
Chương 44: Sơn môn trọng thương
Phất Vân Tông, trước sơn môn.
Trời tảng sáng, hai tên đệ tử tuần sơn đổi ca gác.
Trước mắt bỗng hiện một đạo lam ảnh, khiến cả hai đồng thời chú ý.
Nhưng vừa quay đầu nhìn lại, bóng người kia đã biến mất không thấy tung tích.
Đang lúc còn nghi hoặc, trong đó một người túm tay người kia, giọng run run: "Vương... Vương sư huynh..."
Ý bảo hắn nhìn ra phía sau.
Vương sư huynh quay người lại, liền thấy dưới đền thờ của Phất Vân Tông, có một bóng đen khi ẩn khi hiện, thoạt nhìn như là một người.
Vương sư huynh nhíu mày: "Ai ở đằng kia giả thần giả quỷ."
Nói xong liền đi thẳng về phía đó.
Sư đệ phía sau tuy sợ hãi, nhưng có sư huynh chống đỡ, liền lấy hết can đảm mà theo kịp.
Vừa đến gần, hai người đồng thời ngửi thấy một luồng mùi tanh tưởi nồng nặc, là mùi máu hòa lẫn mồ hôi, khó chịu đến cực điểm.
Dưới bóng đen kia quả nhiên là một người, tóc đen rối tung như chổi, thân thể treo ngược xuống, đung đưa giữa không trung.
Gương mặt người nọ bị vảy máu khô che phủ, áo quần ướt đẫm máu loãng, nhìn không ra được màu sắc ban đầu, thoạt nhìn thê thảm đến cực điểm.
Hai người liếc nhau, lập tức quyết định trước tiên cứu người xuống.
Duỗi tay thử hơi thở, đầu ngón tay chạm vào một tia sinh khí mỏng manh. Vương sư huynh trầm giọng nói: "Còn sống!"
Nói xong liền niệm chú thanh trần, trừ bỏ đi lớp bẩn trên người kẻ kia.
"A!" sư đệ kinh hô, "Là Đại sư huynh!!"
Vương sư huynh nhìn kỹ lại, sắc mặt cũng đại biến.
Người bị đánh trọng thương, treo ngược ở trước sơn môn Phất Vân Tông gần chết kia, chính là Lăng Kiếm Thành!
Vương sư huynh giọng run rẩy: "Mau, mau! Đi bẩm báo tông chủ!"
Sư đệ không dám chậm trễ, vội vàng xoay người chạy đi.
Không bao lâu sau, tin tức "Lăng Kiếm Thành toàn thân đầy máu, nửa sống nửa chết, bị treo trước sơn môn" liền truyền tới tai Bộ Đông Hầu cùng các phong chủ.
Trong tông vụ thính của chủ phong, vài vị trưởng lão liên thủ thi pháp, miễn cưỡng cứu được tính mạng Lăng Kiếm Thành.
Khi pháp thuật kết thúc, một vị trưởng lão bẩm lại với Bộ Đông Hầu: "Tông chủ, Lăng Kiếm Thành bị thương quá nặng, người ra tay tâm địa cực kỳ độc ác, tứ chi bị phế, đan điền bị nghiền nát, gân cốt đứt đoạn, e rằng về sau..."
Lời còn chưa nói hết, mọi người đều hiểu rõ ý tứ.
Bộ Đông Hầu mặt trầm như nước, trong sảnh không khí nặng nề đến mức kim châm cũng khó lọt.
Một lúc lâu sau, ông áp xuống cơn giận, lạnh giọng nói: "Nguyên Dịch đã trở về chưa?"
Mọi người liếc nhìn nhau, rồi một trưởng lão đáp: "Nguyên Dịch Tiên Tôn cùng Vưu Anh vừa mới trở về, hiện đang chờ ngoài cửa."
Bộ Đông Hầu giọng lạnh như sương: "Gọi hắn vào."
Nguyên Dịch tuân lệnh, chậm rãi bước vào trong sảnh.
Mọi người nghe tiếng quay đầu lại, thấy sắc mặt hắn tiều tụy, trên ngực áo loang lổ máu, khóe miệng vẫn còn vết huyết chưa lau sạch.
Bộ Đông Hầu thấy vậy, cơn giận trong mắt tạm thời dịu đi đôi chút, rồi hỏi: "Rốt cuộc chuyến này đã xảy ra chuyện gì, sao lại khiến đồ nhi ta bị thương đến nông nỗi ấy?"
Nguyên Dịch cùng Vưu Anh trên đường đã nghe qua biến cố, lúc này tận mắt thấy Lăng Kiếm Thành nằm giữa đại sảnh, mới hiểu được "trọng thương" là đến mức nào.
Vưu Anh ngây người tại chỗ, rồi nhào đến bên Lăng Kiếm Thành, kêu lớn: "Đại sư huynh!!"
Lúc này hắn mới hiểu lời Nguyên Dịch Tiên Tôn nói trước đó "Sợ là đợi không được", rốt cuộc có ý gì.
"Tại sao lại thành ra thế này..." Vưu Anh thất hồn lạc phách, giọng nghẹn ngào.
Nguyên Dịch đảo mắt qua từng người trong sảnh, cuối cùng dừng lại nơi tông chủ, chậm rãi nói: "Ngọc Lương Sơn tiên nhân di tích, kỳ thực là tiên phủ của muội muội ta — Nguyên Thanh."
Bộ Đông Hầu nhíu mày: "Cho nên?"
"Ma chủ Nam Cung Âm hiện thân tại tiên phủ, muốn bắt đi Nhan Chiêu."
Nguyên Dịch bị thương không nhẹ, nói được vài câu đã phải ngừng lại lấy hơi, thở dốc.
Ba chữ "Nam Cung Âm" vừa ra khỏi miệng, lập tức như sấm nổ giữa trời quang, khiến trong sảnh lặng đi trong chớp mắt.
Chúng trưởng lão đều kinh hãi thất sắc.
"Nam Cung Âm!"
Tức khắc, trong sảnh vang lên những tiếng nghị luận sôi nổi.
"Nữ ma đầu kia vì sao lại xuất quan?"
"Nàng muốn làm gì nữa đây? Lẽ nào lại định khai chiến?"
"Cũng chỉ có bọn Ma tộc mới dám không coi tu sĩ nhân giới chúng ta ra gì, Nam Cung Âm, đúng là khinh người quá đáng!"
Bộ Đông Hầu giơ tay, áp xuống tiếng bàn tán ồn ào, rồi lạnh giọng hỏi lại: "Ta đồ Lăng Kiếm Thành bị thương thành như vậy, là do ai gây ra?"
Nguyên Dịch khẽ ho, giọng khàn: "Kiếm Thành hiền chất tâm hệ đồng môn, không chịu để Ma môn người tổn hại tiên phủ Nguyên Thanh, nên đã giao chiến cùng hai hộ pháp Giáng Anh và Lôi Sương. Còn ta, cùng Nam Cung Âm chính diện đối chiến... khụ khụ... kết cục là như các người thấy."
Trong đám người, Đàm Linh Tiên Tôn nheo mắt, nhìn chằm chằm Nguyên Dịch, cười lạnh: "Nguyên Dịch Tiên Tôn, ngươi không phải là còn nhớ tình cũ, cố ý nương tay đấy chứ?"
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nguyên Dịch.
Theo lời hắn, ai nấy không khỏi nhớ lại chuyện ba trăm năm trước, khi Nguyên Thanh cùng Ma tộc có quan hệ mờ ám.
Nàng khi ấy ra ngoài du hành, trở về thì mang theo một ma tử, bị ma tử tước đi tiên lực, thân thể yếu nhược chẳng khác phàm nhân.
Chuyện này bị Đàm Linh Tiên Tôn phát hiện, tiên môn làm sao dung được một vị Tiên Tôn lại mang cốt nhục ma tộc?
Lúc đó ma tử còn nhỏ, tin tức chưa truyền ra ngoài, Bộ Đông Hầu chỉ ra lệnh cho Nguyên Thanh diệt trừ đứa trẻ, xóa sạch ký ức, coi như việc chưa từng có.
Nhưng Nguyên Thanh thề chết không theo. Nguyên Dịch lại vì muội mà cầu tình, Bộ Đông Hầu bèn giam nàng trong huyền động sau núi ba ngày để tự suy xét.
Trong thời gian ấy, Đàm Linh Tiên Tôn bày mưu cho Bộ Đông Hầu, dùng Nguyên Thanh làm mồi, dẫn dụ ma nhân từng tằng tịu cùng nàng xuất hiện.
Kế hoạch vốn thiên y vô phùng, nhưng ngoài dự liệu, kẻ xuất hiện không phải là cha đứa bé, mà là Ma chủ Nam Cung Âm.
Nàng vừa mới ngồi lên vị trí Ma chủ, liền dẫn chúng ma công đến thẳng Phất Vân Tông, muốn mang Nguyên Thanh đi.
Thiên Châu Phong khi đó bùng nổ đại chiến, Nguyên Thanh cùng Ma tộc có tư tình, Nguyên Dịch vốn nên đại nghĩa diệt thân, nhưng vào giây khắc mấu chốt, hắn lại sợ tay sợ chân...
Nếu không phải Đàm Linh Tiên Tôn kịp thời ra tay, chém xuống một tay của Nam Cung Âm, chỉ e Phất Vân Tông tổn thất sẽ càng thảm trọng hơn.
Nguyên Thanh bị bắt, Đàm Linh Tiên Tôn lại vì tông chủ mà hiến kế, dùng Nguyên Thanh để kiềm chế Ma tộc.
Bọn họ tìm mọi cách ép hỏi Nguyên Thanh, muốn biết phụ thân của đứa nhỏ là ai, nhưng dù thế nào nàng cũng không chịu nói.
Ngày qua ngày, đứa nhỏ trong bụng nàng dần lớn, song do thân thể Nguyên Thanh quá mức suy yếu, chưa đủ tháng đã sinh nở.
Đứa bé là một nữ hài bẩm sinh khiếm khuyết, vừa chào đời đã không thể sống nổi.
Bộ Đông Hầu nói với Nguyên Thanh: "Đây là nhân quả báo ứng, ngươi thân là thượng vị Tiên Tôn, lại cùng ma nhân tằng tịu, há không đáng tội!"
Nguyên Thanh như phát điên, giành lấy đứa bé, rồi làm ra một quyết định khiến tất cả đều không thể tiếp nhận.
Nàng đem toàn bộ sinh khí của mình truyền vào người Nhan Chiêu, bù đắp khiếm khuyết bẩm sinh, dùng chính sinh mệnh của mình để đổi lấy mệnh của Nhan Chiêu.
Đó là quá khứ mà Phất Vân Tông luôn giữ kín, cũng là ký ức mà những kẻ từng trải qua trận đại chiến năm ấy đều muốn quên đi.
Bộ Đông Hầu từng ra lệnh cưỡng chế tất cả phát thệ, tuyệt không được phép tiết lộ nửa chữ gièm pha về tông môn ra ngoài.
Thế nên, lý do được công bố với bên ngoài là: Ma chủ Nam Cung Âm nuôi dã tâm, dẫn quân tấn công Phất Vân Tông, hại chết Nguyên Thanh.
Còn đứa nhỏ Nguyên Thanh để lại, bên ngoài nói rằng đó là hài tử nàng mang về từ nhân gian, nhưng trong bóng tối, nó trở thành sợi xích trói buộc Ma tộc.
Trên chủ tọa, Bộ Đông Hầu gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Dịch: "Ngươi thật sự là như vậy sao?"
Nguyên Dịch bật cười khẽ, thanh âm lạnh nhạt: "Bộ Đông Hầu, ngươi xưa nay chưa từng tin ta."
·
"Nhớ kỹ, ngươi tên là Nhan Chiêu, chiêu giải trầm oan, tẩy sạch tội khiên."
Vận mệnh tựa hồ đã định sẵn, thanh âm ấy quanh quẩn bên tai, như từ xa xăm vọng đến.
Tiếng nói quen thuộc, vốn nên ôn nhu, lại chẳng hiểu vì sao, nghe vào tai lại tựa tiếng khóc chan hòa máu lệ.
Nhan Chiêu bị ác mộng quấn thân, giấc ngủ chập chờn bất an.
Thân thể nàng khẽ run, đột nhiên mở bừng mắt, liền thấy bóng đêm sâu thẳm, ánh trăng lạnh lẽo rải khắp.
Trong lòng ôm tiểu hồ ly, còn Tất Lam đang ngồi tĩnh tọa dưới tán cây.
Các nàng đã rời khỏi tiên nhân động phủ, chưa định sẽ đi đâu, chỉ cần không quay về Phất Vân Tông, tạm thời đi một bước, tính một bước.
Tiểu hồ ly bị Nhan Chiêu siết chặt bất ngờ, giật mình tỉnh giấc.
Nó trợn mắt quay đầu lại, thấy Nhan Chiêu đã mở to mắt, dưới ánh trăng, sắc mặt nàng thoạt nhìn không được tốt.
Khoảng thời gian này ở cùng Nhan Chiêu, nó cũng phát hiện, nàng thường mộng dữ trong đêm, không biết mơ thấy điều gì, nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều toát mồ hôi lạnh.
Cũng bởi nguyên nhân đó, lúc trước khi phải tạm rời đi, nó mới nghĩ ra việc để lại cho nàng một tấm bùa cỏ linh cáo, mong nàng ngủ yên giấc hơn.
Nào ngờ vận khí chẳng tốt, vừa tránh đi chốc lát, Nhan Chiêu vẫn tỉnh.
Hơi thở nàng gấp gáp, hồi lâu chưa thể bình ổn.
Tiểu hồ ly vươn mũi chạm nhẹ vào cằm nàng.
Cảm giác ẩm lạnh ấy thấm vào da, khiến tâm Nhan Chiêu dần dịu xuống, vai cũng thả lỏng, lại ôm chặt tiểu hồ ly hơn.
Nỗi sợ còn sót lại trong ác mộng được sự ấm áp của nó xua tan, nàng vùi mặt vào lớp lông mềm trên cổ hồ ly, hung hăng hít một hơi thật sâu.
Tiểu hồ ly liếc mắt, đầy vẻ ghét bỏ.
Tất Lam vẫn đang nạp khí, còn Nhan Chiêu thì chẳng thể ngủ lại.
Một tay ôm hồ ly, tay kia nàng nắm lấy chuỗi hạt kim châu trên cổ.
Đó là thói quen mỗi khi nàng không yên lòng.
Đạo sĩ có ria mép từng nói, đây là pháp bảo mà Nguyên Thanh Tiên Tôn tặng nàng, thấy nàng thân thể yếu ớt nên ban cho để hộ thân, song Nhan Chiêu chưa từng biết cách sử dụng.
Nàng vốn không thể tu luyện, không có pháp lực, tự nhiên không thể khởi động pháp bảo.
Nhưng hôm nay, dường như có điều khác lạ.
Ngón tay vừa siết lấy hạt châu, nàng bỗng cảm thấy một luồng nhiệt lưu trào ra, lan khắp lòng bàn tay.
"Di?" Nhan Chiêu nghi hoặc cúi đầu, giơ hạt châu lên soi dưới ánh trăng.
Trong bóng đêm, hạt châu tỏa ra ánh kim quang mờ nhạt, dần dần trở nên rõ ràng.
Nàng cảm nhận được một luồng lực lượng hư ảo mà chân thật.
Tâm niệm vừa động, trước mắt bỗng sáng lòa.
Đêm tối hóa thành ban ngày, cảnh vật xung quanh biến đổi, cây cỏ xanh tươi, hoa nở chim ca.
Nơi này là cung điện trong tiên phủ, gió nhẹ phơ phất bên đình hóng mát.
Đúng là tòa động phủ tiên nhân kia.
Nhan Chiêu thoáng nghe trên mái truyền đến một tiếng động khẽ.
Ngẩng đầu lên, nàng hơi sững sờ.
Bạch y Tiên Tôn trong tay xách bầu rượu, dáng vẻ tiêu sái, tự rót tự uống.
Khi Nhan Chiêu rốt cuộc quay đầu lại, Tiên Tôn ấy cong môi, mỉm cười nhẹ như hoa nở.
Mày mắt sáng trong, tựa như nguyệt sắc thổi qua gió sớm.
"Ngốc nữ nhi của ta, lại đây, cùng ta uống một chén chăng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro