Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 138: Nước miếng cự long

Cách đó không xa, linh vật nơi vực ngoại nằm rải rác khắp mặt đất.

Hồ Đế cùng Dược Thần Tử bảo hộ Đồ Sơn Ngọc và Bạch Tẫn hai tiểu bối. Dược Thần Tử nhìn thoáng qua lưng cự long, chủ động vì Nam Cung Âm rút kiếm trị thương cho Nhậm Thanh Duyệt, lại hỏi Đồ Sơn Tầm: "Ngươi không định ra tay một chút sao?"

Đồ Sơn Tầm khẽ lắc đầu: "Tương lai còn dài."

Một nghìn ba trăm năm đều đã đợi, nay đã biết nữ nhi của bọn họ ở nhân gian, dù không có bọn họ bên cạnh, nàng vẫn trưởng thành rất tốt, như vậy đã đủ rồi.

Đồ Sơn Tầm không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này, liền hỏi lại Dược Thần Tử: "Ngươi sao không rời đi?"

Dược Thần Tử liếc nhìn Nam Cung Âm, thấy mấy người họ hòa thuận vui vẻ, liền bĩu môi, giọng than oán: "Lão phu tiểu đồ đệ còn chưa tìm được, chịu không nổi kích thích này."

Đồ Sơn Tầm: "......"

"Nơi vực ngoại chiến trường hung hiểm vô cùng, đồ nhi của ngươi......"

Dược Thần Tử nghe ra ý ngoài lời, chậm rãi đáp: "Kia thì vẫn chưa có việc gì."

Hắn cùng Nhan Chiêu dùng lệnh bài liên hệ, trong đó phong vào một sợi hồn thức của chính mình. Nếu Nhan Chiêu chết ở bên ngoài, hắn sẽ lập tức biết được tin tức.

Đồ Sơn Tầm gật đầu: "Như thế thì phiền sư huynh thay ta chăm nom Ngọc Nhi cùng Tẫn Nhi."

Dược Thần Tử hơi ngẩn người, rồi phản ứng lại: "Ngươi giao bọn họ cho ta? Ngươi định làm gì?"

Đồ Sơn Tầm đưa mắt nhìn lên trời, nơi vầng hồng nguyệt cực lớn đang treo lơ lửng.

Một vầng huyết nguyệt đỏ như nhuộm máu, treo trên bầu trời Huyền Hoàng bí cảnh, tỏa ra tà khí dày đặc.

"Nếu vực ngoại chi linh biết phong ấn đã rách, tất sẽ lại trỗi dậy." Đồ Sơn Tầm khẽ than, "Ta thân là Thanh Khâu Hồ Đế, hộ vệ tam giới thái bình, tự nhiên không thể khoanh tay."

Dược Thần Tử trầm mặc.

Đồ Sơn Tầm liếc hắn một cái: "Sư huynh chớ lo, tuy phong ấn thuật của ta không bằng Nhan Nguyên Thanh, nhưng dốc bảy phần tu vi cũng đủ tạm thời phong tỏa Hư Không chi môn, sau này sẽ báo lại Thiên Cung, để Thiên giới nghĩ cách khác."

"Ta lo cái này làm gì." Dược Thần Tử cười nhạt, "Ta chỉ cảm thấy không đáng. Sư đệ, vi huynh khuyên ngươi một câu, rời khỏi Thanh Khâu, thiên hạ này vốn chẳng còn tịnh thổ, ngươi nên nghĩ kỹ."

Đồ Sơn Tầm tạm thời chưa hiểu được thâm ý trong lời ấy.

Song hắn tâm ý đã quyết, nên chỉ đáp: "Ta đã nghĩ kỹ rồi."

Dược Thần Tử dẫn Đồ Sơn Ngọc và Bạch Tẫn lui ra xa một chút.

Thấy Đồ Sơn Ngọc ngẩng đầu nhìn phương hồng nguyệt, trong mắt phản chiếu bóng phụ thân, ánh nhìn sùng bái, hắn liền hỏi: "Phụ thân ngươi một lần nữa phong ấn Hư Không chi môn, tổn hao bảy phần tu vi, sao ngươi không khuyên?"

Đồ Sơn Ngọc vẻ mặt tự hào: "Phụ thân ta là vì bảo hộ tam giới mới làm như vậy!"

Dược Thần Tử bất đắc dĩ, quả nhiên cha nào con nấy.

Bạch Tẫn lại tựa hồ nghe ra hai phần lo lắng trong lời, nghi hoặc nói: "Thúc phụ là Thanh Khâu Hồ Đế, trừ Ma tộc ra, còn ai có thể cùng người đối địch?"

Hiện nay Nam Cung Âm bị thương do Tru Ma Kiếm, mấy tâm phúc của nàng cũng đều trọng thương, Đồ Sơn Tầm mất bảy phần tu vi, cũng chẳng sợ các nàng.

Dược Thần Tử trầm ngâm một lát, vẫn dặn dò: "Các ngươi Thanh Khâu đã xa rời phân tranh quá lâu, e không biết lòng người là thứ khó lường nhất. Việc nơi này, ta sẽ đưa các ngươi đến Sương Mù Ma Khê, rồi nhanh chóng cùng sư đệ hồi Thanh Khâu đi."

Bạch Tẫn nghe hiểu nửa chừng, vẫn gật đầu đáp: "Được."

Hồng nguyệt khẽ dao động, Nam Cung Âm cùng những người khác tự nhiên cũng cảm nhận được trước tiên.

Nam Cung Âm ngưng thần nhìn một lát, chợt nói: "Phong Cẩn."

Phong Cẩn đứng dậy: "Có thuộc hạ."

"Đợi khi rời khỏi Huyền Hoàng bí cảnh, thương thế ngươi hồi phục, hãy đi một chuyến đến Thanh Khâu, chịu đòn nhận tội."

Phong Cẩn không phản bác, cúi đầu đáp: "Vâng."

Nam Cung Âm thương thế nặng, nói được vài câu liền ho khan, sắc mặt vàng vọt, thần sắc mỏi mệt.

Giáng Anh nhíu mày: "Ma chủ, người cần lập tức chữa thương."

Dưới ánh hồng nguyệt, linh khí trong không trung dao động kịch liệt, không thích hợp cho người bị thương tĩnh dưỡng.

Nhan Chiêu bị Nhậm Thanh Duyệt nhận ra, song vẫn kiên quyết không thừa nhận.

Nghe vậy, nàng lập tức thi triển một đạo độn quyết, chạy đến trước mặt Nam Cung Âm: "Có phải muốn tìm sơn động không? Ta biết một nơi!"

Nói xong, nàng nhẹ nhàng dậm chân: "Tiểu Kim, chúng ta về sơn động!"

Lời vừa dứt, cự long liền giương cánh bay lên, mặt đất rung chuyển kịch liệt, cuồng phong ào ạt.

Mọi người: "......"

Nhan Chiêu không giải thích, dường như bọn họ đều quên mất, giờ phút này, họ vẫn đang đứng trên lưng cự long.

Một đại yêu long chấn động trời đất, lại bị nàng gọi là "Tiểu Kim".

·

Giữa tầng lôi vân cuồn cuộn, một đầu ám kim cự long đã ngủ say mấy vạn năm chậm rãi mở mắt.

Chỉ trong khoảnh khắc, nó liền cảm nhận được hơi thở của huyết mạch mình, đứa con năm xưa bị vu sư đánh cắp, ném sang một thế giới khác.

·

Tốc độ của Tiểu Kim cực nhanh, chẳng bao lâu liền bay về khu rừng, đến nơi Nhan Chiêu từng ẩn thân.

Khi ấy, sơn động chỉ vừa đủ cho một người, Lôi Sương không ngờ về sau xảy ra nhiều việc như thế, khi đó chỉ tùy tay đánh một lỗ vào vách đá. Nay mấy người cùng tiến vào, liền trở nên chật chội.

Nhậm Thanh Duyệt cầm Tru Ma Kiếm, dùng thanh thần kiếm khiến yêu tà nghe danh liền sợ, vung vài nhát liền mở rộng thêm không gian trong động.

Quả không hổ là tiên kiếm từng do Sơ Đại Tiên Đế sử dụng, đá vỡ ra như đậu hũ, chẳng tốn chút sức.

Sơn động mở rộng gần xong, Nam Cung Âm cùng mấy người ngồi xuống vận công chữa thương.

Lôi Sương mở bàn tay, máu me loang lổ, đến giờ vẫn chưa khép miệng.

Uy lực của Tru Ma Kiếm quả thật kinh người, đến thân thể Ma tộc cũng chịu không nổi.

Nàng cắn răng xé bỏ phần da cháy đen quanh vết thương, lại từng lăn lộn trên đất, khiến bùn cát dính vào, nên phải rửa sạch mới có thể bôi thuốc.

Lúc này, Nhan Chiêu ló đầu ra sau lưng nàng, nhìn thấy vết thương liền cảm thán: "Oa, bị thương nặng thật đó." Sau đó hăng hái đưa ra một bình nhỏ: "Lão đại, thuốc này hiệu quả lắm nha, ngươi thử xem?"

Lôi Sương biết Nhan Chiêu là đệ tử Dược Thần Tử, am hiểu luyện dược, nên liền nhận lấy: "Không tồi, biết hiếu kính lão đại rồi đấy."

Nam Cung Âm khẽ liếc qua, Giáng Anh cùng Phong Cẩn đồng thời che mặt.

Song Nam Cung Âm không nói gì, Lôi Sương cũng chẳng nhận ra điều gì khác thường, hoàn toàn không biết mình vừa tự chuốc họa.

Nàng khẽ bật nắp bình, lập tức một luồng hương lạ lan ra.

Lôi Sương cau mày, cảm thấy mùi này quen quen, nghi hoặc nhìn Nhan Chiêu: "Ngươi xác định đây là thuốc trị thương chứ không phải độc dược?"

Nhan Chiêu đáp chắc nịch: "Là thuốc trị thương, ngươi bôi thử xem."

May mà chỉ là bôi, không phải uống, Lôi Sương thở phào, đổ thuốc trong suốt ra tay, cẩn thận bôi đều lên vết thương.

Thuốc vừa chạm da liền đau rát, bốc khói trắng, kế đó thấy thuốc nhanh chóng hòa tan lớp thịt thối, máu thịt sạch sẽ phía dưới lập tức sinh trưởng.

Dù Nhan Chiêu nói thuốc tốt, nhưng không ai ngờ lại thần hiệu đến vậy. Giáng Anh, Phong Cẩn, Nhậm Thanh Duyệt đều kinh hãi không nói nên lời.

"Ai da a!" Lôi Sương vui mừng hô lên, "Thuốc này còn không? Cho ta thêm mấy bình nữa!"

Nhan Chiêu nhanh chóng móc ra mấy chiếc bình nhỏ, đưa cho Lôi Sương: "Có đủ hay không?"

Lôi Sương vui mừng khôn xiết, cười đến nheo cả mắt: "Đủ rồi đủ rồi! Tốt lắm, thật không tệ!"

Giáng Anh cùng Phong Cẩn cũng động tâm, thần sắc hứng khởi.

Loại linh dược trị thương tốt như vậy thật sự hiếm thấy, chỉ cần nhìn sắc dược cùng linh vận đã biết phẩm giai không thấp.

Nếu ra ngoài hành tẩu mà có mang theo một lọ như vậy, đến thời khắc mấu chốt hoàn toàn có thể cứu mạng.

Nhậm Thanh Duyệt thấy được ý tứ trong mắt các nàng, nhưng ai nấy đều ngượng ngùng không mở miệng, đâu phải ai cũng dày mặt như Lôi Sương được.

Vì thế nàng hỏi Nhan Chiêu: "Những linh dược này là do ngươi tự luyện sao? Nếu còn thừa thì chia cho mọi người một ít, không lấy không của ngươi, ngươi có thể thu linh thạch."

Nhan Chiêu thản nhiên đáp: "Có a, nhiều lắm! Không cần tiền!"

Nói xong, nàng đặng đặng đặng chạy ra cửa hang, hướng vách núi bên ngoài gọi lớn: "Tiểu Kim, lại đây, há miệng ra nào!"

Trong động mọi người đều mang vẻ nghi hoặc.

Lôi Sương đang bôi thuốc lên vai, nghe thấy liền tò mò quay đầu nhìn.

Tiểu Kim vỗ cánh bay tới, há miệng phun ra một luồng hơi thở, cả sơn động lập tức tràn ngập mùi trong miệng nó.

Nhan Chiêu nhoài nửa người ra ngoài, cẩn thận lục lọi trong miệng Tiểu Kim, lấy ra mấy cái bình không, mân mê một hồi, chẳng bao lâu liền thắng lợi trở về.

Nàng bày hơn mười chiếc bình nhỏ trên mặt đất.

"Các ngươi tùy tiện chia, nước miếng của Tiểu Kim, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Mọi người: "......"

Lôi Sương nhớ tới cảnh tượng khi mình vất vả truy đuổi cự long trong rừng, vừa nghĩ đến bộ dáng Nhan Chiêu lúc ấy, sắc mặt liền trở nên... vô cùng đặc sắc.

Nàng đang dùng thuốc bôi lên vai, thoáng nhìn vết thương đã khép lại, cái mũi khẽ giật giật.

"...... Ợ."

Nhậm Thanh Duyệt khóe miệng co giật, suýt nữa không nhịn nổi, Phong Cẩn và Giáng Anh cũng mặt đỏ tai hồng, lúng túng không biết nói gì.

Nhưng lời đã nói ra, Nhan Chiêu lại một phen hảo tâm, các nàng thật không tiện đổi ý, chỉ đành mỗi người cầm lấy hai bình, xem như có lệ.

Dù trò đùa này hơi... ghê người, nhưng dược hiệu xác thực không tồi, chỉ mong về sau sẽ chẳng có cơ hội dùng tới.

"Hai bình là đủ rồi sao?" Nhan Chiêu hào phóng hỏi, mở rộng hai tay: "Còn nhiều lắm đây."

Giáng Anh và Phong Cẩn vội vàng lắc đầu: "Đủ rồi đủ rồi."

Nhan Chiêu gật đầu: "Vậy được, nếu chưa đủ thì cứ nói với ta."

Nói xong, nàng quay người, đem toàn bộ chỗ bình còn lại nhét vào tay Nhậm Thanh Duyệt: "Các nàng không cần, cho ngươi."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nàng còn đang nghĩ cách cự tuyệt, thì Nhan Chiêu bỗng bổ sung một câu: "Tuy dược này hiệu quả rất tốt, nhưng ngươi tốt nhất vẫn đừng bị thương."

Nhậm Thanh Duyệt ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt khẽ dao động: "Ngươi không mong ta bị thương?"

Nhan Chiêu đáp: "Đương nhiên rồi."

Nhậm Thanh Duyệt lại hỏi: "Ngươi vốn nói không phải sư muội ta, vậy vì sao lại cho ta dược?"

Nhan Chiêu ngây người.

Một lát sau, nàng lí nhí nói: "Ờ... vậy ngươi trả lại cho ta."

Nói liền vươn tay định lấy lại số bình trong tay Nhậm Thanh Duyệt.

"Không được, đã cho ta, thì là của ta." Nhậm Thanh Duyệt đáy mắt thoáng ánh lên ý cười, cố ý trêu chọc nàng, "Chuyện này, ngươi giải thích thế nào đây?"

Nhan Chiêu nhất thời nóng nảy, sư tỷ cứ bám riết không buông, còn như vậy nữa thì nàng nhất định thua mất.

Bỗng nhiên, nàng nghĩ ra một chủ ý, vội vàng giữ chặt tay Nhậm Thanh Duyệt, ghé sát bên tai nàng nói nhỏ.

Nàng cho rằng mình nói rất khẽ, nhưng thực ra, những người trong động đều nghe rõ từng chữ.

"Ta cùng A Âm đánh cược, nếu trước khi rời khỏi Huyền Hoàng bí cảnh mà không bị ai nhận ra, nàng sẽ tặng ta một kiện pháp bảo."

Nói tới đây, nàng còn vụng trộm liếc nhìn Nam Cung Âm, giọng mềm nhũn, khẩn cầu Nhậm Thanh Duyệt: "Sư tỷ, ngươi nhận ra ta thì cũng đừng nói ra, giúp ta giữ bí mật, nếu không ta thua thì chẳng được pháp bảo nữa."

Thanh âm của Nhan Chiêu mềm nhẹ, mang theo vài phần sốt ruột cùng tủi thân.

Luồng hơi ấm áp phất qua bên tai, khiến tai Nhậm Thanh Duyệt ngứa, mà tim nàng... cũng bắt đầu ngứa theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro