
Chương 161: Muốn hôn hai lần
Nhan Chiêu giữ tư thế vén tóc mái, nghiêng người sát lại gần Nhậm Thanh Duyệt: "Hôn chỗ này."
"......" Nhậm Thanh Duyệt trầm mặc giây lát, đợi đến khi thần trí khôi phục, trên gương mặt đã dâng lên một tầng mây đỏ, lan đến tận vành tai, "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Nhan Chiêu nghe vậy liền thất vọng, quai hàm phồng lên: "Không thể sao?"
Nhậm Thanh Duyệt trong lòng hoảng loạn, tránh đi ánh mắt của Nhan Chiêu đang nhìn mình, tùy tiện tìm một cái cớ: "Không phải không thể, mà là quá đơn giản, ngươi có thể đưa ra yêu cầu khác."
"Yêu cầu khác?" Nhan Chiêu nghiêng đầu.
Trong chốc lát nàng cũng chẳng nghĩ ra được điều gì phức tạp hơn, vì vậy nói: "Vậy thân hai lần?"
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Gương mặt nàng đã đỏ bừng, tim đập liên hồi, ngay cả Thanh Tâm Quyết cũng không thể áp chế.
Nếu đến quá gần, nhất định sẽ bị Nhan Chiêu nghe thấy.
Việc này... biết phải làm sao cho phải.
Nhậm Thanh Duyệt bối rối, âm thầm oán trách Nhan Chiêu thật đúng là nghĩ gì nói nấy, muốn gì đòi nấy.
Cũng tự trách bản thân một năm trước nhất thời hứng khởi, khơi ra mối này, khiến cho Nhan Chiêu đơn thuần mỗi khi được khen thưởng lại đòi hỏi, cuối cùng đẩy nàng vào thế cưỡi hổ khó xuống.
Thấy Nhậm Thanh Duyệt hồi lâu không nói, cũng không xác thực đáp ứng, Nhan Chiêu nghi hoặc gọi: "Sư tỷ?"
Nhậm Thanh Duyệt tự buông xuôi: "Vậy ngươi nhắm mắt lại."
"Nga."
Nhan Chiêu nghe lời nhắm mắt, còn hơi nghiêng đầu về phía trước, thuận tiện để nụ hôn rơi xuống giữa trán.
Ánh mắt Nhậm Thanh Duyệt rơi trên gương mặt thanh tú trong trẻo của Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu tuy đã nhắm mắt, nhưng mí mắt khẽ run, dường như có thể mở ra bất cứ lúc nào.
Khóe môi nàng hiện lên một nụ cười nhẹ, thần thái tràn đầy chờ mong.
Cổ họng Nhậm Thanh Duyệt khẽ động, chỉ cảm thấy giọng khô khốc, đầu óc cũng hơi choáng váng.
Nàng phải làm thế nào mới có thể áp chế được tim đập loạn cùng nỗi xao động không nên có trong lòng, giấu đi tư tâm xấu hổ kia trước mắt Nhan Chiêu.
Nàng ngưng thở, chuẩn bị tâm lý.
Khoảnh khắc tiếp theo, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng lướt qua vầng trán trơn mịn của Nhan Chiêu.
"Ai, sư tỷ, nhanh quá!" Nhan Chiêu lập tức mở choàng mắt, lớn tiếng tỏ vẻ bất mãn, "Ta còn chưa kịp cảm nhận đã hết rồi, chậm một chút có được không."
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Nàng không nhìn Nhan Chiêu, khép lại bảng chữ mẫu, nhanh chóng đứng dậy, định giả vờ thoát thân.
Thế nhưng Nhan Chiêu lại không chịu buông tha, chặn Nhậm Thanh Duyệt lại, nhất quyết bắt nàng thực hiện trọn vẹn phần khen thưởng.
Nhan Chiêu đối với chuyện khen thưởng luôn cố chấp vô cùng.
"Ngươi đã đồng ý với ta." Nhan Chiêu kéo ống tay áo Nhậm Thanh Duyệt, "Phải thân thêm một chút, không thể nói mà không giữ lời!"
Nhậm Thanh Duyệt thật sự bó tay.
Bản năng sinh tồn nói với nàng rằng nên kiên quyết cự tuyệt, cho dù Nhan Chiêu bởi vậy mà thất vọng cũng mặc.
Dù sao tính tình Nhan Chiêu như trẻ con, chẳng mấy chốc sẽ quên đi, sau này đại khái cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như thế nữa.
Nhưng Nhan Chiêu đứng trước mặt nàng, hơi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Đối diện đôi mắt thuần khiết không chút tạp niệm ấy, lòng Nhậm Thanh Duyệt sụp đổ, muốn cự tuyệt cũng chẳng sao nói nên lời.
Nhan Chiêu vốn chẳng cố ý làm khó, yêu cầu nàng đưa ra đơn giản đến mức chẳng khiến Nhậm Thanh Duyệt phải trả giá điều gì.
Chỉ là chính Nhậm Thanh Duyệt nghĩ quá nhiều, bởi trong lòng nàng không đủ trong sạch.
Nàng không thể như Nhan Chiêu, phân biệt rạch ròi giữa hành động và tình cảm của bản thân.
Nhan Chiêu có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng hiểu được sự rối rắm trong lòng nàng.
Trong chốc lát ngắn ngủi, hai luồng cảm xúc hoàn toàn trái ngược giao tranh trong lòng Nhậm Thanh Duyệt, khiến tâm tư rối loạn.
Nàng nuốt xuống tất cả, cuối cùng lý trí chiến thắng tình cảm.
Nàng phải tỏ ra như không có chuyện gì, mới không khiến Nhan Chiêu tổn thương, cũng không để lộ tư tâm.
Nhậm Thanh Duyệt hít sâu một hơi.
Cùng Nhan Chiêu đối diện trong giây lát, giọng nàng bất đắc dĩ: "Không có lần sau, sau này không được đòi loại khen thưởng này nữa."
Nhan Chiêu nghi hoặc: "Vì sao?"
"Không có vì sao." Nhậm Thanh Duyệt từ chối giải thích.
Sau đó nhân lúc Nhan Chiêu phân tâm trong thoáng chốc, nàng cúi người, đặt một nụ hôn nhanh như sét đánh vào giữa trán Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu "A" một tiếng, nụ hôn đã kết thúc.
"Sư tỷ!"
Nhan Chiêu gọi với theo, hướng về phía đại sư tỷ đang rời khỏi phòng.
Nhậm Thanh Duyệt dừng bước, quay đầu lại: "Sao vậy?"
Nhan Chiêu mím môi, không nói nên lời, rõ ràng được sư tỷ hôn rồi, vậy mà trong lòng vẫn cảm thấy không vừa ý.
Hai lần thân cận vừa rồi, dường như khác với lần khen thưởng năm trước Nhậm Thanh Duyệt từng cho nàng.
Nhưng bảo nàng nói rõ khác ở chỗ nào, lại không thể nói ra.
Thấy Nhan Chiêu không đáp, Nhậm Thanh Duyệt thu lại ánh mắt: "Ngươi nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục luyện đan, ta có chút việc phải ra ngoài."
Nói xong không đợi Nhan Chiêu trả lời, liền vội vã rời đi.
Nhan Chiêu ngồi xuống trước bàn, chống cằm, trên mặt mang vẻ nghi hoặc.
Bộ dáng sư tỷ vội vã muốn tránh nàng, khiến Nhan Chiêu thật sự không hiểu được vì sao.
Năm trước ở nơi này, Nhậm Thanh Duyệt cũng từng hôn lên mặt nàng, theo lý các nàng hẳn là càng thân cận hơn mới phải, vì sao hôm nay sư tỷ lại không chịu?
Nhan Chiêu nghĩ mãi không ra.
Nếu là trước kia, nàng hẳn chẳng bận tâm, rất nhanh liền quên.
Nhưng hôm nay, qua một hồi lâu, trong lòng vẫn còn vương vấn.
Luyện đan thì thất thần, khiến lò nổ tung; đọc sách thì tâm không yên, nhìn nửa canh giờ, trong tay vẫn chưa lật được một tờ.
Nhan Chiêu gãi gãi tóc, tay rũ xuống thuận thế chạm vào giữa trán.
Nơi đó, vừa được Nhậm Thanh Duyệt nhẹ nhàng hôn qua.
"Ai." Nhan Chiêu thở dài, "Chỉ có thể nói, sư tỷ quả nhiên không thích ta như vậy."
Sẽ bồi dưỡng nàng, quan tâm nàng, khích lệ nàng, đều là bởi thân phận "đại sư tỷ".
Nàng mong được cùng đại sư tỷ càng thêm thân cận, như mẹ và A Âm, gần gũi chẳng rời, quan tâm lẫn nhau, xem ra là không thể.
Kết luận này khiến lòng Nhan Chiêu buồn bực, quyển sách trong tay càng đọc không nổi.
Đúng lúc ấy, dưới lầu trong viện truyền đến tiếng người: "Nhan sư muội có ở đó không?"
Nhan Chiêu buông sách, đẩy cửa ra, đứng ở hành lang tầng trên nhìn xuống.
Là Ổ Oánh Oánh.
"Ta ở đây." Nhan Chiêu đáp, "Ngươi có chuyện gì sao?"
Ổ Oánh Oánh cười, vẫy tay: "Nhan sư muội, cùng ta lên núi hái thuốc thế nào?"
Nhan Chiêu vốn tâm phiền ý loạn, trong phòng càng ngồi càng thấy bức bối, liền đáp ứng.
"Thật tốt quá!" Ổ Oánh Oánh vui mừng ra mặt, đợi Nhan Chiêu xuống lầu liền kéo tay nàng, "Các sư huynh trong môn người thì ra ruộng trồng trọt, người lại nhập định trong động phủ, chẳng ai để ý đến ta, chỉ có Nhan sư muội chịu đi cùng!"
Nhan Chiêu thất thần, mặc cho Ổ Oánh Oánh kéo tay dẫn ra khỏi tiểu viện.
Nhậm Thanh Duyệt bị Nhan Chiêu vừa rồi khiến tâm phiền ý loạn, tiện tay tìm cớ ra ngoài giải sầu, đợi đến khi bình tâm, mới phát hiện đã qua một canh giờ.
Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng quay về.
Nhưng khi đến gần đan lâu, vừa khéo bắt gặp Nhan Chiêu cùng Ổ Oánh Oánh rời đi.
Hai người tay khẽ chạm, vừa đi vừa cười nói.
Cảnh ấy lọt vào mắt, khiến bước chân Nhậm Thanh Duyệt khựng lại.
Rõ ràng khi nãy còn dùng dáng vẻ vô tội khuấy loạn lòng nàng, vậy mà giờ đã cùng người khác vui cười, chỉ còn nàng tự mình suy nghĩ ngẩn ngơ.
Nàng khẽ mím môi, cụp mắt xuống.
Một mặt, nàng biết Nhan Chiêu không có lỗi, nàng không hiểu được vì sao Nhậm Thanh Duyệt cảm xúc thất thường, chỉ xem nàng là sư tỷ thân thiết mà làm nũng.
Nhưng mặt khác, chính Nhậm Thanh Duyệt lại thấy mình buồn cười, tự tìm phiền não.
Trong lúc do dự, Nhan Chiêu cùng Ổ Oánh Oánh đã rời khỏi đan lâu, hướng về đại điện tông môn mà đi.
Nhậm Thanh Duyệt đè nén nỗi lòng phức tạp, bước chân nhẹ nhàng đuổi theo.
Ổ Oánh Oánh nói đi hái thuốc, ngọn núi kia chính là ngọn núi cao và hẻo lánh, ít dấu chân người ngoài Dược Thần Tông.
Trong núi linh khí nồng đậm, sản vật phong phú, tuy có linh thú lui tới, nhưng đồng thời cũng sinh trưởng vô số dược thảo hoang dại mà dược điền nhân tạo khó lòng bồi dưỡng được, chính là căn cơ lập tông của Dược Thần tông.
Hai người dọc theo con đường núi hiểm trở đi lên, trên đường, Ổ Oánh Oánh giản lược giới thiệu cho Nhan Chiêu tình hình trong núi.
Nhan Chiêu trong lòng còn vương chuyện khác, chỉ rảnh phân ra một chút tâm thần, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Ổ Oánh Oánh yêu mến rừng núi, thích sơn gian ẩm ướt, bóng cây che phủ cùng tiếng chim ríu rít không dứt.
Nàng bị cảnh sắc trong núi hấp dẫn, nên cũng không phát hiện Nhan Chiêu có chút không thích hợp.
Lên đến sườn núi, Ổ Oánh Oánh liền buông tay Nhan Chiêu ra.
Nàng đi phía trước mở đường, đối với địa hình phức tạp trong sơn gian nắm rõ trong lòng bàn tay.
Rõ ràng có càn khôn túi, nhưng nàng vẫn cõng một cái sọt, tay trái cầm xẻng nhỏ, tay phải xách theo lưỡi hái, dùng phương thức nguyên thủy nhất hái dược thảo.
Nhan Chiêu phát hiện, Ổ Oánh Oánh đối đãi với mỗi gốc cây trong núi đều mang lòng thành kính và nghiêm cẩn.
Nàng tuyệt không giẫm đạp những ngọn cỏ mọc sát đất, chỉ chọn nơi có tảng đá mà đặt chân, lúc đào dược liệu cũng chỉ lấy một phần, lưu lại đa số rễ cây, để chúng có thể tiếp tục sinh trưởng nơi cũ.
Nhan Chiêu từ nhỏ đã một mình lớn lên trên Thiên Châu Phong, núi rừng rèn giũa năng lực sinh tồn của nàng, đồng thời cũng ban cho nàng đủ tài nguyên để sống sót. Nhìn thấy hành động của Ổ Oánh Oánh, trong lòng nàng dâng lên vài phần cảm xúc khác thường.
Trong thoáng chốc, nàng tựa hồ cùng thiên địa trước mắt này sinh ra cộng minh.
Nàng hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, mỗi ngày tỉnh giấc giữa sơn động hoặc trong rừng cây, khi thì vào hoàng hôn, khi lại vào sáng sớm, bên tai vang lên tiếng chim hót thanh thoát, lòng không tạp niệm, bình yên lặng tĩnh.
Đối với các đệ tử Phất Vân tông khác, nơi hoang dã là hiểm nguy khó lường; nhưng trong cảm nhận của nàng, ngược lại là an ổn.
Khi đó nàng từng nghĩ, mình sẽ cứ như vậy mà sống mãi, cho đến một ngày bị dã thú ăn mất, hoặc là tự nhiên già đi.
Nghe tiếng chim hót quanh quẩn trong rừng, tâm tình nóng nảy của Nhan Chiêu dần lắng lại.
Nàng nhớ tới lời mẫu thân từng nói: "Thích ngươi thì sẽ ở lại, không thích mà đi rồi, cũng chẳng có gì đáng tiếc."
Nhan Chiêu khẽ thở dài.
Nàng nghĩ lại, bản thân cũng đâu phải hai bàn tay trắng.
Mỗi thân cây, mỗi gốc cỏ đã cùng nàng trưởng thành, nàng đều nên mang lòng cảm kích.
Chính chúng đã đắp nặn nên nàng, khiến nàng trở thành chính mình.
Trong vô thức, Nhan Chiêu trở nên bình hòa tĩnh tại, nàng đi theo sau Ổ Oánh Oánh, bước theo dấu chân nàng đi về phía trước, trông thấy quả chín mọng thì tiện tay hái xuống, cắn một ngụm.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng khẽ "Di".
Nhan Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Ổ Oánh Oánh đang lộ vẻ kinh ngạc, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Ổ Oánh Oánh đẩy ra một bụi tùng nhỏ, chỉ về hồ nước cách đó không xa, nói với Nhan Chiêu: "Nơi đó hình như có người."
"Ân?" Nhan Chiêu tiến lại bên cạnh Ổ Oánh Oánh, nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên trông thấy bên hồ nước có một bóng trắng thấp thoáng.
Không nhìn rõ diện mạo người kia, Nhan Chiêu tính tiến lại gần thêm chút nữa, thì bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng sột soạt.
Nhan Chiêu nghe thấy liền ngẩng đầu, chỉ thấy một đoàn lửa đỏ trượt chân từ trên cây rơi xuống.
Màu đỏ ấy trong nháy mắt phóng đại, che khuất toàn bộ tầm nhìn của nàng.
Ngay sau đó, "bẹp" một tiếng, rơi thẳng xuống đầu nàng.
Ổ Oánh Oánh giật mình kêu lên: "Cái gì vậy?"
"Tiểu hồ ly đỏ?" Nhan Chiêu chọc chọc lên đầu nó, kinh ngạc không thôi, "Ngươi sao lại ở đây?"
Tiểu hồ ly đỏ há miệng, cắn một cái lên tay nàng.
Nhan Chiêu: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro