Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 146: Tiểu Hắc, Tiểu Kim ra trận

Hư Không Chi Môn bên trên phong ấn, tia sáng đỏ cuối cùng trên Hắc Nguyệt cũng dần tiêu tán, biến thành một màu tối thuần khiết.

Tuy cường độ phong ấn không thể so với trước kia, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể duy trì một thời gian, chờ đến khi Thiên Giới hay tin nơi đây xảy ra biến cố, ắt sẽ phái người đến gia cố.

Hồ Đế chậm rãi thu pháp, vừa đứng dậy liền cảm thấy choáng váng, cảm giác suy yếu lan khắp toàn thân.

"Phụ hoàng!"

Thấy thân thể Hồ Đế lảo đảo, trong lòng Đồ Sơn Ngọc căng thẳng, vội vàng lao đến đỡ.

Bỗng nhiên, mặt đất trong phạm vi rộng sụp xuống, mấy con Vực Ngoại Chi Linh từ dưới đất bò ra.

Đồ Sơn Ngọc thấy nhiều thành quen, lập tức rút ngọc phiến, thuần thục chém ra một luồng kình phong, đánh nát con Vực Ngoại Chi Linh gần nhất.

Con linh thể kia ngã xuống, để lộ ra một khe hở, Đồ Sơn Ngọc nhân đó xuyên qua, thuận lợi tiến đến bên cạnh Hồ Đế.

Hồ Đế đứng vững, thần sắc mỏi mệt.

Đang định căn dặn Đồ Sơn Ngọc đôi lời, đột nhiên một luồng hắc khí phá không mà đến, từ phía sau xuyên thẳng qua ngực ông.

Đồ Sơn Ngọc sững sờ.

Hồ Đế cúi đầu, nhìn thấy giữa ngực mình xuất hiện một lỗ thủng cháy đen, to cỡ nắm tay.

Họng ông nghẹn ngào, phun ra một ngụm máu tươi, huyết vụ bắn lên mặt Đồ Sơn Ngọc.

Đồ Sơn Ngọc kinh hô thất thanh: "Phụ hoàng!!!"

Ở phía xa, Dược Thần Tử cùng Bạch Tẫn đồng thời biến sắc.

"Ai ở đó?!" Dược Thần Tử khẽ lắc người, lập tức tới chỗ kẻ đánh lén ẩn thân, chỉ thấy trên mặt đất có một động nhỏ, người kia đã độn địa trốn mất.

Một thân thuật tiềm hành cực cao, ngay cả Dược Thần Tử đứng bên cũng không phát hiện được hắn đã tới gần.

Hồ Đế ngửa mặt ngã xuống, Đồ Sơn Ngọc lao tới đỡ lấy.

Mấy con Vực Ngoại Chi Linh lại giương nanh múa vuốt xông đến, liền bị hỏa cầu từ trên trời giáng xuống đập trúng, ngã rạp thành từng mảnh.

Bạch Tẫn đến nơi, trên mặt đầy lo lắng: "Biểu ca, thúc phụ thế nào rồi?"

Đồ Sơn Ngọc phẫn nộ, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ tươi: "Chắc chắn là Ma Tộc! Chúng nhân lúc hỗn loạn mà ra tay!"

Dược Thần Tử truy tìm hung thủ không kết quả, quay về bên cạnh Đồ Sơn Ngọc.

Nghe vậy, hắn khẽ hừ một tiếng: "Ma Tộc mai phục ở đây, thì được lợi gì?"

Đồ Sơn Ngọc nghiến răng oán hận: "Ma Tộc xưa nay cùng Yêu Tộc ta bất hòa, mũi tên Ma khí kia há phải lần đầu tiên nhằm vào phụ hoàng ta! Ai biết bọn chúng nghĩ gì!"

Dược Thần Tử cũng giận, trầm giọng quát: "Ngu xuẩn!"

Bạch Tẫn nghe vậy, trong đầu chợt lóe lên suy đoán: "Tiền bối nói vậy, có phải ý là kẻ hại thúc phụ ta muốn giá họa cho Ma Tộc, khiến hai tộc giao tranh?"

Dược Thần Tử liếc nàng một cái: "Phỏng đoán này có tám phần là thật, nhưng người đánh lén đã bỏ trốn, chúng ta chưa có chứng cứ xác thực. Giờ điều quan trọng nhất là cứu người."

Hắn cúi người lấy ra một viên đan dược, cho Hồ Đế phục vào, tạm thời giữ lại tính mệnh ông.

"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau rời khỏi." Hắn dặn dò Đồ Sơn Ngọc: "Đừng hành động theo cảm tính, mọi việc phải suy nghĩ kỹ, bằng không sẽ càng rối thêm."

Đồ Sơn Ngọc mím môi, không nói lời nào, chẳng rõ có nghe vào hay không.

Dược Thần Tử nói xong, nhanh chóng nâng Hồ Đế dậy, để Đồ Sơn Ngọc và Bạch Tẫn theo sát phía sau.

Huyền Hoàng bí cảnh rộng lớn, nhưng chỉ có một lối ra. Truyền tống phù ngọc trong đây vô dụng, duy chỉ có thể dùng không gian pháp bảo "Diễn Thiên Thần Quyển" trong tay Nam Cung Âm mới rời khỏi được.

Bọn họ muốn đi ra, tất phải tìm đến lối vào ban đầu.

Dọc đường, Vực Ngoại Chi Linh dày đặc, chưa đi được mấy bước đã gặp một đám.

Dược Thần Tử dù có tu vi Đại Thừa, đủ để tự bảo toàn, nhưng kéo theo hai người và một kẻ trọng thương, e rằng chẳng thể chống đỡ lâu.

Nếu cứ tiếp tục, chưa ra được cửa đã táng thân nơi này.

Sau khi đi được một đoạn, gió lớn bỗng nổi lên trong hoang mạc, cát bụi cuồn cuộn, tầm nhìn bị che lấp, khó xác định phương hướng.

Bọn họ tìm một chỗ tránh gió, Dược Thần Tử cau mày: "Lão phu đồ đệ còn chưa tìm được, nay lại phải bảo vệ cả nhà các ngươi, Huyền Hoàng bí cảnh này đúng là chốn hung hiểm, ta đồ hắn tám phần là bị gió cuốn đi rồi!"

Đồ Sơn Ngọc mặt lạnh không đáp, chỉ một mực quan sát thương thế Hồ Đế.

Thấy sắc mặt phụ hoàng trắng bệch, hôn mê bất tỉnh, tim hắn như thắt lại, không biết về sau phải ăn nói thế nào với mẫu hậu.

Gió cát chưa ngừng, Bạch Tẫn chợt nghe tiếng bước chân khiến lòng nàng run lên: "Vực Ngoại Chi Linh!"

Dược Thần Tử ngẩng đầu, quả nhiên thấy giữa màn cát có một đoàn bóng đen khô gầy đang lay động, liền chửi lớn: "Ngay cả ma quỷ cũng không làm khổ người đến thế! Không cho người ta nghỉ lấy một hơi à?!"

Miệng nói oang oang, nhưng tay hắn lại không chậm, một chưởng một con, đánh gãy như bẻ củ cải.

Đồ Sơn Ngọc và Bạch Tẫn bảo vệ Hồ Đế, thỉnh thoảng xuất thủ chém bổ.

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Đồ Sơn Ngọc lập tức cảnh giác, bế Hồ Đế lui nhanh ra sau.

Mặt đất nứt toác ra một khe lớn, lốc xoáy từ trong khe cuộn lên, cuốn theo cát đá mịt mù.

Sóng khí hỗn loạn ập đến, cát đá quét ngang mặt Đồ Sơn Ngọc, may mà hắn tu luyện phong thuộc tính, dựa vào bản năng hóa giải được hơn nửa lực va chạm.

Hắn đỡ Hồ Đế hạ xuống, nhanh chóng kiểm tra thương thế, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng của Bạch Tẫn, trong lòng Đồ Sơn Ngọc chợt dấy lên dự cảm chẳng lành.

Hắn vội vung ngọc phiến gạt đi khói bụi, khi tầm nhìn dần sáng rõ, nhìn kỹ lại thì gần khe đất kia, nào còn bóng người?

Đồ Sơn Ngọc hoảng hốt biến sắc: "Tẫn nhi?!"

·

Nhậm Thanh Duyệt không biết đầu óc Nhan Chiêu đang nghĩ gì.

Nhưng Nhan Chiêu nghiêng đầu, ngưng thần hồi tưởng, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

May thay, sau khi nói chuyện thêm chốc lát, Nhan Chiêu cũng không lại buông ra câu nào kinh thiên động địa, khiến nàng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi rừng cây, phía trước không xa chính là sa hà.

Từng có kinh nghiệm qua sông lần trước, Nhậm Thanh Duyệt dẫn đầu dặn Nhan Chiêu cẩn thận, rồi mang nàng ngự kiếm dựng thân, bay thẳng về phía bờ bên kia.

Dưới đáy sông kia, quái vật vẫn còn, nhưng bị Tru Ma Kiếm chém một nhát, thương thế không nhẹ. Khi nó lại lần nữa dò xét đến khí tức của hai người Thanh Duyệt, liền lập tức lặn sâu xuống, tránh đi.

Nhậm Thanh Duyệt từng thấy vật ấy xảo trá, không dám buông lơi cảnh giác.

Chờ hoàn toàn vượt qua sa hà đến bờ bên kia, nàng còn bay thêm một đoạn, lúc này mới để tâm thả lỏng xuống.

Có lẽ do biết được chân tướng cái chết của Nhan Nguyên Thanh khiến lòng Nhan Chiêu chấn động, trên đường trở về nàng vẫn trầm mặc, không ồn ào đòi tự mình ngự kiếm phi hành.

Chỉ qua mấy canh giờ ngắn ngủi, các nàng đã trở lại sơn động.

Trong động truyền ra tiếng động, Nam Cung Âm trước tiên mở mắt.

Thấy Nhan Chiêu bình an trở về, ánh mắt lãnh ngạnh của nàng cũng hóa dịu, giơ tay đón: "Niệm Khanh, dược liệu tìm được rồi chứ?"

Chợt nghe cái tên mới này, Nhan Chiêu suýt chút nữa chưa phản ứng kịp.

Nhưng nàng còn nhớ chuyện cùng Nam Cung Âm đùa đố, liền lặng lẽ liếc sư tỷ ra hiệu, mong sư tỷ nhớ sửa miệng, chớ để lộ.

Nhậm Thanh Duyệt bật cười, tính toán trong lòng Nhan Chiêu, Nam Cung Âm há có thể không biết?

Thấy sư tỷ đáp lại ánh mắt mình, nhẹ gật đầu, Nhan Chiêu mới yên lòng, thản nhiên đáp Nam Cung Âm: "Tìm được rồi."

Nói xong, nàng lấy hộp ngọc đựng đan sâm ra đưa Nam Cung Âm xem qua.

Nam Cung Âm có phần ngoài ý muốn, Nhan Chiêu hai người đi chưa lâu, nàng còn tưởng là không tìm được.

Đang định mở miệng khích lệ Nhan Chiêu, ánh mắt chợt khựng lại, kinh ngạc nói: "Ngươi đột phá rồi?"

Lời vừa thốt ra, mọi người trong sơn động đồng loạt quay đầu.

Trên người Nhan Chiêu có pháp bảo che giấu thực lực, nhưng chuyến đi này trở về, khí chất quả nhiên thay đổi.

Bước chân nhẹ hơn, hơi thở cũng dài và ổn định hơn, rõ ràng là dấu hiệu đột phá.

Nhan Chiêu kinh ngạc chớp mắt: "Ngươi làm sao nhìn ra được?"

Nam Cung Âm mỉm cười: "Vừa nhìn là biết."

"Thật lợi hại." Nhan Chiêu tiến đến trước mặt nàng, "Ngươi khỏi thương chưa?"

Nam Cung Âm buồn cười: "Sao có thể khỏi nhanh vậy được?"

Nhan Chiêu nhìn về vết thương trước ngực Nam Cung Âm, pháp y che phủ, máu cũng đã được rửa sạch, nhìn không ra cụ thể tình trạng.

Nhưng nhớ lại cảnh Nam Cung Âm trúng kiếm xuyên qua người, quả thật không thể lành nhanh như thế.

Nàng liền lấy ra vài bình dược nhỏ trong túi: "Ngươi có muốn thử dùng cái này không?"

Mọi người thấy rõ bình thuốc, đều lộ ra vẻ mặt vi diệu.

Đặc biệt là Lôi Sương, trên mặt hai phần gượng gạo, ba phần thấp thỏm, bốn phần ghét bỏ, thêm một phần xem náo nhiệt, muốn cười mà không dám cười quá lớn, dáng vẻ hệt như đang xem trò vui.

Giáng Anh nhìn thấy vẻ mặt ấy, trong lòng thở dài, người này thật sự hết cứu.

Nam Cung Âm sắc mặt không đổi, bình thản nhận lấy bình dược trong tay Nhan Chiêu: "Được."

Sau đó nàng đứng dậy, phân phó Lôi Sương, Giáng Anh và Phong Cẩn: "Huyền Hoàng bí cảnh không thể mở lâu, sát khí xâm nhập tam giới sẽ dẫn đến tai ương, chúng ta phải trở về."

Giáng Anh cùng Phong Cẩn lập tức đứng lên, Nhan Chiêu thầm nghĩ: trở về rồi, có phải có thể tìm A Âm xin pháp bảo không?

Các nàng đều bị thương nặng, pháp lực còn sót lại không đủ để mở thiên thần quyển mang nhiều người rời đi, nên phải quay về lối cũ ra khỏi bí cảnh.

Bất quá, có Tru Ma Kiếm ở đây, vực ngoại chi linh không đáng sợ, chỉ cần đề phòng phục kích của "danh môn chính phái" nơi cửa ra.

Rời khỏi sơn động, xa xa đã thấy trung tâm bí cảnh cuồng phong nổi lên.

Mặt đất nứt toác, khí lưu từ dưới đất trào ra, cuốn theo cát bụi bay đầy trời.

Nam Cung Âm ngưng thần: "Bí cảnh bão cát."

Phong Cẩn nhìn thời tiết ác liệt, đề nghị: "Hay là chờ bão cát ngừng lại rồi đi?"

"Không cần." Nam Cung Âm đáp, "Trận bão này tới vừa đúng lúc."

Lôi Sương không hiểu, quay đầu nhỏ giọng hỏi Giáng Anh: "Vì sao lại tốt?"

Bên cạnh, Nhan Chiêu cũng dựng tai lắng nghe.

Giáng Anh thuận miệng đáp: "Bão cát ở gần lối ra, cao thủ Nhân giới đều lo tự giữ, không rảnh trấn thủ, chúng ta có thể nhân loạn mà đi."

"Nga." Nhan Chiêu và Lôi Sương cùng gật đầu, lộ vẻ sáng tỏ, "Thì ra là thế."

Lôi Sương đi trước mở đường, Nam Cung Âm để Nhan Chiêu cùng mình đi giữa hàng.

Giáng Anh bên trái bảo hộ Nam Cung Âm, Nhậm Thanh Duyệt bên phải che chở Nhan Chiêu, Phong Cẩn đi sau cùng.

Đoàn người đội gió cát tiến nhanh, cát bụi mù trời khiến phương hướng khó định, nhưng với Tiểu Kim dẫn lối, không gặp trở ngại.

Rất nhanh, các nàng đã tới gần cửa ra bí cảnh.

Bỗng Lôi Sương khựng lại, quay đầu bẩm báo Nam Cung Âm: "Ma chủ, phía trước có tình huống! Có người bị vực ngoại chi linh vây đánh, hình như là tiểu hồ ly Thanh Khâu!"

Nhậm Thanh Duyệt nghe xong liền tiến lên hai bước, nhìn theo hướng Lôi Sương chỉ.

Giữa màn cát bụi mịt mù, có nữ tử bị mấy con vực ngoại chi linh vây quanh, gian nan chạy trốn, quả nhiên là Bạch Tẫn.

Nam Cung Âm nghi hoặc: "Hồ Đế không ở đây sao?"

Phong Cẩn thi triển bí pháp thăm dò, một lát sau lắc đầu: "Trong phạm vi một dặm không có người khác."

Lời còn chưa dứt, Bạch Tẫn đã bị vực ngoại chi linh chém trúng, thân thể văng ra ngoài.

Xung quanh đám vực ngoại chi linh liền xông lên vây kín.

Nhậm Thanh Duyệt thấy vậy sắc mặt biến đổi.

Dù chỉ là người xa lạ, nàng cũng không đành lòng bỏ mặc, huống chi người kia còn là người nàng quen biết.

Dù nàng chưa từng nhận Đồ Sơn Tầm làm cha, nhưng sau khi biết thân thế, trong lòng đã có mối liên hệ mơ hồ với Thanh Khâu, không thể trơ mắt nhìn Bạch Tẫn gặp nạn.

Bạch Tẫn rơi mạnh xuống đất, hóa thành một con tiểu hồ ly lông đỏ, hơi thở thoi thóp.

Nhậm Thanh Duyệt bước lên một bước, định ra tay cứu người.

Đột nhiên gió lốc nổi lên, mặt đất trước mặt nàng nứt ra một khe lớn, chặn bước chân.

Đám vực ngoại chi linh đã đuổi đến trước tiểu hồ ly.

Ngay lúc ấy, Nhan Chiêu lấy ra Tiểu Hắc, dùng sức ném ra phía trước: "Các ngươi mau đem nó nhặt về đây!"

Tiểu Hắc há miệng phun ra Tiểu Kim.

Tiểu Kim chấn cánh bay lên, lao thẳng về phía trước, một tiếng rít vang trời trấn nhiếp toàn trường.

Con vực ngoại chi linh gần Bạch Tẫn nhất giơ móng tay sắc bén như đao định chém xuống, bỗng cảm nhận được uy áp huyết mạch truyền đến, toàn thân cứng đờ, hai tay treo lơ lửng giữa không trung, không thể hạ xuống.

Tiểu Hắc lăn ục ục tới trước tiểu hồ ly, há miệng, "ngao ô" một tiếng, liền nuốt vào bụng.

Một rồng một lò, phối hợp hoàn hảo, động tác liền mạch tựa nước chảy mây trôi, không một kẽ hở.

Những người đứng xem: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro