Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 93: Tâm tư khó đoán

Trần Nhị bị Tuyết Cầu đánh hôn mê, Nhan Chiêu là linh chủ của Tuyết Cầu, tự nhiên phải gánh toàn bộ trách nhiệm.

Đoạn Kinh Nghĩa thấy vậy, chủ động mở miệng: "Tân dược sử, có cần tại hạ vì ngài cùng Trần cô nương an bài hai gian phòng qua đêm chăng?"

Nhan Chiêu gật đầu: "Cần."

Hiên Viên Mộ cũng không lập tức rời đi, nàng giúp đỡ nâng Trần Nhị vào phòng, cùng Nhan Chiêu ước định giờ đến chơi vào ngày mai, lúc này mới chắp tay cáo từ.

Nhan Chiêu trở lại, để Đoạn Kinh Nghĩa an bài phòng, rồi xoa đầu tiểu hồ ly, hỏi nó: "Ngươi có phải là không thích Trần Nhị?"

Không chỉ hướng Trần Nhị hất rượu, mà còn ném cả chén vào ót người ta.

Tiểu hồ ly quay đầu đi, ánh mắt né tránh, không chịu đối diện với Nhan Chiêu, giả vờ như nghe không hiểu.

"Lần sau không cần như vậy." Nhan Chiêu nói với nó.

Nàng sợ nó cùng người động thủ mà không cẩn thận bị thương, tuy rằng nàng có thể che chở, nhưng lần trước tiểu hồ ly bị thương, dưỡng suốt một năm mới hồi phục.

Nhan Chiêu không hy vọng nó lại chịu thương tổn thêm lần nữa.

Tiểu hồ ly: "......"

Hừ, ngươi thế mà lại vì người ngoài mà giáo huấn ta.

Nhan Chiêu nói xong, cảm thấy Tuyết Cầu hẳn đã hiểu ý mình, nên cũng không để chuyện ấy trong lòng.

Nàng cởi giày, xoay người lên giường, đầu vừa chạm gối đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Tiểu hồ ly từ trong lòng Nhan Chiêu chui ra, nằm ngủ ở mép giường, cách nàng chừng hai thước.

Nhan Chiêu trong mộng trở mình, như thói quen thường ngày, đưa tay tìm hồ ly.

Tiểu hồ ly nghe thấy động tĩnh, tai khẽ giật, mở mắt liếc nhìn người bên cạnh, thấy Nhan Chiêu đang sờ soạng trong không trung, mũi khẽ phát ra một tiếng hừ nhẹ, rồi xoay đầu, quay lưng về phía nàng.

Ngày hôm sau, Trần Nhị tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng trạm dịch, cái ót âm ỉ đau.

Không biết là do say rượu hôm qua hay do chuyện gì khác, nàng lại ngất đi, còn chẳng rõ cái ót va vào đâu. Kế hoạch cùng Nhan Chiêu thức trắng đêm bàn bạc tự nhiên cũng không thành.

Xem sắc trời, đã qua chính ngọ.

Mở cửa ra, vừa gặp một gã sai vặt đi ngang, nàng gọi lại hỏi: "Nhan cô nương ở gian nào?"

"Ngay gian bên cạnh ngài." Gã sai vặt chỉ về phía cửa phòng sát vách.

Cửa đóng kín, không biết Nhan Chiêu có ở trong đó không.

Khiển lui gã sai vặt, Trần Nhị vừa định gõ cửa, bỗng bên hông truyền âm ngọc sáng lên ánh trắng.

Nàng cầm lên, rót pháp lực vào, liền nghe thanh âm hơi khàn của Hiên Viên Mộ từ trong truyền âm ngọc truyền ra: "Ta đã đến trạm dịch, đấu giá hội nửa canh giờ nữa bắt đầu, ngươi gọi Nhan cô nương xuống đi."

Trần Nhị hiểu ý, lập tức bước đến gõ cửa phòng Nhan Chiêu.

Trong phòng, Nhan Chiêu đang hoàn thành buổi luyện đan của ngày hôm nay.

Nàng nhắm mắt, ngưng thần, cùng lúc điều khiển ba lò đan để gia tốc luyện chế.

Từ lúc rời tiên phường thành Sa, trên đường bận rộn, đan đạo có phần chậm lại. Hôm nay hiếm khi dậy sớm, Nhan Chiêu phá lệ chủ động lấy lò ra tu luyện.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, luyện chế sắp kết thúc, tâm thần nàng toàn bộ tập trung vào đan lô, không nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.

"Nhan cô nương chẳng lẽ vẫn còn ngủ?" Trần Nhị nhỏ giọng nói thầm, rồi lại gõ thêm mấy cái.

Đốc đốc đốc.

Tiểu hồ ly tai dựng lên, nhìn về phía cửa.

Nó nhớ đến ước định của Nhan Chiêu với Hiên Viên Mộ, nghĩ hẳn là Hiên Viên Mộ đến đón nàng đi dự đấu giá hội.

Thế là nó đi đến cửa, thổi nhẹ một hơi, then cửa liền bật mở.

Kẽo kẹt, cửa phòng khẽ hé ra.

Đứng ngoài không phải Hiên Viên Mộ, mà là Trần Nhị.

Tay Trần Nhị còn đang giơ giữa không trung, vừa thấy sau cửa không người, liền phát hiện cạnh cửa có một con hồ ly nhỏ.

Nàng hiểu ngay, hóa ra là hồ ly mở cửa giúp.

Trần Nhị cong mắt cười: "Tiểu hồ ly, chủ nhân ngươi có ở đây không?"

Tiểu hồ ly: "......"

Loảng xoảng.

Cửa lại khép lại.

Trần Nhị: "???"

Nửa nén nhang sau, nàng mới lần nữa gõ cửa. Lúc này Nhan Chiêu vừa kết thúc luyện chế, tuy vẫn chưa thu lò.

Nghe tiếng gõ, nàng đứng dậy ra mở, vừa hay đối mặt với Trần Nhị.

Thấy nàng, Trần Nhị chẳng còn tâm trí so đo chuyện con hồ ly đóng cửa nữa, vội nói: "Ngươi cuối cùng cũng mở cửa, đi mau, đấu giá hội sắp bắt đầu rồi!"

Nhan Chiêu liền mở rộng cửa, quay lại thu thập đan lô.

Trần Nhị theo vào phòng, thấy bên trong có đến ba lò đan song song đặt cạnh nhau.

Phòng trạm dịch vốn không rộng, bởi ba chiếc đan lô cao nửa người đặt liền kề mà có vẻ chật chội.

Nhan Chiêu lần lượt vỗ nhẹ lên bụng ba đan lô, mỗi cái đều bật nắp, nhảy ra một lò đan dược.

Trần Nhị kinh ngạc: "Ngươi dậy từ khi nào vậy?"

Dù chỉ luyện một lò đan cũng mất một canh giờ, ba lò ít nhất phải ba canh.

Trần Nhị nghĩ thầm: Nhan cô nương quả thật dậy rất sớm.

Thân là đệ tử của Dược Thần Tông tông chủ, đã được ưu đãi đủ đường, vậy mà vẫn siêng năng đến thế, đúng là nhân trung long phượng, tiền đồ vô lượng a.

Nhan Chiêu đáp: "Tị giờ Mão."

Trần Nhị: "???"

Nàng còn chưa kịp nghĩ sâu, vì đấu giá hội sắp khai màn, cũng chẳng thể để Hiên Viên Mộ chờ lâu, Nhan Chiêu thu ba lò đan vào túi càn khôn, rồi cùng nhau xuống lầu.

Trên đường đến Trân Bảo Lâu, Nhan Chiêu biết được mục tiêu của Hiên Viên Mộ là một khối kim loại đặc biệt.

Chính vì khối kim loại quý hiếm ấy, Hiên Viên Mộ mới để tâm đến danh sách vật phẩm đấu giá, từ đó phát hiện trong danh sách còn có bồ đề căn, vật mà Nhan Chiêu từng ghi chú trong sổ nhỏ.

Trần Nhị nghe vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi còn chưa chết tâm a?"

"......" Hiên Viên Mộ không đáp.

Nhan Chiêu không hiểu hai người họ đang nói bóng gió chuyện gì.

Rất nhanh, các nàng đã đến Trân Bảo Lâu. Hội trường đấu giá thiết lập ở tầng ba, thông suốt lên tầng bốn, nơi có một loạt nhã thất.

Hiên Viên Mộ là khách quý, được đệ tử Trân Bảo Lâu dẫn lên tầng bốn, mở cửa gian phòng đề chữ "Ất".

Vào nhà trước, Hiên Viên Mộ quét mắt nhìn phòng sát vách, trên cửa nhã thất treo biển số "Giáp", cửa đóng chặt, ngoài cửa còn có một hắc y hộ vệ đứng tấn, đủ thấy chủ nhân bên trong thân phận bất phàm.

Hiên Viên Mộ thu hồi ánh mắt, cùng Trần Nhị và Nhan Chiêu bước vào gian nhã thất.

Trong phòng, phía đối diện đài đấu giá treo rèm châu. Từ tầng bốn nhìn xuống, có thể rõ ràng trông thấy toàn cảnh đại sảnh tầng ba, mà người dưới lầu vì bị rèm che, hoàn toàn không thể biết trên lầu có ai.

Trong nhã thất bày một bàn nhỏ cùng bốn đệm hương bồ. Vì Hiên Viên Mộ chỉ mang theo hai người, đệ tử Trân Bảo Lâu ban đầu định thu bớt một đệm đi.

Nào ngờ từ trong lòng Nhan Chiêu nhảy ra một con linh hồ, nhảy lên ngồi xếp bằng trên đệm kia. Đệ tử kia do dự chốc lát, liếc nhìn sắc mặt khách quý thấy không tỏ thái độ, liền thôi ý định thu đệm.

Không bao lâu, hắn mang lên một bình trà nóng cùng mấy đĩa bánh trà.

Ngoài cửa, tiếng bước chân người nối tiếp nhau, khách trong sảnh tầng ba cũng dần đông. Nhan Chiêu cầm một miếng bánh hoa, đưa cho tiểu hồ ly.

Tuyết Cầu không đón nhận, quay đầu sang chỗ khác, chẳng buồn phản ứng.

Nhan Chiêu có chút khó hiểu.

Tuy rằng ngày thường Tuyết Cầu vốn ít khi phản ứng nàng, nhưng hôm nay, toàn thân nó từ đỉnh đầu đến chót đuôi đều tỏa ra khí tức bất mãn, rõ ràng không giống bình thường.

Hiên Viên Mộ chú ý đến cảnh này, liếc nhìn linh hồ một cái.

"Ngươi làm sao vậy?" Nhan Chiêu hỏi nó, "Không thoải mái ở đâu sao?"

Tuyết Cầu không mở miệng, chỉ cuộn tròn thân lại thành một quả cầu, bất động.

Nhan Chiêu: "......"

Nàng chợt nhớ, sáng nay khi tỉnh giấc, tiểu hồ ly không nằm trong lòng nàng như mọi khi, khi ấy nàng đã thấy có chút khác thường, chỉ là không nghĩ sâu.

"Tuyết Cầu?" Nhan Chiêu chọc chọc lên lưng nó.

Lông hồ ly mềm mại, đầu ngón tay nàng chạm đến đâu, lông nơi đó liền lõm xuống một hố nhỏ.

Tuyết Cầu như cục bột nếp, mặc nàng chọc thế nào cũng chỉ khẽ rung người, chẳng thèm đáp lại.

"Nó trông có vẻ tâm tình không tốt." Hiên Viên Mộ mở miệng, "Các ngươi cãi nhau sao?"

Tiểu hồ ly mí mắt khẽ run, lười biếng liếc nàng một cái.

Nhan Chiêu ngoài ý muốn, trả lời: "Không có a."

Mọi chuyện đều như ngày thường, không hề có gì đặc biệt xảy ra.

Huống hồ, nàng và Tuyết Cầu sao lại có thể cãi nhau được chứ?

Hiên Viên Mộ lấy giọng từng trải mà nói: "Có khi nào ngươi quá chuyên tâm làm việc gì đó, bỏ mặc nó, khiến nó không vui?"

Nhan Chiêu ngẫm nghĩ một chút, nói: "Luyện đan?"

Tiểu hồ ly: "......"

"Nhưng bình thường đều là Tuyết Cầu thúc giục ta tu luyện mà." Nhan Chiêu nhanh chóng phủ nhận, cau mày nói, "Nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ luyện tập, nó mới không vui mới đúng."

Hiên Viên Mộ trầm ngâm, còn Trần Nhị thì kinh ngạc không tin nổi: "Ngươi nói linh sủng của ngươi thúc giục ngươi tu luyện?"

Nhan Chiêu nghiêm túc hỏi lại: "Có gì không đúng sao?"

"Không đúng ở chỗ nào à?! Trời ạ, rốt cuộc ngươi là linh chủ hay nó là linh chủ?"

Nhan Chiêu bĩu môi, không vui với lời của Trần Nhị, phản bác: "Đương nhiên ta là linh chủ rồi, chỉ là Tuyết Cầu rất thông minh, nó trông ta học chữ luyện bút, biết viết chữ, biết vẽ tranh, còn biết đánh cờ với sư tôn ta nữa!"

Trần Nhị há hốc mồm, kinh hãi đến độ sắp không khép lại được: "Ngươi gọi đây là thông minh sao? Đây là nghịch thiên rồi đó! Đừng quá đáng, nhà ai có linh sủng biết viết chữ vẽ tranh đánh cờ chứ?!"

Hiên Viên Mộ lại nói: "Nếu nó thông minh như vậy, mà vẫn không nói cho ngươi biết lý do không vui, có khi nào ngươi vô tình nói gì hoặc làm gì khiến nó tổn thương?"

Nhan Chiêu khẽ nhíu mày, trầm mặc suy nghĩ.

Câu hỏi này đối với nàng quả thật quá khó.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chẳng biết mình sai ở đâu.

Đúng lúc đó, tiểu hồ ly khẽ quẫy đuôi, tỏ vẻ không kiên nhẫn, rồi vươn người lên, há miệng nuốt luôn miếng bánh hoa trong tay Nhan Chiêu.

Sau đó nó lại nghiêng đầu, cằm khẽ gác lên mu bàn tay của Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu cúi đầu nhìn, chỉ thấy nó khép mắt, bộ dáng như sắp ngủ.

Phía sau cái đuôi to khẽ đong đưa, lúc sang trái, lúc sang phải, nhịp nhàng.

Đừng đoán nữa, dù có đoán thế nào cũng chẳng thể đoán trúng tâm ý của nó.

Ngay cả chính nàng còn chẳng hiểu nổi, huống hồ là vị sư muội ngốc nghếch kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro