Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 177: Bạch Tẫn thổ lộ lòng mình

Nhậm Thanh Duyệt câm lặng.

Ngươi thật là không nỡ tiêu thêm chút linh thạch mà mua thêm một khối đúng không?

Tình cảm giữa sư tỷ sư muội cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Nhậm Thanh Duyệt ngượng ngùng đỏ mặt, vội tránh đi ánh mắt, sợ rằng tiếng tim đập dồn dập bị Nhan Chiêu nghe thấy.

Nhan Chiêu nghi hoặc, vẫn còn suy nghĩ vì sao sư tỷ lại không hài lòng với lời đáp của mình.

Bất tri bất giác, các nàng đã đi đến miếu Hồ Tiên náo nhiệt nhất.

Hồ hậu dẫn theo ba tiểu bối tiến vào miếu cầu phúc.

Nghi thức cầu phúc với Hồ Tiên không rườm rà, chỉ dùng cành liễu chấm nước thanh tuyền để gột rửa trần uế, sau đó theo lễ nghi Thanh Khâu mà bái lạy Hồ Tiên, liền xem như hoàn tất.

Sau khi giới thiệu cho Nhậm Thanh Duyệt và Nhan Chiêu tập tục cầu phúc của Yêu tộc, Hồ hậu nói: "Khi cầu phúc trước Hồ Tiên có thể phát nguyện, Hồ Tiên của chúng ta thực linh nghiệm."

Nhan Chiêu đứng trước tượng Hồ Tiên, trầm ngâm giây lát, rồi nhắm mắt, lặng lẽ nói trong lòng: Mong rằng sư tỷ có thể thích ta thêm một chút.

Rời khỏi miếu Hồ Tiên, Nhan Chiêu trông thấy rất nhiều Yêu tộc tụ tập bên bờ sông.

Trên mặt nước, từng đóa hoa đăng lay động, theo dòng nước lững lờ trôi đi.

Nhan Chiêu hỏi sư tỷ: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Nhậm Thanh Duyệt thuận theo ánh mắt nàng nhìn tới, dịu giọng đáp: "Thả hoa đăng."

Nhân giới cũng có tục thả hoa đăng, đốt sáng ngọn lửa, để hoa đăng trôi xuôi dòng, gửi gắm tưởng niệm đến nơi xa xăm. Dù đôi bên cách trở, người trong lòng vẫn có thể nghe được nỗi nhớ.

Nhậm Thanh Duyệt vừa nói xong, Nhan Chiêu như ngẫm nghĩ điều gì.

"Sư tỷ, ta cũng muốn thả hoa đăng."

Nghe vậy, trong lòng Nhậm Thanh Duyệt khẽ động.

Nhan Chiêu quả nhiên đã trưởng thành, nay đã biết thế nào là tưởng niệm, còn biết vì sư tôn mà thả một trản hoa đăng.

A Chiêu ngoan ngoãn như vậy, yêu cầu của nàng, Nhậm Thanh Duyệt tự nhiên không nỡ từ chối. Nàng lập tức lấy linh thạch đi mua một trản hoa đăng.

Bạch Tẫn định chạy lại xem náo nhiệt, liền bị Hồ hậu nắm lại, nghiêm giọng nói: "Người quá đông, không được chạy loạn."

"......" Bạch Tẫn tức giận đến mức không nói được lời nào.

Nhan Chiêu bấm tay niệm chú, dùng hỏa chú đốt sáng bấc đèn, Nhậm Thanh Duyệt ở bên cạnh cùng nàng thả hoa đăng xuống nước.

Nhìn hoa đăng chậm rãi trôi xa, Nhậm Thanh Duyệt sinh lòng hiếu kỳ, quay đầu hỏi Nhan Chiêu: "Vừa rồi ngươi nói gì với sư tôn vậy?"

"Mẫu thân ta?" Nhan Chiêu ngẩn ra, đáp: "Ta không có thả hoa đăng cho mẫu thân, tiện thể nhắn gì đâu."

Nhậm Thanh Duyệt sững sờ: "Vậy ngươi thả hoa đăng cho ai?"

"Tuyết Cầu a." Nhan Chiêu thản nhiên đáp, "Ta nói với nó rằng chúng ta sắp trở về Nhân giới, bảo nó nghe lời A Âm, ta sẽ nhanh chóng đến đón nó."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Phải rồi, còn có chuyện đó nữa.

Nếu Nhan Chiêu không nhắc, nàng e rằng đã quên mất.

Giờ Nhan Chiêu càng ngày càng dính lấy nàng, lại càng ngày càng khó lừa.

Đợi sau khi trở lại Nhân giới, nàng phải bịa ra lý do gì mới khiến Nhan Chiêu không phát hiện mình lại biến về thành tiểu hồ ly?

Nghĩ đến đây, Nhậm Thanh Duyệt bắt đầu phiền não.

Nàng còn có thể giấu được bao lâu nữa?

Giữa trung tâm Hồ thành có một khoảng đất trống bằng phẳng, nơi Yêu tộc tụ hội vào đêm trăng tròn, đốt lửa trại, trai gái trẻ tuổi cùng nhau ca múa, tiếng hát hòa cùng tiếng cười, náo nhiệt khôn cùng.

Nhậm Thanh Duyệt tâm thần không yên, toàn thân tỏa ra hơi thở "người sống chớ gần".

Nhan Chiêu thì bị ngọn lửa trại nơi xa hấp dẫn, ánh lửa sáng rực như ban ngày, còn khu vực ngoài rìa lại tối đen mờ mịt.

Nhậm Thanh Duyệt đứng trong bóng tối, giữa tiếng hò reo rộn rã, Nhan Chiêu không nhận ra nàng đã phân tâm.

Một nữ tử Yêu tộc nhảy múa đến mệt, rời khỏi đám người náo nhiệt, vô tình va phải Nhan Chiêu.

"Xin lỗi." Nữ tử dừng lại, quay đầu xin lỗi.

Nhan Chiêu cũng lùi một bước, đáp: "Không sao."

Nữ tử quay đầu lại, bất ngờ chạm mắt với Nhan Chiêu.

Dưới ánh lửa, đôi mắt Nhan Chiêu sáng rực, trong đó khảm vô số ánh sao, khiến người chỉ liếc nhìn đã bị mê hoặc.

"Này, vị cô nương kia." Nữ tử Yêu tộc chợt trở nên rụt rè, tầm mắt hơi né đi, nhìn quanh rồi lại quay về phía Nhan Chiêu, cẩn thận hỏi: "Ngươi đi một mình sao?"

"Không đâu." Nhan Chiêu đáp, "Ta đi cùng sư tỷ."

Nói xong, nàng quay đầu định gọi sư tỷ, nhưng đảo mắt nhìn quanh, nào còn thấy bóng dáng Nhậm Thanh Duyệt.

"Sư tỷ?!"

Nàng và sư tỷ đã tách ra mất rồi!

Không chỉ sư tỷ, mà Hồ hậu và Bạch Tẫn cũng đều không thấy đâu.

"Cô nương, ngươi......"

Lời của nữ tử kia còn chưa dứt, Nhan Chiêu đã quay đầu rời đi, bước chân vội vàng, không hề dừng lại.

Nhan Chiêu quay lại con đường cũ, nhưng người trên bãi đất quá đông, lại là ban đêm. Tuy ánh trăng tròn sáng tỏ, song giữa đám Yêu tộc đông đúc chen chúc, nhìn quanh chỉ thấy một màu tối đen, nàng vẫn không tìm thấy Nhậm Thanh Duyệt.

"Sư tỷ!" Nhan Chiêu vừa chạy vừa tìm, ánh mắt lo lắng đảo khắp bốn phía.

Nàng vì khi nãy mải nhìn ngọn lửa trại mà không theo sát sư tỷ, giờ trong lòng hối hận khôn nguôi.

"Nhan cô nương."

Giữa đám người, chợt vang lên một tiếng gọi quen thuộc, khiến Nhan Chiêu dừng bước.

Quay đầu nhìn lại, thấy đám đông tản ra, Hồ hậu từ từ bước đến.

Ánh mắt Nhan Chiêu sáng lên, nàng vội chạy đến trước mặt Hồ hậu, hỏi: "Tiền bối! Ngài có thấy sư tỷ của ta không?"

Hồ hậu thoáng lộ vẻ kinh ngạc: "Các ngươi cũng bị tách ra sao?"

Nhan Chiêu nghe được một chữ "cũng", trong lòng liền hiểu ra: "Sư tỷ không ở cùng tiền bối ư?"

Hồ hậu điềm tĩnh đáp: "Vừa rồi ta nhất thời phân tâm, liền cùng Ngã Nhi bọn họ tách ra."

"A......" Nhan Chiêu chau mày, vẻ mặt khó xử, "Vậy giờ phải làm sao?"

Hồ hậu nói: "Chúng ta cùng nhau tìm thử xem."

Cũng chỉ có thể như vậy, Nhan Chiêu nghĩ thầm, rồi gật đầu đáp: "Được."

Cùng lúc đó, ở phía bên kia bãi đất trống, Bạch Tẫn gọi: "Biểu tỷ!"

Nhậm Thanh Duyệt dừng chân, hoàn hồn lại, phát hiện bên cạnh đã không còn Nhan Chiêu, quay đầu thì thấy Bạch Tẫn đang bước nhanh về phía mình.

"A Chiêu đâu?" Nhậm Thanh Duyệt hướng Bạch Tẫn hỏi, "Nàng đi đâu vậy?"

Bạch Tẫn giơ tay chỉ về hướng đám người. Nhậm Thanh Duyệt theo ánh tay nàng nhìn lại, chỉ thấy Nhan Chiêu đang ở cùng Hồ Hậu.

Khoảng cách giữa hai bên cũng không tính là xa, lại có Hồ Hậu bên cạnh trông chừng Nhan Chiêu, nên Nhậm Thanh Duyệt yên tâm.

Nàng đang định bước đến cùng Nhan Chiêu hội hợp, không ngờ Bạch Tẫn lại mở miệng: "Biểu tỷ, thỉnh ngươi chờ một chút."

Nhậm Thanh Duyệt thu bước chân lại, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc.

Nàng nghe ra được ngữ khí của Bạch Tẫn nghiêm túc khác thường, cũng cảm nhận được giữa hai người lúc này có điều không bình thường, trực giác nói với nàng rằng có chuyện sắp xảy ra.

Bạch Tẫn nhanh bước đến, dừng lại ngay trước mặt nàng.

Ánh lửa nơi xa chiếu rọi, khiến thần sắc trên mặt Bạch Tẫn càng thêm rõ ràng.

Ngũ quan nàng khẩn trương, đôi mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt tay áo, môi cắn chặt, cả người toát ra một cổ bất an khó giấu.

Nhậm Thanh Duyệt là người đầu tiên mở lời, giọng ôn hòa: "Làm sao vậy?"

"Biểu tỷ." Bạch Tẫn hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm rất lớn, lấy hết dũng khí nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi."

Nàng vừa rồi đã quấn quýt Hồ Hậu hơn nửa canh giờ, mới rốt cuộc xin được người giúp đỡ, tạo cơ hội dẫn Nhan Chiêu rời đi.

Bởi vì, có vài lời, nàng chỉ muốn nói riêng với biểu tỷ.

Mấy ngày nay, Nhậm Thanh Duyệt và Nhan Chiêu luôn kề vai sát cánh, dù nàng có tìm cách gặp riêng cũng chưa từng thành công.

Nhưng nay, khi hai người sắp rời khỏi Thanh Khâu, nếu nàng không tranh thủ lúc này, về sau e là chẳng còn cơ hội mở miệng.

Nhậm Thanh Duyệt trong lòng khẽ nghi hoặc, không biết Bạch Tẫn muốn nói gì. Nhưng thấy nàng nghiêm túc đến vậy, cũng không tiện xem nhẹ.

Nàng liền thu liễm thần sắc, giọng trầm ổn: "Ngươi nói đi."

Bạch Tẫn đứng thẳng trước mặt nàng, trong mắt hiện lên chút kiên định sau khi chuẩn bị tinh thần.

"Các ngươi thật sự phải đi sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi, "Thanh Khâu còn có rất nhiều nơi xinh đẹp, ta còn chưa kịp dẫn các ngươi đi xem."

Nhậm Thanh Duyệt trầm ngâm một thoáng rồi đáp: "Nhân giới còn có chuyện quan trọng, A Chiêu phải đi xử lý."

Tính theo thời gian, chờ hai người rời Thanh Khâu trở về nhân giới, đại hội đệ tử tiên môn cũng sắp bắt đầu.

Cho dù lời đồn rằng phần thưởng cho người chiến thắng là bội kiếm từng do Nhan Nguyên Thanh sử dụng có thể không thật, Nhậm Thanh Duyệt vẫn muốn tận mắt chứng kiến.

Bạch Tẫn hơi nhíu mày, giọng nhỏ mà buồn bã: "Nhân giới hung hiểm như thế, động một chút là đánh đánh giết giết. Mỗi lần ta đến nhân giới đều bị thương. Các ngươi ở lại Thanh Khâu chẳng phải tốt sao? Nơi này không có tranh chấp, không có ân oán tông môn hay chủng tộc, vĩnh viễn đều vui vẻ bình an."

"Nhưng ta lớn lên ở nhân giới." Nhậm Thanh Duyệt giọng điềm tĩnh, "Không có sư tôn, liền không có ta của hôm nay. Ta phải bảo hộ Nhan Chiêu, giúp nàng tìm được cách khắc chế huyết mạch trong thân thể."

Bạch Tẫn vội vàng: "Ở Thanh Khâu cũng có thể tìm cách!"

Nàng tiếp tục khuyên: "Thanh Khâu có mấy vị tiền bối học thức uyên bác, ta có thể dẫn các ngươi đến gặp bọn họ."

Nhậm Thanh Duyệt hơi động tâm, nhưng rất nhanh liền phủ định.

Hiện tại thân phận của Nhan Chiêu vẫn là bí mật, giữa Thanh Khâu và Ma tộc cũng chưa hòa giải, nếu tùy tiện để Nhan Chiêu gặp các tiền bối Thanh Khâu, e rằng quá mạo hiểm.

So ra, đánh thức nguyên thần của Nhan Nguyên Thanh mới là việc mấu chốt.

Thấy Bạch Tẫn vẫn chưa chịu từ bỏ, Nhậm Thanh Duyệt mở lời trước, cắt ngang: "Bạch cô nương, nếu không còn việc gì khác, ta xin cáo lui."

Nói rồi, nàng xoay người định đi.

Nhưng chưa được mấy bước, Bạch Tẫn bỗng lớn tiếng: "Biểu tỷ, ta thích ngươi!"

Trong Yêu tộc, chuyện thổ lộ trước mặt người khác vốn chẳng hiếm, nên dù lời nàng vừa cất lên khiến nhiều người tò mò quay lại, cũng không ai ồn ào bàn tán.

Ánh mắt Nhậm Thanh Duyệt khẽ dao động, vô thức nhìn về hướng Nhan Chiêu và Hồ Hậu.

Hai bóng người kia bị che giữa đám đông, song chỉ cần liếc một cái, nàng liền nhận ra.

Phía sau, giọng Bạch Tẫn vẫn vang lên, run run mà kiên định.

"Lần ở Dược Thần Tông bị người đánh lén, nếu không phải biểu tỷ ngươi kịp thời xuất hiện, tặng ta yêu đan, ta sớm đã chết. Sau đó trong Huyền Hoàng bí cảnh, cũng là ngươi cứu ta nhiều lần. Lần trước tại khe sương mù ma giới... cũng là ngươi."

"Biểu tỷ ôn nhu tinh tế, đối ta luôn nhiều chiếu cố. Mỗi khi nhìn thấy biểu tỷ, tim ta lại đập loạn. Ta... ta thật sự rất thích biểu tỷ, không cách nào khống chế nổi tình cảm này."

Nàng nói một hơi, cuối cùng gom tất cả thành một câu cầu khẩn:

"Nếu có thể, biểu tỷ có nguyện ý cùng ta thử ở bên nhau không? Ta có thể cùng biểu tỷ đi nhân giới!"

Giọng nàng khẩn thiết, ánh mắt đầy mong đợi.

Song đồng thời, ngữ tốc lại nhanh đến nỗi như sợ rằng nếu chậm một chút, Nhậm Thanh Duyệt sẽ không chịu nghe hết.

"Ta đã hỏi qua dì. Nếu biểu tỷ đồng ý, dì cũng sẽ không ngăn cản chúng ta."

Nhậm Thanh Duyệt khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi mở ra.

Nơi xa, dường như Nhan Chiêu có cảm ứng, bỗng quay đầu lại.

Ánh mắt nàng cùng Nhậm Thanh Duyệt trong khoảnh khắc chạm nhau giữa biển người.

Nhan Chiêu lập tức mừng rỡ, bất chấp Hồ Hậu còn ở bên, liền lao về phía này.

Nhậm Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, rồi lại dãn ra.

Trong khoảnh khắc ấy, một cảm xúc mờ mịt từ tận đáy lòng trào dâng, lan khắp toàn thân, dưới ánh trăng sáng tỏ không nơi ẩn giấu.

Dù trong lòng đầy bất đắc dĩ, nàng vẫn bình tĩnh mở miệng.

"Xin lỗi, Bạch Tẫn."

"Ta đã có người mình yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro