
Chương 128: Nhậm Thanh Duyệt và Đồ Sơn Tầm kết giao
Nam Cung Âm liền trước mắt bao người, mang theo Nhan Chiêu chui vào Huyền Hoàng bí cảnh.
Bí cảnh nhập khẩu đã mở, mà còn đang không ngừng khuếch tán.
Chúng tu sĩ chính đạo đều lấy làm kinh hãi, ngay sau đó liền như phát điên mà thi pháp công kích hộ trận.
Giáng Anh cùng Lôi Sương tuy không yếu, nhưng đối mặt đông đảo tu sĩ công kích không ngừng, trong đó còn có đại năng như Dược Thần Tử, hai nàng vẫn khó lòng chống đỡ.
Mắt thấy thân ảnh Nam Cung Âm cùng Nhan Chiêu dần biến mất, hai người lập tức giải trừ hộ trận, cùng Phong Cẩn đồng thời tiến vào bí cảnh.
Hộ trận vừa mở, ma binh thoáng chốc tản ra, cùng tu sĩ nhân giới giao chiến một trận.
Các môn các phái cộng thêm tán tu tổng cộng chẳng hơn trăm người, mà Nam Cung Âm lại triệu ra hơn một ngàn ma binh canh giữ nhập khẩu.
Đám ma binh kia so với hung thú trong núi còn tàn bạo hơn, thân thể lại vô cùng cường hãn, vừa ra tay liền chẳng chút cố kỵ, khiến các tu sĩ bị ép liên tiếp lui về phía sau.
Cũng may chỉ cần họ lùi xa đôi chút, ma binh sẽ không truy đuổi, vẫn trú giữ quanh nhập khẩu.
Mọi người đều thấy khó giải quyết, thầm nói Nam Cung Âm tâm tư giảo hoạt.
Diễn Thiên Thần Quyển bị nàng dùng như thế, nếu không có tu vi Luyện Hư cảnh trở lên, chỉ sợ khó lòng phá nổi ma binh trận.
Bí cảnh nhập khẩu mở đã được một nén nhang thời gian, trong lúc ấy chỉ có Dược Thần Tử mang theo Đồ Sơn Ngọc cùng Bạch Tẫn từ giữa xông qua.
Chỉ cần có ma binh đến gần, liền bị Dược Thần Tử một chưởng đánh văng ra.
Nam Cung Âm có kế hoạch gì, muốn giết bao nhiêu người, hắn quản không được. Nhưng vô luận thế nào, đồ nhi của hắn, nàng nhất định phải mang về!
Nhậm Thanh Duyệt tu vi rốt cuộc vẫn kém hơn một chút, tốc độ lên đường không bằng Dược Thần Tử. Nàng không ngừng tăng tốc, khi đến ngoài hộ trận, nhập khẩu bên ngoài đã loạn như một nồi cháo.
Từ xa đã cảm nhận được trong sương mù sát khí trùng trùng, Nhậm Thanh Duyệt nhảy lên ngọn cây, chọn chỗ cao quan sát.
Đông đảo tu sĩ chính đạo vẫn đang tìm cách phá trận, nhưng số lượng ma binh quá nhiều, họ rất khó tiến gần nhập khẩu.
Có tu sĩ ngự kiếm phi hành, lúc đầu còn thuận lợi, song khi bay vào trong trận ma binh, lại bất ngờ bị xúc tua không biết từ đâu bay tới quấn chặt kéo xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chẳng thấy bóng người đâu nữa.
Nhậm Thanh Duyệt lâm vào thế khó. Với tu vi hiện tại, nàng không phải không thể xông qua, nhưng nếu tại đây hao phí quá nhiều linh lực, dù có vào được Huyền Hoàng bí cảnh, nàng cũng khó mà tự bảo toàn.
Ngay lúc ấy, bên cạnh cành cây chợt trầm xuống, một nam nhân từng gặp thoáng qua liền lặng lẽ xuất hiện.
Nhậm Thanh Duyệt khẽ nhíu mày.
"Cô nương, ngươi cũng muốn vào Huyền Hoàng bí cảnh?" Nam nhân môi hồng răng trắng, dung nhan tuấn mỹ, nở nụ cười nhẹ, "Một khi đã vậy, chẳng bằng ngươi và ta liên thủ, để tại hạ giúp cô nương một tay."
Nhậm Thanh Duyệt bản năng cảnh giác. Người này có thể xuất hiện đúng lúc này, tất nhiên đã âm thầm theo sát nàng từ trước.
Nàng đề phòng mục đích của hắn, song đồng thời cũng thật sự lâm vào thế khó.
Một lát sau, ý niệm muốn hội hợp cùng Nhan Chiêu vẫn chiếm thượng phong. Nàng nghiêng mắt liếc hắn, hỏi: "Ngươi có mục đích gì?"
Nam nhân mặt mày ôn hòa, thong thả đáp: "Chỉ muốn cùng cô nương kết một bằng hữu."
Nhậm Thanh Duyệt ngưng thần suy xét chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm: "Ngươi nếu có thể mang ta vượt qua ma binh trận, ta liền nhận ngươi làm bằng hữu."
Khóe môi Đồ Sơn Tầm cong cong: "Một lời đã định."
Lời vừa dứt, Nhậm Thanh Duyệt liền cảm giác dưới chân nổi lên một luồng thanh phong, khiến thân thể nàng trở nên nhẹ tựa sương, tốc độ tăng lên gấp mấy lần.
Ngay sau đó nghe nam nhân nói khẽ: "Đi theo ta."
Hắn thân hình nhẹ nhàng rơi xuống, dưới chân khẽ đạp lên một mảnh lá khô trôi nổi giữa không trung, bình tĩnh bay về phía ma binh trận.
Nhậm Thanh Duyệt đã hạ quyết tâm, liền không do dự, tung người nhảy xuống ngọn cây.
Nàng theo sát sau lưng Đồ Sơn Tầm, nhanh chóng tiến gần ma binh trận.
Khi xúc tua quái dị kia bay tới, Nhậm Thanh Duyệt trong lòng chấn động, định thi pháp ngăn lại, thì nghe tiếng gió rít vang lên, hai đạo phong nhận lướt qua, chém phăng xúc tua thành mấy đoạn.
Cùng lúc đó, thanh phong lại nâng thân nàng lên, nhẹ nhàng lướt qua một đám ma binh, thẳng tiến vào nhập khẩu Huyền Hoàng bí cảnh.
Bởi tốc độ quá nhanh, phần lớn ma binh còn chưa kịp phản ứng.
Để phòng ma binh phản công, Đồ Sơn Tầm liền đi trước một bước.
Nhậm Thanh Duyệt cũng bị cơn gió phía sau đẩy tới, đầu tiên lao vào nhập khẩu bí cảnh.
Rơi xuống đất, Nhậm Thanh Duyệt vẫn còn sợ hãi. Nếu vừa rồi bị xúc tua quấn lấy, e rằng kết cục hôm nay đã khác.
Quay đầu nhìn lại phía sau, ma binh vẫn chưa đuổi theo.
Nhập khẩu bí cảnh treo lơ lửng giữa không trung, trong không gian u ám nặng nề, tỏa ra ánh sáng ám kim rực rỡ.
Mà cảnh tượng bên trong Huyền Hoàng bí cảnh lại hoàn toàn trái ngược suy đoán của nàng.
Trong tầm mắt, chỉ thấy một mảnh hoang vu, đất trời mênh mang, chỉ lác đác vài khóm cỏ khô, tăm tối tựa sa mạc về đêm.
Trên mặt đất còn có vô số đoạn tường, tàn viên bị phong trần bào mòn, hồn linh vô chủ phiêu đãng giữa những tàn tích hoang tàn ấy.
Nơi này, chính là chiến trường vực ngoại của mấy chục vạn năm trước.
Đồ Sơn Tầm ngữ khí mang chút cảm khái: "Thì ra Huyền Hoàng bí cảnh bên trong lại là dáng vẻ này."
Đã nhận ân tình của người, Nhậm Thanh Duyệt chẳng phải kẻ vô tín, liền cùng chắp tay nói lời cảm tạ.
Chuyến này, Nhậm Thanh Duyệt đối với thực lực của Đồ Sơn Tầm lại có thêm nhận thức mới.
Đồ Sơn Tầm mỉm cười, hỏi nàng: "Xin hỏi cô nương, chúng ta giờ là bằng hữu chứ?"
Sắc mặt Nhậm Thanh Duyệt tuy đã bớt địch ý, song vẫn còn cảnh giác, gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Nụ cười trên mặt Đồ Sơn Tầm càng thêm rạng rỡ, tựa hồ hoàn toàn chẳng để tâm đến thái độ lạnh nhạt của nàng, thong thả nói: "Không biết cô nương nên xưng hô thế nào?"
"Nhậm Thanh Duyệt."
"Thì ra là Thanh Duyệt cô nương." Đồ Sơn Tầm khẽ gật đầu, cười nói, "Tại hạ ghi nhớ rồi."
Người này tuy dung mạo yêu mị, song khí chất lại phi phàm, cử chỉ nho nhã lễ độ, khiến Nhậm Thanh Duyệt chợt nhớ tới vị công tử từng gặp khi xưa.
Đã đáp ứng cùng Đồ Sơn Tầm kết giao bằng hữu, Nhậm Thanh Duyệt liền nhân cơ hội hỏi thăm: "Đồ Sơn Ngọc là gì của ngươi?"
Đồ Sơn Tầm bất giác kinh ngạc. Chỉ cần từng gặp qua Đồ Sơn Ngọc, tự nhiên không khó sinh ra liên tưởng.
Hắn mặt mày ôn hòa, cười nói: "Nguyên lai cô nương nhận thức khuyển tử?"
"Cũng không tính là nhận thức." Nhậm Thanh Duyệt đáp, "Chỉ có mấy lần hữu duyên gặp mặt, cũng không hề qua lại."
Đồ Sơn Tầm gật đầu: "Thì ra là vậy."
Không tiếp tục bàn sâu đề tài này, Đồ Sơn Tầm nhìn về phía trước, nơi hoang mạc mênh mang, người tiến vào trước đó sớm đã không thấy tung tích, bèn hỏi Nhậm Thanh Duyệt: "Thanh Duyệt cô nương đến Huyền Hoàng bí cảnh là muốn tìm thứ gì? Ta có thể giúp ngươi."
Nhậm Thanh Duyệt để ý thấy, Đồ Sơn Tầm xưng hô đã từ "tại hạ" biến thành "ta".
Nàng mặt không biểu cảm, nói: "Ngươi xa xôi vạn dặm từ Thanh Khâu tới Nhân giới, hẳn cũng có mục đích riêng. Nếu đã vậy, chi bằng tạm thời chia ra, mỗi người đi tìm thứ mình muốn."
Đồ Sơn Tầm không vì lời qua cầu rút ván của Nhậm Thanh Duyệt mà sinh giận, chỉ hỏi: "Thanh Duyệt cô nương muốn tìm là gì?"
Nhậm Thanh Duyệt đáp: "Tìm người."
Đến Huyền Hoàng bí cảnh tìm người, quả thực chẳng khác nào lời đồn hư ảo.
Toàn bộ Huyền Hoàng bí cảnh, trừ những sinh linh vực ngoại không biết ẩn giấu nơi đâu, chỉ còn mấy người sống đã tiến vào khi trước.
Nếu Nhậm Thanh Duyệt nói là tìm người, vậy người nàng muốn tìm, hẳn cũng nằm trong số đó.
Trong lòng Đồ Sơn Tầm đã có đáp án.
Hắn cong mắt mỉm cười, nói với Nhậm Thanh Duyệt: "Trùng hợp thay, ta cũng là tìm người."
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
·
Không gian trong Huyền Hoàng bí cảnh vô cùng rộng lớn, nhìn thoáng qua đã thấy mênh mông vô biên.
Nếu lấy kiến thức xưa về động phủ của tiên nhân mà so, thì chiến trường này bao la bội phần, vượt Nguyên Thanh động phủ cả trăm lần.
Hư không chi môn nằm ngay trung tâm Huyền Hoàng bí cảnh, hình dạng như một vầng hắc nguyệt, cao treo trên vạn dặm trời xanh, chẳng khó để tìm.
Nam Cung Âm dẫn theo Nhan Chiêu cùng Lôi Sương, ba người bay nhanh một đường.
Trên đường, họ bị sinh linh vực ngoại tập kích, mà đây cũng là lần đầu Nhan Chiêu nhìn thấy loại quái vật này.
Chúng toàn thân ngăm đen, gầy đến da bọc xương, trông chẳng khác nào thi thể khô héo mất nước.
Tuy hình như bộ xương khô, nhưng móng vuốt của chúng cực kỳ sắc bén, tựa như lưỡi đao, chém đá cũng như chém đậu hũ.
Điều này khiến nàng vô cớ nhớ tới thi khôi mà mình từng thấy không lâu trước đây, cảm giác giữa hai loại dường như có điểm tương đồng.
Chưa kịp nghĩ kỹ, bọn quái vật đã bị Nam Cung Âm cùng ba thủ hạ tâm phúc của nàng tiêu diệt sạch sẽ.
Tứ chi tàn khuyết rơi vãi khắp mặt đất, chẳng bao lâu liền bắt đầu bốc lên hắc khí. Nam Cung Âm nói với Nhan Chiêu: "Lũ quái vật này không có mắt, nhưng có thể cảm nhận khí tức người sống, yếu hại ở đầu. Nếu không đánh nát đầu, chúng sẽ sống lại."
Nhan Chiêu nghiêm túc gật đầu, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Tổng cộng hao phí hai ngày ba đêm, cuối cùng các nàng vào lúc chạng vạng, đã đến nơi phong ấn trên bầu trời.
Còn chưa kịp đến gần, Nam Cung Âm đã cảm nhận được hơi thở của Nhan Nguyên Thanh.
Tòa phong ấn này cứ mười vạn năm gia cố một lần, mà lần trước mới qua đi vài trăm năm, trong đó còn khắc ấn một sợi hồn thức của Nhan Nguyên Thanh.
Trước ngực Nhan Chiêu, tiểu kim châu cũng đồng thời cảm ứng, phát ra ánh kim quang mờ ảo.
Nam Cung Âm dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên Hư không chi môn nơi chiến trường thê lương kia.
Một khi chạm vào phong ấn ấy, tất cả liền vô pháp vãn hồi.
Nàng biết rõ mình sẽ gặp phán xét, cũng chắc chắn phải đối diện với cửu tử nhất sinh.
Bỗng nhiên, nàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn Nhan Chiêu: "Niệm Khanh, chẳng phải ngươi muốn tìm Đan sâm ngàn năm sao?"
Nhan Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."
Nam Cung Âm khẽ nâng cằm: "Vậy để Lôi Sương đi cùng ngươi."
"Ma chủ!" Lôi Sương kinh hãi.
Thời khắc then chốt thế này, sao có thể để nàng rời đi, không hộ vệ bên người chủ thượng?
Nàng cảm thấy mình như con chó nhỏ bị bỏ rơi, vai cũng rũ xuống.
Lúc này, Nam Cung Âm bỗng mở miệng: "Đây là một nhiệm vụ trọng đại mà gian khổ, trừ ngươi ra ta không dám giao cho ai khác. Niệm Khanh trong lòng ta thế nào, ngươi cũng hiểu rõ. Người ta có thể tín nhiệm không nhiều, hiện giờ chỉ có thể nhờ cậy ngươi."
Lôi Sương bừng tỉnh: "Thì ra là vậy!"
Tinh thần nàng lập tức phấn chấn, quét sạch uể oải, khí phách hiên ngang, vỗ ngực nói: "Xin Ma chủ yên tâm, ta nhất định mang Niệm Khanh tìm được Đan sâm ngàn năm, rồi trở về phục mệnh!"
Nam Cung Âm gật đầu, mặt không cảm xúc: "Rất tốt."
Nhan Chiêu chớp chớp đôi mắt, cảm thấy có điều gì đó thật lạ lùng.
Giáng Anh cùng Phong Cẩn: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro