Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112: Nghi ngờ của Giáng Anh

Tiểu hồ ly ngốc.

Nhưng Nhan Chiêu nói xong lời này, trong lòng lại cảm thấy gánh nặng nhẹ đi.

Nàng đã làm được tôn trọng ý nghĩ của chính mình, cũng cho tiểu hồ ly một cơ hội tự do.

Nếu mẫu thân biết được, liệu có khen nàng thông minh không?

Nhan Chiêu thuận lợi trở về tiểu viện, cởi giày vớ, lên giường nằm nghỉ. Ánh đèn tắt rồi, chẳng bao lâu nàng đã thiếp đi.

Tiểu hồ ly từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, trong bóng tối chăm chú nhìn khuôn mặt Nhan Chiêu.

Ta không mong ngươi rời khỏi ta, nhưng ta nguyện cho ngươi một lần cơ hội lựa chọn tự do.

Nhan Chiêu vốn là người nói năng thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, chẳng như người khác quanh co khúc chiết.

Những lời nàng nói, đều là ý niệm chân thành nhất trong lòng.

Trong phòng chợt lóe lên một tia sáng, Nhậm Thanh Duyệt liền hiện ra, ngồi bên mép giường của Nhan Chiêu.

Nàng cúi người, khẽ sờ lên gò má mềm mại, ấm áp của người đang say ngủ.

Thì ra, là nàng đã hiểu lầm Nhan Chiêu.

Không phải Nhan Chiêu muốn bỏ rơi nàng, mà chỉ là tưởng rằng nàng không chịu ký khế ước vì muốn rời đi.

Nhưng, nàng làm sao có thể rời đi được?

Nàng so với bất kỳ ai, đều càng mong Nhan Chiêu được sống thật tốt.

Tâm tình biến đổi mấy phen, Nhậm Thanh Duyệt ngắm khuôn mặt Nhan Chiêu, trong lòng lại nổi lên cuồng phong.

Nàng rốt cuộc nhận ra, thứ tình cảm vốn khởi đầu từ lòng tôn kính với sư tôn, dần dần đã biến chất, chẳng còn như ban đầu.

Bao nhiêu lần xúc động trong lòng vô cớ dâng lên, bị nàng cố tình xem nhẹ?

Là từ khi Nhan Chiêu lần đầu tiên hôn lên trán nàng, hay là khi Nhan Chiêu nói muốn cùng nàng trở thành đạo lữ?

Hay là trong hơn bốn trăm ngày đêm qua, cùng chung sống, cùng trải qua sinh tử?

Thân là sư tỷ của Nhan Chiêu, thế nhưng lại sinh ra ý niệm không nên có với nàng.

Nhậm Thanh Duyệt áy náy đặt tay lên ngực, trong khi vẫn chưa nhận ra lòng mình có tư tâm, bản năng nàng lại muốn cướp Nhan Chiêu khỏi tay đôi song thân kia, chiếm lấy, giữ lấy cho riêng mình.

Nhan Chiêu rời khỏi nàng, bên cạnh có Nguyên Thanh Tiên Tôn ngày đêm bầu bạn, có ma chủ Nam Cung Âm hỏi han quan tâm, lại còn có những bằng hữu kết giao dọc đường.

Bao lâu nay, nàng vẫn luôn cho rằng mình đối với Nhan Chiêu là vô cùng quan trọng.

Nhưng Nhan Chiêu, hóa ra vẫn có thể buông tay.

Thì ra, người chìm đắm trong sông sâu chính là nàng, còn Nhan Chiêu chỉ là cọng rơm cứu mạng mà nàng gắng nắm chặt lấy.

Nàng không chỉ sợ thân phận mình bại lộ khiến Nhan Chiêu thất vọng, mà sâu trong tâm còn có một nỗi sợ khác, sợ rằng nếu Nhan Chiêu biết tiểu hồ ly chính là đại sư tỷ, nàng sẽ không còn thích nàng nữa.

Chỉ cần Nhan Chiêu chưa biết sự thật, nàng còn có thể hưởng thụ sự thiên vị ấy thêm một ngày.

Nàng rõ ràng biết như vậy là sai, đạo tâm trong lòng mỗi khắc đều chịu khảo nghiệm, nhưng nàng đã quen ỷ lại, đến mức thành nghiện, chẳng thể cưỡng lại được.

Nàng chỉ mong ánh mắt Nhan Chiêu luôn dừng lại trên người nàng, dù chỉ thêm một khắc, cũng tốt rồi.

Nhậm Thanh Duyệt nằm nghiêng xuống, nương theo bóng đêm mà nhìn Nhan Chiêu đang ngủ say.

Nhan Chiêu khi ngủ, ngũ quan giãn ra, dung nhan so với ban ngày càng thêm điềm tĩnh.

Không biết từ bao giờ, tư thế ngủ của nàng cũng trở nên quy củ, chẳng còn lăn qua trở lại như trước.

Nhan Chiêu đã trưởng thành vượt ngoài tưởng tượng của nàng.

Đứa nhỏ này ngày càng thông tuệ, còn thân phận của nàng có thể giấu được bao lâu nữa đây?

Nhậm Thanh Duyệt không muốn nghĩ tới đáp án ấy.

Nàng chỉ yên lặng ở bên cạnh Nhan Chiêu.

Đêm khuya yên tĩnh này là bí mật chỉ thuộc về riêng nàng.

Tư tâm ấy, chẳng thể nói với ai, mà trước mặt người kia, lại càng phải làm như chưa từng tồn tại.

Chỉ cần không ai biết tâm tư nàng, nàng vẫn có thể tiếp tục sắm vai một tiểu hồ ly hiền lành, vô hại ở bên cạnh Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu một giấc này ngủ thật ngon.

Trong mộng chẳng thấy điều gì, nên cũng không thể kể lại với mẫu thân rằng mình đã làm một quyết định đúng đắn.

Nhưng không sao, Nhan Chiêu cũng không tiếc nuối, về sau vẫn còn nhiều cơ hội, lần tới gặp lại mẫu thân rồi nói cũng được.

Nàng mở mắt ra, duỗi người trong chăn, quay đầu nhìn thấy tiểu hồ ly đang ngủ bên cạnh.

Tiểu hồ ly gối đầu lên vai nàng, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong khuỷu tay nàng, khăng khít áp sát, qua lớp lông mềm mại truyền đến hơi ấm dịu nhẹ.

Nhan Chiêu nheo mắt, nảy lên chút ý xấu, duỗi tay khẽ chọc vào mũi nhỏ của hồ ly.

Cái mũi nhỏ giật giật, dường như sắp tỉnh lại.

Nhưng nó chẳng chịu dậy, lại quay đầu, vùi sâu vào trong ngực Nhan Chiêu, giấu đi cái đầu nhỏ.

"Hư hồ ly." Nhan Chiêu khẽ mắng, "Trước kia còn lạnh nhạt với ta, giờ lại ở trước mặt ta làm nũng."

Tiểu hồ ly cụp tai xuống, giả vờ không nghe thấy.

Bị hồ ly đè chặt, Nhan Chiêu chẳng dậy nổi, đành thuận theo, nhắm mắt lại, ngủ nướng thêm một lát.

Nam Cung Âm chờ Nhan Chiêu tới hỏi nàng chuyện chữ viết không quen, đợi suốt cả buổi sáng vẫn không thấy, liền không nhịn được mà đi đến tiểu viện xem thử.

Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến nàng bất giác bật cười.

Một người một hồ ôm nhau thật chặt, Nhan Chiêu vòng tay ôm hồ ly, ngủ say như trẻ nhỏ.

Nam Cung Âm cười khẽ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, thầm nghĩ: "Tiểu hài tử quả nhiên không để bụng lâu, nhanh như vậy đã hòa hảo rồi."

Cửa vừa khép lại, tiểu hồ ly liền mở mắt, lặng lẽ liếc nhìn về phía cửa.

Nhan Chiêu ngủ đến khuôn mặt đỏ hây hây, trông mềm mại đáng yêu.

Tim Nhậm Thanh Duyệt khẽ run.

Ỷ vào dáng vẻ tiểu hồ ly của mình, nàng len lén rướn đầu, trộm hôn nhẹ lên má Nhan Chiêu.

Những hành động thân mật hơn trước đây cũng chẳng phải chưa từng có, Nhan Chiêu không chỉ từng ôm nàng, mà còn... khụ.

Vậy nên lần này nàng chỉ trộm hôn một cái, cũng chẳng tính là gì.

Ánh nắng hôm nay sáng trong, ấm áp yên bình, còn bí mật của nàng, vẫn được giấu kín như cũ.

Hai tháng sau, Giáng Anh trở lại, trình lên Nam Cung Âm hộp ngọc chứa Nắn Cốt Đan.

Nam Cung Âm gật đầu, khen nàng: "Ngươi làm rất tốt."

Giáng Anh mừng rỡ, giọng có chút kích động: "Ma chủ định khi nào bế quan? Thuộc hạ xin nguyện hộ pháp."

Nam Cung Âm khẽ xoay hộp ngọc trong tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi thay ta gọi Chiêu nhi đến."

Không bao lâu, Nhan Chiêu đã bước vào sân của Nam Cung Âm.

Nàng vừa mới luyện chữ, Giáng Anh đến tìm khi nàng còn viết dở một nửa, nghe nói Nam Cung Âm gọi, liền buông bút mà đi.

Nhan Chiêu đến trước mặt Nam Cung Âm: "A Âm, ngươi tìm ta có việc gì?"

Giáng Anh khẽ liếc mắt, nhớ lại chuyện Lôi Sương lần trước vì nói năng không lựa lời mà bị trách phạt.

Nam Cung Âm kéo Nhan Chiêu ngồi xuống bên cạnh, nói: "Chiêu nhi, sắp tới ta phải bế quan mấy ngày. Trong thời gian này, nếu ngươi có chữ nào không rõ, có thể hỏi Giáng Anh, Lôi Sương hoặc Phong Cẩn, đều được."

Nhan Chiêu hỏi lại: "Bế quan? Ngươi định đột phá cảnh giới sao?"

Trong ấn tượng của nàng, chỉ những người muốn đột phá cảnh giới lớn mới cần bế quan.

"Không phải." Nam Cung Âm lắc đầu, "Ngươi xem, cánh tay ta bị chặt đứt, thương vẫn chưa lành. Lần này bế quan là để chữa trị, khiến cánh tay mọc lại."

Nhan Chiêu kinh ngạc trừng mắt: "Cánh tay bị chặt đứt mà còn mọc lại được sao?"

Nam Cung Âm mỉm cười: "Người thường thì không thể, nhưng ta thì có thể."

Nhan Chiêu gật đầu: "A Âm vốn không phải người thường."

Nam Cung Âm khẽ cười: "Có thể nói như vậy."

Thân thể Ma tộc cường hãn, huyết mạch càng thuần, khả năng khôi phục lại càng mạnh.

Điều này, ở Nhan Chiêu cũng thể hiện rất rõ.

Chỉ là, may thay Nhan Chiêu lớn lên hiền lành, vô hại, dung nhan lại cực giống Nhan Nguyên Thanh, ai nhìn cũng chẳng nảy sinh liên tưởng nàng có liên hệ với Ma tộc, chỉ cho rằng nàng mang trên người một kiện pháp bảo cường đại.

Cuộc đối thoại giữa Nam Cung Âm và Nhan Chiêu, Giáng Anh chỉ nghe được lờ mờ, chẳng rõ đầu đuôi.

Giáng Anh trong lòng chấn động, đồng thời cũng cảm thấy hết sức kỳ quái.

Nữ nhân ôn nhu hòa ái, tinh tế kiên nhẫn trước mắt này, chẳng lẽ vẫn là vị ma chủ trầm mặc ít lời, lãnh khốc nghiêm túc kia sao?

Bất quá, so với lời Lôi Sương nói rằng ma chủ tìm người thế thân, nàng ngược lại càng cảm thấy Nam Cung Âm là đang... nuôi dưỡng một đứa trẻ.

Khoan đã...

Đứa trẻ?

Hô hấp Giáng Anh khựng lại.

Trong khoảnh khắc, một ý niệm kỳ lạ mà lại vô cùng hợp lý lóe qua trong đầu nàng.

Nam Cung Âm vì sắp sửa bế quan, mấy ngày nay không tiện gặp Nhan Chiêu, trong lòng chẳng nỡ, liền muốn giữ nàng lại thêm chút nữa.

Nhưng Nhan Chiêu nhớ mình vẫn chưa luyện xong chữ, thấy thời gian cũng đã muộn, liền đứng dậy cáo từ.

Sau khi Nhan Chiêu rời đi, Nam Cung Âm gọi: "Giáng Anh."

Giọng vừa dứt, không thấy ai đáp.

Nam Cung Âm quay đầu nhìn lại, thấy Giáng Anh thần sắc thất hồn lạc phách, dáng vẻ như đang ngẩn người, khẽ cau mày.

Nàng lại gọi thêm hai tiếng, đến tiếng thứ ba, Giáng Anh mới giật mình tỉnh táo.

Nàng vội vàng cúi đầu, quỳ một gối xuống đất.

"Ngươi đang nghĩ gì?" Nam Cung Âm hỏi.

Giáng Anh không rõ vì sao trong lòng lại dâng lên một cơn hoảng hốt, lập tức đáp: "Thuộc hạ không nghĩ gì cả."

Nam Cung Âm chống cằm, nhướng mày hỏi: "Thế nào, ngươi cũng muốn giống Lôi Sương, đến góp lời với bổn tọa?"

"Không có." Giáng Anh vội vàng lắc đầu.

Nam Cung Âm thấy nàng như thế, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu có điều gì, không ngại nói thẳng."

Hai hộ pháp dưới tay nàng, tính tình vốn khác biệt, đều có ưu khuyết riêng.

Lôi Sương tính tình ngay thẳng, tuy đôi khi tự cho là thông minh, nhưng làm người cực kỳ trượng nghĩa, trung thành và tận tâm.

Còn Giáng Anh, mới thật là người thông minh đích thực.

Mà kẻ thông minh, lại thường giỏi giữ thân.

Tuy Nam Cung Âm chưa hề lộ vẻ giận dữ, song uy áp vô hình trên người nàng vẫn khiến Giáng Anh thấy lòng căng như dây đàn.

Nàng do dự, không biết có nên nói thẳng ý nghĩ trong đầu mình hay không.

Nhưng dù đoán đúng hay sai, việc thuộc hạ sinh lòng dao động đều là điều mà người đứng đầu không bao giờ muốn thấy.

Chỉ cần lỡ nói một câu không hợp ý, khiến ma chủ nổi giận, thì chuyện đó tuyệt đối không giống với lần Lôi Sương mạo phạm trước kia.

Song, so với việc nàng giấu giếm, có lẽ Nam Cung Âm càng để tâm hơn.

Giáng Anh do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.

"Thỉnh ma chủ thứ tội!" Giáng Anh cúi thấp đầu, "Vừa rồi thuộc hạ có nghĩ qua, Nhan Chiêu... có phải hay không là cốt nhục của Nguyên Thanh Tiên Tôn?"

Nam Cung Âm rũ mắt, không nói gì.

Thấy nàng trầm mặc, Giáng Anh càng thêm lo lắng, bả vai căng cứng, trong lòng hoảng hốt — chẳng lẽ ma chủ giận rồi?

Nếu suy đoán của nàng là thật, thì lấy tình cảm Nam Cung Âm từng dành cho Nhan Nguyên Thanh, việc yêu ai yêu cả đường đi mà đối tốt với Nhan Chiêu vốn chẳng có gì sai.

Nhưng nàng là hộ pháp, biết rõ quá khứ giữa Nam Cung Âm và Nguyên Thanh Tiên Tôn. Sau ba trăm năm tương tư, nay nếu phát hiện người kia lại từng sinh con cùng kẻ khác, cú sốc này chỉ sợ đủ khiến Nam Cung Âm phát điên.

Thậm chí, còn có một khả năng khác, liệu có phải Nam Cung Âm cố ý tiếp cận Nhan Chiêu, để lấy đó mà trả thù Nhan Nguyên Thanh?

Dù Nhan Nguyên Thanh đã ngã xuống ba trăm năm, nhưng nay hài tử của nàng lại rơi vào tay Nam Cung Âm, ai biết được vị ma chủ này sẽ làm gì kế tiếp?

Khó trách nàng ta bỗng nhiên thay đổi, lại muốn chữa trị cánh tay của mình.

Nam Cung Âm càng trầm mặc, Giáng Anh càng thêm sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Âm mới khẽ thở dài.

Giáng Anh lập tức giật mình, tim đập thình thịch.

Chỉ nghe Nam Cung Âm chậm rãi nói: "Bổn tọa biết ngươi là người thông minh. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, bất luận là ai, đều không được phép tổn thương Chiêu nhi."

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Giáng Anh vội vàng đáp, rồi sau một thoáng chần chừ, lại hỏi: "Vậy... Huyền Hoàng bí cảnh, còn muốn tiếp tục giám sát không?"

Nam Cung Âm không rõ vì sao nàng đột nhiên hỏi vậy, liền đáp: "Tất nhiên phải tiếp tục. Tâm nguyện của bổn tọa còn chưa đạt thành. Huống chi, Chiêu nhi chẳng phải cũng muốn vào Huyền Hoàng bí cảnh tìm dược sao?"

Giáng Anh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy sự thật này còn kinh người hơn cả những gì Lôi Sương từng đoán.

Ma chủ thế nhưng vẫn còn vương vấn Nhan Nguyên Thanh, lại còn thật lòng thật dạ nuôi dưỡng hài tử của nàng ta!

Ai... ai có thể đứng ra khuyên một lời đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro