Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Tái ngộ trong rừng mai

Trong lòng Tất Lam dâng lên một tầng nghi hoặc nồng đậm.

Nàng lại cúi đầu nhìn kỹ con hồ ly kết bằng cỏ kia, chợt hiểu ra.

Hẳn là Nhan Chiêu vì con hồ ly nhỏ mà làm đồ chơi, miễn cưỡng cũng có thể xem như vật của hồ ly lưu lại.

Tất Lam nhận lấy hồ ly cỏ từ tay Nhan Chiêu, suýt nữa làm rơi đôi mắt đậu xanh của nó, bị Nhan Chiêu trừng cho một cái lạnh người.

"Khụ." Tất Lam ngượng ngập, vội ấn đôi mắt đậu xanh kia trở lại chỗ cũ, thuận miệng trấn an: "Nhan sư muội, xin chờ một chút, đợi ta thi pháp."

Nhan Chiêu không nói gì, chỉ an tĩnh đứng một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

Tất Lam bấm tay niệm chú, từ trên hồ ly cỏ rút ra một tia duyên khí, rồi đánh nhập vào la bàn để định phương vị.

Không bao lâu, kim chỉ trên la bàn ổn định, hiện ra quẻ tượng.

Tất Lam bắt được manh mối, trong lòng nhẹ nhõm thở ra.

Không hiểu sao, lần xem quẻ này khiến nàng khẩn trương hơn thường ngày rất nhiều.

Nàng trả lại hồ ly cỏ cho Nhan Chiêu: "Nhan sư muội, theo ta."

Nhan Chiêu thu hồi hồ ly cỏ, bước lên phi kiếm cùng Tất Lam.

Phi hành một đoạn không xa, Tất Lam mở miệng nói: "Đại khái là ở gần đây."

Nhan Chiêu cúi đầu nhìn xuống, thấy một mảnh rừng cây, chẳng phải chính là nơi nàng từng ngủ trong mai lâm sao?

Chẳng lẽ tiểu hồ ly đã trở về đó?

Nghĩ vậy, phi kiếm liền hạ xuống.

Tất Lam chọn một khoảnh đất trống bằng phẳng, đáp xuống cùng Nhan Chiêu: "Chúng ta cùng nhau tìm quanh đây một chút."

Nhan Chiêu đang xác định vị trí gốc cây lúc trước mình từng ngủ, không đáp lời Tất Lam.

Một lát sau, Tất Lam lại hỏi: "Đúng rồi, Nhan sư muội, hồ ly của ngươi tên là gì?"

Nhan Chiêu đáp: "Không có tên."

Tất Lam cũng chẳng lấy làm lạ, tính tình của Nhan Chiêu quả thật không giống người sẽ đi đặt tên cho linh thú.

Thấy Nhan Chiêu hiếm khi để tâm đến chuyện gì như vậy, Tất Lam bèn gợi ý: "Ngươi đặt cho nó một cái tên đi. Như thế, dù nó chạy xa, chỉ cần ngươi gọi, biết đâu lại tìm về được."

Nghe vậy, Nhan Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ, thấy cũng có lý.

Chỉ là... gọi thế nào mới được?

Nàng nghiêm túc trầm tư.

Tất Lam cùng Nhan Chiêu trong mai lâm tìm kiếm tiểu hồ ly, đi được một lúc, chợt trong tầm mắt thoáng thấy một bóng người mặc áo xanh.

"Bên kia có người!" — Tất Lam lập tức kéo tay Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu ngoảnh lại, lạnh nhạt nói: "Không phải hồ ly."

Tất Lam bật cười: "Nhưng chúng ta có thể qua hỏi thử, nếu trong rừng có người, biết đâu họ từng thấy?"

Nhan Chiêu bị thuyết phục, gật đầu: "Hảo, đi hỏi."

Hai người xuyên qua tầng tầng bóng cây, tiến gần đến nơi có bóng người ấy.

Dáng vẻ của một nữ tử dần hiện rõ.

Khi diện mạo người kia lộ ra, Tất Lam lập tức ngẩn người, dừng bước, giọng mang chút kinh hoảng: "Đại... đại sư tỷ?"

Nhậm Thanh Duyệt cũng thoáng giật mình.

Nàng vốn định bốc một quẻ xem Nhan Chiêu đã chạy đi đâu, không ngờ còn chưa kịp hạ quẻ thì đã bị chính Nhan Chiêu quay lại đụng phải.

Ánh mắt Nhan Chiêu dừng trên người Nhậm Thanh Duyệt một chốc, kế đó lại rời đi, nhìn về phía gốc cây bên cạnh nàng.

Chính là gốc cây này.

Nàng quay đầu nhìn trái, nhìn phải, càng xem càng thất vọng.

Tiểu hồ ly không hề trở lại.

Nhan Chiêu bắt đầu nôn nóng, thấy Tất Lam còn đang ngây ra, liền tự mình bước lên trước mặt Nhậm Thanh Duyệt.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong ngực Nhậm Thanh Duyệt khẽ chấn động.

Chẳng lẽ... bị Nhan Chiêu nhận ra rồi sao?

Nhưng Nhan Chiêu chỉ mặt không đổi sắc hỏi: "Ngươi có nhìn thấy hồ ly của ta không?"

"......"

A, ngay cả một tiếng "sư tỷ" cũng không gọi.

Tất Lam thấy sắc mặt Nhậm Thanh Duyệt trầm xuống, trong lòng lập tức thấy bất an.

Nhớ lại lần trước từng đối mặt, vị đại sư tỷ này tính tình cao ngạo lạnh lùng, thật chẳng dễ ở chung.

Nàng thấy đầu đau nhức, thái độ hỏi chuyện của Nhan Chiêu đúng là quá thẳng, vả lại sư tỷ sao có thể biết hồ ly của nàng trông thế nào chứ?!

Sợ Nhan Chiêu bị trách, Tất Lam vội bước lên kéo nàng lui về sau hai bước, rồi vội vàng bù lời: "Sư... sư tỷ, linh sủng của Nhan Chiêu thất lạc, chúng ta tìm hồi lâu vẫn chưa thấy, nên nàng có chút sốt ruột, xin sư tỷ đừng để tâm.

Không biết sư tỷ có từng thấy qua một con linh hồ màu trắng chăng?"

Nhậm Thanh Duyệt thầm mắng trong bụng: Trợn mắt mà nói dối, Nhan Chiêu kia trông chỗ nào giống sốt ruột?

Không lễ phép vốn đã là tác phong nhất quán của nàng.

"Thấy rồi."

Nhậm Thanh Duyệt hờ hững đáp, giọng lạnh nhạt, liếc Nhan Chiêu một cái.

Người sau lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Nhậm Thanh Duyệt bèn tiếp tục nói: "Vừa rồi có một con linh hồ quanh quẩn dưới gốc cây này, tựa hồ đang tìm vật gì đó, song không tìm được, nên đã rời đi."

"A......" Tất Lam trong lòng khẽ giật, vội hỏi: "Sư tỷ có thấy nó đi về hướng nào chăng?"

Nhậm Thanh Duyệt thuận tay chỉ một phương: "Bên kia."

"Thì ra là thế, đa tạ sư tỷ!"

Tất Lam kéo Nhan Chiêu định rời đi, kéo một hồi, song chẳng động được.

Nhan Chiêu đứng yên tại chỗ, môi mím chặt, thần sắc lạnh nhạt.

Tất Lam hỏi nàng: "Ngươi sao vậy?"

"Không tìm nữa." Nhan Chiêu đáp, "Nó đã muốn chạy, cho dù có tìm được, cũng vẫn sẽ chạy, không tìm."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nàng khẽ nhíu mày, sắc mặt càng thêm khó coi.

Khuôn dung thanh lệ tuyệt trần giờ phút này như bị phủ một tầng sương lạnh.

Tất Lam cảm thấy áp suất xung quanh nặng nề, không dám thở mạnh.

Trong lòng thầm nói: Sư tỷ đây là làm sao vậy?

Nhậm Thanh Duyệt không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi.

Nhan Chiêu đứng dưới gốc mai, từ trong ngực lấy ra con hồ ly nhỏ đan bằng cỏ.

Hai hạt đậu xanh làm mắt trông ngốc nghếch, nơi miệng còn thò ra nửa phiến lá, như hồ ly lè lưỡi trêu ngươi.

Chỉ có loại vật không sinh mệnh như thế, mới sẽ chẳng rời khỏi nàng — Nhan Chiêu nghĩ thầm.

Ngày ấy dưới chân núi Phất Vân tông, khi tiểu hồ ly nhảy vào lòng nàng, đó là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được sự lựa chọn kiên định từ một sinh linh khác.

Tưởng rằng, con hồ ly này sẽ có gì đó khác biệt.

Không khí trầm xuống quá mức, Tất Lam có chút lúng túng: "Nhan, Nhan sư muội, nếu không... chúng ta vẫn nên đi tìm thêm lần nữa?"

Nhan Chiêu không đáp lời, dường như cũng chẳng nghe thấy nàng nói gì.

Tất Lam thở dài, hơi hối hận.

Sớm biết thế, vừa rồi đã chẳng nên đề nghị Nhan Chiêu qua hướng này.

Ai mà biết dưới gốc cây lại có đại sư tỷ đứng chứ? Vị sư tỷ ấy chẳng phải nên an ổn ở trong tông môn sao?

Xuất quỷ nhập thần, thật dọa người ta chết khiếp.

Tất Lam đang nghĩ thế, bỗng thấy trong màn đêm tựa hồ có gì đó đang động.

Nhìn kỹ lại — là một đoàn nhỏ màu trắng.

"Ai! Nhan sư muội, mau xem kìa!"

Tất Lam kéo mạnh cánh tay Nhan Chiêu, Nhan Chiêu bị kéo phải quay đầu.

Chỉ thấy trong rừng nhảy ra một con linh hồ, bóng trắng xuyên qua giữa những thân cây, thoắt cái đã lao đến gần.

Chưa kịp phản ứng, nó đã "vèo" một tiếng nhảy vào lòng Nhan Chiêu, trốn cũng chẳng kịp trốn.

Tất Lam thấy thế vui mừng, khóe mắt cong lên: "Thế mà lại tự tìm đường quay về!"

Tiểu hồ ly chui vào áo Nhan Chiêu, chỉ chốc lát sau, cái đầu nhỏ từ khe cổ áo thò ra, nhướng mũi cọ cọ cằm nàng.

Nhan Chiêu vẫn dửng dưng.

Tất Lam muốn làm dịu không khí, liền nói: "Nói không chừng, vừa rồi nó không phải bỏ chạy, mà là đi quanh quẩn tìm ngươi đó."

Nghe vậy, Nhan Chiêu khẽ cúi mắt, chạm ánh nhìn vào đôi con ngươi trong suốt như lưu ly của tiểu hồ ly.

Mắt hồ ly chớp chớp.

Đột nhiên, nó vươn nửa cái lưỡi nhỏ, làm ra dáng vẻ hệt như con hồ ly đan bằng cỏ kia.

"......"

Giữa mày Nhan Chiêu khẽ run, biểu tình căng chặt rốt cuộc cũng tan, bị chọc cười.

Nàng nói: "Xấu chết đi được."

Tiểu hồ ly: "......"

Ngay sau đó, Nhan Chiêu đưa tay nhéo lấy một bên tai nó.

Tiểu hồ ly: "???"

"Đây là trừng phạt." Nhan Chiêu nghiêm giọng nói.

Tiểu hồ ly rụt đầu lại, chui vào trong áo, không thèm để ý nàng nữa.

Tất Lam lúc này mới yên tâm, cảm giác bầu không khí cũng dần khôi phục như thường, bèn nhân cơ hội hỏi: "Nhan sư muội, tối nay chi bằng nghỉ lại trạm dịch, mai rồi hãy quyết định đi đâu?"

Nhan Chiêu gật đầu: "Được."

Hiếm lắm mới thấy Nhan Chiêu chịu đáp lại, Tất Lam mỉm cười.

Vẫn là do Tất Lam dẫn đường, hai người cưỡi kiếm bay, hướng về tiên phường mà đi.

Chừng một chén trà nhỏ thời gian, các nàng đã đáp xuống trước một trạm dịch nơi ngoại thành.

Tiểu hồ ly ló đầu ra khỏi lòng Nhan Chiêu, nhìn tấm bảng trạm dịch đung đưa theo gió, ánh mắt thoáng nghiêm lại.

Chẳng phải đây chính là trạm dịch mà nó từng đến dò hỏi tin tức đó sao.

Tất Lam như người quen đường cũ, bước vào, nói với tiểu nhị trong quán: "Một gian thượng phòng."

Chỉ một gian phòng thôi sao?

Nhậm Thanh Duyệt chợt nhớ lại, khi dò tin trước đó, nàng từng vô ý nghe được một số chuyện, lúc này thần sắc trở nên vi diệu.

Liên tưởng đến việc Tất Lam đối với Nhan Chiêu đủ điều quan tâm, gần như Nhan Chiêu đi đâu, Tất Lam liền theo đến đó, lại còn giúp chải đầu cho nàng.

Hình ảnh ấy, nếu nghĩ sâu thêm một chút...

Chẳng lẽ...?

Tuyệt đối không được! — Nhậm Thanh Duyệt thầm nghĩ, Nhan Chiêu vẫn chỉ là một tiểu hài tử!

Tất Lam trả tiền thuê phòng, cùng Nhan Chiêu theo tiểu nhị lên lầu.

Nhan Chiêu lặng lẽ đi sau, tò mò quan sát trạm dịch này, nơi nàng chưa từng đến.

Tiểu nhị dẫn hai người vào phòng, trong phòng bày biện đơn giản, song bàn ghế tủ giường đều đủ cả.

Bên bàn trà còn có hai chiếc đệm hương bồ.

Giường cũng rất rộng, đủ cho hai người nằm song song.

Tiểu hồ ly nhìn chiếc giường kia, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, biểu tình cực kỳ phức tạp.

Tất Lam phủi bụi trên người, đốt đèn dầu trên bàn, quay đầu nói: "Nhan sư muội, nếu ngươi mệt thì..."

Nàng còn chưa nói dứt lời, Nhan Chiêu đã nằm lên giường, chăn cũng đã đắp kín.

"......"

Tất Lam bật cười, bước đến bên giường, nhẹ tay kéo lại góc chăn cho nàng.

Nhan Chiêu nhắm mắt, cảm nhận được động tác của nàng, bèn mở mắt ra.

Quay đầu nhìn Tất Lam bên mép giường: "Ngươi cũng muốn ngủ sao?"

Tất Lam trầm ngâm chốc lát: "Ta có thể ngủ."

Thế là Nhan Chiêu cuộn chăn lăn vào phía trong, chừa lại khoảng trống đủ cho Tất Lam nằm xuống.

Tất Lam nhìn khoảng trống trên giường, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.

Nàng mím môi, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

Vừa định cởi giày nằm xuống, trước mắt chợt lóe lên một bóng trắng.

Tiểu hồ ly từ trong lòng Nhan Chiêu chui ra, ngang nhiên chiếm chỗ trống ấy, nằm dài trên giường.

Thân thể nó duỗi ra, cái miệng nhỏ nhọn khẽ ngáp một cái, đầu lưỡi hồng phấn cuốn vào rồi buông ra.

Tiểu hồ ly nằm trong tư thế cực kỳ thư thái, cái đuôi xù mềm phủ trọn cả chỗ nằm, chiếm hết nửa giường.

Tất Lam: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro