
Chương 133: Hắc nguyệt chiếu hồng quang
Nhan Chiêu khẽ nỉ non, giọng nói như những lần lẩm bẩm trong quá khứ, theo gió tan đi, không ai đáp lại.
Đột nhiên, Tiểu Hắc nhảy lên vai nàng: "Leng keng leng keng!"
"......" Cảm xúc vừa dâng lên bị Tiểu Hắc cắt ngang, Nhan Chiêu theo thói quen muốn bắt nó ném trở lại túi càn khôn.
Nàng quay đầu nhìn cự long, chỉ thấy con rồng khổng lồ kia quỳ rạp trên mặt đất, ba chiếc đầu nghiêng sang ba hướng khác nhau, mỗi đầu phụ trách một khu vực.
Lưỡi rồng liếm qua mặt đất, phát ra những âm thanh khàn đục, đồng thời phả ra khói trắng. Thịt thối và máu mủ chảy ra từ vết thương nhanh chóng được rửa sạch.
Nhan Chiêu khẽ "ồ" một tiếng, tiến lại gần quan sát. Vết thương vừa được liếm sạch máu đang dần thu lại, mơ hồ có xu thế khép miệng.
Xem ra long tiên quả nhiên có năng lực xúc tiến trị liệu vết thương, hơn nữa hiệu quả rõ ràng.
Nhan Chiêu nhớ đến Tuyết Cầu, bao lần bị thương đều hồi phục chậm chạp, trong mắt liền lóe lên ý nghĩ.
Nàng lạch bạch chạy đến dưới chiếc đầu rồng từng tiếp xúc nhiều nhất, vẫy tay: "Ngươi cúi xuống chút nào."
Cự long tuy khó hiểu, nhưng không cự tuyệt lời nàng. Nó hạ đầu xuống, cằm chạm đất, tư thế giống hệt khi hai bên mới gặp.
Nhan Chiêu ra hiệu cho cự long há miệng, cự long lập tức mở ra một khe lớn.
Gọi là "khe", nhưng đủ để nàng nhìn rõ tình hình bên trong miệng nó.
Nàng lấy ra một chiếc bình nhỏ, một tay nắm lấy nanh rồng, chân giẫm lên cằm nó, khẽ dùng lực, nửa người trên đã chui vào miệng rồng. Duỗi tay, nàng múc một lọ long tiên, sau đó quay người đổ thử lên vết thương của Tiểu Hồ Ly.
Lôi Sương đuổi theo cự long suốt một quãng rất dài, cự long bay quá nhanh, suýt nữa nàng đã bị bỏ rơi.
Để tìm tung tích nó, nàng bay lên cao, tầm nhìn mở rộng. Từ xa, nàng liền thấy trong cánh rừng có một khoảng đất trống, nơi đó, con cự long từng làm loạn khi nãy đang quỳ rạp nghỉ ngơi.
Còn Nhan Chiêu đâu?
Lôi Sương tập trung tìm kiếm, ánh mắt chợt khựng lại.
"!"
Nghiệt súc!
Dám ăn người!
Nửa người trên của Nhan Chiêu đã hoàn toàn nằm trong miệng cự long, chỉ cần nó khép miệng, liền có thể cắn nàng thành hai đoạn.
Toàn thân Lôi Sương dựng đứng, thi triển tốc độ nhanh nhất đời mình, chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua mấy chục trượng không gian, trước khi miệng rồng khép lại, bắt lấy đai lưng của Nhan Chiêu, lôi nàng ra ngoài.
Nhan Chiêu khi ấy đang bận rộn trong miệng rồng, đã chứa đầy ba bình nhỏ long tiên, còn chưa kịp đứng dậy thì đột nhiên bị một luồng lực mạnh kéo đi. Đến khi lấy lại tinh thần, cảnh vật xung quanh đã đổi khác, vừa mới ở trong miệng rồng, giờ đã ra đến hố đất bên ngoài.
Cự long lúc này mới phát hiện Lôi Sương. Ánh mắt vàng rực của nó thoáng lóe lên hung quang.
Nhan Chiêu ngây ra, quay đầu thấy người kéo mình chính là Lôi Sương, liền vui mừng kêu: "Lão đại!"
"Ngươi câm miệng!"
Lôi Sương tức đến tóc dựng đứng, không nói hai lời, túm lấy Nhan Chiêu rồi lao vút vào rừng.
Phía sau vang lên ầm ầm tiếng động. Cự long chỉ mới nhấc thân hình khỏi mặt đất, nhưng chấn động sinh ra đã khiến mặt đất rung chuyển như động đất.
Lôi Sương không dám dừng, sợ chạy chậm sẽ bị cự long nuốt sống. Nàng đâu có sức chịu đựng như Nhan Chiêu, làm sao dám chọc vào thứ quái vật khủng bố kia!
Trời biết vừa rồi nàng liều mạng cỡ nào để kéo Nhan Chiêu ra khỏi miệng rồng, chỉ sơ sẩy một chút thôi, e rằng mạng nhỏ của nàng đã chôn theo trong đó.
Nhan Chiêu bị Lôi Sương xách trên tay, theo từng bước chạy vội mà thân thể rung lên liên hồi.
Nàng vốn định mở miệng nói: không cần chạy, nhưng vừa rồi Lôi Sương đã bảo nàng câm miệng.
Lão đại đã nói, thì nghe lời là phải.
Nhan Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy cự long vẫn đang đuổi sát.
Lôi Sương lao vào rừng, thân hình cự long bị cản lại bên ngoài, không thể vào sâu trong rừng.
Tiếng động phía sau dần xa, Lôi Sương mới thả chậm bước, quay đầu nhìn lại, thấy không còn ai đuổi theo, mới thở phào: "Hô... Cuối cùng cũng thoát rồi!"
Nhưng chạy như vậy khiến nàng mệt đến rã rời, còn hơn cả lần trước phá cửa bắt gặp Giáng Anh tắm gội.
Nàng buông Nhan Chiêu xuống, thấy nàng ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng tức giận dâng trào, liền "bốp" một cái gõ vào đầu Nhan Chiêu: "Không được chạy lung tung, biết chưa?!"
Nhan Chiêu vừa định nói "Ta có chạy đâu", thì bỗng nghe "bốp" một tiếng, có thứ gì đó đập trúng lưng Lôi Sương.
"Ai?!"
Lôi Sương lập tức quay đầu, nhưng phía sau trống không, ngoài rừng cây um tùm chẳng thấy gì khả nghi.
Ngay lúc ấy —
"Bộp!"
Gáy nàng lại bị đánh mạnh thêm một cái.
Lôi Sương giận dữ trừng mắt nhìn Nhan Chiêu: "Ngươi dám đánh ta?!"
Nhan Chiêu: "...... Không phải ta."
Lôi Sương nào chịu tin, trừng mắt quát: "Ngoài ngươi ra còn ai ở đây?!"
Nhan Chiêu dựng ngón tay chỉ ra sau lưng Lôi Sương: "Còn có cây."
Cây?
Lôi Sương quay đầu theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy sau lưng mình bỗng dưng mọc ra một nhánh cây.
Bị nàng phát hiện bất ngờ, nhánh cây kia không kịp ẩn mình, liền rung nhẹ, lá cây "phạch" một tiếng, tát thẳng vào mặt Lôi Sương.
Lôi Sương: "......"
Sột sột soạt soạt thanh âm không dứt bên tai, chung quanh trên dưới một trăm gốc đại thụ to bằng một người ôm toàn bộ đều động lên.
Lôi Sương hít sâu một hơi.
"Chạy a!"
Nàng lại lần nữa nhéo lấy cổ áo Nhan Chiêu, giống như chuột chạy qua đường, bôn tẩu khắp nơi, đem thân pháp do bản thân sáng tạo thi triển đến mười hai phần uy lực, chỉ cầu không để những trái cây loạn thất bát tao kia ném trúng người.
Nhan Chiêu cảm thấy như thế đã đủ rồi.
Không biết chạy bao lâu, Lôi Sương giẫm lên địa thế thoai thoải nơi triền núi, dưới chân bùn đất hóa thành nham thạch, những thân cây kia mới chịu dừng lại, không đuổi theo nữa.
"Này Huyền Hoàng bí cảnh rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì!" Lôi Sương thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, "Thật là tà môn, ngay cả cây cũng muốn giết người!"
Nhan Chiêu từng nếm qua một lần, tâm tình lúc này lại thập phần bình tĩnh thản nhiên.
Hai người hiện tại đứng ở vị trí vừa khéo đối diện với hắc nguyệt nơi bầu trời, Nhan Chiêu ngẩng đầu liền thấy hắc nguyệt tựa như khẽ nhếch miệng, ánh ra một mạt hồng quang, nháy mắt sau, hồng quang kia nối liền thiên địa, tựa như điềm báo chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nhan Chiêu chọc chọc mu bàn tay Lôi Sương, chỉ về nơi xa hồng quang, hỏi: "Lão đại, đó là cái gì?"
Lôi Sương không đáp.
Nàng tự nhiên cũng phát hiện hắc nguyệt dị động, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt ngưng trọng của Nam Cung Âm.
Nhan Chiêu hỏi xong đã lâu không thấy Lôi Sương đáp lại, quay đầu liền thấy Lôi Sương sắc mặt trầm ngưng, gắt gao nhìn về phương xa, ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Bỗng nhiên, Lôi Sương mở miệng: "Niệm Khanh."
"Cái gì?" Nhan Chiêu ứng thanh.
Lôi Sương hiếm khi dùng ngữ khí thương lượng nói với nàng: "Ta trước mang ngươi tìm một chỗ ẩn thân, chờ bên ma chủ xong việc, ta lại trở về đón ngươi, cùng ngươi đi tìm Đan sâm ngàn năm."
Nhan Chiêu vốn không để tâm, việc tìm dược liệu sớm một ngày hay muộn một ngày cũng chẳng đáng ngại.
Xuất phát từ quan tâm, nàng thuận miệng hỏi một câu: "Cần ta giúp một tay sao?"
Lôi Sương nghe vậy hơi ngẩn ra, đối diện với đôi mắt trong veo như hươu con của Nhan Chiêu, nàng mày giãn ra, khẽ cười: "Không cần, ngươi ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về."
"Ân." Nhan Chiêu gật đầu, "Được."
Lôi Sương lại lần nữa mang theo Nhan Chiêu nhảy xuống sườn núi.
Lúc đến nơi này, trên đường nàng từng phát hiện một mặt vách đá, lúc này trực tiếp hướng đến đó, nâng chưởng đánh ra, oanh nứt trên vách núi một cái hang động.
Hang động này cách mặt đất chừng hai mươi trượng, nằm ngoài phạm vi công kích của đám quái thụ, sẽ không bị chúng dây dưa.
Lôi Sương đem Nhan Chiêu an trí trong hang, dặn dò: "Để bảo đảm an toàn cho ngươi, ta sẽ thiết lập một đạo phong ấn ở cửa, chờ chúng ta xong việc liền tới đón ngươi. Trong thời gian này, ngươi không được đi đâu hết."
Nhan Chiêu chớp mắt: "Ta không thể tự mình đi tìm dược sao?"
"Không thể!" Lôi Sương trừng nàng, "Ngươi còn sợ gây họa chưa đủ nhiều à?"
Nhan Chiêu: "...... Ân."
Lôi Sương trấn an xong, đứng dậy rời khỏi hang, hai tay hợp lại, kháp ra vài đạo ấn quyết, dựa theo ngũ hành bát quái chi pháp đánh vào các vị trí khác nhau nơi cửa hang. Chốc lát sau, trong hư không xuất hiện một phiến mỏng, như cánh cửa, phong kín lối ra.
Cùng lúc đó, nhìn từ ngoài vách núi vào, thạch động biến mất, bằng phẳng như ban đầu.
Cuối cùng nhìn thoáng qua nơi ấy, Lôi Sương khẽ thở dài.
Có một điều nàng không nói với Nhan Chiêu: Nếu nàng chết, đạo phong ấn này sẽ tự hành giải trừ.
Lôi Sương quay đầu, nhìn về phía hồng quang xuyên thấu thiên địa.
Nam Cung Âm vì Nhan Chiêu mà dịch dung, đổi hình đổi dạng, thậm chí đổi cả tên, lại khiến nàng mang Nhan Chiêu ra ngoài tìm dược, đều là để nàng tránh xa phân tranh, không bị cuốn vào loạn cục này.
Nói cách khác, Nam Cung Âm chính bởi biết nguy hiểm đang đến, mới mượn cớ đưa Nhan Chiêu rời đi.
Lôi Sương thân hình nhảy lên, hướng về phía hắc nguyệt mà bay nhanh.
Nghĩ thầm: Cho dù ta đoán sai, cùng lắm thì bị ma chủ mắng một trận.
Bị mắng cũng được, bị đánh cũng không sao, chỉ cần tôn thượng có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, nàng chịu chút khổ thì có hề gì?
Lôi Sương đi rồi, trong hang động lại yên tĩnh trở lại, Nhan Chiêu ngồi bên vách đá, chán đến chết.
Nàng lấy ra một viên dạ minh châu từ trong ngực, tùy tay đặt sang bên chiếu sáng, hai tay chống cằm: "Không biết Tiểu Kim giờ ra sao rồi."
Nói đến Tiểu Kim, đó chính là con cự long ba đầu nàng vừa thu phục kia.
Nguyên nhân, là bởi toàn thân lân giáp cùng đôi mắt nó đều ánh lên sắc vàng rực rỡ, tựa như kim quang lấp lánh.
Nhắc đến Tiểu Kim, nàng lại nghĩ đến Tuyết Cầu.
Trước đó bắt được long tiên mang về chữa thương cho Tuyết Cầu, không biết có dùng được hay không.
Nhan Chiêu đang nghĩ đông nghĩ tây, bỗng nhiên trước ngực lóe lên một đạo kim quang.
Tiểu Kim châu từ trong áo nàng chui ra, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Giọng nói của mẫu thân truyền vào tai: "Chiêu nhi, có muốn học giải phong ấn thuật không?"
"Ân?" Nhan Chiêu ánh mắt sáng rực, "Học xong rồi ta có thể ra ngoài đúng không?"
Nhan Nguyên Thanh giọng ôn nhu đáp: "Đương nhiên, nhưng ngươi phải đáp ứng mẹ một việc."
Nhan Chiêu không chút nghi ngờ: "Hảo, ta đáp ứng!"
"Ngươi không hỏi là việc gì sao?"
Nhan Chiêu: "Mẹ nói gì, ta đều nghe."
Nhan Nguyên Thanh trầm mặc giây lát, rồi nhẹ giọng cười: "Hảo."
"Chiêu nhi, chúng ta đi cứu A Âm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro