
Chương 22: Lôi Sương
Phất Vân tông.
Bóng dáng truyền tin trở về.
Trước mặt Đàm Linh Tiên Tôn bày một bàn cờ, chính cùng bản thân đối cờ.
Đến khi bóng dáng kia đem toàn bộ sự việc tường thuật rõ ràng, hắn mới hơi cong khóe môi, ý cười không chạm đáy mắt: "Thì ra là thế, Nguyên Dịch Tiên Tôn quả nhiên hạ một nước cờ hay."
Bóng dáng hỏi: "Tiên Tôn, kế tiếp nên làm thế nào?"
"Tự nhiên lễ thượng vãng lai." Đàm Linh Tiên Tôn khẽ nói,
"Thế thì bản tọa cũng nên gửi một phần đại lễ đến Thiên Châu Phong."
Lời dứt, trong tay hắn, một quân hắc tử rơi xuống.
Bạch cờ trong khoảnh khắc liền bị diệt sạch một mảng lớn.
Bóng dáng khom người: "Vâng."
·
"Rốt cuộc là kẻ nào, lại có thể tàn nhẫn vô đạo đến thế?"
Lăng Kiếm Thành vén tấm vải bố trắng, ánh mắt trầm nặng nhìn thi thể bên dưới.
Phất Vân tông nhận được báo án từ thôn dân dưới chân núi, nói trong thôn xuất hiện tà ma giết người.
Hắn liền nhận lệnh môn phái, dẫn người xuống núi điều tra.
Đặt chân vào trang An thôn, còn chưa đến gần tiểu viện kia, mùi tanh nồng nặc trong viện đã xộc ra khiến hắn nhíu mày.
Sau khi bước vào, hắn càng chấn động.
Hiện trường thảm thiết vượt ngoài tưởng tượng.
Hai thi thể tử trạng cực kỳ thê thảm, khiến người nhìn mà huyết khí sôi trào.
Người chết bị đâm loạn đến nát, chẳng thể phân biệt diện mạo nguyên lai.
Trong viện còn sót lại tà khí dày đặc, sợ rằng mấy ngày cũng khó tan.
Một đệ tử nội môn Phất Vân tông đứng sau hắn, phụ họa: "Như vậy xem ra, quả nhiên là tà ma tác quái."
Một nam nhân dáng vẻ tục tằng bỗng quỳ rạp xuống đất, hướng ba người bọn họ dập đầu liên tục: "Tiên sư! Xin người trừ ma vệ đạo, báo thù cho ca ca ta!"
Ngoài sân, thôn dân vây xem, bàn tán ồn ào.
Lăng Kiếm Thành khoát tay, người kia liền bị một luồng linh lực vô hình nâng dậy, chẳng thể dập đầu thêm.
Đệ tử sau lưng hắn – Vưu Anh – bước ra trấn an: "Xin chư vị an tâm. Chúng ta là tiên môn đệ tử, lấy việc trừ ma vệ đạo làm bổn phận, tuyệt sẽ không để ma nhân tung hoành nhân gian!"
Lăng Kiếm Thành hỏi: "Về hung thủ, ngươi có manh mối gì chăng?"
Nam nhân kia như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội kêu lên: "Có! Trên núi có sơn trại thổ phỉ! Tà ma kia tất nhiên giấu ở trong đó!"
Lăng Kiếm Thành cùng sư đệ Vưu Anh nhìn nhau, lại hỏi: "Trại kia ở chỗ nào?"
Người kia đem toàn bộ những gì mình biết nói ra tường tận.
Sau khi rời tiểu viện, Lăng Kiếm Thành phân phó: "Ngươi đi quanh thôn dò hỏi thêm xem, còn manh mối nào khác chăng."
Vưu Anh gật đầu. Hai người vốn phối hợp ăn ý, không cần nói nhiều cũng hiểu ý nhau.
Không lâu sau, Vưu Anh trở về, hạ giọng nói: "Người trong thôn đều né tránh, lời nói giống nhau như một."
Lăng Kiếm Thành trầm ngâm: "Vậy thì lên núi xem thử."
Vưu Anh khẽ cười: "Cho dù thật có tà ma trên núi, cũng chẳng thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của sư huynh."
Hai người rời khỏi thôn.
Một lát sau, trong rừng phía xa thấp thoáng vài bóng đen, theo sau bọn họ, không xa không gần.
·
Trong rừng cây, gió xanh thoảng qua dưới tán lá rậm.
Một nữ tử áo tím men theo sườn núi mà lên, đến dưới gác gió nghỉ chân.
Gió núi lay động màn trúc, cũng khẽ lay nửa chiếc ngọc bội hình cá âm dương màu đỏ sậm nơi tai trái nàng.
Nữ tử cung kính quỳ một gối xuống đất, cúi đầu hành lễ về phía sau màn trúc, nơi có một bóng người mơ hồ ẩn hiện: "Thuộc hạ Giáng Anh khấu kiến Ma Chủ, không biết Ma Chủ triệu đến có gì phân phó?"
Sau màn trúc, một thanh âm nữ tử vang lên, lạnh lẽo, tối nghĩa: "Chỉ ngươi một mình? Lôi Sương đâu?"
Giáng Anh cung kính đáp: "Hữu Hộ pháp đang du hành Thiên Thần, nói muốn gặp một vị cố nhân, hành tung chưa định, tin tức còn chưa gửi về."
"Xem ra, sau khi bản tọa bế quan, môn hạ càng thêm lười nhác."
Giáng Anh cúi đầu càng thấp: "Là thuộc hạ quản lý bất lực, thỉnh Ma Chủ giáng tội."
Người sau màn trúc im lặng giây lát, rồi khẽ nói: "Không sao, khanh một người đi làm là đủ."
Giáng Anh lắng nghe.
"Nguyên Thanh có một thân truyền đệ tử, tên Nhậm Thanh Duyệt."
Ma Chủ khẽ khảy lên dây đàn cổ, âm thanh hòa vào gió nhẹ: "Khanh mau đi tra cho bản tọa, xem ngưng hồn châu có ở trên người nữ tử kia hay không."
Nghe đến danh húy Nguyên Thanh Tiên Tôn, Giáng Anh thoáng sững người.
Khi nghe đến ba chữ ngưng hồn châu, nàng liền cúi mi mắt, đáp khẽ: "Vâng, thuộc hạ sẽ lập tức đi tra."
Khi đứng dậy cáo lui, chợt như nhớ ra điều gì, nàng dừng bước.
Người trên lầu khẽ hỏi: "Ngươi còn có điều chưa nói?"
Giáng Anh mím môi, rồi đáp: "Thuộc hạ gần đây nghe một tin đồn, liên quan đến Nguyên Thanh Tiên Tôn."
Âm thanh đàn khựng lại. Giọng nữ tử mơ hồ vang xuống: "Nói thử nghe."
Giáng Anh liền nói: "Không lâu trước, tiên môn đệ tử đại hội khai mở. Phất Vân tông đem đứa bé năm xưa Nguyên Thanh Tiên Tôn mang về từ thế gian cho xuống núi rèn luyện."
"Tương truyền người ấy trong cơ thể mang nửa dòng máu Ma tộc. Phất Vân tông xưa nay giữ kín không nói, nay lại làm vậy, thuộc hạ cảm thấy chuyện này có phần quái dị, sợ rằng sau lưng ẩn giấu tâm tư khác."
Người trên lầu đột nhiên mở mắt, trong con ngươi thoáng qua một tia sắc bén.
"Lời ấy thật chăng?"
Giáng Anh đáp: "Thật. Thuộc hạ đã phái người tra xét. Trong đệ tử từ Thiên Châu Phong ra, quả có một hài tử bẩm sinh thiếu hụt, không thể tu luyện, hành vi khác người."
Nói dứt, trên gác mái hồi lâu không có tiếng đáp.
Giáng Anh lặng lẽ chờ đợi.
Một lát sau, giọng nữ nhân trên lầu rốt cuộc vang lên: "Đem nàng mang đến gặp ta."
·
"Nơi này thật hẻo lánh, hắn làm sao tìm được đến chỗ này?"
Người nói mang dáng vẻ hiệp khách giang hồ, áo lam phấp phới, trong ngực ôm một thanh đao thẳng, bên tai phải đeo nửa miếng ngọc cá âm dương màu vàng sáng.
Nàng ngẩng đầu nhìn sườn núi: "Núi cao, đường hiểm, địa thế quả không tệ, tiến khả công, thoái khả thủ."
Lại ngẩng đầu cười khẽ: "Chỉ là, leo hơi mệt."
Trên đường lên núi đi qua một khu rừng, cỏ cây xanh um, tiếng côn trùng râm ran không dứt.
Lôi Sương khẽ động mũi, ngửi thấy một mùi hương lạ, mắt sáng lên: "Hẻo lánh cũng có chỗ tốt, tùy tiện đi đường cũng có thể gặp bảo vật."
Vừa dứt lời, thân ảnh nàng liền biến mất, chớp mắt đã đến dưới một cây cổ thụ to lớn, tán lá rậm rạp che khuất cả trời.
Nàng dùng chuôi đao chọc nhẹ thân cây.
Đông — một tiếng vang, một quả linh quả màu vàng rực rỡ rơi xuống, thẳng tắp hướng đầu nàng mà tới.
Lôi Sương giơ tay hứng.
Bắt hụt.
Một bàn tay trắng nõn, mảnh như cành trúc, từ trên cao duỗi xuống, đoạt mất quả trong tầm tay nàng.
"?"
Lôi Sương ngẩng đầu.
Chỉ thấy một tiểu nữ hài dung mạo tinh xảo, ngũ quan còn non nớt, quần áo rách tả tơi, đang treo ngược mình trên nhánh cây, đoạt linh quả của nàng.
Mái tóc đen dày như thác đổ buông xuống, đuôi tóc còn quét qua vai nàng.
Rắc —
Đứa nhỏ kia cứ thế mà đưa quả vào miệng, nhai nhóp nhép, hai má phồng lên như chuột nhỏ.
Lôi Sương kinh hô: "Ngươi, ngươi trực tiếp ăn?!"
Đó ít nhất là tứ giai biến dị Bồ Đề quả, dược tính hung mãnh, người không có Nguyên Anh tu vi tuyệt không thể ăn sống!
Tiểu nữ hài vẫn nhai, không buồn đáp lời, rồi như khỉ nhỏ, từ cây này nhảy sang cây khác, chớp mắt đã biến mất.
Lôi Sương ngẩn người giây lát, chợt phản ứng kịp.
Đứa nhỏ này xuất hiện bất ngờ, không hề khí tức, nàng lại không cảm nhận được chút nào!
Thấy Nhan Chiêu càng chạy xa, Lôi Sương vội đuổi theo: "Này! Tiểu nha đầu! Cướp đồ của ta, mau bồi thường!"
Nhan Chiêu chạy nhanh, tiểu hồ ly từ trong ngực nàng nhảy ra, đứng trên vai, ngoảnh đầu nhìn lại.
Đôi mắt xanh mướt mở lớn, tràn đầy kinh nghi.
Kẻ kia...
Không sai được, là người trong Ma môn!
·
Nhan Chiêu tung tăng chạy về sơn trại, đến cổng trại liền gặp Tất Lam cùng A Linh.
Tất Lam đang hướng Phong Cẩn cáo biệt, A Linh thì tiễn nàng ra tận cửa trại.
"Tất tiên sư, trên đường đi xin cẩn thận."
Tất Lam khẽ gật đầu, nâng trong tay chiếc la bàn: "Núi cao sông dài, hữu duyên ắt sẽ tái ngộ."
Nói xong, nàng xoay người định rời đi.
Đang muốn xuống núi, lại xa xa trông thấy Nhan Chiêu như một con thỏ nhỏ, từ chân núi hối hả chạy trở về.
A Linh thấy Tất Lam dừng bước, liền theo ánh mắt nàng nhìn qua, ngạc nhiên nói: "Ơ, Nhan cô nương khi nào lại chạy ra ngoài vậy?"
Tất Lam lắc đầu, nàng cũng không rõ.
A Linh nhỏ giọng nói: "Nàng còn biết quay lại... chẳng lẽ là nghe nói Tất cô nương sắp đi, vội vã trở về để tiễn đưa?"
Trong mắt Tất Lam lóe lên một tia sáng, khóe môi khẽ cong thành nụ cười mỉm.
Vèo ——
Nhan Chiêu như cơn gió lướt qua bên người hai nàng, chui thẳng vào sơn trại, thoáng cái đã không còn bóng dáng.
A Linh cùng Tất Lam: "......"
Tất Lam bất đắc dĩ nói: "A Linh cô nương, đến đây thôi, không cần tiễn nữa."
A Linh có chút xấu hổ, gãi đầu: "Ân, ân, Tất tiên sư tái kiến."
Tất Lam thi lễ, rồi dọc theo con đường núi chậm rãi bước xuống.
Trên đường, nàng gặp một nữ nhân lạ mặt đang đi ngược chiều lên núi.
Người nọ vừa đi vừa quan sát xung quanh, thân ảnh thoáng qua, trong khoảnh khắc đó, thần hồn Tất Lam run rẩy — nàng cảm nhận được một cỗ uy áp tối nghĩa mà mạnh mẽ vô cùng.
Tất Lam cúi mắt, không để lộ cảm xúc, tiếp tục đi xuống núi.
"Ai, vị cô nương kia."
Một tiếng gọi khẽ vang lên từ phía sau.
Nghe rõ là cách mấy trượng, nhưng chỉ chớp mắt, người kia đã xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Tất Lam dừng bước, cảm giác có lực lượng vô hình khóa chặt vai, gót chân dán chặt xuống đất, không thể nhấc nổi. Lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi.
Nữ tử áo lam mỉm cười, ánh mắt lướt qua thân áo Tất Lam: "Ngươi là đệ tử Phất Vân tông?"
Tất Lam không thể tránh ánh nhìn ấy, trong lòng thấp thỏm, không biết người này thân phận ra sao, ý đồ thế nào.
Nhưng đối diện với khí tức cường đại như thế, nàng tuyệt không dám đắc tội.
Liền đáp: "Đúng vậy."
Nữ tử khẽ líu lưỡi, khóe môi chứa ý cười, nhưng không vì thân phận Tất Lam mà làm khó dễ, chỉ hỏi tiếp: "Ngươi từ trên núi xuống, vậy hẳn biết trên núi có một sơn trại?"
Tất Lam đáp: "Có."
"Trại chủ tên là gì?"
Tất Lam hơi do dự, nhưng đối diện ánh mắt như cười mà chẳng cười kia, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Không thể không mở miệng: "Phong Cẩn."
"Ân." Nữ tử gật nhẹ, khóe miệng cong lên. Ánh mắt liếc qua chiếc la bàn trong tay Tất Lam, lại hỏi: "Ngươi và Hiên Viên thị – thế gia luyện khí phương nam, có quan hệ sâu xa gì?"
Sắc mặt Tất Lam bỗng chốc thay đổi.
Thấy nàng không đáp, nữ tử kia dường như đã hiểu, liền bật cười ha ha.
Lòng Tất Lam lạnh buốt, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Nữ tử giơ tay khẽ búng một cái, lực lượng giam cầm tức khắc tiêu tán.
Gió từ chân núi thổi lên.
Đợi đến khi Tất Lam cảm nhận được cơn gió mát lạnh kia, người nọ đã biến mất khỏi không trung.
Yết hầu nàng khẽ động, ngón tay co lại, siết chặt chiếc la bàn trong tay.
·
Phong Cẩn ngồi xếp bằng trên giường gỗ, đặt linh cung ngang đầu gối, cẩn thận dùng khăn gấm chà lau từng tấc.
Đột nhiên, hư không khẽ rung.
Động tác của hắn dừng lại.
Một bóng lam xuất hiện giữa không trung, ngồi xuống ghế trước bàn, nửa chiếc ngọc cá âm dương dưới tai nhẹ nhàng lắc lư.
Nữ tử duỗi tay, nhấc ấm trà trên bàn, tự rót cho mình một chén.
"Thật khát chết ta rồi. Ngoài khe Ma Sương ra, thì nơi phá đỉnh núi này của ngươi là khó tìm nhất."
Nàng nói, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rồi nghiêng đầu nhìn hắn: "Cư nhiên lại trốn đến chỗ hẻo lánh thế này, ngươi thật sợ bị ta tìm thấy đến vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro