
Chương 60: Đan thư Đan Đạo Tinh Luận
Tất Lam sau tai nạn còn sống, trong lòng vẫn nặng nề lo sợ.
Nàng ngẩng đầu nhìn dãy núi cao ngất trước mắt, chỉ cảm thấy Dược Thần Tông như một đầu cự thú đang ngủ đông, lần này Dược Thần đại điển không biết lại sẽ xảy ra chuyện gì.
Một đường đi tới, đường núi quanh co khúc khuỷu.
May mà nàng rốt cuộc cũng tìm được sơn môn Dược Thần Tông.
Trước sơn môn có đệ tử chủ động nghênh đón, Tất Lam dâng lên bái thiếp, thủ sơn đệ tử liền mời nàng vào trong, lại nói cho nàng biết nơi đặt tông môn đại điện.
Khi ấy Tất Lam mới biết, thì ra hôm nay chính là ngày Dược Thần Tông tổ chức y điển.
Nàng y theo lời dặn của thủ sơn đệ tử, men theo lối đá tiến về tông môn đại điện.
Đường trong tông bằng phẳng rộng rãi, trên đường mỗi cách mấy trăm bước liền có dựng bảng chỉ lối, vì vậy tìm được đại điện cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng khi nàng đến nơi, bên ngoài đại điện, trên Diễn Võ Trường đã dựng đài cao, bốn phía tụ tập vô số tu sĩ các phái.
Có người đang cùng đệ tử Dược Thần Tông luận bàn, có người trao đổi tâm đắc tu hành, lại có trưởng lão và đệ tử danh tiếng ngoài tông, bị khách thập phương vây quanh, lấy linh thạch cầu xin đan dược, đan phương.
Trên Diễn Võ Trường người chen chúc như nêm, nhưng Tất Lam phóng mắt nhìn quanh, lại không thấy mấy khuôn mặt quen thuộc.
Trên đài cao, mọi thứ cho điển lễ đều đã được chuẩn bị chu toàn, dưới đài còn bày riêng một hàng ghế, dành cho những vị khách nhận thiệp mời, là các đại năng đến dự lễ từ khắp các tông môn.
Nghe nói điển lễ bắt đầu vào giờ Thìn, nhưng giờ đã quá một nén nhang, Dược Thần Tử tiền bối vẫn chưa hiện thân.
Khách khứa đã đến đông đủ, còn tu sĩ đến xem náo nhiệt cũng càng lúc càng nhiều.
Trên đài cao, trưởng lão Ổ phụ trách trật tự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hết vòng này đến vòng khác.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể quyết định tạm khởi động trước một phần nghi lễ.
Tủy Dương Đan khai lò vốn là tiết mục trọng yếu nhất, tự nhiên phải đặt ở phần cuối cùng.
Thế nhưng, hết tiết mục này đến tiết mục khác kết thúc, nhân vật mấu chốt kia vẫn không thấy tung tích.
Sợ khách dưới đài sinh nghi, trưởng lão Ổ đành tạm thêm mục mới, lấy từ bảo khố tông môn ra vài món trấn tràng chi bảo, mang ra bán đấu giá, kéo dài thời gian.
"Thế nào? Đã tìm thấy người chưa?"
Trưởng lão Ổ giao đài cho môn hạ trông coi, vừa thấy đồng môn liền mở miệng hỏi.
Sau khi hỏi một vòng, chỉ nhận được câu trả lời: "Tông chủ không ở động phủ."
"......"
Trong khi ấy, sau khi đan lô nổ tung, Nhậm Thanh Duyệt thấy tình thế không ổn, lập tức chui vào lòng Nhan Chiêu trốn.
Dù sao khế ước đã thành, mặc thế nào đi nữa, Nhan Chiêu đã là đệ tử của Dược Thần Tử, nàng có thể an nhiên thoát thân.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Nhan Chiêu cũng mặt mày tối sầm, cùng Dược Thần Tử trừng mắt nhìn nhau.
"A... cái này..." Dược Thần Tử há miệng, vừa muốn nói, lại bị sặc một hơi, ho khan mấy tiếng.
Không xa đó, tiểu hồng hồ ly ngủ mơ mơ màng màng bị tiếng nổ làm cho tỉnh giấc, nhảy dựng ba thước cao, ngã xuống đất, đôi tai còn ong ong, mất nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Quay đầu, nó chỉ thấy hai khuôn mặt đen nhẻm của nhân loại.
Lại nhìn quanh, không thấy hồ tiên tỷ tỷ đâu cả.
Dược Thần Tử nhìn chằm chằm Nhan Chiêu thật lâu, cùng nàng đối diện đôi mắt trong trẻo chưa lui vẻ ngây thơ, khóe miệng khẽ run.
Lời muốn nói ra lại nuốt trở vào, đổi giọng: "Không sao, không sao, cần cù bù thông minh. Ngoan đồ nhi, chỉ cần ngươi chịu khổ học theo vi sư, điểm chênh lệch về thiên phú này, chẳng đáng kể gì."
Nhan Chiêu nghe mà hiểu được đôi phần, đôi phần lại hồ đồ.
Đúng lúc đó, Dược Thần Tử như chợt nhớ ra chuyện gì: "Ai nha! Già rồi, lại quên mất việc quan trọng!"
Hắn vỗ đùi, đứng dậy định bước ra ngoài, đến cạnh cửa lại dừng chân.
Lật cổ tay, lấy ra một quyển nhỏ cỡ ngón cái, quay lại nhét vào tay Nhan Chiêu: "Đồ nhi, vi sư đi một lát sẽ về. Ngươi tạm đọc qua quyển đan thư này, đợi vi sư xử lý xong việc trong tông, sẽ trở lại khảo ngươi."
Nói xong, Dược Thần Tử liền bước đi vội vã.
Nhan Chiêu cúi đầu nhìn quyển sách trong tay.
Trên bìa viết: "Đan Đạo Tinh Luận".
"......"
Tiểu hồ ly trong lòng nàng cũng thò đầu ra xem.
Chỉ thấy quyển sách mở ra, văn chương mạch lạc, tranh vẽ tinh tế, nội dung tường tận mà dễ hiểu.
Lại nhìn kỹ, đây rõ ràng là bản chép tay độc nhất, e rằng chính do Dược Thần Tử thân chú, đặt ở bên ngoài tất là chí bảo vô giá.
Dược Thần Tử vậy mà lại đưa thẳng cho Nhan Chiêu.
Nhậm Thanh Duyệt hai mắt sáng rực, đang xem đến say mê, quyển sách bỗng bị khép lại.
Sau đó, phịch một tiếng, rơi xuống đất.
Nhan Chiêu vốn chưa từng có thói quen đọc sách, tùy tay lật hai trang đã thấy mệt mỏi, buồn chán cực độ.
Nàng cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lòng: "Đọc sách thật chẳng thú vị, chúng ta ra ngoài phơi nắng đi?"
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Dược Thần Tử rời khỏi gác mái, đang định đi về phía đại điện tông môn.
Trên đường, trong sơn gian trống trải bỗng hiện ra một bóng người, khiến hắn dừng lại.
Một lát sau, hắn trầm giọng: "Người tới là ai?"
Người kia khoác đạo bào màu tím sẫm, hai tay chắp sau lưng, nghe tiếng đáp: "Tại hạ, Phất Vân Tông, Huyền Kính Phong, Đàm Linh. Hân hạnh gặp Dược Thần Tử tiền bối."
"Phất Vân Tông, Huyền Kính Phong?"
Dược Thần Tử lập tức thu lại vẻ hòa ái khi nãy, nơi đáy mắt thoáng lóe một tia tinh quang.
Hôm nay là ngày trọng đại của Dược Thần Tông, khách khứa đông đúc, có tu sĩ lạc đường tới nhầm cũng chẳng phải chuyện lạ.
Nhưng rõ ràng, người này không phải ngẫu nhiên mà đến.
Dược Thần Tử giọng lạnh: "Không biết các hạ chặn đường là vì chuyện gì?"
Đàm Linh mở miệng, không đáp chính sự, lại hỏi: "Dược Thần Tử tiền bối còn nhớ Nhan Nguyên Thanh chăng?"
"Lão phu tất nhiên là nhớ rõ."
Đàm Linh thở dài: "Tự Nguyên Thanh Tiên Tôn vì Ma tộc người làm hại đi về cõi tiên lúc sau, ta Phất Vân tông thực lực ngày càng sa sút, hiện giờ Thương Ly Ma Tôn chữa thương kết thúc, lại lần nữa rời núi, tới tìm Phất Vân tông báo thù."
"Ngày trước Nguyên Thanh động phủ hiện thế, Thương Ly Ma Tôn không biết từ chỗ nào được đến tin tức, nhân cơ hội trọng thương tông chủ thân truyền đệ tử của ta tông. Người này cũng là sư điệt được Nguyên Thanh Tiên Tôn rất mực coi trọng, hiện giờ gân cốt đứt đoạn, đã thành phế nhân."
Một phen thao thao bất tuyệt sau đó, Đàm Linh hướng Dược Thần Tử ôm quyền: "Vì cố tình, tại hạ khẩn cầu tiền bối xem ở thể diện Nguyên Thanh Tiên Tôn, lưu lại một quả Tủy Dương Đan. Phất Vân tông tất sẽ lấy giá bán đấu giá giao đủ số chi trả, kính xin tiền bối thành toàn."
"Xem ở thể diện Nguyên Thanh?" Dược Thần Tử nhướng mày, thần sắc hài hước.
Đàm Linh thấy biểu tình Dược Thần Tử, trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức định mở miệng giải thích.
Dược Thần Tử lại không cho hắn cơ hội, lạnh giọng cắt lời: "Khi Nhan Nguyên Thanh chết, Phất Vân tông ngay cả nghi thức tế lễ cũng không có làm, cũng chưa từng gửi cho lão phu thiệp mời. Thế mà nay đã qua ba trăm năm, lại đến đây muốn nhờ lão phu nể tình?"
Đàm Linh Tiên Tôn cứng họng.
Dược Thần Tử bề ngoài hồ đồ, nhưng trong tâm lại sáng như gương.
Nếu người Phất Vân tông thật lòng đối đãi Nhan Nguyên Thanh như thủ túc, vậy đệ tử của Nhan Nguyên Thanh sao có thể đem Nhan Chiêu đưa đến Dược Thần tông?
Dược Thần Tử lạnh lùng quét mắt nhìn Đàm Linh, hừ nhẹ: "Các hạ cùng lão phu dây dưa chẳng bằng đi trước điện chiếm vị trí. Đã trả nổi phí đấu giá, thì cứ ra đó mà đoạt, hà tất ở đây lãng phí thời gian?"
Sắc mặt Đàm Linh trầm như nước, đáy mắt lóe lên thần quang đen tối.
Hắn vẫn chưa phát tác, tầm mắt lướt qua bả vai Dược Thần Tử nhìn về phía gác mái trên đỉnh núi. Giây lát sau, lại hướng Dược Thần Tử hành lễ: "Tiền bối nói cực đúng, là vãn bối đường đột."
Nói xong, phất tay áo rời đi.
Dược Thần Tử sắc mặt cũng khó coi, đợi Đàm Linh đi rồi hồi lâu, hắn còn hướng chỗ người này từng đứng phỉ nhổ: "Lười nhác hóa, không biết xấu hổ!"
·
Tùy tay ném xuống đan thư, Nhan Chiêu đứng dậy duỗi lưng, chân chạm đất.
Ăn uống no đủ, giấc cũng ngủ đủ, trong lúc nhất thời rảnh rỗi, Nhan Chiêu lại thấy không có việc gì để làm.
Đang muốn đẩy cửa ra ngoài chơi, tiểu hồ ly trong lòng nàng nhảy xuống, cắn lấy ống quần nàng.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà sức của tiểu hồ ly dường như lớn hơn, ngậm lấy ống quần nàng, khiến chân nàng như bị định tại chỗ, không động đậy nổi.
Trong phòng, tiểu hồng hồ ly nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, thấy hồ tiên tỷ tỷ cắn ống quần Nhan Chiêu, thế nhưng cũng học theo, há miệng ngậm lấy ống quần bên kia của Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu: "......"
Nàng bị hai con hồ ly ngạnh sinh sinh kéo trở về phòng.
Tiểu hồ ly kéo nàng về phòng, ấn nàng ngồi xuống đệm hương bồ, lại hướng Bạch Tẫn đưa mắt ra hiệu, dùng hồ ngữ phân phó Bạch Tẫn nhặt quyển sách trên mặt đất lên.
Bạch Tẫn hiện tại đã vinh hạnh tấn chức thành hồ tiên tỷ tỷ trung thực mê muội, hồ tiên tỷ tỷ nói gì, nàng liền làm nấy.
Hồ tiên tỷ tỷ vừa nói xong, nàng liền tung tăng chạy tới nhặt lấy quyển sách nhỏ, cuối cùng còn vẫy đuôi to, nhún nhảy mà chạy trở lại.
Linh hồ màu trắng giơ trảo nhỏ vỗ nhẹ lên đầu Bạch Tẫn, Bạch Tẫn lập tức vui sướng cọ vào người hồ tiên tỷ tỷ.
Còn chưa cọ được bao lâu, hồ tiên tỷ tỷ lại dùng móng vuốt đẩy đầu nó ra nhẹ nhàng.
Nó lăn một vòng tại chỗ, hai con hồ ly lập tức tách ra nửa trượng xa.
Bạch Tẫn: Anh.
Tiểu hồ ly đem đan thư ném lại vào tay Nhan Chiêu, còn tri kỷ thay nàng mở ra trang thứ nhất.
Nó dùng móng nhỏ chỉ vào chữ viết, rồi ngẩng đầu nhìn Nhan Chiêu, truyền ý niệm trong đầu qua.
Đôi mắt tiểu hồ ly như ngọc lục bảo sáng trong, ánh lên tia sáng lấp lánh.
Từng có một lần tiếp thu dạy dỗ của hồ ly, Nhan Chiêu kỳ tích hiểu được ý nó: "Ngươi muốn ta đọc sách?"
Tiểu hồ ly thần sắc nghiêm túc, gật đầu.
"Ngô."
Nhan Chiêu khó xử nhíu mày, quai hàm phồng lên.
Trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức châm rơi cũng có thể nghe thấy. Nhan Chiêu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu không đáp.
Nhậm Thanh Duyệt thấy vậy, trong lòng không khỏi nặng nề.
Từ quá trình Dược Thần Tử thu đồ đệ có thể thấy rõ, Nhan Chiêu thật sự là dầu muối không ăn.
Nàng không muốn làm việc gì, thì ai cũng không thể miễn cưỡng.
Nhậm Thanh Duyệt càng nghĩ, tâm tình càng trầm trọng, bất giác tự hỏi: khiến Nhan Chiêu bái sư Dược Thần Tử, có phải nàng đã làm sai? Đặt quá nhiều kỳ vọng lên người Nhan Chiêu, có phải là không nên?
Không biết qua bao lâu, bả vai Nhan Chiêu buông xuống.
Tiểu hồ ly thở dài, móng nhỏ cũng buông ra.
Trong lòng nó dâng lên một chút mỏi mệt vô danh.
Tự do đã thành thói quen, sao có thể dễ dàng thay đổi?
Nó có phải hay không quá nghiêm khắc, có lẽ để Nhan Chiêu sống đơn giản, cũng là một loại lựa chọn?
Ý niệm ấy lóe lên trong đầu, nàng bỗng nhận ra, bản thân kỳ thật đã quen với dáng vẻ phóng khoáng tùy tính của Nhan Chiêu, tựa hồ không thể tưởng tượng nổi nếu Nhan Chiêu nghiêm khắc tu luyện sẽ ra sao.
Ngay lúc đó, Nhan Chiêu nâng quyển sách lên.
"Hảo, ta đọc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro