
Chương 123: Nhậm Thanh Duyệt đột phá Luyện Hư
Quá Diễn tiên phường, trước bảng bố cáo vây quanh một đám người, nghị luận sôi nổi.
"Ta nghe nói phụ cận Phất Vân tông xuất hiện rất nhiều thi khôi, nếu những tà vật kia dám hiện thân dưới chân núi tông môn chúng ta, sớm đã bị phái người đi xử lý rồi, Phất Vân tông kia thế nào lại còn ngồi yên được?"
"Ngồi yên? Ai biết những vụ diệt môn kia có phải có quan hệ với bọn họ hay không?"
"Phất Vân tông miếu nhỏ mà gió lớn, từ sau khi Nguyên Thanh Tiên Tôn ngã xuống, tông môn ấy càng ngày càng lụn bại, tông chủ Bộ Đông Hầu cũng là một kẻ ngu ngốc, nói không chừng tông phái tiếp theo bị diệt chính là bọn họ đấy!"
"Đã hơn mấy trăm năm rồi, sao vẫn có người ba câu không rời Nhan Nguyên Thanh? Nhan Nguyên Thanh trộm bảo vật tiên cung chứng cứ rõ rành rành, Tiên Đế chỉ tên muốn tính sổ, ta thấy Phất Vân tông chẳng qua là một đám xui xẻo, bị Nhan Nguyên Thanh liên lụy, nên mới bị người người nhằm vào!"
Giữa đám đông, một nam nhân thân hình gầy gò, đầu đội nón cói lặng lẽ đứng, ngẩng mắt nhìn, âm thầm đọc nội dung trên bảng bố cáo.
Dưới nón chỉ lộ ra một đoạn cằm, nơi khóe miệng phủ một vòng râu lún phún.
Trên người hắn y phục lôi thôi, bụi bặm, dừng giữa đám đông lại càng thêm không bắt mắt.
"Phất Vân tông... Thi khôi..."
Giọng hắn khàn đục, lẩm bẩm trong cổ họng, hai tay buông bên người vô thức nắm chặt thành quyền.
Hắn đè lên chuôi kiếm bên hông, gân xanh trên mu bàn tay giật giật, hồi lâu mới đem cơn lửa giận trong ngực nén xuống, lại liếc bảng bố cáo một cái, rồi theo đám người tản đi mà lặng lẽ rời khỏi.
·
Vạn Bảo cung, Tử Trúc Lâm.
"Các tiểu tiên tông diệt môn, trưởng lão đệ tử mất tích, việc này nhất định không thoát khỏi liên quan với Phất Vân tông! Không biết bọn họ sau lưng còn đang mưu đồ chuyện gì."
Diệp Yến Nhiên thương thế đã khá hơn đôi chút, liền hướng Tô Tử Quân bẩm lại chuyện hôm trước cứu Trần Nhị.
"Trần Nhị là bằng hữu của ta, trước kia lúc buôn bán, nàng từng giúp ta rất nhiều, ta không thể trơ mắt nhìn nàng gặp nguy mà khoanh tay đứng nhìn. Khẩn cầu cung chủ cho phép ta hộ tống Trần Nhị trở lại sư môn."
Tô Tử Quân trầm ngâm chốc lát, đáp: "Nếu vậy, ngươi thay bổn tọa chuyển lời vấn an."
Diệp Yến Nhiên ngẩn ra một thoáng rồi mới hiểu ý, lập tức quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ cung chủ!"
Nàng vừa mới rời khỏi Tử Trúc Lâm, phía sau liền có một đạo bóng trắng hiện thân bên cạnh Tô Tử Quân.
Tô Tử Quân ngẩng đầu, nhìn người tới.
"Tiên quân thế nào lại có nhàn tình tới Vạn Bảo cung ta làm khách?"
Người kia một thân áo trắng, cẩm y ngọc quan, hai tay chắp sau lưng, giữa mày điểm chu sa, quả nhiên dung mạo xuất chúng, khí độ siêu trần.
Không hề quanh co, vừa xuất hiện liền nói rõ ý đến:
"Tiên Đế đại nạn buông xuống, cần dùng Thần Nguyên quả để tục mệnh. Lần này động thực sự, phái một vị tiên quan cầm Tru Ma Kiếm hạ giới, tất phải tìm được Thần Nguyên quả bị Nhan Nguyên Thanh đánh cắp."
Tô Tử Quân sắc mặt bỗng trầm xuống.
Tru Ma Kiếm — tương truyền là bội kiếm của vị Tiên Đế đầu tiên khi thiên địa sơ khai, kiếm linh cường đại vô song, thần ma đều có thể trảm.
"Tin này đủ khiến cho ân tình Nhan Nguyên Thanh cứu mạng xem như chấm dứt. Nhân duyên đã tận, từ nay ta cùng hạ giới không còn liên quan."
Bóng trắng chỉ là một sợi hồn thức, sau khi truyền tin liền tiêu tán như mây khói.
Tô Tử Quân chợt đứng bật dậy, lòng dấy lo sợ, thầm than việc này càng thêm khó giải.
Nàng bước ra một bước, thân ảnh chớp động, ngay tại chỗ biến mất.
·
Trong biệt viện, Nhan Chiêu lưu luyến buông tiểu hồ ly.
"Ta thấy A Âm nói có lý, ngươi liền ở lại nơi này, chờ ta trở về, được chứ?"
Tiểu hồ ly đón ánh mắt lo lắng của Nhan Chiêu, khẽ gật đầu.
Cuối cùng, nó còn chủ động lùi lại một bước, tỏ rõ thái độ của mình.
Nhan Chiêu khẽ bĩu môi.
Tuy trong lòng nàng biết mình không thể chu toàn mọi việc, nên đành nghe lời Nam Cung Âm để Tuyết Cầu ở lại trong trang viện, nhưng việc nó đáp ứng quá dễ dàng lại khiến nàng hơi không vui.
Tiểu hồ ly nhìn ra nàng không cao hứng, liền nhẹ nhàng tiến tới, ngẩng đầu, dùng cổ cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
Nhan Chiêu khẽ giãn mày, nói: "Ngươi quả nhiên là luyến tiếc ta, nếu không thì..."
Lời còn chưa dứt, tiểu hồ ly bỗng thò miệng, từ trong ngực nàng ngậm ra túi trữ vật, đảo ra đống yêu đan bên trong.
Nhan Chiêu: "......"
Vì sợ tiểu hồ ly bị đói, nàng đã để lại cho nó cả một đống lớn yêu đan, dặn dò trăm ngàn lần, rồi mới lưu luyến từng bước mà đi theo Nam Cung Âm rời biệt viện.
Đợi đến khi chim đại bàng chở hai người bay lên, biến mất nơi chân trời, tiểu hồ ly liền lắc mình, hóa thành dung mạo yêu kiều của Nhậm Thanh Duyệt.
Trong viện đã vắng người, nàng liếc nhìn đống yêu đan Nhan Chiêu để lại, trên mặt hiện lên chút quyến luyến.
Nàng một mình trở lại tiểu viện nơi Nhan Chiêu thường ở, đóng cửa lại, ngồi xuống bên đệm hương bồ Nhan Chiêu dùng để luyện đan, xoay tay lấy ra một hộp ngọc.
Hộp ngọc vừa hiện, trong phòng liền tràn ngập hương đan.
Trận chiến trước khiến nàng trọng thương, nếu dùng phương pháp bình thường chữa trị, khó mà kịp hồi phục trước khi Huyền Hoàng bí cảnh mở ra. Dẫu có miễn cưỡng theo Nhan Chiêu đi, cũng chỉ làm vướng chân Nam Cung Âm.
Huống chi, việc Nhan Chiêu theo Nam Cung Âm chẳng thể kéo dài, Nam Cung Âm gây thù quá nhiều, sát khí tứ phía, trong khi Nhan Chiêu lại ngây thơ vô tri. Lần này Huyền Hoàng bí cảnh phải tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể để người khác nhận ra thân phận thật của Nhan Chiêu.
Nhậm Thanh Duyệt hạ quyết tâm, ngón tay đẩy nắp hộp ngọc, lộ ra viên Tủy Dương Đan mà Dược Thần Tử tặng, kim quang lưu chuyển.
Nàng cầm lấy viên đan, nuốt thẳng, sau đó buông hộp ngọc, nhắm mắt, bắt đầu vận công điều tức.
Một ngồi là hai ngày.
Trong khoảng thời gian ấy, linh khí trong toàn bộ trang viên sôi trào, ùn ùn hội tụ vào trong viện, khí cơ chấn động, từng lớp từng lớp như sóng biển cuộn trào, cửa sổ đều bị lực mạnh hất tung.
Đợi đến khi hơi thở ổn định, người trong phòng mở mắt, nơi đáy đồng tử tinh quang lóe sáng.
Được Tủy Dương Đan trợ giúp, Nhậm Thanh Duyệt thuận lợi vượt qua lạch trời, đột phá tới Luyện Hư cảnh.
Trên thân nàng phủ một tầng sương lạnh, hàn khí trong phòng thấu tận xương tủy.
Nàng khẽ động, lớp băng ngoài thân liền vỡ vụn, tan ra như tuyết gặp nắng.
Cảnh giới đột phá, khí chất của nàng càng thêm thanh hàn, gió lạnh quanh thân như từng lưỡi đao mảnh.
Nhậm Thanh Duyệt đứng dậy, bước ra khỏi phòng, chớp mắt đã hiện nơi sân viện.
Trước cửa, chim đại bàng đã chờ tự lâu.
Nhậm Thanh Duyệt nhún người, nhảy lên lưng chim.
Đại điểu vỗ cánh bay cao, giữa tầng mây, nàng lấy ra ngọc phù truyền tống Nam Cung Âm để lại, nhẹ bóp nát.
Hư không khe hở lặng yên mở ra, chim đại bàng chở người trên lưng nhảy vào trong khe.
Tầng mây vẫn còn đang quay cuồng, song nơi chim đại bàng vừa bay qua, bóng dáng đã biến mất không thấy.
Vạn khoảnh trời quang phía trên, Nhan Chiêu buồn chán đến phát chết.
Rời khỏi trang viên mấy ngày, vẫn chưa đến được Huyền Hoàng bí cảnh, gió trên lưng chim đại bàng lại quá lớn, Nhan Chiêu chẳng thể luyện đan, trong khoảng thời gian này cái gì cũng không làm được, chẳng khác nào uổng phí mà sống.
Trước kia nàng còn có thể cùng tiểu hồ ly nói chuyện, mà nay tiểu hồ ly lưu lại trong trang viên, chỉ còn mình nàng một người, cảm thấy thật không quen.
Tuyết Cầu đã bầu bạn với nàng hơn một năm, ngày đêm kề cận, chưa từng tách nhau quá lâu như vậy.
Thời gian xa cách càng dài, trong lòng nàng lại càng nhớ, sợ tiểu hồ ly bị đói, bị lạnh, không có người chơi cùng liệu có buồn hay không.
Trên lưng chim đại bàng, ngoài nàng ra, còn có một người khác.
Chính là Nam Cung Âm.
Phong Cẩn, Lôi Sương cùng Giáng Anh ba người, được Nam Cung Âm để cưỡi một con chim đại bàng khác.
Thấy Nhan Chiêu buồn rầu ỉu xìu, thở dài ngắn than dài, Nam Cung Âm quay đầu nhìn nàng: "Chiêu nhi, lại đang nhớ tiểu hồ ly của ngươi?"
"Ngô." Nhan Chiêu bị nói trúng tâm tư, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chúng ta khi nào mới có thể trở về?"
Nam Cung Âm nhìn về phía xa: "Nhanh thôi. Ngươi thấy ngọn tiên sơn phía trước kia không? Huyền Hoàng bí cảnh chính là trong ngọn núi đó. Đợi chúng ta giải phong ấn, lấy được mấy thứ vật, liền có thể trở về."
Nhan Chiêu vẫn không buông tha: "Phải mất bao lâu?"
Nam Cung Âm nói: "Nếu bí cảnh mở ra thuận lợi, ngươi tìm được dược liệu rồi, có thể đi trước. Khi ấy ta sẽ bảo chim đại bàng đưa ngươi trở về."
"Vậy còn ngươi?" Nhan Chiêu lại hỏi, "Ngươi không cùng ta đi sao?"
Nam Cung Âm giấu đi một thoáng cảm xúc, mỉm cười nói: "Ta còn có chuyện khác, chờ làm xong sẽ tự trở về. Ta tin Chiêu nhi sẽ không khiến ta phải lo lắng."
Nhan Chiêu gật đầu: "Ngươi không cần lo cho ta."
Ngọn tiên sơn nơi xa nhìn như đã rất gần, song mặc cho chim đại bàng bay nhanh đến đâu, khoảng cách giữa các nàng và tiên sơn vẫn không hề rút ngắn.
Không nghi ngờ gì, các nàng đã tiến vào pháp trận do Nguyên Thanh Tiên Tôn bố trí.
Nam Cung Âm nhìn thoáng qua rừng sâu phía dưới, bỗng quay sang nói với Nhan Chiêu: "Chiêu nhi, chúng ta chơi một trò chơi được không?"
"Trò chơi gì?" Nhan Chiêu hỏi nàng.
Nam Cung Âm lấy ra một chiếc mặt nạ: "Đây là pháp bảo dịch dung đổi mặt, chỉ cần mang lên là có thể thay hình đổi dạng, không bị người nhận ra. Ngươi mang mặt nạ này lên, chuyến này nếu có thể không để người khác đoán được thân phận của ngươi, khi trở về ta sẽ tặng ngươi thêm một kiện pháp bảo."
Nhan Chiêu mấy ngày qua nhàm chán, nghe Nam Cung Âm nói đến trò chơi thú vị như vậy, trong mắt lập tức sáng lên, nóng lòng muốn thử: "Lời này thật chứ?"
"Tự nhiên là thật." Nam Cung Âm hứa hẹn với nàng, vươn tay cùng Nhan Chiêu vỗ một cái, "Một lời đã định."
Nhan Chiêu hưng phấn đeo mặt nạ lên.
Cảm giác ấm áp trơn nhẵn áp sát vào gương mặt, khiến ngũ quan nàng lập tức biến thành một bộ dáng hoàn toàn khác.
Cảm giác mới lạ này là lần đầu tiên nàng trải nghiệm, tâm tình vô cùng vui vẻ, ngay cả nỗi nhớ tiểu hồ ly cũng phai nhạt đi mấy phần.
Nam Cung Âm cười hỏi nàng: "Ngươi tên là gì?"
Nhan Chiêu không chút nghi ngờ, sảng khoái trả lời: "Nhan Chiêu."
"Không được, Chiêu nhi, ngươi không thể nói như vậy." Nam Cung Âm lắc đầu, "Nếu đáp thế, chẳng phải sẽ bị người khác nhận ra ngay sao?"
Nhan Chiêu nghiêng đầu nghĩ ngợi, thấy có lý, liền hỏi: "Vậy ta nên nói thế nào?"
Nam Cung Âm mang theo chút tư tâm mà nói: "Ta cho ngươi một cái tên giả, từ giờ trở đi, cho đến khi trò chơi kết thúc, ngươi gọi là Niệm Khanh."
Giọng nói rơi xuống, trước ngực Nhan Chiêu, tiểu kim châu khẽ phát ra một tia sáng.
"Niệm Khanh." Nhan Chiêu lập lại một lần, cười mắt cong cong: "Được, ta nhớ rồi."
Nam Cung Âm mang theo ý cười, vươn ngón tay chọc nhẹ vào mũi nàng.
"Như vậy, Niệm Khanh, trò chơi của chúng ta, bắt đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro