
Chương 120: Thư phòng đầy tranh họa
"Ngươi tránh ra!" Diệp Yến Nhiên vừa mới hồi phục khí lực, phản ứng đầu tiên chính là hung hăng đá Trần Nhị một cước.
Trần Nhị kêu thảm một tiếng, tay chân cùng lúc chống lên, bò dậy ngồi phịch xuống đất, hai tay che lấy ống chân bị đá đau, bất mãn kêu lên: "Ngươi thật đúng là không có nhân tính! Ta đâu có cố ý! Ngươi hung dữ như vậy làm gì?!"
Diệp Yến Nhiên lại chẳng đáp lời, chỉ nằm yên trên mặt đất nửa ngày, không nhúc nhích.
Trần Nhị cảm thấy có gì đó không đúng, tò mò cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy sắc mặt Diệp Yến Nhiên trắng bệch, thần sắc đau đớn, trán phủ một tầng mồ hôi lạnh. Trong lòng Trần Nhị lập tức giật thót, liền duỗi chân khẽ chạm vào cánh tay nàng: "Ngươi sao vậy? Không phải giả vờ chứ? Ta cũng đâu có làm gì ngươi đâu?"
Diệp Yến Nhiên nhắm mắt, hít sâu một hơi, nghiến răng phun ra một chữ: "Cút!"
Trần Nhị càng thấy kỳ lạ, ánh mắt hạ xuống, thoáng chốc liền thấy bên hông Diệp Yến Nhiên đang rỉ máu đỏ tươi.
Đồng tử nàng co rút: "Ngươi bị thương?!"
Diệp Yến Nhiên cố nén hơi thở, trợn mắt nhìn nàng, một bàn tay vươn ra trước mặt.
"Đưa tay, ta đỡ ngươi dậy."
Diệp Yến Nhiên còn do dự, Trần Nhị đã nhanh tay nắm lấy, kéo nàng từ dưới đất lên, dìu đến mép giường ngồi xuống.
Chưa kịp thở ra, người trước mặt bỗng cúi thấp người, nắm lấy vạt áo nàng, định xốc lên xem thương thế.
"!"
Diệp Yến Nhiên kinh hãi, theo phản xạ đẩy mạnh Trần Nhị ra.
Không biết lấy đâu ra sức, nàng vậy mà đẩy được Trần Nhị lảo đảo ngã ngồi phịch xuống đất.
"Ngươi bị gì vậy hả?!" Trần Nhị ngồi bệt, suýt nữa dập cả mông, nỗi lo ban nãy biến thành ấm ức, "Ta hảo tâm muốn xem thương thế giúp ngươi, ngươi lại đối ta như thế?!"
"......" Diệp Yến Nhiên xấu hổ, muốn giải thích mà không biết mở miệng thế nào, vành tai giấu sau mái tóc khẽ đỏ lên, giọng nhỏ đi, "Ai bảo ngươi tự dưng động tay động chân."
"Động tay động chân?" Trần Nhị trừng to mắt, chỉ vào mũi mình, "Ngươi chẳng lẽ cho rằng ta thích ngươi, nhân cơ hội sàm sỡ? Ai da, ta độc thân lâu thật, nhưng cũng không đến mức đối với bằng hữu mà hạ thủ a! Ngươi cho ta là hạng người nào?"
"Vương bát đản!" Diệp Yến Nhiên tức giận đến mức mày liễu dựng ngược, "Ta mặc kệ ngươi là hạng người nào, chẳng cần ngươi lo! Ta vẫn ổn!"
Trần Nhị hừ mũi: "Hảo tâm bị xem thành lòng lang dạ thú! Được rồi! Xem như ta xen vào chuyện người khác!"
Trong phòng, hai người ầm ĩ không ngớt. Hiên Viên Mộ và Nhan Chiêu thấy thế cũng không ở lại nữa, chỉ bảo đệ tử Vạn Bảo Cung chuyển lời nhắn cho Diệp Yến Nhiên cùng Trần Nhị rồi rời đi.
Hiên Viên Mộ đưa Nhan Chiêu trở về trạm dịch, đến trước cửa thì mới tách ra. Trước khi đi, nàng còn dặn dò: "Nhan cô nương, Phất Vân Tông chỉ e sẽ không chịu bỏ qua, ngươi phải cẩn thận hơn một chút."
Nhan Chiêu gật đầu: "Được."
"Hôm nay may nhờ ngươi cùng Nhậm cô nương ra tay tương trợ. Nếu sau này có gặp lại Nhậm cô nương, xin thay ta nói lời cảm tạ."
Hiên Viên Mộ chắp tay cáo từ, xoay người rời khỏi trạm dịch.
Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly trở lên lầu, tỉ mỉ kiểm tra vết thương cho nó.
Tuyết Cầu lúc này thương thế nghiêm trọng, trên thân có hơn mười vết thương bị vũ khí sắc bén lưu lại, bộ lông trắng bị máu nhuộm đỏ, dính lại thành từng búi, khiến Nhan Chiêu nhìn mà xót lòng.
Nàng lấy thuốc ngưng huyết ra, lại cẩn thận bôi lên từng vết thương, rồi tỉ mỉ băng bó từng chỗ một.
Tiểu hồ ly co rúc trong ngực nàng, thân hình nhỏ bé cuộn tròn lại, chiếc đuôi to xù xì mất hết sức sống, ủ rũ buông sang một bên.
Thân thể nó yếu ớt, vết thương đau nhức, dù nhắm mắt cũng chẳng ngủ được, chỉ cố gắng giữ nguyên tư thế, không dám động đậy.
Sau khi xử lý xong thương thế, Nhan Chiêu khẽ vuốt đầu nó, nhẹ nhàng thuận lông cho nó.
Động tác của nàng thuần thục mà dịu dàng, vừa trấn an vừa khéo léo tránh chạm vào chỗ bị thương.
Không biết là do dược vật phát huy tác dụng, hay vì cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay Nhan Chiêu, tiểu hồ ly dần bình tâm, cảm giác đau trên thân cũng như tan đi phần nào.
Ngay khi nó mơ màng sắp ngủ, chợt nghe Nhan Chiêu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết đại sư tỷ thương thế thế nào rồi."
Lỗ tai tiểu hồ ly khẽ giật, song đã không còn sức mở mắt, mơ mơ hồ hồ thiếp đi.
Nhan Chiêu vẫn luôn canh bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay chạm thử hơi thở của nó, sợ chỉ sơ sẩy một chút, tiểu hồ ly liền ngừng thở.
May thay, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, thương thế của Tuyết Cầu đã dần ổn định, bắt đầu hồi phục.
Đến đêm ngày thứ ba, trước khi ngủ, Nhan Chiêu như thường lệ kiểm tra vết thương của tiểu hồ ly, phát hiện mấy chỗ đã kết vảy, bắt đầu bong ra.
Trên ngực nó có một vết thương xuyên qua nghiêm trọng, giờ cũng đang dần khép miệng.
Nhan Chiêu sờ đầu nó, cuối cùng cũng an tâm, miệng khẽ thì thầm: "Đúng là cái tiểu hồ ly không biết khiến người bớt lo."
Ngay lúc ấy, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Nhan Chiêu đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở, một bóng đen liền ngã nhào vào, nàng theo bản năng né sang bên.
"Phanh!" một tiếng trầm vang, người nọ đổ sập xuống đất.
Nhan Chiêu cúi đầu nhìn kỹ, lập tức nhận ra gương mặt trắng bệch kia, lại chính là Lôi Sương.
"?"
Sao hai người bọn họ đều bị thương nặng như vậy?
Nhan Chiêu trầm mặc một lát, liền nắm cổ áo Lôi Sương, kéo nàng vào trong phòng.
Lưng Lôi Sương đập vào ngạch cửa, đau đến mức tỉnh táo hơn đôi chút.
Nàng dựa vào tay Nhan Chiêu xoay người, trở tay đóng cửa lại, rồi nghiêm giọng nói: "Việc này không thể trì hoãn, chúng ta phải mau trở về, lập tức đi ngay!"
Nhan Chiêu nhìn sắc trời ngoài cửa: "Đợi hừng đông đi không được sao?"
"Không được!" Lôi Sương dứt khoát nói, "Nhanh thu dọn đồ đạc!"
Nhan Chiêu không cãi lại, chỉ "ừ" một tiếng, xoay người vào phòng, ôm lấy tiểu hồ ly.
Nàng chẳng có gì để mang theo, chỉ có một con hồ ly, tuyệt đối không thể rời khỏi người.
Lôi Sương nhân cơ hội điều tức chốc lát, thấy Nhan Chiêu đi tới, cũng đứng dậy. Thân ảnh nàng khẽ lóe, liền rời khỏi gian phòng.
Hai người vừa đi không bao lâu, mấy đạo hắc ảnh đã lướt qua hành lang trạm dịch, không kinh động đến bất kỳ ai, lặng yên vô thanh mà xuất hiện trong phòng.
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mặt đất, rất nhanh liền phát hiện một vết máu nơi cách cửa không xa.
Ngón tay khẽ chạm, vết máu ấy vẫn chưa khô.
Nhan Chiêu và Lôi Sương cưỡi đại bàng, lao thẳng lên cao, xuyên qua tầng mây dày đặc.
Lôi Sương bóp nát một viên phù ngọc, khe không gian truyền tống lập tức mở ra cách đó không xa.
Ngay khi ấy, một luồng khí kình dữ dội từ hư không bay đến, đầu chim đại bàng liền nổ tung thành một chùm huyết vụ.
Bằng điểu còn chưa kịp kêu lên thảm thiết, hai cánh đã mất sức, thân thể run rẩy dữ dội trong gió xoáy.
"Đáng chết!" Sắc mặt Lôi Sương biến đổi, lập tức nắm lấy Nhan Chiêu, nhảy bật lên. Nàng cúi đầu nhìn về hướng luồng khí kình vừa đến, nghiến răng nói: "Tới nhanh như vậy!"
Nhan Chiêu không hiểu nguyên do, cũng cúi đầu nhìn xuống, song mây cuồn cuộn sương mờ giăng kín, chẳng thể thấy rõ gì.
Chim đại bàng nghiêng mình, rơi thẳng từ giữa không trung, xé rách tầng mây khiến trời cao rối loạn.
Lại một đạo khí kình nữa lao đến, Lôi Sương phản ứng cực nhanh, khẽ búng ngón tay, trong không trung lóe lên một tia lôi quang.
Tiếng sấm nổ vang, mây đen bị kim sắc lôi điện bao phủ, đánh tan đạo khí kình kia.
Nhưng ngay sau đó, từng đợt khí lãng cuồn cuộn như núi băng sóng thần ập tới.
Mũi chân Lôi Sương điểm nhẹ lên dòng khí hỗn loạn, mượn lực nhảy vọt lên, thân ảnh uyển chuyển linh hoạt, chớp mắt đã chui vào lốc xoáy hư không.
Lốc xoáy lập tức biến mất. Khi mấy đạo hắc ảnh kia đuổi tới, tầng mây đen nơi chân trời đã khôi phục tĩnh lặng.
Trở lại trang viên, còn chưa chạm đất, pháp lực của Lôi Sương đã cạn kiệt. Nàng cùng Nhan Chiêu rơi loạng choạng từ trên cao xuống.
Nhan Chiêu ngã nhào xuống đất, nhưng đã sớm quen bị ngã, chỉ sợ làm đau tiểu hồ ly trong lòng, nên vừa lật người dậy liền ôm lấy nó, cẩn thận xem xét.
Thấy trên người tiểu hồ ly có vài chỗ nứt vết thương, Nhan Chiêu đau lòng chau mày, trừng mắt liếc Lôi Sương đang gian nan bò dậy: "Sẽ không bay thì đừng bay nữa."
Lôi Sương không còn tâm tư tranh cãi, thậm chí có lẽ cũng chẳng nghe thấy.
Nàng đứng dậy, lập tức hướng về phía trang viên nơi Nam Cung Âm cư trú, không dám trì hoãn nửa khắc.
Giáng Anh vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, toàn tâm hộ pháp cho chủ thượng.
Nghe bên ngoài viện truyền đến động tĩnh, nàng đoán là Lôi Sương đã về, nhưng tiếng bước chân kia trầm nặng đến khác thường, khiến nàng nghi hoặc mở mắt.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, sắc mặt liền đại biến. Nàng bật dậy: "Lôi Sương!"
Làm sao lại thương nặng đến vậy!
Cố gắng chống đỡ đến tận lúc trở về, khi vừa bước vào tiểu viện, thân thể Lôi Sương liền lảo đảo, ngã quỵ xuống.
Một luồng gió mang hương thơm thoảng qua, nàng chưa kịp chạm đất đã được người đỡ lấy.
Lúc hoàn hồn, đã thấy mình dựa trong vòng tay mềm mại, một bàn tay chống nơi ngực nàng, từng đợt pháp lực ôn nhuận hòa hoãn không ngừng truyền vào thân thể.
Là Giáng Anh ôm lấy nàng, đang trị thương.
Lôi Sương môi run run định nói, Giáng Anh mặt trầm xuống, lạnh giọng ngắt lời: "Câm miệng. Ma chủ còn chưa xuất quan, có gì để sau hãy nói."
"......" Lôi Sương ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mệt mỏi cực độ, khi buông lỏng ra, trước mắt nàng tối sầm, rồi hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, mọi cảm giác đều dần biến mất, chỉ còn đọng lại một ý niệm duy nhất, gối đầu thật mềm, chết như vậy cũng không tiếc.
Giáng Anh liếc nhìn nàng, mày nhíu chặt, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Trên người Lôi Sương máu khô kết từng mảng, nhuộm cả y phục lam đen thành một màu đen thẫm.
Chuyến này chẳng qua là đi cùng Nhan Chiêu lấy đan lô, cớ sao lại bị thương thảm như vậy?
Bên kia, Nhan Chiêu ôm hồ ly đứng dậy, đã không còn thấy Lôi Sương đâu.
Lần này nơi nàng rơi xuống khác với lúc trước, bốn phía phong cảnh xa lạ, không thấy bóng tượng đại bàng.
Nhan Chiêu theo trực giác, tùy ý chọn một hướng, đi được một đoạn, trước mắt liền hiện ra một tòa gác nhỏ.
Nàng gõ cửa, không ai đáp, nhưng cửa lại không khóa, khẽ đẩy đã mở ra.
Khi thấy rõ cảnh trong phòng, Nhan Chiêu sững sờ đứng ở ngưỡng cửa.
Đó là một gian thư phòng, bốn vách tường treo đầy tranh họa, mỗi bức đều vẽ một người.
Những bức tranh này như mang theo ma lực, khiến Nhan Chiêu bất giác bước vào.
Trên bức họa gần nhất, một nữ tử áo trắng cầm kiếm, khơi lên một đóa hàn mai, dáng nằm nghiêng mềm mại như tiên nguyệt nơi Cửu Thiên, nụ cười nhẹ tựa gió xuân phảng phất trước mắt.
Nhan Chiêu nhìn thấy bên cạnh bức họa có vài hàng chữ nhỏ.
Nàng nhận biết được không nhiều, chỉ chú ý đến hai chữ trong đó.
"Nguyên Thanh." Nhan Chiêu khẽ lẩm bẩm, "Người trong tranh này, là Nguyên Thanh Tiên Tôn sao?"
Tiểu hồ ly nghe vậy, đôi tai nhọn khẽ giật, gắng chịu cơn đau, thò đầu ra khỏi lòng Nhan Chiêu.
Cảnh tượng trăm bức họa ngập khắp phòng lọt vào mắt nó, khiến nó sững sờ.
Ngay sau đó, ánh mắt nó lại đảo nhìn bốn phía, lập tức sinh lòng kinh hãi.
Nhậm Thanh Duyệt trong lòng phỏng chừng sơ qua, chỉ riêng số tranh treo trên tường đã không dưới trăm bức, nếu tính cả số chất đống bên kệ sách, e rằng không thể đếm xuể.
Nhan Chiêu đứng trước một bức, chăm chú ngắm nhìn, thần sắc hết sức chuyên tâm.
Nhậm Thanh Duyệt khẽ thở dài cảm khái, Nam Cung Âm thế mà lại cất giấu nhiều họa về Nhan Nguyên Thanh đến thế.
Không biết trong lòng Nhan Chiêu giờ phút này nghĩ gì.
Ý niệm ấy vừa lóe qua, liền nghe Nhan Chiêu khẽ nói:
"Nguyên Thanh Tiên Tôn và mẫu thân ta lớn lên thật giống nhau."
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro