Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Nổ tung 19 cái đan lô

Tất Lam rời khỏi Dược Thần Tông sau liền lập tức ngự kiếm bay về tiên phường phụ cận.

Dược Thần Tử đã giao cho nàng một túi tiền lớn, dặn dò nàng hỗ trợ mua sơ cấp đan lô.

Thế nhưng, số lượng một vạn cái đan lô quá mức khổng lồ, ngay cả Trân Bảo Lâu cũng không có nhiều hàng tồn như thế.

Tất Lam bèn cùng người phụ trách Trân Bảo Lâu ký kết thương khế, trước lấy đi một phần mười hàng có sẵn, còn lại đặt cọc ba phần mười tiền, đợi khi hàng được vận chuyển đến Dược Thần Tông, Dược Thần Tử sẽ tự mình ký nhận rồi thanh toán phần tiền còn lại.

Xử lý xong mọi chuyện, Tất Lam quay về Dược Thần Tông, đem số đan lô đã mua cùng phí dụng dư lại giao lại cho Dược Thần Tử.

Nghe nói nàng chỉ mới rời đi một chuyến ngắn, Nhan Chiêu lại đã làm nổ thêm ba cái đan lô.

Tất Lam lưu luyến nhìn về hướng đan các. Nhan Chiêu ở lại Dược Thần Tông tu hành, lại được Dược Thần Tử tiền bối che chở, thật sự là điều tốt nhất có thể. Còn nàng vẫn phải tiếp tục con đường tu hành của riêng mình, chẳng thể dừng bước.

Từ biệt Dược Thần Tử xong, Tất Lam không quay đầu lại mà rời đi.

Đến chân núi, nàng lấy ra la bàn, đem yêu đan đã đổi được từ tay Nhan Chiêu lấy ra.

Yêu đan này vốn là vật của Hiên Viên Mộ, đến tay Nhan Chiêu chưa lâu, tự nhiên vẫn còn lưu lại một tia hơi thở của Hiên Viên Mộ.

Tất Lam ngưng thần bói quẻ, truyền pháp lực vào la bàn.

Kim chỉ của la bàn bị hơi thở yêu đan dẫn dắt, xoay tròn vài vòng rồi dừng lại, chỉ về một phương hướng nhất định.

Tất Lam lập tức ngự kiếm bay lên, hướng về nơi kim chỉ định.

Trong trạm dịch, Trần Nhị tức giận đùng đùng: "Chuyện này cùng lúc trước nói tốt căn bản không giống nhau! Chúng ta trả giá cao như thế, mời Nam Cung Âm ra tay, vậy mà ngươi lại chỉ vì một quả yêu đan thôi sao?"

Tin tức từ Diễn Thiên thần cuốn đã truyền đến Nam Cung Âm, Hiên Viên Mộ thay đổi kết quả trường thi, Nam Cung Âm chịu lừa gạt, đương nhiên sẽ không còn đưa tủy dương đan cho bọn họ nữa.

Gia chủ Hiên Viên thị nhờ Dược Thần Tử luyện đan, thương thế tuy đã khỏi, nhưng vì chuyện Hiên Viên Mộ phản bội gia tộc mà buồn phiền không vui. Gần đây nghe nói phu nhân ưu tư quá độ, ngã bệnh trên giường.

Chỉ cần làm đúng theo kế hoạch, Hiên Viên Mộ mang được tủy dương đan trở về, là có thể giúp hai người ấy hòa giải.

Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, họ chỉ cần thấy Hiên Viên Mộ biết hối cải, ắt sẽ tha thứ cho nàng, để nàng quay về Hiên Viên thị, tiếp tục làm đại tiểu thư.

Nhưng nào ngờ, Hiên Viên Mộ miệng thì đáp ứng, xoay lưng liền hủy hết kế hoạch.

"Ngươi đúng là thống khoái! Nhưng ngươi có từng nghĩ đến ta chưa? Ngươi đã đáp ứng sẽ đưa ta thiên cơ la bàn đồ phổ, giờ ngươi tự tay chặt đứt con đường trở về Hiên Viên thị, lấy đâu ra đồ phổ? Ngươi định đi trộm sao?"

Hiên Viên Mộ tay cầm yêu đan ngũ sắc, để mặc Trần Nhị oán trách suốt hai canh giờ, nghe vậy chỉ thản nhiên gật đầu: "Cũng có thể xem là một cách."

"Ngươi!" Trần Nhị tức đến muốn nổ phổi, phất tay áo bỏ đi. "Ta thật không nên tin ngươi!"

Hiên Viên Mộ mỉm cười, nhẹ hôn lên bề mặt yêu đan tỏa ánh sáng ngũ thải, rồi thu vào ngực cẩn thận cất giữ.

Sau đó, nàng bước đến trước mặt Trần Nhị: "Chuyện ta đáp ứng, ta sẽ tự mình làm cho thỏa đáng. Dù không trở về Hiên Viên thị, ta vẫn sẽ có được đồ phổ."

Trần Nhị rất muốn đáp lại "Ai tin", nhưng lời đến miệng lại nghẹn xuống.

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

"Không phải đã dặn tiểu nhị đừng đến quấy rầy sao?" Trần Nhị cau mày, không vui nói, rồi ngồi xuống, mặc cho Hiên Viên Mộ đi mở cửa.

Hiên Viên Mộ thoáng liếc cửa, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Nàng vốn không định để ý, song tiếng gõ cửa vừa dứt lại vang lên lần nữa.

Trần Nhị đá nhẹ nàng một cước: "Đi xem đi."

Hiên Viên Mộ bất đắc dĩ, đành đứng dậy bước đến cạnh cửa.

Cửa mở ra, ngoài cửa là một gương mặt quen thuộc.

Hiên Viên Mộ nhướng mày, lập tức muốn đóng cửa lại.

Nhưng người bên ngoài đã sớm đoán trước, tay mắt lanh lẹ chặn cửa, năm ngón tay kẹp giữa khung cửa, nếu thật đóng lại, e là nửa bàn tay sẽ nát.

Trần Nhị nhận thấy có điều bất thường, ngoảnh đầu nhìn ra, qua khe cửa hẹp thấy rõ người bên ngoài.

"Lam cô nương!"

Đúng vậy, người đứng ngoài cửa, đang cố sức chống lại Hiên Viên Mộ, chính là Tất Lam.

Tất Lam dốc hết sức giữ cửa, cố lấy dũng khí mở lời: "Mộ tỷ tỷ, vì sao ngươi không chịu gặp ta?"

Hiên Viên Mộ vẫn cứng rắn không đáp.

Tất Lam gấp đến nước mắt lưng tròng.

Nàng là đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng Hiên Viên thị, được gia chủ cùng phu nhân thu nhận, mới có cơm ăn mà sống.

Nhưng thân phận nàng ở Hiên Viên thị, từng giống như Nhan Chiêu khi ở Phất Vân Tông, bị khinh khi, bị trêu chọc.

Nếu không có Hiên Viên Mộ, nàng e rằng đã sớm bị đè nén suốt đời, không có ngày ngẩng đầu.

Chính nhờ Hiên Viên Mộ quan tâm dìu dắt, nàng mới có cơ hội bước vào con đường tu luyện, tiếp xúc với luyện khí, rồi thể hiện thiên tư hiếm có, cuối cùng được gia chủ cùng phu nhân nhận làm dưỡng nữ.

Nói cách khác, nếu không có Hiên Viên Mộ, cũng chẳng có Tất Lam ngày nay.

Mọi thứ nàng có được, đều do Hiên Viên Mộ trao cho.

Cho nên, khi Hiên Viên Mộ cùng song thân náo loạn rồi bỏ đi, người chịu đả kích nặng nhất, ngoài phu thê gia chủ, còn có Tất Lam, người từng muốn ngăn cản tất cả điều đó.

"Mộ tỷ tỷ..."

Giọng nói mang theo nức nở truyền vào trong phòng. Trần Nhị cau mày che tai, lớn tiếng oán trách Hiên Viên Mộ: "Ngươi thật là không có tim gan! Người ta ngàn dặm xa xôi tới tìm, ngươi gặp một lần thôi cũng không được sao?"

Nhưng từ sau khi Hoàng Nhi chết, Hiên Viên Mộ liền như hũ nút, không còn bộc lộ tình cảm, cũng chưa từng giải thích với ai.

Có lẽ cảm nhận được quyết tuyệt của nàng, lực đẩy cửa bên ngoài dần yếu đi.

Tất Lam dựa trán vào ván cửa, bảo đảm giọng nói mình có thể xuyên qua khe hẹp mà truyền vào.

Nàng khẽ nói: "Ba năm sau, ta sẽ tham dự đại hội đệ tử tiên môn."

Đồng tử Hiên Viên Mộ co rút lại.

Tất Lam hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ ở đại hội, đường đường chính chính đánh bại ngươi."

Hiên Viên Mộ nhất định sẽ dự đại hội đệ tử tiên môn, đó là ước định giữa nàng và Hoàng Nhi khi xưa.

Từ nhỏ đến lớn, Tất Lam chưa từng thắng nổi Hiên Viên Mộ một lần nào.

Nàng từng thề trước mặt mọi người, chỉ cần Tất Lam thắng được nàng, nàng sẽ vô điều kiện thực hiện một nguyện vọng của Tất Lam.

Tất Lam nói xong, thu tay lại.

Cửa gỗ nhẹ nhàng khép kín.

Hiên Viên Mộ đứng phía sau, thật lâu vẫn không ngẩng đầu.

Ngày ấy, buổi tu luyện đan đạo của Nhan Chiêu kết thúc bằng việc nổ tung mười chín cái đan lô.

Đến cuối cùng, nàng vẫn không hiểu vì sao những cái lò này lại yếu ớt như thế, đến tay nàng chưa bao lâu đã tự nổ.

So ra, cái đan lô do nàng tự khế ước còn bền chắc hơn nhiều.

Thấy trời đã ngả chiều, Dược Thần Tử ngăn không cho nàng tiếp tục so tài cùng đan lô, bảo nàng về nghỉ, lại đưa thêm mấy quyển thư, dặn trước tiên hãy tự mình đọc, tìm hiểu kỹ lưỡng.

Nhan Chiêu ôm sách Dược Thần Tử trao, quay trở về gian phòng sáng nay nàng mới tỉnh lại.

Dược Thần Tử nói rằng về sau nàng có thể ở lại nơi này, nếu thấy gian phòng này quá nhỏ, cũng có thể đổi sang chỗ khác.

Trong Dược Thần Tông có vô số viện lạc lớn nhỏ, đều để mặc Nhan Chiêu tùy ý chọn lựa, chỉ cần chọn xong, báo lại với Ổ trưởng lão một tiếng là được.

Nhan Chiêu từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên được đãi ngộ như thế.

Nhưng nàng đối với chuyện chỗ ở vốn không câu nệ, cũng lười dọn dẹp, nên liền quyết định ở lại gian phòng này.

Đêm đó, khi đệ tử Dược Thần Tông đến đan các đưa cơm cho Nhan Chiêu, sắc mặt hắn vô cùng vi diệu.

Tin tức Dược Thần Tử thu nhận một vị quan môn đệ tử đã sớm truyền khắp tông môn. Phải biết rằng, lần trước Dược Thần Tử có ý thu đồ đệ, người được coi trọng chính là Nguyên Thanh Tiên Tôn.

Tuy Tiên Minh phó sứ nói Nguyên Thanh từng trộm bảo, nhưng dù sao người cũng đã chết ba trăm năm, phẩm đức của nàng ra sao không ai rõ, song thực lực lại ai nấy đều biết.

Bởi vậy, trong toàn Dược Thần Tông, từ đệ tử cho tới trưởng lão, ai ai cũng vô cùng hiếu kỳ về vị tân môn đệ tử mà Dược Thần Tử thu nhận lần này.

Nhan Chiêu loảng xoảng dọn dẹp, trong chốc lát đã ăn sạch một bàn linh thiện, rồi lễ phép cảm tạ sư huynh đưa cơm.

Sư huynh kia vốn đã được sủng mà kinh, lại bị đôi mắt đen láy của Nhan Chiêu nhìn thẳng không chớp, nhất thời mặt đỏ tía tai, luống cuống tay chân thu dọn bát đĩa, còn vội vàng hẹn nàng ngày mai sẽ lại đến.

Tiểu hồ ly trong lòng Nhan Chiêu ló đầu ra, nheo đôi mắt hồ hồ lại.

Từ sau khi thân phận Nhan Chiêu thay đổi, số người mang ý đồ khác với nàng quả thật tăng lên.

Nhậm Thanh Duyệt cảm thấy ruột gan mình như rầu úa đi.

Sau khi ăn xong, Nhan Chiêu bắt đầu thấy mỏi mệt. Nghĩ kỹ lại, hôm nay dường như nàng đã bận rộn suốt cả ngày.

Buổi sáng luyện chữ, buổi chiều luyện đan, ba trăm năm qua, đây là lần đầu tiên nàng sống phong phú đến thế. Tâm thần căng thẳng vừa thả lỏng, liền cảm thấy uể oải.

Nhưng trong lòng nàng vẫn còn một chuyện chưa xong.

Nhan Chiêu lấy ra một bình ngọc tím, bên trong đựng hơn mười viên đan hoàn đen nhánh — chính là Dưỡng Hồn Đan mà hôm nay nàng luyện thành.

Lọ Dưỡng Hồn Đan này do chính tay Dược Thần Tử luyện chế, phẩm chất tự nhiên không có chỗ chê.

Nhan Chiêu nghiêng miệng bình, đổ ra một viên đan dược, đưa đến bên miệng tiểu hồ ly: "Nào, ăn đi."

Tiểu hồ ly hiếm khi nghe lời, đầu lưỡi cuộn lên, đem đan dược ngậm vào miệng rồi nuốt trọn.

Đầu lưỡi nó mềm mại ấm ướt, khẽ chạm vào lòng bàn tay Nhan Chiêu. Tuy chỉ chạm thoáng qua, lại như có luồng điện nhỏ lan truyền, khiến tay nàng tê rần.

Nhan Chiêu cảm thấy đây thật là một loại cảm giác mới lạ.

Nàng bế tiểu hồ ly trở lại trên sập. Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng đầu vừa chạm gối lại trằn trọc không thể ngủ được.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã xảy ra bao chuyện. Từ lúc nàng rời khỏi Phất Vân Tông, cuộc sống nhàm chán đơn điệu ngày đêm bỗng trở nên rực rỡ hẳn lên.

Nhan Chiêu không ngủ được, nhưng tiểu hồ ly vừa ăn Dưỡng Hồn Đan lại cảm thấy toàn thân ấm áp, bắt đầu buồn ngủ.

Bỗng nhiên, Nhan Chiêu xoay người ngồi dậy, ôm tiểu hồ ly đặt lên đùi.

Tiểu hồ ly giật mình, trợn tròn mắt tỉnh lại.

Chỉ thấy Nhan Chiêu xoa tay, vẻ mặt nghiêm nghị: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chúng ta trị thương đi."

Nói xong liền muốn động tay.

Tiểu hồ ly lập tức nhớ đến chuyện ban ngày, Nam Cung Âm dạy Nhan Chiêu một môn công pháp có tác dụng phụ rõ rệt, mỗi lần vận hành xong, nó phải chịu khổ suốt hai canh giờ.

Thấy Nhan Chiêu lại muốn ra tay, tiểu hồ ly không chút do dự lắc đầu cự tuyệt.

Nhưng Nhan Chiêu nhất quyết phải chữa thương cho nó, cố ép tiểu hồ ly nằm yên.

Mấy huyệt đạo đầu tiên còn thuận lợi, nhưng càng về sau, tiểu hồ ly càng giãy giụa kịch liệt, khiến Nhan Chiêu dần không khống chế nổi.

Nhan Chiêu dịu giọng khuyên nhủ: "Ngoan nào, đừng nháo."

Tay nàng lúc ấy khẽ đặt lên bụng mềm mại của tiểu hồ ly, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống.

Từng luồng linh khí từ đầu ngón tay nàng truyền vào thân thể tiểu hồ ly, như những tia điện sáng nhỏ, nhanh chóng di chuyển bên trong.

Mà cơ thể nó, trong quá trình ấy, lại phát sinh biến hóa vô cùng kỳ lạ.

Cái đuôi to không ngừng lay động, tựa hồ không thể nhịn thêm được nữa.

Tiểu hồ ly đột nhiên xoay người bật dậy, một bàn tay vỗ lên trán Nhan Chiêu.

Thân thể Nhan Chiêu lảo đảo, rồi ngã xuống.

Trước khi chạm đất, có một đôi tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng, ôm nàng đặt trở lại trên giường, động tác vô cùng ôn nhu.

Nhậm Thanh Duyệt toàn thân thoát lực, ngồi bệt bên mép sập.

Khuôn mặt trắng ngọc thuần khiết của y lúc này nhiễm một tầng đỏ nhạt như ánh chiều tà, nửa người dựa vào mép giường, đầu khẽ tựa sang một bên.

Nhìn Nhan Chiêu đã hôn mê, đáy mắt Nhậm Thanh Duyệt phủ một tầng sương mờ, trong ánh nhìn phảng phất có chút bất đắc dĩ.

"Tiểu phôi đản."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro