
"Đứng lại!" Tô Tử Quân nhíu mày, sắc mặt lạnh hẳn, "Bổn tọa cho phép ngươi đi sao?"
Nhìn thấy sắc mặt biến đổi của hắn, nàng đã hiểu rõ trong chuyện này chỉ sợ còn có ẩn tình.
Liền nói: "Gọi Yến Nhiên đến đây."
Vũ yến chấn cánh bay đi, Lưu sư huynh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt bối rối bất an.
Tình thế vượt ngoài dự liệu, hắn nhất thời không biết làm sao mới tránh khỏi trừng phạt.
Không bao lâu, trên con đường nhỏ giữa rừng trúc xuất hiện một bóng người. Diệp Yến Nhiên bước nhanh tới, đi vào trước mặt Tô Tử Quân, cúi người hành lễ: "Đệ tử Yến Nhiên, bái kiến Cung chủ."
Nàng tự nhiên cũng liếc thấy Lưu sư huynh đang quỳ run rẩy trên đất, nhớ lại chuyện ở Thạch Lâm nửa tháng trước, khó nén chán ghét mà hừ lạnh một tiếng.
Tô Tử Quân nghe thấy tiếng hừ ấy, hỏi: "Ngươi và Lưu Thừa Lễ cùng nhau làm nhiệm vụ buôn bán, vì sao lại tách ra?"
Diệp Yến Nhiên liền đem mọi chuyện kể lại nguyên vẹn, bao gồm việc Lưu sư huynh bỏ rơi nàng một mình chạy trốn. Từ đầu chí cuối, không giấu giếm nửa lời.
Nói xong, nàng còn dâng lên hàng hóa cùng sổ sách mang từ tiên phường Sa Thành về, cho Tô Tử Quân xem qua.
Lưu Thừa Lễ giận dữ, cuống quýt biện giải: "Hoàn toàn không phải như vậy!"
Diệp Yến Nhiên đối đáp: "Ngươi nói xem, không phải như vậy thì là thế nào?"
Lưu Thừa Lễ cứng họng, ấp úng không nên lời.
Diệp Yến Nhiên cười lạnh: "Dám làm không dám nhận, tiểu nhân!"
"Hảo." Tô Tử Quân mở miệng, "Nguyên do mọi việc đã rõ, không cần nhiều lời. Người đâu!"
Hai đạo hắc ảnh lập tức xuất hiện, một tả một hữu đứng cạnh Lưu Thừa Lễ.
Lưu Thừa Lễ sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Ngay sau đó, chỉ nghe Tô Tử Quân nói: "Ngay hôm nay, phế bỏ tu vi Lưu Thừa Lễ, trục xuất khỏi Vạn Bảo Cung."
"Cung chủ!" Lưu Thừa Lễ như bị sét đánh, hoảng hốt kêu to, "Ta oan uổng a!"
Tô Tử Quân vung tay, hắc ảnh lập tức bắt lấy cánh tay hắn, một chưởng đánh tan đan điền.
Lưu Thừa Lễ phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt ngất xỉu.
Hai hắc ảnh khom mình hành lễ với Tô Tử Quân, sau đó kéo hắn đi.
Diệp Yến Nhiên cũng hơi hoảng sợ, tuy biết Lưu sư huynh tính tình tiểu nhân, nhưng không ngờ Cung chủ sát phạt quả quyết đến vậy, lại còn lập tức trục xuất sư môn.
"Yến Nhiên."
Tô Tử Quân quay sang nàng, giọng điệu dịu lại: "Nhiệm vụ buôn bán lần này ngươi hoàn thành không tệ, trước mắt họa sa đạo cũng đã giải trừ, ngươi có thể nghỉ ngơi một thời gian."
Diệp Yến Nhiên chắp tay: "Đa tạ Cung chủ."
"Đi đi."
Hai ngày sau, khi Diệp Yến Nhiên đang tu luyện, bỗng nhận được truyền âm từ đồng môn, nói rằng có người ở ngoài sơn môn chờ, đích danh muốn gặp nàng.
Nàng thường xuyên ra ngoài giao dịch, quen biết không ít người, trong chốc lát cũng không đoán được là ai đến tìm.
Chỉ là, khi nghe tin, trong đầu nàng chợt thoáng qua hình ảnh một người.
Khuôn mặt kia vừa lóe qua đã không thể nắm bắt.
Không lâu sau, nàng đến trước sơn môn, thủ vệ báo rằng người kia đang đợi dưới tán tùng nơi bậc đá.
Diệp Yến Nhiên đi xuống theo bậc đá, từ xa đã thấy dưới tán tùng có hai bóng người.
Một gương mặt quen thuộc, chính là người vừa thoáng hiện trong đầu nàng khi nãy; còn người kia tuy hơi lạ, nhưng nàng cũng nhận ra, vị tân bằng hữu mới kết giao.
"Trần Nhị? Nhan tiên hữu?" Diệp Yến Nhiên chủ động lên tiếng, "Hai vị sao lại tới đây?"
Trần Nhị cười hì hì: "Không có việc gì thì không thể đến thăm ngươi sao?"
Diệp Yến Nhiên liếc nàng một cái, giọng khinh thường: "Ngươi à? Không có việc thì chẳng bao giờ đến Tam Bảo điện. Có rảnh như vậy, chẳng bằng đến Linh Thiện đường uống chút rượu nhỏ đi."
Trần Nhị kinh ngạc: "Hảo a, xem ra ngươi rất hiểu ta nha?"
Diệp Yến Nhiên không muốn dây dưa với đề tài này, quay đầu nhìn về phía Nhan Chiêu: "Nhan tiên hữu, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Trần Nhị lại ngạc nhiên: "Ngươi làm sao biết là Nhan cô nương tìm ngươi có việc?"
Diệp Yến Nhiên trợn trắng mắt: "Còn phải hỏi sao? Nếu ngươi chủ động tìm ta, chẳng qua là có người nhờ làm hộ. Ngoài lý do ấy, ta thật không nghĩ ra khả năng nào khác."
Trần Nhị gãi đầu, cười hắc hắc: "Ngươi nói gì thế, ta chẳng lẽ không có chút tình nghĩa nào sao?"
Diệp Yến Nhiên lười đáp, chờ Nhan Chiêu mở miệng.
"Đại sư tôn ta đang tìm dược." Nhan Chiêu lấy ra quyển sổ nhỏ của mình, lật đến một trang trong đó, chỉ vào hàng chú thích bên dưới đưa cho Diệp Yến Nhiên xem, "Có một loại dược tên là Tử Hoàng Trúc, sư tôn nói loại này sinh trưởng nhiều ở Tử Trúc Lâm trên Bảo Linh Sơn."
Diệp Yến Nhiên hiểu ý, huống hồ Nhan Chiêu từng cứu mạng nàng, lại thêm Trần Nhị tiến cử, tất nhiên nàng sẽ không cự tuyệt.
"Nhan tiên hữu, ngươi cùng ta đi." Diệp Yến Nhiên vẫy tay với Nhan Chiêu, dẫn nàng về hướng sơn môn, đồng thời giải thích: "Việc này ta cần bẩm báo với Cung chủ trước."
Trần Nhị theo sau, sắp bước qua sơn môn thì bị thủ sơn đệ tử ngăn lại.
"Cản ta làm gì?" Trần Nhị không rõ nguyên do, đưa tay chỉ về phía Diệp Yến Nhiên và Nhan Chiêu đang dần đi xa, "Ta đi cùng các nàng mà!"
Thủ sơn đệ tử mặt lạnh vô tình, bộ dạng tuyệt đối không dung châm chước.
Diệp Yến Nhiên đã đi được vài bước, ngoái đầu lại, khóe môi khẽ nhếch: "Dù sao cũng không liên quan đến ngươi, cứ ở ngoài chờ đi."
Trần Nhị: "......"
Nhan Chiêu đi theo Diệp Yến Nhiên, được dẫn đến gặp Cung chủ Vạn Bảo Cung.
Một nữ tử dung nhan đoan chính, khí độ ung dung hoa quý, tự nhiên lộ ra dáng vẻ bậc thượng vị.
Khi Diệp Yến Nhiên dẫn Nhan Chiêu bước vào Tử Trúc Lâm, Tô Tử Quân quay đầu lại, ánh mắt dừng nơi thân Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu dung mạo còn non nớt, song trong nét mặt lại mơ hồ có vài phần quen thuộc, khiến Tô Tử Quân khẽ nhíu mày.
Càng phối cùng kiện pháp y trên người nàng, thứ y phục không thể mô phỏng kia, trong lòng Tô Tử Quân bỗng dâng lên một cái tên đã lâu không nhắc đến.
Tâm thần nàng thoáng chấn động.
"Cung chủ."
Tiếng gọi của Diệp Yến Nhiên kéo nàng trở về thực tại, ngay sau đó, ánh mắt Tô Tử Quân liền rơi xuống con linh hồ trắng trong lòng ngực Nhan Chiêu.
Nghe Diệp Yến Nhiên trình bày mục đích Nhan Chiêu tới đây, Tô Tử Quân trầm ngâm nhìn nàng thật lâu, đoạn nói: "Các ngươi muốn tìm thì cứ tự mình đi tìm, nếu đến lúc mặt trời lặn mà vẫn không thấy, liền rời khỏi Vạn Bảo Cung."
Diệp Yến Nhiên hơi kinh ngạc.
Tử Trúc Lâm rộng lớn như thế, muốn tìm được một gốc Tử Hoàng Trúc chẳng khác nào mò kim đáy biển. Giờ đã gần đến chính ngọ, từ giờ đến hoàng hôn nhiều lắm chỉ còn ba canh giờ, Tô Tử Quân lại chỉ cho Nhan Chiêu ngần ấy thời gian, chẳng khác nào lời cự tuyệt khéo.
Nhưng ý Cung chủ đã quyết, nàng tất sẽ không đổi lời.
Diệp Yến Nhiên sau khi cảm tạ, dẫn Nhan Chiêu đi sâu vào rừng trúc, trong lòng mang chút áy náy: "Nhan tiên hữu, Tử Trúc Lâm là nơi Cung chủ chúng ta thường ngày tu luyện, có lẽ nàng không thích bị người quấy nhiễu, cho nên..."
"Ân." Nhan Chiêu đáp nhẹ.
"Tử Hoàng Trúc ngàn năm chưa chắc sinh ra được một gốc, ba canh giờ e là quá ngắn, ngươi chớ ôm kỳ vọng quá lớn."
Người ta thường nói hy vọng càng lớn, thất vọng càng sâu, Diệp Yến Nhiên đoán không ra tâm tư bậc thượng vị, chỉ cảm thấy bản thân không giúp được gì, để Nhan Chiêu uổng công một chuyến, trong lòng càng thêm áy náy.
Lúc này, tiểu hồ ly trong lòng ngực Nhan Chiêu khẽ động mũi, ánh mắt lóe lên một tia sáng linh động.
Đột nhiên, nó vọt khỏi lòng chủ nhân, chạy vụt về phía sâu trong rừng trúc.
Nhan Chiêu kinh hô: "Tuyết Cầu!"
Con hồ ly này lại chạy loạn khắp nơi!
Nhan Chiêu tức giận, nhưng lại chẳng có cách nào trị được nó.
Không đợi nó chạy xa, nàng liền cất bước đuổi theo, động tác thuần thục như đã quá quen.
Diệp Yến Nhiên thấy vậy, tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng Nhan Chiêu là khách do nàng dẫn vào tông môn, nên tự nhiên phải theo cùng.
Hai người một hồ xuyên qua rừng trúc, chẳng bao lâu đã đến một mảnh đất trống.
Giữa đất trống dựng một tòa vọng lâu cao ngất, dưới chân lâu là hai pho tiên hạc bằng đá.
Tiểu hồ ly chạy đến trước vọng lâu, ngẩng đầu nhìn hai pho thạch điêu ấy.
Đôi mắt tiên hạc được khảm hồng ngọc, đôi cánh giang rộng như sắp bay, trông sống động tựa như thật.
Trong lòng Nhan Chiêu thoáng rung động.
Hai pho thạch điêu này, so với thạch thú trong động phủ sư tôn nàng, quả thực giống nhau như đúc.
Chúng đều xuất từ tay Nguyên Thanh Tiên Tôn, trên người vẫn còn lưu lại khí tức của người ấy.
Nhan Chiêu đuổi đến, một tay nhấc tiểu hồ ly từ đất lên, vỗ đầu nó: "Lại chạy, lại chạy! Nói bao nhiêu lần ngươi cũng chẳng nghe!"
Tiểu hồ ly để mặc nàng mắng, tâm tình lại vô cùng sa sút.
"Cẩn thận!"
Tiếng kinh hô của Diệp Yến Nhiên vang lên.
Gần như cùng lúc ấy, đôi tai linh hồ bắt được âm thanh kỳ lạ.
Nó xoay đầu nhìn, chỉ thấy hai tiên hạc kia đã sống lại, cánh vỗ mạnh hóa thành hai luồng thanh phong, trong nháy mắt đã hiện trước người Nhan Chiêu.
Mỏ nhọn vươn cao, sắc bén như lưỡi kiếm, đâm thẳng về giữa mi tâm nàng.
Đồng tử tiểu hồ ly co rút, không kịp hóa thân, chỉ có thể há miệng phun ra một luồng băng nguyên chi khí.
Băng khí ngưng tụ giữa không trung thành một tấm thuẫn, tuy vội vã thi triển, chưa thể vận hết toàn lực, nhưng thương thế nàng đã khỏi, tấm băng thuẫn ấy chí ít đủ sức ngăn một kích của tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.
Ca ——
Băng thuẫn vỡ nát, mỏ tiên hạc chỉ dừng lại chớp mắt giữa không trung, song thế công chẳng giảm, chỉ còn cách giữa mi tâm Nhan Chiêu trong gang tấc.
Ong.
Hư không dao động, một đạo kim quang từ ngực Nhan Chiêu bừng sáng, lóe lên rực rỡ.
Diệp Yến Nhiên khựng lại bước chân.
Nàng dường như thấy trong hư không hiện ra một bóng người, một mỹ nhân tuyệt sắc nhẹ búng ngón tay, ánh đỏ trong mắt tiên hạc lập tức tan biến, mỏ nhọn của nó dừng lại cách giữa mày Nhan Chiêu chỉ một tấc.
Nhan Chiêu ngẩng đầu nhìn quanh, song chẳng thấy gì.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ mê mang, khẽ gọi một tiếng thật nhỏ: "Mẹ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro