Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122: Thi khôi Phất Vân thất bại

Nhan Chiêu từ trong lòng ngực nàng nhảy xuống, nâng bức họa lên: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ngô." Nam Cung Âm dừng lại giây lát, cố nén ý cười đáp, "Chiêu nhi của chúng ta họa rất khá."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nàng phát hiện, những ai có thể ở chung hòa hợp với Nhan Chiêu, đều đặc biệt giỏi tròn mắt mà nói dối nhất là hai người, sư tôn và mẫu thân, lại càng sủng ái Nhan Chiêu đến cực điểm.

Vì để chứng minh bản thân thật lòng cảm thấy bức họa của Nhan Chiêu không tồi, Nam Cung Âm cầm lấy bức họa ấy, đi đến trước tường tìm một chỗ trống, so qua so lại, rồi hỏi ý Nhan Chiêu: "Treo ở đây thế nào?"

Tuy bức họa này có phần trừu tượng, nhưng khi đặt cùng vô số bức họa khác, lại không hề đột ngột, ngược lại còn thêm vào vài phần ngây thơ thuần khiết, mang đến cảm giác vui tươi chân thật khiến người ta liếc nhìn liền thấy yêu thích. Nam Cung Âm quả thật rất thích.

Nhan Chiêu chống cằm suy nghĩ, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, một lát sau vui vẻ gật đầu: "Hảo."

Nam Cung Âm vội vàng treo họa lên, Nhan Chiêu liền lại gần hỏi: "Những bức này tất cả đều là A Âm họa sao?"

"Đều là ta họa." Nam Cung Âm thản nhiên đáp.

Nhan Chiêu lập tức dựng ngón cái khen ngợi: "Ngươi họa thật tốt!"

Nam Cung Âm bật cười, đôi mắt hẹp dài thường ngày lạnh lẽo lúc này khẽ cong, ánh ý cười trong suốt như nước lan tỏa nơi đáy mắt.

Sát khí quanh người nàng lặng yên rút đi, biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự nhu hòa khó tưởng.

Chỉ trước mặt Nhan Chiêu, chỉ giữa hàng trăm bức họa này, nàng mới không còn là ma chủ, cũng chẳng cần giữ vẻ uy nghiêm.

Thiên hạ đều nói nàng máu lạnh tàn khốc, giết người như ma, nhưng chỉ có Nhan Chiêu vẫn có thể bình yên mà ngủ say trong vòng tay nàng.

"Ngươi vì sao lại họa nhiều về Nguyên Thanh Tiên Tôn như vậy?" Ánh mắt sáng trong của Nhan Chiêu tràn đầy nghi hoặc, "Ngươi thật thích Nguyên Thanh Tiên Tôn sao?"

Nam Cung Âm trong mắt thoáng hiện nét u sầu, thản nhiên đáp: "Thật thích."

Nhan Chiêu cong mắt cười: "Ta cũng thích mẹ ta."

Nam Cung Âm không chút nghi ngờ: "Mẫu thân ngươi là một nữ tử hiếm có trong thiên hạ."

Tiểu hồ ly trong lòng lại dâng lên cảm xúc phức tạp.

Cho nên, đến bao giờ Nhan Chiêu mới biết, mẫu thân nàng chính là Nguyên Thanh Tiên Tôn?

·

Phía nam Thiên Thần vực, Phất Vân tông.

Bộ Đông Hầu đã ủ rũ suốt hai ngày, thở ngắn than dài: "Rõ ràng chúng ta không làm gì cả, sao lại truyền ra lời đồn như thế?"

Tin tức về việc phát hiện tung tích các đệ tử mất tích của các phái ở phụ cận Phất Vân tông lan truyền cực nhanh, chỉ trong hai ngày đã náo động khắp nơi.

Những người từng có giao tình với các nạn nhân, cùng không ít kẻ nhàn rỗi thích chuyện thị phi, đều ùn ùn kéo đến Phất Vân tông xem náo nhiệt.

Đàm Linh Tiên Tôn ngồi ở chỗ chủ vị, tay nâng chén trà, mặc cho Bộ Đông Hầu bên cạnh lải nhải oán giận, hắn chỉ thong thả gõ nhẹ nắp trà, thổi tan lớp khói sương, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, ung dung vô sự.

Bộ Đông Hầu thấy vậy, nhịn không được hỏi: "Tiên Tôn, ngươi sao lại thản nhiên như thế, vạn nhất Tiên Minh đến tra hỏi thì làm sao?"

"Thân chính không sợ bóng tà, tông chủ việc gì phải lo?"

Đàm Linh Tiên Tôn giữ dáng vẻ ngoài cuộc, bình tĩnh nói, "Chuyện cũ năm xưa, chẳng qua chỉ là chút sổ sách lộn xộn chưa dứt, Tiên Minh cho dù nhúng tay, cũng chỉ muốn một lời giải thích. Tra không ra chứng cứ, tự nhiên liền thôi."

"Lời là nói như vậy......" Bộ Đông Hầu vẫn bất an.

Gần đây hắn luôn có cảm giác chẳng lành, như thể đại họa sắp giáng xuống Phất Vân tông.

"Thôi vậy." Đàm Linh đặt chén trà xuống, nói với Bộ Đông Hầu: "Nếu người của Tiên Minh tới, cứ để họ gặp lão phu, ta sẽ cho họ một lời đáp."

Bộ Đông Hầu thở phào, chắp tay: "Phiền Tiên Tôn."

Rời khỏi tông vụ thính, sắc mặt Đàm Linh lập tức trầm xuống.

Trở về động phủ trên đỉnh Huyền Kính phong, vừa ngồi xuống chỗ thường tọa thiền, từ trong rừng đã có mấy bóng đen nhảy ra, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Đàm Linh liếc qua, lạnh nhạt hỏi: "Tìm được chưa?"

Người cầm đầu lấy ra một túi vải, mở ra đặt trước mặt hắn, cúi đầu bẩm: "Ra tay kẻ đó thủ đoạn tàn độc, Lăng Kiếm Thành chết không toàn thây, chỉ thu về được y phục cùng một đống vụn cốt."

Ánh mắt Đàm Linh dừng trên đống xiêm y dính máu đến chẳng rõ màu sắc, thần sắc lạnh lùng, không chút thương tiếc, chỉ cười lạnh: "Quả là phế vật."

Hắn đã tốn bao tâm huyết bồi dưỡng người này, thi khôi ấy cũng là kiệt tác gần như viên mãn duy nhất đến nay.

Đáng tiếc Lăng Kiếm Thành ngu dốt không cứu nổi, y như sư tôn hắn, ếch ngồi đáy giếng, một việc nhỏ cũng làm hỏng, chết là đáng!

Đột nhiên, có hắc ảnh tiến vào bẩm báo: chủ phong đệ tử Vưu Anh đang ở chân núi.

Đàm Linh cân nhắc giây lát, phất tay ra hiệu bọn còn lại rút lui, rồi nhắm mắt, đổi sang vẻ mặt hiền hòa.

"Cho hắn lên."

Không bao lâu, một thiếu niên mày kiếm mắt sáng được dẫn vào.

Nghe tiếng bước chân, Đàm Linh mở mắt, thu liễm khí tức.

"Tiên Tôn." Vưu Anh cung kính hành lễ, giọng khiêm tốn, "Không biết Tiên Tôn gần đây có gặp đại sư huynh Lăng Kiếm Thành của ta không?"

Đàm Linh lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Ngươi sư huynh không ở trong tông sao?"

Vưu Anh cau mày, thở dài: "Không dám giấu, từ sau lần trước Tiên Tôn dẫn sư huynh đi Diễn Tiên vực xin thuốc trở về, người dường như biến thành một kẻ khác.

Cả ngày bí ẩn quỷ dị, không giao lưu cùng đồng môn, ngay cả với ta cũng xa cách. Ta nghe mấy sư đệ nói, gần đây sư huynh thường tới Huyền Kính phong, nên mạo muội đến thỉnh an, muốn hỏi Tiên Tôn xem sư huynh gần đây thế nào?"

Đàm Linh vuốt râu, ung dung đáp: "Không cùng các ngươi tu luyện là vì hắn đã đột phá Luyện Hư. Kiếm Thành rất có thiên tư, nhưng tâm tính còn non, cho nên ta giao hắn vài nhiệm vụ, mong hắn mượn cơ hội này mà rèn luyện thêm."

"Không cần lo, ngươi trở về đi, lần sau ta gặp hắn sẽ bảo hắn đến tìm ngươi."

Vưu Anh yên lòng, cúi người hành lễ: "Đa tạ Tiên Tôn."

Đợi hắn lui ra, lại có một bóng đen hiện thân cạnh Đàm Linh, giọng khàn khàn hỏi: "Tiên Tôn, ngài đã sắp xếp xong mọi việc, sao còn phải khách khí với chủ phong?"

Nếu đem cả Bộ Đông Hầu luyện thành thi khôi, Phất Vân tông trên dưới sẽ không ai dám trái lệnh Đàm Linh nữa.

Đàm Linh không đáp, chỉ hỏi: "Việc ta giao ngươi, làm đến đâu rồi?"

"Thi khôi đều đã được chuyển đi, manh mối cũng xóa sạch, người Tiên Minh sẽ không tra được gì."

Đột nhiên, sắc mặt hắn biến đổi.

Đàm Linh lập tức chú ý, ánh mắt lạnh lại: "Làm sao?"

"Khụ, không... không có gì." Hắc ảnh giọng run rẩy, đối diện ánh nhìn ngày càng lạnh như băng của Đàm Linh, hắn đột nhiên quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói thật: "Xảy ra... một chút biến cố."

"Biến cố gì?"

"Này..."

"Nói!"

Hắc ảnh không dám giấu giếm, run giọng: "Bảy tổ thi khôi bị mất hồn ấn."

"Hồn ấn biến mất?" Đàm Linh giận đến trừng mắt, "Đây là 'một chút biến cố' ngươi nói sao?!"

Hắc ảnh quỳ sát đất, toàn thân run lên bần bật.

Đàm Linh trấn tĩnh lại, lạnh giọng: "Dẫn ta đi xem."

Không bao lâu, bọn họ đến một sơn cốc.

Trong cốc, máu tươi nhuộm đỏ cả đất đá, tựa như biến thành một biển máu.

Sắc mặt Đàm Linh không biểu cảm, còn người hắc y phía sau hắn thì run rẩy không ngừng.

Toàn bộ sơn cốc yên tĩnh không một tiếng động, mà chính vì sự yên tĩnh ấy lại càng khiến người ta cảm thấy như có âm thanh ẩn hiện đâu đó, áp lực trong không khí tựa như cơn bão táp trước khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi.

Hắc ảnh cúi đầu, toàn thân lạnh toát, cảm giác như đại họa sắp giáng xuống đầu mình.

Đàm Linh bước chậm một bước, từ trong huyết trì vớt lên một kẻ nửa sống nửa chết.

Đây là người sống sót duy nhất còn lại trong toàn bộ huyết trì.

Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Đàm Linh, người nọ thở dốc từng hơi yếu ớt, cố sức phun ra mấy chữ: "...... Là Nam Cung Âm."

Nam Cung Âm.

Năm ngón tay Đàm Linh siết chặt, "rắc" một tiếng, đầu người trong tay hắn bị bẻ ngoặt sang một bên, gãy nát, sạch sẽ lưu loát, không chút do dự.

Giết người của hắn, hủy diệt thi khôi của hắn, lại còn cố ý lưu lại một mạng sống để khiêu khích.

"Không hổ là Vạn Ma chi chủ, đến vô ảnh, đi vô tung." Đàm Linh cười lạnh, tiện tay ném thi thể trong tay vào huyết trì.

Hắc ảnh dè dặt mở miệng thử: "Tiên Tôn, ta vừa mới nhận được tin đệ nhị tổ, cùng tổ thứ sáu cũng đều gặp tập kích, thi khôi toàn bộ bị hủy, quân diệt không còn, chúng ta...... có nên bắt những người kia trở về lần nữa không?"

"Không cần." Đàm Linh lau sạch máu dính trên tay, giọng lạnh nhạt: "Phế vật dù nhiều thêm mấy cũng vẫn là phế vật."

Hắn liếc hắc ảnh một cái, phân phó: "Chú ý động tĩnh Tiên Minh, đồng thời lưu ý hành tung tiên sử."

Hắc ảnh cúi đầu đáp: "Tuân mệnh."

·

Ba ngày sau khi Nam Cung Âm biến mất, nàng bình thản như thường mà trở lại trang viên.

Về việc nàng đi đâu, không ai dám hỏi.

Lôi Sương, Phong Cẩn, Giáng Anh — ba người đều đã sẵn sàng, chỉ chờ hết thảy chuẩn bị chu toàn, sẽ cùng nhau lên đường đến Huyền Hoàng bí cảnh.

Đêm ấy, Nam Cung Âm bước đến nơi Nhan Chiêu ở.

Nhan Chiêu đã ngủ say, nàng đứng ngoài cửa thật lâu.

Bỗng cửa sổ bị xốc lên, từ bên trong nhảy ra một con tiểu hồ ly.

Hồ ly vừa rơi xuống đất liền hóa thành hình người.

Dưỡng thương mấy ngày qua, Nhậm Thanh Duyệt đã hồi phục được hai phần, cuối cùng có đủ pháp lực để hóa hình trở lại.

Nam Cung Âm nhìn nàng một cái, ánh mắt khi đối diện với Nhan Chiêu vốn dịu dàng, giờ lại mang thêm đôi phần lạnh nhạt, song cũng không đến mức nghiêm khắc: "Chuyện đến nước này, ngươi lại đổi ý sao?"

"Không." Nhậm Thanh Duyệt đáp, "Ta muốn thỉnh ngươi giúp ta một việc."

Nam Cung Âm hơi nâng cằm, ý bảo nàng nói tiếp.

Nhậm Thanh Duyệt khẽ mím môi: "Chính là......"

Sáng hôm sau, Nhan Chiêu tỉnh dậy, mơ màng nghe thấy ngoài viện vang lên tiếng chim đại bàng kêu.

Ngay sau đó là tiếng gõ cửa "đốc đốc" vang dồn, cùng với giọng Lôi Sương đầy khí lực: "Nhan Tiểu Chiêu, mau dậy, chúng ta phải xuất phát rồi!"

"......" Nhan Chiêu dụi dụi mắt, ngồi dậy trong cơn ngơ ngác: Xuất phát đi đâu cơ?

Nhưng Lôi Sương vốn tính nhanh nhẹn, Nhan Chiêu vừa mở cửa chưa kịp phản ứng, đã bị nàng xách cổ áo lên.

Trước mắt cảnh vật lóe lên, Nhan Chiêu đã bị mang đến đình viện của Nam Cung Âm.

Nàng phát hiện, không chỉ có mình, mà Phong Cẩn và Giáng Anh cũng đều có mặt trong viện.

Nam Cung Âm xoay người lại, nhìn Nhan Chiêu nói: "Huyền Hoàng bí cảnh hung hiểm vô cùng, Chiêu nhi, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Nhan Chiêu còn ngái ngủ, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"

Nam Cung Âm khẽ lắc đầu, nở nụ cười nhẹ, ánh mắt rơi xuống tiểu hồ ly trong lòng nàng: "Ngươi định mang nó theo cùng sao?"

"A?" Nhan Chiêu chưa hiểu chuyện, theo bản năng ôm chặt tiểu hồ ly: "Nó muốn đi cùng ta."

Nam Cung Âm vẫn giữ nụ cười, giọng nói ôn hòa mà nghiêm nhã: "Nhưng Huyền Hoàng bí cảnh hiểm nguy trùng trùng, thương thế của nó còn chưa lành. Ngươi mang nó đi cùng, liệu có thể bảo vệ được nó không?"

Nhan Chiêu: "......"

Lời của Nam Cung Âm khiến lòng nàng khẽ dao động.

Ba người khác trong viện liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng, lặng lẽ đứng nhìn như cọc gỗ.

"Vậy phải làm sao bây giờ......" Nhan Chiêu lo lắng, chau mày hỏi.

Nam Cung Âm đi đến trước mặt nàng, hơi khom người, giọng nói nhẹ nhàng mà dịu dàng khuyên giải: "Hãy để nó ở lại nơi này. Ta sẽ an bài người chăm sóc cho nó. Đợi chúng ta từ Huyền Hoàng bí cảnh trở về, ta sẽ nguyên vẹn trả lại nó cho ngươi, được chứ?"

Nhan Chiêu ngước nhìn Nam Cung Âm.

Tuy nàng và Nam Cung Âm ở chung rất vui, cũng đã nảy sinh ít nhiều tín nhiệm, nhưng nhắc đến tiểu hồ ly, trong lòng vẫn còn do dự.

"Thật chứ?"

Nam Cung Âm khẽ xoa đầu nàng: "Ta cam đoan với ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro