Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 153: Tựa ngủ vào lòng sư tỷ

Tô Tử Quân đến cuối cùng vẫn chưa nói có đồng ý hay không phương án giải quyết mà Nam Cung Âm đưa ra.

Bất quá, nàng quả thật đã tận tâm tận lực thi pháp. Sau khi trị liệu, tinh thần Tiểu Kim quả nhiên chuyển biến tốt đẹp, có thể vỗ cánh động động, vùng vẫy đứng dậy bay hai vòng.

Nhan Chiêu mừng rỡ không thôi, vô cùng cao hứng hướng Tô Tử Quân nói lời cảm tạ.

Tiểu Hắc cũng nhảy lên vai Nhan Chiêu, leng keng leng keng không biết đang nói gì, đại khái cũng là mấy câu cảm kích nói lời cảm ơn.

Trở lại tiểu viện, Nhan Chiêu đậu đậu Tiểu Kim.

Nó tuy đã có chút sức lực, nhưng thực lực giảm sút nghiêm trọng, chỉ hoạt động một lát liền muốn cuộn mình nghỉ ngơi.

Nhan Chiêu vẫn không yên tâm, quyết định ngày hôm sau sẽ lên đường đi đến Hiên Viên thị.

Nhậm Thanh Duyệt biết được hành trình của nàng, liền góp ý: "Ngươi không phải quen biết Hiên Viên Mộ sao? Có lẽ có thể tìm nàng hỏi thử trước một chút."

"Đúng nga." Nhan Chiêu bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy sư tỷ nói rất có lý.

Nam Cung Âm muốn ở lại Tử Trúc Lâm chữa thương, Lôi Sương cùng những người khác cũng đều bị thương, không tiện hoạt động trong Nhân giới.

Nhan Chiêu tỏ vẻ thông cảm, rất có tự tin mà vỗ vỗ ngực: "Ta có thể tự đi được!"

Nhậm Thanh Duyệt nhịn không được hỏi nàng: "Ngươi không định mời ta cùng đi sao?"

Bất quá chỉ là đi đường đến Hiên Viên Mộ, lúc trước ở Huyền Hoàng bí cảnh cũng chẳng cùng đường, sao bây giờ nàng đi đâu cũng chẳng mang theo mình? Quả nhiên hồ ly và người khác biệt đãi nhau rõ ràng.

Nhan Chiêu rất lấy làm lạ: "Sư tỷ không phải muốn ở lại bảo hộ A Âm sao?"

"......" Nhậm Thanh Duyệt lược cảm vô ngữ, thần sắc thoáng u sầu, "Ta vì sao phải bảo hộ A Âm?"

Nhan Chiêu chớp chớp mắt, nói thật lòng: nàng cũng không biết.

Trước kia sư tỷ bảo nàng bảo hộ A Âm, nàng liền theo bản năng nghĩ rằng sư tỷ cùng A Âm là một phe.

Thấy Nhan Chiêu ngơ ngác, Nhậm Thanh Duyệt suýt chút nữa buột miệng nói: Ta chỉ cần bảo hộ ngươi.

Nhưng nghĩ đến tiểu viện này không cách âm, bất luận nói gì đều có thể bị Nam Cung Âm nghe thấy, nên lời đến miệng lại không thể nói ra.

"Kia sư tỷ có thể cùng ta đi chung?" Nhan Chiêu đôi mắt sáng rực lên.

Tuy rằng lòng vòng một hồi, nhưng rốt cuộc đạt được kết quả này, Nhan Chiêu vẫn thấy vô cùng vui mừng.

Nhậm Thanh Duyệt có chút ngượng ngùng, nghĩ lại lời vừa rồi, giống như là nàng rất muốn đi cùng vậy, liền vội ngồi thẳng, mặt nghiêm lại, nâng giọng: "Nếu ngươi thái độ đoan chính mà thỉnh cầu ta, ta có thể bồi ngươi đi."

Nhan Chiêu nghi hoặc: Thái độ đoan chính thỉnh cầu là cái dạng gì?

Một lát sau, nàng đông một tiếng đem đầu khấu xuống bàn: "Cầu ngươi."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

·

Ngày hôm sau, Nhan Chiêu cùng Nhậm Thanh Duyệt lên đường đến chỗ ở của Hiên Viên Mộ.

Địa phương ấy nàng đã đến hai lần, quen đường, nên chưa tới chính ngọ đã đến nơi, dừng lại trước viện, gõ cửa phòng.

Trong viện truyền ra một tiếng chim hót, Nhan Chiêu ngẩng đầu nhìn, thấy một con chim năm sắc rực rỡ tung cánh bay, đậu lên ngọn cây ngô đồng cao mấy trượng phía sau sân.

Không bao lâu, cửa trong viện mở ra.

Hiên Viên Mộ từ trong bước ra, thấy Nhan Chiêu, lộ vẻ kinh ngạc: "Nhan cô nương."

Đồng thời, nàng cũng thấy Nhậm Thanh Duyệt theo phía sau, thần sắc càng thêm cảm kích: "Lần trước được cô nương ra tay tương trợ, Mộ vô cùng cảm tạ, mời hai vị vào."

Nhan Chiêu bước vào sân, lại nhìn quanh, chỉ thấy con chim vừa rồi đã biến mất.

"Vừa rồi ta thấy trong viện có một con chim lớn." Nhan Chiêu vừa đi vừa nói, "Con chim ấy thật đẹp, là ngươi nuôi sao?"

Hiên Viên Mộ bước chân hơi khựng, rồi gật đầu: "Không sai, nó tên Hoàng Nhi."

"Hoàng Nhi?" Nhan Chiêu nghe xong cảm thấy quen tai.

Nhậm Thanh Duyệt trong mắt thoáng hiện lên một tia ngoài ý muốn, nhìn Hiên Viên Mộ một cái, nhưng không nói ra nghi ngờ trong lòng.

Hiên Viên Mộ cũng không tiếp tục đề tài ấy.

Khi vào đến trong nhà, Hiên Viên Mộ rót trà cho Nhan Chiêu, chủ động hỏi: "Nhan cô nương lần này đến, là có thứ gì cần tu sửa sao?"

Nhan Chiêu từ trước đến nay không quanh co, liền trực tiếp nói rõ mục đích.

"Phong linh đinh?" Hiên Viên Mộ nâng cằm, thần sắc hiện chút trầm tư, "Có thể mang ra xem qua?"

Nhan Chiêu liền lấy đan lô ra, mở nắp lò: "Tiểu Kim, ra đây."

Tiểu Kim vỗ cánh, nhảy lên bàn tay Nhan Chiêu.

Nàng nâng tay lên cho Hiên Viên Mộ nhìn kỹ tiểu long trong lòng bàn tay.

Hiên Viên Mộ chăm chú nhìn.

Phong linh đinh, nàng là lần đầu nghe thấy; trường ba viên đầu con dơi này, cũng là lần đầu nhìn thấy.

Kim sắc tiểu linh sủng nhảy nhót trong lòng bàn tay Nhan Chiêu, Hiên Viên Mộ như có điều suy nghĩ, liếc qua Nhậm Thanh Duyệt bên cạnh.

Nhan Chiêu vì linh sủng mà lo lắng, trong lòng hơi hoảng: sư tỷ sẽ không hiểu lầm chứ?

Nhậm Thanh Duyệt nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt Hiên Viên Mộ, hai tai lập tức ửng hồng, vội vàng giải thích: "Linh phó bị thương, không thể hộ chủ, vấn đề rất nghiêm trọng."

À, linh phó.

Hiên Viên Mộ suýt bật cười, nhưng vẫn cố nén.

Ngoại giới đồn rằng đệ tử của Nguyên Thanh Tiên Tôn lạnh lùng như sương tuyết, là đóa hoa cao lãnh tuyệt diễm, nào ngờ ẩn dưới vẻ ngoài ấy lại là bộ dáng như thế này.

Vì thế Hiên Viên Mộ cúi đầu, nghiêm túc quan sát vết thương sau lưng tiểu con dơi, hồi lâu thở dài: "Ta vô pháp phá giải kết cấu của phong linh đinh này."

Nói xong, nàng vì chính mình năng lực hữu hạn mà cảm thấy áy náy.

Nhan Chiêu quả nhiên thất vọng.

Lúc này, Nhậm Thanh Duyệt lại lên tiếng: "Ta nghe nói Hiên Viên thị có một loại bí pháp phân giải cấu trúc pháp khí, bởi vậy trở thành luyện khí thế gia đứng đầu. Mộ cô nương, ý ngươi thế nào, trong tộc các ngươi có người có thể giải được vật này chăng?"

"Hiên Viên thị?" Hiên Viên Mộ bỗng trầm mặt: "Xin lỗi, ta giúp không được các ngươi."

Không khí trong phòng lập tức trầm xuống. Nhan Chiêu ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Mộ, rồi lại nhìn Nhậm Thanh Duyệt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hiên Viên Mộ tuy nhất thời xúc động, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Nghĩ đến ân tình mà Nhan Chiêu từng ban, nàng khẽ nhíu mày, ôn tồn khuyên: "Mộ khuyên hai vị, đừng đến Hiên Viên thị, cẩn thận chọc phải phiền toái."

Nhan Chiêu nghi hoặc: "Phiền toái gì?"

Hiên Viên Mộ trầm mặc, không định nói rõ.

Từ sau viện truyền ra tiếng chim hót, Nhậm Thanh Duyệt nghĩ đến nguyên nhân Hiên Viên Mộ cùng gia tộc quyết liệt, liền có điều suy đoán.

Một lát sau, nàng khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Nhan Chiêu vẫn mờ mịt không hiểu, quay sang hỏi: "Sư tỷ, ngươi hiểu cái gì?"

Nhậm Thanh Duyệt khẽ xoa đầu nàng, nghiêng người lại gần, khẽ nói bên tai: "Đợi quay về ta sẽ nói tường tận."

Nhan Chiêu cảm thấy vành tai bị hơi thở kia thổi qua, ngưa ngứa.

Thấy sắc trời đã muộn, Nhậm Thanh Duyệt liền kéo Nhan Chiêu đứng dậy cáo từ.

Khi hai người đi đến cửa viện, Hiên Viên Mộ do dự một hồi, rốt cuộc gọi lại: "Nhan cô nương."

Nhan Chiêu dừng bước, quay đầu lại.

Hiên Viên Mộ thần sắc phức tạp, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Có một người, có lẽ có thể giúp được các ngươi."

Nhan Chiêu truy hỏi: "Là ai?"

"Tất Lam."

Rời khỏi viện của Hiên Viên Mộ, trong lòng Nhan Chiêu vẫn ngập tràn nghi hoặc.

Nghe đến cái tên Tất Lam, thật khiến người ta bất ngờ.

Cùng Nhậm Thanh Duyệt sóng vai xuống núi, Nhan Chiêu quay sang hỏi: "Hiên Viên Mộ quen biết Tất Lam? Nàng cũng biết luyện khí sao?"

Nhậm Thanh Duyệt không đáp, bởi chính nàng trong lòng cũng mang nghi vấn.

Nhắc đến Tất Lam, nàng nhớ tới hơn một năm trước, từng thấy người này trong đan các của Dược Thần Tông.

Tất Lam cùng Dược Thần Tử thân quen, Dược Thần Tử khi gặp nàng còn gọi một tiếng "Lam Nhi" đầy thân mật. Mà Dược Thần Tông cùng Hiên Viên thị vốn giao hảo đã lâu, nay lại nghe Hiên Viên Mộ nhắc đến Tất Lam, hẳn giữa hai bên có quan hệ sâu xa.

Người của Hiên Viên thị vốn khó tin, nhưng Tất Lam thì khác.

Nhậm Thanh Duyệt ngoái đầu nhìn về tiểu viện nơi Hiên Viên Mộ ở, thầm nghĩ: Trên đời này, e rằng ai cũng đều có những bí mật chẳng thể nói cùng ai.

Tuy Hiên Viên Mộ nói Tất Lam có thể giúp Nhan Chiêu, nhưng lại không hề chỉ rõ làm sao liên hệ, hay người ấy hiện ở đâu.

Chuyến này rốt cuộc đành trở về tay trắng, trên đường hồi trình, Nhan Chiêu buồn rầu chẳng vui.

"Kế tiếp ngươi định làm gì?" Nhậm Thanh Duyệt dò hỏi, "Chúng ta có nên đi tìm Tất Lam không?"

Nhan Chiêu phồng má suy nghĩ, nói: "Không biết Tuyết Cầu dưỡng thương đến đâu rồi."

Nàng có chút muốn quay về xem Tuyết Cầu thế nào.

Nhậm Thanh Duyệt ánh mắt xa xăm: "Nó bị thương nặng như thế, hẳn còn chưa hồi phục."

"Cũng phải." Nhan Chiêu khẽ thở dài.

Bên ngoài hiểm nguy trùng điệp, đến Tiểu Kim bị thương nàng còn chẳng có cách nào cứu.

Nghĩ vậy, Nhan Chiêu đành tạm gác ý định về thăm Tuyết Cầu, nói với Nhậm Thanh Duyệt: "Vậy chúng ta trở về Dược Thần Tông đi. Pháp bảo A Âm cho ta vẫn còn ở chỗ sư tôn."

Nhậm Thanh Duyệt nghe thế, chợt động tâm, nhớ đến thương thế của Hồ Đế, liền gật đầu. Có lẽ, Dược Thần Tử sẽ biết tung tích của Tất Lam.

Nhan Chiêu xưa nay hành động quyết đoán, nói đi là đi.

Ngay trong ngày, nàng cùng Nhậm Thanh Duyệt ngự kiếm bay về hướng nam, thẳng tiến đến Quá Diễn tiên vực.

Bất quá, giữa Thái Khư tiên vực và Quá Diễn tiên vực cách nhau cực xa, dù ngày đêm phi hành cũng phải mất chừng hai tháng đường, mà giữa lộ còn có một tòa hoang mạc mênh mông vô tận.

Trước kia từng có kinh nghiệm vượt qua hoang mạc, nên Nhan Chiêu không vội vàng, trên đường vừa đi vừa ngắm cảnh.

Đêm sau, hai người đến bên một ốc đảo gần Sa Thành.

Các nàng chọn một chỗ khuất, tầm nhìn kín đáo để nghỉ chân. Nhậm Thanh Duyệt nhập định tĩnh tọa, còn Nhan Chiêu thì ở bên cạnh kiểm lại túi càn khôn.

Vật tư trong túi đã tiêu hao dần, đã lâu chưa bổ sung.

Trong khoảng thời gian này bận luyện đan, đan dược dự trữ cũng chẳng còn nhiều.

Nhan Chiêu nhìn mà buồn rầu, phải tính cách kiếm thêm linh thạch cùng yêu đan mới được.

Đầu óc lâu không vận dụng, giờ mới động đôi chút đã cảm thấy mệt, nàng liền cất túi càn khôn, ngáp một cái dài đầy uể oải.

Trong rừng cây yên tĩnh không một tiếng động, bỗng vai Nhậm Thanh Duyệt khẽ trĩu xuống.

Nàng chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhan Chiêu chẳng biết từ khi nào đã ngủ, thân mình nghiêng nghiêng, đầu tựa lên vai nàng.

Nhưng nàng mới vừa chợp mắt, tư thế ấy hiển nhiên chẳng thoải mái, mày cau lại, giấc ngủ cũng chẳng yên ổn.

Nhậm Thanh Duyệt giơ tay, bấm pháp quyết niệm chú, thi triển một đạo trầm miên thuật lên người Nhan Chiêu.

Pháp chú lập tức sinh hiệu lực, hô hấp Nhan Chiêu dần trở nên ổn định, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.

Thân thể nàng tự nhiên nghiêng xuống, ngả vào trong lòng Nhậm Thanh Duyệt.

Nhậm Thanh Duyệt hơi nghiêng người, để nàng có thể nằm gọn, đầu tựa lên đùi mình.

Giữa khung cảnh tĩnh lặng, Nhậm Thanh Duyệt tắt đống lửa trước mặt, bày một tầng mê tung trận quanh đó.

Sau đó, nàng lấy ra một chiếc áo, khẽ đắp lên người Nhan Chiêu.

Làm xong, nàng nhẹ nhàng ôm lấy, khẽ vỗ vai nàng từng chút một.

Mày Nhan Chiêu dần giãn ra, hơi thở đều đặn, ngủ say thêm.

Nhậm Thanh Duyệt cúi đầu nhìn nàng.

Đúng lúc, một dải ánh trăng như ngân sa rơi xuống, xuyên qua kẽ lá, chiếu lên khóe mắt Nhan Chiêu.

Tình cảnh này, tĩnh lặng mà ôn nhu.

Không biết trong mộng thấy gì, khóe môi Nhan Chiêu bỗng khẽ cong, lẩm bẩm mấy tiếng, mơ hồ gọi: "Sư tỷ..."

Tiếng gọi nhỏ nhẹ ấy khẽ khua động lòng nàng, khiến Nhậm Thanh Duyệt không nhịn được mỉm cười.

Một lát sau, nàng cũng khẽ đáp lại: "Ân."

Nhan Chiêu liền trở mình, gương mặt vùi sâu vào lòng ngực sư tỷ, cọ cọ như tiểu cẩu làm nũng, lí nhí nói: "Thơm quá... mềm thật..."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro