Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Đồ Sơn Ngọc tái xuất

Đám người kia thế tới rầm rộ. Tên gian thương áo xám vừa liếc qua đã lập tức nhận ra Nhan Chiêu.

"Là ngươi!" Bào Huy kinh hô.

Con nha đầu này vô cớ ăn mất của hắn một viên yêu đan, món nợ này còn chưa thanh toán! Dù nàng có hóa thành tro, hắn cũng phải đòi lại cho bằng được!

Vốn dĩ hôm nay hắn chỉ dẫn người tới để báo thù việc hôm qua bị Đồ Sơn Ngọc đánh cho một trận, nào ngờ lại vô tình đụng trúng Nhan Chiêu.

Tuy hắn không biết rõ thực lực của Nhan Chiêu sâu cạn ra sao, nhưng nếu nàng thật sự lợi hại, hôm qua sao phải bỏ chạy?

Huống chi, hôm nay hắn mang theo đông người, chẳng có gì phải sợ!

Bào Huy nhếch miệng cười lạnh: "Người của Đại Đao Tông chúng ta đâu phải loại dễ bị bắt nạt! Các huynh đệ, bắt con nhóc đó lại cho ta!"

Hôm nay hắn gọi tới toàn là tinh anh trong tông, kẻ yếu nhất cũng là Luyện Khí đại viên mãn, trong đó còn có vài người đã Trúc Cơ.

Loại đội hình này, đặt trong đại tông phái cũng đủ để tiến nội môn.

Hôm qua nàng dám ăn mất yêu đan của hắn, hôm nay hắn sẽ cho nàng nôn ra bằng sạch!

Những tên thủ hạ phía sau thấy rõ dung mạo Nhan Chiêu, lại liếc nhau, trong mắt thoáng do dự.

Dẫu sao, đối mặt với một cô gái xinh đẹp như vậy, vẫn có chút thương hương tiếc ngọc.

Tất Lam mặt trầm xuống, nghiêng người bước lên, chắn trước Nhan Chiêu: "Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Thấy thuộc hạ vẫn chưa động thủ, Bào Huy quát lớn: "Các ngươi còn do dự gì nữa?! Đừng bị bề ngoài của nó lừa! Con nhóc này là quái vật đấy! Có thể nuốt được yêu đan, không phải yêu thì cũng là ma!"

"Không phải yêu thì là ma?"

Sắc mặt đám người đồng loạt biến đổi, ánh mắt nhìn Nhan Chiêu cũng trở nên khác đi.

Với tu sĩ nhân loại mà nói, yêu và ma đều là tà vật.

Dưới lớp da đẹp đẽ kia, ai biết bên trong là thứ gì.

"Xông lên! Vì Bào ca báo thù!"

Một đám người như bầy ong ùa tới, chưa kịp đến gần, đã bị một luồng khí vô hình hất văng ra xa.

Tất Lam truyền pháp lực vào la bàn trong tay, kích hoạt hộ trận.

Song người quá đông, mà tu vi nàng lại không cao, kiên trì được một lát, pháp lực đã sắp cạn.

Không bao lâu, người trên phố kéo đến xem náo nhiệt ngày càng nhiều, cửa sổ khách điếm hai bên cũng mở ra không ít.

Bào Huy "hừ" một tiếng, ánh mắt dừng trên chiếc la bàn trong tay Tất Lam, trong mắt lóe sáng: "Thứ tốt nha! Theo ta thấy, cái đó ít nhất cũng bán được hai mươi vạn linh thạch!"

"Hai mươi vạn?!"

Đệ tử Đại Đao Tông lập tức giật mình, đồng loạt nhìn về phía Tất Lam, trong mắt tham lam tràn đầy, chẳng buồn che giấu.

Thấy người xem ngày càng đông, Bào Huy liếc sang tên tiểu đệ bên cạnh ra hiệu.

Người nọ lập tức rút đao, quát lớn về phía xung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Đại Đao Tông chúng ta báo thù, khuyên các ngươi đừng xen vào việc người khác!"

Người xem tan đi hơn nửa, Bào Huy lập tức quát: "Chỉ có hai đứa con gái, tu vi tầm thường, có gì mà sợ! Mau, động thủ đi!"

Tất Lam cắn môi, lại rót thêm một luồng pháp lực vào la bàn.

Lực hộ trận tăng vọt, hất mạnh đám người Đại Đao Tông lùi lại mấy bước.

Nhưng cứ giằng co như vậy mãi cũng không ổn.

Tất Lam nghiến răng, ném la bàn sang cho Nhan Chiêu, dặn: "Nhan sư muội, ngươi cứ giữ nó, đừng di chuyển."

Nhan Chiêu nghe lời, giơ tay nhận lấy la bàn, đứng yên như cọc gỗ.

Tất Lam thì tiến lên, dùng móng tay cào rách ngón cái, vẽ pháp quyết rồi ấn mạnh xuống đất.

—— Ong! ——

Mặt đất rung chuyển.

Trong sân trạm dịch, các cây cổ thụ bỗng điên cuồng sinh trưởng, cành lá vũ động, quất mạnh về phía đám người Đại Đao Tông!

Linh lực dao động mãnh liệt, hộ trận của trạm dịch cũng bị kích hoạt, bao phủ toàn bộ tòa nhà bằng một lớp kim quang nhàn nhạt, ngăn thương tổn lan ra.

Pháp thuật có uy lực như vậy, ít nhất cũng là tam phẩm pháp thuật!

Đệ tử Đại Đao Tông bất ngờ không kịp phòng bị, trận pháp chưa bày, chỉ có thể vội vận pháp lực hộ thân, bị dây leo quất loạn khắp sân.

Bào Huy trừng mắt há mồm, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cành mây quất thẳng vào mặt.

"Bốp!"

Sức đánh quá mạnh, hắn bị đánh ngã ngửa ra đất, trên mặt in hằn một vết roi đỏ rực, da rách, bỏng rát, sưng tấy nhanh chóng.

Một roi còn chưa kịp đau xong, roi thứ hai đã vút tới, quất thẳng vào lưng.

"Xoạt!"

Quần áo bị xé rách, trên lưng lại hằn thêm một vết đỏ dài.

Bào Huy bị quất đến kêu gào liên tục.

Phía sau, Nhan Chiêu trợn tròn mắt.

Tiểu hồ ly cũng từ trong lòng nàng thò đầu ra, nhìn cảnh tượng trong viện, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư.

Thì ra Tất Lam lợi hại như vậy.

Tu vi Trúc Cơ mà có thể thi triển tam phẩm pháp thuật, hơn nữa thuật này dường như không phải do Phất Vân Tông truyền thụ.

Xem ra vị "Tất sư muội" này cũng chẳng hề đơn giản.

Ngay khi một cành mây sắp quất thêm một roi nữa lên người Bào Huy, bên cạnh bỗng duỗi ra một bàn tay nắm lấy cành, bóp mạnh.

Rắc!

Cành cây bị bẻ gãy giữa chừng, phần còn lại quanh người hắn cũng bị kiếm khí xoáy nát.

Bào Huy vừa thấy rõ người đến, lập tức mừng rỡ như điên: "Ngô sư huynh!"

Người đến là Ngô Nhân — kẻ có tu vi cao nhất trong bọn, Trúc Cơ đại viên mãn, thậm chí đã chạm đến ngưỡng Luyện Thể Cảnh.

Một thân hộ thể cương khí, đến tam phẩm pháp thuật cũng khó mà xâm nhập!

Tất Lam mím môi, sắc mặt ngưng trọng.

Kim hệ kiếm tu chính là thiên địch của mộc hệ pháp thuật.

Lúc này, Nhan Chiêu mới chú ý tới người mới đến.

Hắn vừa xuất hiện liền phá giải được pháp thuật của Tất Lam, nhưng điều khiến nàng chú ý hơn.

Là mùi.

Cánh mũi nàng khẽ động, phát hiện trong không khí, hơi thở yêu đan đậm đặc hơn hẳn.

Không chỉ có yêu đan, trên người hắn còn mang đầy linh thạch, linh ngọc, cả dược liệu quý.

So với hắn, mười tên Bào Huy cộng lại cũng chẳng đáng nhắc.

Người kia rút kiếm, kiếm khí gào thét.

Cành lá khắp viện bị chém gãy tan tành, áp lực trên vai Tất Lam lập tức tăng gấp bội.

Tiểu hồ ly từ trong lòng Nhan Chiêu nhảy lên vai nàng, ánh mắt lóe sáng, đầy cảnh giác và đề phòng.

Nó đang do dự có nên ra tay hay không.

Trong cơ thể, yêu đan còn chưa luyện hóa, nhưng đã có thể rút ra một phần linh khí tả hữu để tự dùng, có thể phát huy được đại khái thực lực lúc đầu của cảnh giới luyện thể.

Chỉ là, nếu nàng ra tay, tất nhiên sẽ khiến người sinh lòng nghi ngờ.

Nhan Chiêu có lẽ còn dễ lừa qua, nhưng hôm nay trong viện có nhiều ánh mắt như vậy, chỉ sợ miễn cưỡng vượt qua kiếp nạn hôm nay, ngày sau ngược lại lại khiến Nhan Chiêu rước lấy phiền toái.

Nhậm Thanh Duyệt còn đang do dự chưa quyết, bỗng nhiên một luồng uy áp ngập trời như nước lũ tràn qua trạm dịch.

Ngoại trừ Nhan Chiêu không bị ảnh hưởng, những người khác, bao gồm cả Tất Lam, đều bị luồng uy áp đột ngột ấy làm cho kinh hãi.

Ngô Nhân kiếm còn chưa kịp ra tay, đã bị trận cuồng phong thổi tới nghênh diện đánh trúng.

Cơn gió ấy sắc như lưỡi dao, trong chớp mắt đã xé rách hộ giáp trên người hắn.

Hắn bị một luồng lực vô hình hất tung lên, quay cuồng giữa không trung, như bao tải rách bị quăng đi mấy trượng, cuối cùng rơi phịch xuống bên người Bào Huy.

Bào Huy cúi đầu nhìn, chỉ thấy Ngô Nhân đã lật mắt trắng dã, đầu lưỡi thè ra, hôn mê bất tỉnh.

"......"

A a a a a!

Chỗ dựa lớn nhất cứ như vậy mà ngã xuống!

Tất Lam bỗng nhiên quay đầu lại, tiểu hồ ly cũng đồng thời nhìn về phía không trung.

Chỉ thấy một bóng người áo xanh từ trên lầu uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống, thủ đoạn chấn động, ngọc phiến khép lại.

Trận gió vừa rồi, chính là do người này tạo nên.

Tất Lam nhận ra ngọc phiến trong tay đối phương, đồng tử co rụt, khiếp sợ không thôi.

Bào Huy "phịch" một tiếng ngã xuống đất, chờ hắn bò dậy, vừa thấy rõ người ra tay, lập tức biến sắc: "Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc là tu vi gì?!"

Rõ ràng hôm qua khi người này đánh hắn, nửa phần pháp lực cũng không có!

Cái cô nương ngốc nghếch kia rốt cuộc là thân phận gì, vì sao bên người toàn là đám quái vật như vậy?!

"Bổn công tử là tu vi gì, há phải thứ ngươi có thể hỏi?"

Đồ Sơn tay cầm ngọc phiến, lạnh lùng nói,

"Ngươi nhiều lần khinh người giữa đường, ta trước đây còn nương tay cảnh cáo, ngươi lại chẳng biết rút kinh nghiệm, nay, tự nhiên cũng đừng trách ta."

Nói xong, quạt trong tay hắn khẽ xoay, liền muốn đuổi đám người kia ra khỏi nhà.

"Khoan đã!"

Một giọng nói đột nhiên vang lên, động tác của Đồ Sơn Ngọc khựng lại.

Quay đầu nhìn, người ngăn cản hắn ra tay, chính là Nhan Chiêu đang ôm la bàn đứng tấn.

Tất Lam cũng nhờ tiếng gọi ấy mà hoàn hồn, nàng nhìn Đồ Sơn Ngọc một cái, nhanh chóng lùi về bên cạnh Nhan Chiêu, cất tiếng hỏi: "Nhan sư muội, làm sao vậy?"

Nhan Chiêu đem la bàn trả lại cho Tất Lam, lộc cộc mấy bước chạy tới, lướt qua bên người Đồ Sơn Ngọc, đi vào trong viện.

Ánh mắt Đồ Sơn Ngọc dõi theo Nhan Chiêu, chính xác mà nói, là nhìn về tiểu linh hồ màu trắng trên vai nàng.

Hơi thở vốn đã mờ nhạt lại lần nữa hiện ra.

Đồ Sơn Ngọc khẳng định, tiểu hồ ly trên người Nhan Chiêu kia là hồ yêu, hơn nữa rất có thể là hồ tộc của bọn họ Đồ Sơn nhất tộc.

Chỉ là không hiểu vì sao, khí tức nó lại yếu ớt đến thế, hơn nữa còn chưa hóa hình.

Nhan Chiêu chạy thẳng đến bên người Bào Huy.

Bào Huy đã bị dọa cho choáng váng, run rẩy lùi lại phía sau.

Nhan Chiêu một tay nắm cổ áo hắn, hắn tưởng nàng định đánh người, sợ đến mức nhắm mắt lại.

Không ngờ, Nhan Chiêu lại thò tay vào túi áo hắn, đem toàn bộ pháp khí có thể thu nạp đồ vật lục soát ra, không màng gì khác, tất cả đều thu vào bao của mình.

Lục soát xong Bào Huy, nàng lại đi lục soát Ngô Nhân, không bỏ sót ai.

Cướp đoạt kết thúc, nàng lại "đặng đặng đặng" chạy về, từ tay Tất Lam lấy lại la bàn, ôm chặt trong tay, tiếp tục đứng tấn.

Sau đó nói: "Có thể."

Trong viện mọi người: "......"

·

Bào Huy cùng đám người Đại Đao Tông bị Đồ Sơn Ngọc đánh cho hoa rơi nước chảy, kẹp đuôi bỏ chạy.

Một hồi trò cười rốt cuộc hạ màn, Bạch Tẫn lúc này mới từ trên lầu chạy xuống, lớn tiếng nói: "Biểu ca! Ngươi lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, trở về thể nào cũng bị mắng cho xem!"

Nàng trăm triệu lần không ngờ, biểu ca lại để tâm vị cô nương tình cờ gặp hôm qua đến vậy, thế mà không tiếc bại lộ thân phận, thi pháp ngay trước mặt mọi người!

Đồ Sơn Ngọc thần sắc thản nhiên, đáp: "Không sao."

Tất Lam từ trong kinh sợ hoàn hồn, tâm tình phức tạp đi lên phía trước, hướng Đồ Sơn Ngọc ôm quyền: "Đa tạ công tử ra tay tương trợ."

Đồ Sơn Ngọc khẽ gật đầu, sau đó lập tức đi về phía Nhan Chiêu.

"Cô nương." Đồ Sơn Ngọc khẽ gọi, ánh mắt nhìn về tiểu hồ ly trên vai Nhan Chiêu, "Con hồ ly này, là ngươi tìm được ở đâu?"

Bạch Tẫn lúc này cũng nhìn thấy tiểu hồ ly, khẽ hô một tiếng.

Ánh mắt Nhan Chiêu lập tức hiện vẻ cảnh giác.

Chẳng lẽ người nam nhân này cũng muốn cướp tiểu hồ ly của nàng sao?

Nhan Chiêu bóp nhẹ sau cổ tiểu hồ ly, ôm sát vào lòng, lùi nhanh về phía Tất Lam, túm chặt cánh tay nàng: "Phải đi."

Tất Lam bị nàng kéo nghiêng người, có chút xấu hổ, quay đầu lại chắp tay với Đồ Sơn Ngọc và Bạch Tẫn: "Cáo từ."

Nói xong, liền cùng Nhan Chiêu rời đi.

Trong viện lại khôi phục tĩnh lặng.

Bạch Tẫn nghiêng đầu, cười trào phúng: "Xem ra ngươi bị chán ghét rồi."

Đồ Sơn Ngọc: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro