Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Lấy thân báo đáp

"Nôn ——"

Trần Nhị đầu váng mắt hoa, phun ra một trận đặc sệt.

Bởi vì muốn đi Thái Khư tiên vực, cần phải xuyên qua hoang mạc; trong hoang mạc thường nổi gió cát, người tu hành làm nghề buôn bán đi lại nơi này vốn chẳng dễ, ít nhất cũng phải mất hơn nửa tháng đường.

Để giết quãng thời gian khô khan tẻ nhạt sắp tới trong hoang mạc, Trần Nhị vốn tham ăn, liền đến Linh Thiện đường, tiêu tốn một khoản lớn đặt một bàn tiệc, tự mình ăn uống no nê.

Kết quả ăn đến quá căng, liền ói ra hết.

Nhan Chiêu phản ứng nhanh, lùi lại một bước, mới không bị Trần Nhị phun dính.

Trần Nhị nôn đến suýt ngất, cũng may phun xong thì dễ chịu hơn hẳn.

Nàng chống tay lên gối, điều tức một hồi, rồi ngồi dậy, tại chỗ hốt lấy một nắm cát, chôn đống bẩn thỉu kia đi.

"Ân nhân!" Trần Nhị đi đến trước mặt Nhan Chiêu, lại nắm lấy tay nàng, "Ân cứu mạng không gì báo đáp, không biết ân nhân có thiếu đạo lữ chăng? Thật sự không được, ta cũng có thể lấy thân báo đáp!"

Nhan Chiêu: "?"

Nhậm Thanh Duyệt: "?!"

Nhan Chiêu còn chưa kịp phản ứng, bên kia người nữ thương nhân đi cùng Trần Nhị đã chạy lại: "Trần Nhị! Ngươi sao rồi!"

Trần Nhị quay đầu, gương mặt còn tái nhợt vì choáng váng lại nở nụ cười yếu ớt, phất tay: "Ta không sao! Các ngươi thế nào?"

Nữ nhân chạy đến trước mặt nàng, thấy Trần Nhị vẫn đứng vững, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng trước liếc qua đan lô bên cạnh Nhan Chiêu, rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Nhan Chiêu: "Đa tạ tiên hữu đã cứu giúp!"

Từ trong lòng lấy ra một túi càn khôn, nàng hai tay dâng lên: "Lễ mọn không đáng, xin tiên hữu nhận cho lòng thành."

Nhan Chiêu cũng không khách khí, nhận lấy túi càn khôn, bỏ vào ngực áo.

Nàng ra tay cứu người, được cảm tạ là lẽ đương nhiên.

Lại nghe nữ nhân nói: "Trần Nhị lễ nghĩa chưa chu toàn, có chỗ mạo phạm, xin tiên hữu thứ lỗi."

"Ai, ta chỗ nào vô lễ chứ, ta là nghiêm túc a!" Trần Nhị kéo giọng nói lười nhác, "Hơn nữa..."

Lời còn chưa dứt, nữ nhân đã trừng mắt: "Câm miệng! Nói thêm nữa ta cắt lưỡi ngươi!"

"Y!" Trần Nhị lập tức im bặt, hướng Nhan Chiêu bày tay ra, mím môi làm bộ đáng thương.

Sau khi quát cho Trần Nhị yên lặng, nữ nhân lại hướng Nhan Chiêu chắp tay thi lễ, rồi mới giới thiệu: "Ta là Diệp Yến Nhiên, đệ tử Vạn Bảo Cung của Thái Khư tiên cảnh, phụ trách chuyển vận vật tư từ tiên phường Sa Thành đến Thái Khư tiên cảnh."

Trân Bảo Lâu chính là thương hội dưới danh nghĩa Vạn Bảo Cung.

Nói xong, nàng chỉ sang Trần Nhị: "Nàng tên Trần Nhị, là bằng hữu của ta. Bên kia là đồng môn ta, Lưu sư huynh."

Nhan Chiêu cũng hành lễ đáp lại: "Nhan Chiêu."

Diệp Yến Nhiên ghi nhớ tên nàng, lại một lần nữa cảm tạ: "Hôm nay thật đa tạ tiên hữu xuất thủ tương trợ! Chúng ta sắp lên đường đến Thái Khư tiên vực, không biết Nhan tiên hữu đi hướng nào?"

Nhan Chiêu đáp: "Ta cũng đi Thái Khư tiên vực."

Nàng muốn đến Tử Trúc Lâm trên núi tìm linh trúc, trong quyển sổ nhỏ Dược Thần Tử để lại có ghi, thất giai Tử Hoàng Trúc chỉ sinh trưởng tại Thái Khư tiên vực.

"Thật là trùng hợp!" Diệp Yến Nhiên cười nói, "Nhan tiên hữu không bằng đi cùng chúng ta. Trong hoang mạc gió cát dữ dội, dễ lạc phương hướng, lại nhiều hung thú cùng đạo tặc qua lại. Đi chung sẽ tiện chiếu cố lẫn nhau."

Nhan Chiêu trầm ngâm, nàng đi một mình quả thật dễ lạc đường, liền gật đầu: "Cũng được."

Tiểu hồ ly không có ý kiến, chỉ là từ khi Trần Nhị xuất hiện, nó đã chui khỏi ngực Nhan Chiêu, bò lên vai nàng, cảnh giác nhìn Trần Nhị, ánh mắt toát ra nồng đậm địch ý.

"Yến Nhiên, linh đà bị thương!" Tiếng Lưu sư huynh từ xa vọng đến.

Diệp Yến Nhiên áy náy cáo lui, vội đi xem thương thế linh đà.

Gió cát vẫn chưa ngừng, mọi người nhanh chóng chỉnh đốn lại, tìm nơi tránh gió.

Sau khi Diệp Yến Nhiên rời đi, bên cạnh Nhan Chiêu chỉ còn lại Trần Nhị.

Trần Nhị nhận ra linh hồ cảnh giác với mình, nhưng chẳng để tâm, vẫn cười hì hì: "Thế nào, Nhan cô nương, ngươi suy xét đề nghị vừa rồi của ta chưa?"

Đuôi tiểu hồ ly lập tức dựng lên.

Còn dám nhắc!

Nhan Chiêu quay đầu, đôi mắt chớp chớp, nghiêm túc hỏi: "Đạo lữ là gì?"

"Ngạch..." Trần Nhị thoáng sững sờ, song thấy nàng hỏi thật lòng, bèn nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: "Chính là hai người như hình với bóng, cùng nương tựa sống, đều là người đối phương thích nhất."

Nhan Chiêu "Nga" một tiếng, gật đầu: "Vậy ta không thích ngươi, chúng ta không thể trở thành đạo lữ."

Đuôi tiểu hồ ly mềm xuống, an tâm lại.

Trần Nhị: "......"

Nàng vốn chỉ thuận miệng nói đùa, ai ngờ Nhan Chiêu lại nghiêm túc như vậy, khiến nàng ngượng ngùng không thôi.

"Tốt thôi." Trần Nhị thở dài, rồi giơ tay dụi mắt, hít hít mũi ra vẻ sắp khóc: "Ta độc thân tám trăm năm rồi, bao giờ mới tìm được đạo lữ tâm đầu ý hợp đây."

Nhan Chiêu hỏi: "Đạo lữ rất quan trọng sao?"

"..." Trần Nhị nghĩ nghĩ, "Cũng không hẳn."

Nhan Chiêu: "Nga."

Tiểu hồ ly: "..."

Đề tài chẳng thể tiếp tục, không khí trở nên có phần xấu hổ.

Tiểu Hắc thấy thời cơ, chạy đến trước mặt Nhan Chiêu quơ quơ, ra vẻ tranh công.

Nhan Chiêu đưa tay bắt lấy, nhét thẳng vào túi càn khôn.

Tiểu Hắc: "......"

Sự yên lặng chẳng kéo dài bao lâu, Diệp Yến Nhiên đã xử lý xong linh đà, vẫy tay gọi: "Nhan tiên hữu, Trần Nhị! Chúng ta có thể đi rồi!"

Trần Nhị như trút được gánh nặng, lớn tiếng đáp: "Hảo!"

Thương đội khởi hành, Nhan Chiêu cũng bước nhanh đuổi kịp.

Bọn họ đi xa sau, bờ cát buông lỏng, từ giữa bỗng chốc chui ra một đạo u màu tím quỷ ảnh.

Quỷ ảnh hai mắt phiếm u quang, ngóng nhìn Nhan Chiêu mấy người rời đi phương hướng, đuôi câu thượng ngao kiềm răng rắc răng rắc vang.

Một lát sau......

Sàn sạt sa, sàn sạt sa.

Nó chui vào bờ cát, nơi đi qua cát đá sụp đổ, lưu lại một đạo nước chảy dường như dấu vết.

·

Lưu sư huynh trong tay cầm xác nhận phương vị la bàn, nắm linh đà đi ở phía trước, dùng đặc thù chắn phong pháp khí mở đường.

Nhan Chiêu ba người đi theo phía sau, Diệp Yến Nhiên lấy tới một cây tân dây thừng, đem Nhan Chiêu cùng Trần Nhị cùng cột lên.

Trên đường, Diệp Yến Nhiên chủ động hướng Nhan Chiêu đáp lời: "Nhan tiên hữu thoạt nhìn tuổi không lớn, thực lực lại là không tầm thường, không biết xuất từ cái nào tiên môn?"

Nhan Chiêu trả lời: "Dược Thần tông."

"Dược Thần tông?" Trần Nhị vừa nghe có tinh thần, "Dược Thần tông ta thục a! Ta có cái bằng hữu còn nhận thức các ngươi Dược Thần tông tông chủ! Gọi là gì tới?"

Nhan Chiêu: "Dược Thần Tử."

"Đúng đúng đúng! Dược Thần Tử!" Trần Nhị vẻ mặt cảm khái, than thở nói, "Dược Thần Tử tiền bối đan thuật xa gần nổi tiếng, nghe nói năm trước sách thuốc phi thường xuất sắc, một quả Tủy Dương Đan bán đấu giá đến một trăm triệu! Nếu không phải Nam Cung Âm bạo khởi giết Tạ Tân Nhung, thậm chí có khả năng bán được hai cái trăm triệu! Ai, đáng tiếc ta không đi thành!"

Nàng vốn là muốn đi, kết quả cùng ngày bị nào đó sát ngàn đao nữ nhân đánh hôn mê cột vào trên giường, chờ nàng tỉnh lại, rau kim châm đều lạnh.

Nhan Chiêu nhớ lại năm trước sách thuốc thượng tình hình, gật gật đầu: "Ân."

Ra giá một trăm triệu, là để dạy nàng phương pháp dùng một tay của nữ nhân trị liệu hồn phách tiểu hồ ly bị tổn thương.

Trần Nhị lại nhìn về phía Nhan Chiêu: "Ngươi là Dược Thần tông đệ tử, vậy ngươi cũng sẽ luyện đan lạc?"

"Sẽ." Nhan Chiêu đúng sự thật nói.

"Thật tốt a." Trần Nhị cười tủm tỉm, "Ta cái kia bằng hữu nguyên bản cũng là muốn học luyện đan, lúc trước thiếu chút nữa liền trở thành Dược Thần Tử đồ đệ, bất quá sau lại tu luyện khí, nàng luyện khí chi thuật cũng đúng rồi đến, đãi chúng ta tới rồi Thái Khư, ta giới thiệu các ngươi nhận thức a!"

Nhan Chiêu chớp chớp mắt: "Hảo."

"Ai da!" Trần Nhị nhịn không được tay tiện, sờ sờ Nhan Chiêu đầu, "Ngươi hảo ngoan a!"

Tuy rằng Nhan Chiêu không thường mở miệng, nhưng mỗi câu nói đều nghiêm túc trả lời, vừa thấy chính là mới ra đời, vừa mới rời đi tông môn che chở xuống núi rèn luyện, thượng không rành thế sự tiểu bằng hữu.

Trần Nhị thuận miệng liền nói: "Nếu không ngươi thử thích ta nhìn xem? Ta liền thích ngươi loại này ngoan, ta cảm thấy chúng ta thực thích hợp!"

Nhan Chiêu thượng còn không có cái gì phản ứng, nàng trên vai tiểu hồ ly trước nhảy dựng lên.

Tiểu hồ ly đuôi to bực bội lắc lắc, Nhan Chiêu hiểu được cảm xúc của nó, liền nói: "Nó không đồng ý."

Trần Nhị theo ánh mắt Nhan Chiêu nhìn về phía tiểu hồ ly, kinh ngạc hỏi: "Con hồ ly này là linh sủng của ngươi sao?"

Nhan Chiêu gật đầu: "Ân."

"Ai?" Trần Nhị trợn mắt, "Không phải chứ, ngươi định chọn đạo lữ mà còn muốn nghe ý kiến linh sủng ư?"

Nhan Chiêu nghiêng đầu nhìn nàng: "Có gì không đúng sao?"

"......" Da mặt Trần Nhị khẽ run, chau mày lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta còn tưởng trên đời này chỉ có một người như thế, không ngờ... Chẳng lẽ là ta lạc mất đơn vị? Khi nào đến lượt ta cũng nhặt được một con tiểu sủng vật, có lẽ khi đó sẽ hiểu ra thôi."

Nàng lẩm bẩm nho nhỏ, Nhan Chiêu nghe không rõ, thì lúc ấy Diệp Yến Nhiên quay đầu lại: "Với vận khí của ngươi, vẫn nên thôi đừng mơ mộng nữa thì hơn."

Trần Nhị không phục: "Vận khí của ta thì làm sao?"

Diệp Yến Nhiên hừ nhẹ một tiếng: "Đã bảo đừng đi theo ta, ngươi cứ cố chấp, kết quả thì sao? Nhìn xem tình cảnh chúng ta hiện tại đi!"

Trần Nhị cứng họng, chẳng biết biện bạch thế nào, cuối cùng chỉ lí nhí: "Thời tiết vô thường, ai mà đoán được, sao có thể trách ta được chứ?"

Diệp Yến Nhiên hờ hững đáp: "Không trách ngươi thì trách ai?"

Trần Nhị uất ức đến mức muốn khóc, giả vờ tháo sợi dây thừng buộc bên hông: "Được được, ta đi là được, đoàn thương đội này thật khiến người ta chẳng yên nổi một khắc nào."

Diệp Yến Nhiên nhướng mày: "Vậy đi đi."

Trần Nhị: "......"

Trong khi hai người còn đang đấu võ mồm, Nhan Chiêu khẽ vuốt đầu tiểu hồ ly, dỗ dành cảm xúc đang bực bội của nó.

Ánh mắt tiểu hồ ly nhìn Trần Nhị vẫn chẳng mấy thiện cảm.

Nữ nhân này tâm tư thật nguy hiểm, nó nhất định phải nghĩ cách khiến Nhan Chiêu tránh xa nàng ta một chút.

Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly lên, đối diện với đôi mắt nó, chợt nhớ tới lời Trần Nhị vừa nói.

Như hình với bóng, sống nương tựa lẫn nhau, đối phương chính là người mình yêu thích nhất.

Nhan Chiêu hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà trầm ngâm: "Ta thật lòng thích ngươi, ngươi cũng thích ta, vậy chúng ta có thể trở thành đạo lữ được không?"

Diệp Yến Nhiên và Trần Nhị đồng thời quay đầu lại.

Tiểu hồ ly: "......"

"!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro