Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 196: Tranh đoạt tín vật đầu tiên

Người này chính là cựu tông chủ của Phất Vân tông, cũng là sư tôn trên danh nghĩa của Nguyên Thanh Tiên Tôn.

Vân Đường so với Dược Thần Tử tuổi lại càng cao hơn, mấy ngàn năm trước đã thoái vị nhường ngôi cho Bộ Đông Hầu, sau đó nhập vào cấm địa sau núi của Phất Vân tông, đóng cửa bế tử quan.

Thông thường, tu sĩ một khi bế tử quan chỉ có hai kết cục: hoặc là phi thăng, hoặc là tọa hóa.

Không ngờ, hắn lại sớm xuất quan.

Hẳn là cũng bởi gần đây Phất Vân tông xảy ra nhiều biến cố, khiến hắn không thể khoanh tay đứng nhìn Bộ Đông Hầu từng bước sai lầm, khiến tông môn suy bại dần.

Trong các vị đại năng có mặt nơi đây, người này chính là bậc tuổi tác cao nhất. Nếu không nhờ danh vị minh chủ Tiên Minh mà Ứng Tiêu có được, e rằng trước mặt Vân Đường cũng chẳng thể đặt ngang hàng.

"Nơi nào nơi nào, tiền bối Vân Đường hạ cố đến Gương Sáng Đài dự lễ, đã là phúc của Tiên Minh ta rồi!"

Ứng Tiêu nhanh chóng hoàn hồn, cổ họng khẽ giật, mồ hôi lạnh men theo thái dương chảy xuống cằm, vội vàng bước lên nghênh đón, nói lời cung kính với Vân Đường.

Những người tu tiên đến tham dự đại hội đệ tử tiên môn đều là hàng hậu bối. Bọn họ tuy có nghe qua danh hào Uyên Hải Chân Nhân, người được sánh ngang với Nhan Nguyên Thanh, song ba chữ "Vân Đường" lại là lần đầu nghe thấy.

"Vị tiền bối này là ai vậy?" Có người trong đám nhỏ giọng hỏi.

Vị trí mà Tiên Minh sắp đặt cho người này không hề nổi bật, nhưng vừa khi hắn xuất hiện, ngay cả Ứng Tiêu cũng biến sắc, những vị tiền bối khác cũng lộ thần sắc khác thường. Người tinh ý một chút liền nhận ra không khí bỗng trở nên khác lạ.

Vì thế, mấy ánh mắt đồng loạt hướng về Khâu Nhạc An.

Trải qua lần trước ở đảo phù không, Khâu Nhạc An từng giải đáp thắc mắc cho mọi người, để lại ấn tượng là người trượng nghĩa, kiến thức sâu rộng. Gặp chuyện khó hiểu, mọi người đều theo bản năng nhìn sang hắn để cầu lời giải.

Khâu Nhạc An chịu ánh mắt trông đợi của mọi người, đành mở miệng giải thích:

"Sư tôn của Nguyên Thanh Tiên Tôn."

Sáu chữ này thôi đã đủ hiển lộ thân phận và địa vị của người ấy.

Chúng đệ tử tiên môn ồ lên kinh hãi. Bọn họ có tài đức gì, mà hôm nay lại được tận mắt thấy những vị lão tiền bối chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể chấn động tam giới!

Tuy danh tiếng Phất Vân tông dạo này đã suy tàn, song đó là chuyện xảy ra trong thời Bộ Đông Hầu làm tông chủ, không liên can đến vị lão tiền bối đã thoái vị này.

Huống chi, Vân Đường ắt hẳn cũng vì giận chuyện tông môn sa sút, nên mới chịu rời tĩnh thất, bước ra thu dọn cục diện rối ren mà hậu bối để lại.

Nhan Chiêu cảm nhận được thân thể tiểu hồ ly trong ngực khẽ run, cũng ngẩng đầu nhìn về phía đảo phù không, nơi Vân Đường đang đứng.

Lão giả ấy nàng chưa từng gặp qua, song không hiểu sao, trong lòng lại dấy lên một tia bất thích bản năng.

Nhưng những đệ tử tiên môn xung quanh lại xôn xao bàn luận, thần thái đầy hứng khởi, khen rằng có thể dạy nên truyền kỳ như Nhan Nguyên Thanh, hẳn vị sư tôn này cũng chẳng tầm thường.

Sư tôn của Nguyên Thanh Tiên Tôn, cũng chính là sư tôn của mẫu thân nàng.

Vân Đường đối với Nhan Nguyên Thanh, tựa như Dược Thần Tử đối với nàng.

Nghĩ đến đây, Nhan Chiêu khẽ nhíu mày rồi lại buông lỏng, thầm nghĩ: "Hẳn cũng không phải người xấu."

Ở góc xa, Lạc Kỳ sợ hãi cúi đầu, kéo thấp vành nón.

Người Tiên Minh mời đến dự lễ vốn nên là tông chủ Bộ Đông Hầu kia mới phải, sao lại thành Vân Đường?

Vân Đường mà rời núi, dù Tiên Minh không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Với những kế hoạch trước đây của hắn, liệu còn có thể lay động căn cơ Phất Vân tông được nữa chăng?

Lạc Kỳ âm thầm cắn răng, hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt oán hận để tránh bị Vân Đường phát hiện.

Mọi tính toán còn chưa thực hiện, kết quả cuối cùng vẫn chưa thể định đoạt.

Dù thế nào, hắn cũng phải liều một phen.

Vân Đường an tọa ở hàng ghế dự lễ, một thân tiên phong đạo cốt, khiến những người còn lại trên đảo phù không đều mang trong lòng những tâm tư riêng biệt.

Trên Gương Sáng Đài, các đệ tử đều xoa tay chờ đợi, khí thế dâng cao, mong ngóng đại hội sắp mở màn.

Ứng Tiêu đứng thẳng người, đối diện toàn thể đệ tử tiên môn, cao giọng nói:

"Canh giờ đã đến, khách chủ đều tề tựu, đại hội đệ tử tiên môn chính thức bắt đầu!"

Dứt lời, hắn kết pháp quyết, búng tay vung lên.

Trên đảo phù không, linh vũ rơi xuống như mưa, khiến các đệ tử tinh thần phấn chấn, bao nhiêu mệt mỏi dọc đường như tan biến hết.

Quả không hổ là tiền bối cảnh giới Đại Thừa, giơ tay nhấc chân liền có thể hô mưa gọi gió.

Linh vũ vừa dứt, tám vị đà chủ của Tiên Minh ngồi ở hàng ghế chính đồng loạt vận khí, linh lực muôn sắc giao hội giữa không trung, hóa thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ toàn bộ Gương Sáng Đài.

Chỉ nghe "ong" một tiếng vang dội, mặt đất dưới chân mọi người bỗng sụp đổ.

Cảnh tượng xung quanh biến đổi trong nháy mắt, mọi người đồng loạt rơi vào một bí cảnh mênh mông vô tận, đường đi chằng chịt phức tạp.

Bầu trời bị màn sương xám bao phủ, chỉ còn giọng nói trầm hùng của Ứng Tiêu vọng xuống từ tầng mây:

"Trong bí cảnh có ba mươi sáu tín vật thông quan, trong phạm vi trăm trượng, nếu có tín vật xuất hiện, tiên huyền lệnh sẽ tự cảm ứng."

"Thời hạn đại bỉ là ba ngày. Sau ba ngày, ai cầm tín vật trong tay, người ấy đủ tư cách."

Âm thanh mang theo khí tức cường đại, vang vọng khắp bí cảnh, hồi âm mãi không tan.

Đợi đến khi tiếng vang cuối cùng lắng xuống, toàn bộ bí cảnh chìm vào tĩnh lặng, đến độ tiếng kim rơi cũng nghe được.

Mọi người nhìn nhau, phát hiện mình đang đứng trên một ngôi cao rộng trăm trượng, bốn phía mở ra vô số con đường dẫn đến các hướng khác nhau, địa hình phức tạp, không sao đoán được bí cảnh lớn nhỏ thế nào.

Đại bỉ đã bắt đầu. Người phản ứng nhanh lập tức hành động trước, vài người phá vòng vây, từ những lối khác nhau lao vào mê cung.

"Đi."

Tả Tuân hành động quyết đoán, mục tiêu rõ ràng, là người ra tay trước.

Phía sau, Ổ Oánh Oánh phản ứng chậm một nhịp, hoảng hốt dậm chân kêu lên: "Tả sư tỷ, đợi ta với!"

Khâu Nhạc An trước đó mời Diệp Yến Nhiên cùng lập đội nhưng không thành, sau lại có mấy đệ tử tông môn khác tìm đến hợp tác, hắn sảng khoái đáp ứng, thế là cùng đồng đội mới kết nhóm xuất phát dò đường.

Hiên Viên Tranh kiêu ngạo, không chịu cùng Khâu Nhạc An kết đội, mang theo mấy tiểu đệ đi một con đường khác.

Sợ người khác đoạt tiên cơ, những người còn lại cũng vội vàng đưa ra lựa chọn.

Chẳng bao lâu sau, trên đài người đi tản gần hết, chỉ còn lại vài người không nhiều lắm.

Trần Nhị, Diệp Yến Nhiên, Hiên Viên Mộ ba người tuy chẳng ai mở miệng đề nghị lập đội, nhưng đều ngầm hiểu lựa chọn đồng hành.

Trước khi rời đi, Trần Nhị ngoái đầu nhìn lại, thấy Tất Lam cùng vị bằng hữu mới quen vẫn đứng tại chỗ, dường như không vội hành động.

Người chung quanh gần như đã đi hết, chỉ còn Nhan Chiêu vẫn đứng yên không nhúc nhích. Tất Lam chờ một lát không thấy nàng có động tĩnh gì, do dự giây lát rồi cẩn thận hỏi: "Niệm cô nương, ngươi xem chúng ta nên chọn lối nào?"

Nhan Chiêu khẽ nhấc mí mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Ngươi quyết định."

Tất Lam: "......"

Nàng vốn cho rằng Nhan Chiêu thong dong như thế là vì đã sớm có chủ ý, không ngờ lại là đang đợi mình mở miệng.

"Một khi đã vậy." Tất Lam lấy ra la bàn, "Trước tiên bói thử xem phương vị nào thích hợp để đi."

Mê cung bí cảnh tuy không cấm sử dụng thuật bặc tính, nhưng lại bị ảnh hưởng nhất định. La bàn chỉ có thể chỉ ra đại khái phương hướng, mà mê cung lối đi quanh co, tường vách có khi không thể vượt qua, muốn tìm được tín vật nhiều hay ít vẫn phải xem vận khí.

Mỗi người vận thế khác nhau, kết quả hiện ra trên la bàn cũng chẳng giống nhau.

Tất Lam bấm tay niệm chú, đem lựa chọn con đường giao cho ý trời.

La bàn quay tròn hồi lâu vẫn chưa dừng lại.

"......" Một màn này khiến Tất Lam nhớ tới lần tiến vào động phủ tiên nhân mấy năm trước, chẳng lẽ mê cung này cũng không cho phép dùng bặc tính chi thuật?

Trì hoãn đến lúc này, trên đài chỉ còn lại hai người các nàng.

Những đệ tử khác đã đi xa, còn các nàng vẫn đứng tại chỗ, la bàn xoay mãi chưa dừng.

Tất Lam lặng lẽ quan sát Nhan Chiêu.

Trên khuôn mặt bình tĩnh kia không hề có vẻ nôn nóng, so với nàng càng trầm ổn hơn nhiều.

Kim chỉ la bàn vẫn xoay tròn, Tất Lam âm thầm đổ mồ hôi, nếu không thì cứ chọn bừa một hướng vậy.

Đúng lúc ấy, kim chỉ la bàn dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Tất Lam thở phào nhẹ nhõm.

"Đông Nam." Nàng chỉ tay về hướng đó, nói với Nhan Chiêu: "Chúng ta đi bên này."

Nhan Chiêu không có dị nghị, Tất Lam vừa dứt lời, nàng liền cất bước đi vào con đường ấy.

Trong hành đạo tối tăm, đi chưa được mấy bước đã lại phân nhánh.

Nhan Chiêu quay đầu nhìn Tất Lam.

Tất Lam trầm mặc.

Nếu mỗi lần gặp ngã rẽ đều phải bói một lần, chỉ riêng thời gian trì hoãn trên đường đã hơn người khác gấp bội.

"Như thế quá phí tinh lực, được chẳng bù mất." Tất Lam nói với Nhan Chiêu, "Nếu quy tắc công chính cho phép tranh đoạt, vậy nội bộ các đường hẳn thông nhau. Cứ tùy tiện chọn một lối, đại khái hướng về Đông Nam là được."

Nhan Chiêu cảm thấy lời này có lý, liền cúi đầu nhìn con hồ ly nhỏ trong ngực: "Ngươi muốn đi bên nào?"

Hồ ly duỗi trảo, chỉ một hướng.

"Bên này."

Nhan Chiêu không chút do dự cất bước.

Tất Lam: "......"

Vận mệnh của các nàng, chẳng phải vừa giao cho la bàn, giờ lại giao cho hồ ly sao?

Tất Lam dần cảm thấy không mấy đáng tin, nhưng đồng hành này là do chính nàng chọn, cũng chẳng thể nói gì hơn, đành nhanh chân đuổi theo.

Từ đó, mỗi lần gặp lối rẽ, Nhan Chiêu đều hỏi ý kiến hồ ly nhỏ.

Hồ ly khi thì giơ trảo trái, khi thì trảo phải, lúc lại lười chẳng muốn nhấc trảo, chỉ khẽ lắc đuôi.

Ấy thế mà Nhan Chiêu luôn hiểu được ý nó, chậm rãi nhưng ổn định tiến sâu vào mê cung.

Không biết đã rẽ bao nhiêu lần, Tất Lam cảm giác các nàng như đang lạc giữa phong cảnh lặp đi lặp lại, thì bỗng nhiên, tiên huyền lệnh bên hông cả hai đồng thời phát ra ánh sáng vàng nhạt.

Nhan Chiêu hơi khựng bước, Tất Lam trừng to mắt kinh hô: "Có phản ứng rồi!"

Tiên huyền lệnh cảm ứng, nghĩa là tín vật thông quan đã ở trong phạm vi trăm trượng.

Chỉ là, con đường trước mắt có thông đến chỗ tín vật hay không thì vẫn chưa biết.

Nhan Chiêu tăng tốc, Tất Lam theo sát phía sau.

Các nàng đi qua nhiều ngả quanh co, gặp đường cụt liền đổi lối khác.

Bỗng, khóe mắt Nhan Chiêu bắt được ánh sáng khác thường, vừa bước ra liền lập tức dừng lại, rồi nhanh chóng lui về sau.

Động tác quá gấp, không báo trước, Tất Lam suýt nữa đụng vào lưng nàng.

"Bên này." Nhan Chiêu khẽ nói, rồi không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía cuối đường.

Nơi ánh sáng truyền đến là một lối ra, vừa bước qua, tầm nhìn lập tức mở rộng, hiện ra trước mắt Nhan Chiêu là một tòa đài tròn cao, hình dạng tương tự nơi xuất phát.

Giữa đài lơ lửng một đoàn sáng trắng, tiên huyền lệnh cảm ứng rõ ràng, tín vật thông quan chính ở trong đó.

Tất Lam mắt sáng rực: "Tìm được rồi!"

Nàng lập tức nhảy lên đài đá, cùng Nhan Chiêu lao về phía quang đoàn.

Bất ngờ, ở sườn đối diện đài cũng có mấy bóng người nhảy lên.

"!"

Tất Lam lập tức dừng bước.

Hiên Viên Tranh!

Thật là oan gia ngõ hẹp!

Chưa kịp nói hết câu, Hiên Viên Tranh đã ra tay, mấy luồng khí kình đồng loạt lao về phía Nhan Chiêu.

Thấy vậy, sắc mặt Tất Lam đại biến: "Niệm cô nương, cẩn thận!"

Nhan Chiêu nghe tiếng xé gió, mặt không đổi sắc, thân hình thoáng thấp xuống, lăn người một vòng tại chỗ.

Mấy đạo khí kình sượt qua vai nàng bay đi, đồng thời, hồ ly nhỏ trong ngực nàng nhảy vọt lên không, há miệng cắn trúng tín vật trong đoàn sáng.

Hồ ly rơi xuống đất, xoay người một cái thật đẹp, uyển chuyển nhẹ nhàng trở về trước mặt Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu đưa tay, hồ ly giơ trảo, một người một hồ ăn ý vỗ tay: "Làm rất tốt."

Tất Lam cùng đám người Hiên Viên Tranh đối diện: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro