
Chương 170: Không phải tiểu tử thúi đâu
Đồ Sơn Ngọc đích thân dẫn theo trưởng lão Dược Thần Tông đến Thiên điện nghỉ ngơi, rồi tự mình đưa Nhậm Thanh Duyệt đến Nguyệt đình điện.
"Tiểu muội, nơi này thường có người quét dọn, rất sạch sẽ." Đồ Sơn Ngọc đi ở phía trước, khi xung quanh không có người ngoài, hắn lại đổi giọng, ngữ khí ôn hòa hơn, "Ngươi ở đây tuyệt đối sẽ không bị ai quấy rầy."
Bạch Tẫn vừa cười vừa nhảy nhót nói: "Biểu tỷ ngươi rốt cuộc cũng trở lại, ngươi vừa đến, Nguyệt đình điện liền có nhân khí hơn hẳn, thật tốt a!"
Nhậm Thanh Duyệt vẫn trầm mặc không nói gì.
Trên đường đi, nàng tự nhiên nhìn thấy không ít cảnh vật quen thuộc.
Dù đã mất đi rất nhiều ký ức về Thanh Khâu, nhưng loại cảm giác quen thuộc mơ hồ lại không ngừng ẩn hiện trong lòng nàng từ khi bước vào cửa cung. Mà khi Nguyệt đình điện hiện ra trước mắt, trong đầu nàng liền thoáng hiện một hình ảnh mơ hồ.
Trong hình ảnh ấy, tựa hồ có một nữ nhân dùng kiếm nhẹ nhàng điểm lên trán nàng.
Mà tầm nhìn của nàng khi ấy rất thấp, thân thể nhỏ bé chỉ lớn hơn bàn tay một chút, móng vuốt nhỏ xíu, cái đuôi cũng chỉ bằng nắm tay, chạy được hai bước liền ngã, lại được nữ nhân kia cười khẽ, ánh mắt cong cong ôn nhu nhìn.
Nhậm Thanh Duyệt thu hồi tâm thần, lại nhìn ba chữ "Nguyệt đình điện" khắc trên tảng đá trước cung, trầm ngâm thật lâu.
Nàng do dự không biết có nên đổi chỗ khác hay không, nhưng từng đợt cảm giác quen thuộc ấy lại như gãi vào đáy lòng nàng, khiến nàng khó rời đi.
Bất kể Đồ Sơn Ngọc là cố ý hay vô tình, hành vi này đều khiến nàng cảm thấy bị mạo phạm một cách vô hình, song nàng lại không thể như trước kia, dứt khoát cự tuyệt lạnh lùng.
Ngay lúc nàng còn đang do dự, con đường rợp bóng cây phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.
Đồ Sơn Ngọc cùng Bạch Tẫn đồng thời quay đầu lại.
Thấy rõ người tới, sắc mặt Đồ Sơn Ngọc khẽ biến: "Mẫu hậu!"
Hồ hậu trở về gấp như vậy, nhất định là vì nghe Hồ đế nhắc đến tiểu muội. Nhưng hắn không biết phụ hoàng có nói rõ việc tiểu muội không chịu nhận người thân hay không...
Bạch Tẫn lại không nghĩ nhiều như vậy, vừa nhìn thấy Hồ hậu liền vô cùng vui mừng, lon ton chạy tới, từ xa đã vẫy tay: "Dì! Dì xem, đó là ai kìa!"
Hồ hậu vừa đến liền nhìn thấy thiếu nữ đang đứng cùng Đồ Sơn Ngọc.
Nữ tử ấy dung mạo thanh tú, khí chất tuy lạnh nhạt nhưng hành lễ lại tao nhã lễ phép. Nếu nhìn kỹ, đường nét khuôn mặt kia quả thật có ba phần tương tự nàng cùng Hồ đế.
Nhậm Thanh Duyệt cũng đã quay đầu, cách mấy trượng, xa xa đối diện cùng Hồ hậu.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy trước mắt như sáng lên một tia ánh sáng nhu hòa. Nữ nhân đang chậm rãi đi tới kia, dung mạo và khí chất đều trùng khớp với những mảnh ký ức mơ hồ còn sót lại trong trí nhớ nàng. Bên tai nàng tựa hồ vang lên một tiếng gọi khẽ: "Ngã nhi."
Ngã nhi.
Khi còn nhỏ, nàng từng lạc cùng người nhà, lưu lạc nhân gian. Sau khi sơ khai hóa hình, bị một nông dân nhận nuôi, khi ấy nàng còn chưa biết nói nhiều, chỉ nhớ trong trí nhớ có một nữ nhân thường gọi nàng là "Ngã nhi", vì thế nàng chỉ biết nói hai chữ ấy.
Về sau nông dân ấy nhờ thầy đồ trong thôn đặt cho nàng một cái tên, gọi là Nhậm Thanh Duyệt.
Sau này thiên tai nhân họa, chiến loạn bốn phía, trong nhà nghèo đói, nông dân kia liền mang nàng lên núi, gửi vào đạo quán đổi lấy chút tiền bạc.
Nếu không phải Nhan Nguyên Thanh tình cờ đi qua, thấy nàng đáng thương lại có căn cốt tu luyện, mang nàng về Phất Vân tông, dẫn vào tiên môn, e rằng nàng vẫn còn trôi dạt nơi phàm thế, khó có cơ hội trở lại Thanh Khâu.
Nhậm Thanh Duyệt cùng Hồ hậu đối diện từ xa, trong lòng cảm khái muôn vàn.
Vị nữ nhân khí chất đoan trang, tư thái ung dung trước mắt này, chính là mẫu thân của nàng.
Khi nhìn thấy Hồ hậu, lòng nàng xúc động hơn nhiều so với khi gặp Hồ đế, có lẽ vì khi còn nhỏ, vòng tay của mẫu thân đã lưu lại trong nàng quá nhiều dấu ấn ấm áp.
Thế nhưng nàng không để lộ cảm xúc ấy ra ngoài, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ nhẹ nhàng dời ánh mắt đi, không dám tiếp tục nhìn lâu.
Hồ hậu đi đến trước mặt Nhậm Thanh Duyệt, mỉm cười ôn hòa: "Cô nương này trông thật quen, ngươi tên là gì?"
Nhậm Thanh Duyệt khẽ mím môi, nhẹ giọng đáp: "Nhậm Thanh Duyệt."
Hồ hậu khẽ động dung, thầm than vận mệnh thật tinh xảo.
Lại mở miệng, giọng nói vô thức nghẹn ngào: "Vậy, ta gọi ngươi là Ngã nhi, có được không?"
Nhậm Thanh Duyệt không thể cự tuyệt.
"Ân."
Nàng thuận theo như vậy khiến Đồ Sơn Ngọc không khỏi kinh ngạc, trước đây Nhậm Thanh Duyệt chưa từng cho hắn sắc mặt tốt như thế.
Hồ hậu liếc nhìn tảng đá lớn trước Nguyệt đình điện, mỉm cười nói với Nhậm Thanh Duyệt: "Ta cùng cô nương vừa gặp đã thấy thân thiết. Giờ trời còn sớm, cô nương có nguyện cùng ta dạo một vòng chăng?"
Nhậm Thanh Duyệt khẽ gật đầu: "Khách nghe theo chủ."
Đồ Sơn Ngọc dường như muốn nói gì, song lại bị Hồ hậu lạnh lùng liếc mắt: "Ngã nhi cô nương giao cho ta, ngươi cứ lo việc của ngươi đi."
"......" Đồ Sơn Ngọc nghẹn lời.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy mẫu hậu lần này trở về tính tình dường như thay đổi, nhìn hắn chẳng mấy vui.
Có lẽ là vì mẫu hậu nhớ thương ái nữ quá lâu, nên tạm thời không để tâm đến hắn thôi.
Đồ Sơn Ngọc âm thầm nghĩ vậy, lòng thoáng mất mát.
Lúc này, Bạch Tẫn tiến đến bên Hồ hậu: "Tẫn nhi muốn đi cùng dì!"
Hồ hậu nghe vậy, cân nhắc chốc lát, thấy trong mắt Bạch Tẫn lấp lánh ánh sáng, biết rằng ý nàng chẳng đơn thuần chỉ là muốn đi dạo.
Nếu chỉ có mình nàng, e rằng Ngã nhi sẽ thấy gò bó, có thêm Bạch Tẫn bên cạnh, có thể giúp không khí bớt trầm.
Trong lòng vừa nghĩ vậy, Hồ hậu đang định gật đầu đồng ý, lại nghe Nhậm Thanh Duyệt nói: "Có Bạch cô nương đi cùng tiền bối, vãn bối sẽ không tiện theo."
Bạch Tẫn sững sờ, Hồ hậu cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh nàng liền hiểu ý, liền nói với Bạch Tẫn: "Tẫn nhi, ngươi đi nói với Ngọc Nhi một tiếng, bảo hắn đưa ít trái cây tươi mới đến điện của ta."
Bạch Tẫn lưu luyến không rời, ủy khuất cúi đầu, lại len lén liếc nhìn Nhậm Thanh Duyệt một cái.
Nhưng Nhậm Thanh Duyệt đối với sự thân cận của nàng, vẫn không có chút hồi đáp.
Hồ hậu bất đắc dĩ, khẽ vỗ đầu Bạch Tẫn: "Đi thôi."
Bạch Tẫn chỉ đành tạm thời rời đi.
"Ngã Nhi cô nương, Tẫn Nhi được biểu ca sủng ái từ nhỏ, tính tình đôi chút kiêu ngạo, ở Nhân giới e rằng đã quấy rầy cô nương không ít, ta thay con bé hướng ngươi tạ lỗi."
Bạch Tẫn đi rồi, Hồ hậu ôn nhu nói với Nhậm Thanh Duyệt.
Chỉ còn lại hai người, Nhậm Thanh Duyệt bỗng thấy hơi khẩn trương, bất giác căng mặt, nghe vậy liền đáp: "Không sao."
Hai người cùng nhau dọc theo con đường lát đá vụn trong cung mà tản bộ. Hồ hậu ngữ khí thong dong: "Ta đã rất nhiều năm chưa từng hạ Nhân giới, nay không biết Nhân giới biến đổi ra sao rồi."
Nhậm Thanh Duyệt đáp: "Có lẽ cũng không thay đổi gì nhiều."
Nàng ở Nhân giới hơn ngàn năm, trừ việc vương triều thay nhau hưng suy, nhân gian vẫn là những con người cúi đầu cày cấy, ngẩng mặt nhìn trời. Còn tu tiên giả, từ xưa đến nay đều chẳng khác gì nhau.
Hồ hậu không nhắc tới chuyện cũ, mà lại hỏi: "Khí chất cô nương phi phàm, tu vi cũng không thấp, chẳng hay sư thừa môn phái nào?"
"Phất Vân Tông, bái nhập môn hạ Nguyên Thanh Tiên Tôn." Nhậm Thanh Duyệt đáp một cách cung kính.
Nguyên Thanh Tiên Tôn môn hạ? Nhan Nguyên Thanh sao?
Hồ hậu thoáng sững người, lập tức nhớ tới quyển 《Nhan Nguyên Thanh truyện》 mà Hồ đế vừa đưa mình, hóa ra dụng ý lại ở đây.
"Nguyên Thanh Tiên Tôn, dù ta quanh năm ở Yêu giới, cũng từng nghe qua danh tiếng." Hồ hậu mỉm cười, thuận thế nói tiếp, "Theo ta biết, Nguyên Thanh Tiên Tôn cả đời chỉ thu một vị thân truyền đệ tử, nói vậy chính là cô nương."
Nhậm Thanh Duyệt gật đầu thừa nhận.
Hồ hậu khẽ cảm thán: "Nhan Nguyên Thanh, quả thật là nữ tử kỳ thế hiếm thấy. Không biết cô nương là thế nào mà bái nhập môn hạ nàng ấy?"
Nhậm Thanh Duyệt hơi nhíu mày.
Nàng vốn không định trả lời, nhưng khi câu hỏi này được Hồ hậu thốt ra, trong lòng nàng lại dâng lên một tia chua xót không tên, ẩn ẩn có chút ủy khuất.
Nếu không phải Hồ hậu hỏi, nàng hẳn đã nghĩ mình đã quên đi mọi chuyện trước khi nhập môn.
Nàng nén xuống cảm xúc xao động trong lòng, lặng lẽ rũ mắt.
Không biết vì sao, những ký ức đã chôn sâu lại theo lời mà tự nhiên nói ra.
Đáy mắt Hồ hậu khẽ gợn sóng, nhưng thần sắc vẫn ôn hòa như cũ, không để lộ nửa phần dị thường. Đợi Nhậm Thanh Duyệt kể xong, nàng chỉ khẽ thở dài: "Nguyên Thanh Tiên Tôn, quả thật là người công đức vô lượng."
Nhậm Thanh Duyệt gật đầu, tán đồng lời nàng.
Tính nàng vốn ít lời, Hồ hậu hỏi gì thì đáp nấy, tuyệt không chủ động dẫn chuyện.
Dẫu vậy, khi cùng Hồ hậu sóng vai mà đi, nàng vẫn vô tri vô giác bị khí độ ôn nhu của nàng ảnh hưởng, tâm thần vốn căng chặt cũng dần thả lỏng, tâm cảnh trở nên yên tĩnh hơn.
"Ta nghe Tẫn Nhi nói, bên cạnh ngươi còn có một vị cô nương học luyện đan, lần này nàng ấy không cùng đến sao?"
Nhắc tới Nhan Chiêu, tâm tình Nhậm Thanh Duyệt khẽ sa xuống, nhẹ lắc đầu: "Không có."
Hồ hậu chăm chú quan sát nét mặt nàng: "Vì sao vậy? Tẫn Nhi nói các ngươi như hình với bóng, ta còn tưởng chuyến này hai người cùng đi."
Vấn đề này, Nhậm Thanh Duyệt không trả lời thẳng.
Không rõ vì sao, nàng không muốn lừa dối Hồ hậu, nhưng cũng chẳng tìm được lý do để nói dối, nên chỉ trầm mặc.
Hồ hậu nhìn nàng, ánh mắt khẽ biến, dường như trong lòng có điều suy tư.
Nàng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: "Thanh Khâu tuy không mở mang như Nhân giới, nhưng cảnh sắc cũng coi như thanh nhã. Nay canh giờ còn sớm, cô nương có nguyện cùng ta đi dạo trong thành chăng?"
Nhậm Thanh Duyệt thoáng do dự, song nàng cũng muốn nhìn xem phong thổ Thanh Khâu, hơn nữa trong lòng lại dâng lên một dòng cảm xúc mơ hồ, tựa như chẳng nỡ rời xa. Cuối cùng nàng nói: "Cũng được."
Hai người cùng nhau vào hồ thành.
Giữa vương thất Yêu tộc và dân thường không có ranh giới rõ rệt, trai gái trong thành đều nhiệt tình tiến lên kính tặng hoa hoàn. Hồ hậu ai đến cũng mỉm cười nhận lấy, đến khi ôm đầy hai tay không thể nhận thêm, ánh mắt mọi người mới chuyển về phía Nhậm Thanh Duyệt.
Khung cảnh ấy hoàn toàn khác hẳn những yêu thành nàng từng đi qua, khiến Nhậm Thanh Duyệt không khỏi cảm khái trước mị lực của Hồ hậu.
Hồ hậu khẽ cười: "Người Yêu tộc chúng ta không câu nệ nhiều lễ nghi, phương thức biểu đạt tình cảm cũng khá thẳng thắn. Ngã Nhi cô nương chớ nên sợ."
Nhậm Thanh Duyệt gật đầu: "Mọi người đều rất nhiệt tình."
"Có thấy ai vừa mắt không?" Hồ hậu nhướng mày, mang theo ý cười trêu chọc, "Nếu có, cũng có thể cùng nhau tìm hiểu một chút."
Ngày thường nghe lời như vậy, Nhậm Thanh Duyệt tất chẳng động tâm, nhưng chẳng hiểu sao, đối diện người phụ nữ thân phận tôn quý ấy, nghe nàng nói bâng quơ như thế, hai má lại thoáng nóng lên, nhẹ lắc đầu.
Hồ hậu chỉ cười: "Ngã Nhi cô nương tính tình dịu dàng, dung mạo lại đoan trang xinh đẹp, không biết tương lai sẽ rơi vào tay tiểu tử thúi nào."
Nhậm Thanh Duyệt không nói, ánh mắt hơi dao động.
Có lẽ...
Không phải tiểu tử thúi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro