
Chương 109: Tuyết Cầu lạnh nhạt
Ngày hôm sau, chim đại bàng mang theo Nhan Chiêu đến tìm Nam Cung Âm để đòi hạt châu.
Gõ cửa vài tiếng, chẳng ai đáp lại.
"Không có ở đây sao?" Nhan Chiêu nghi hoặc, cúi đầu hỏi tiểu hồ ly trong ngực, "Chẳng lẽ A Âm cầm hạt châu của ta trốn đi, không định trả lại cho ta à?"
Tiểu hồ ly: "......"
Chắc cũng không đến mức thế, có lẽ là không ở trong phòng thôi.
"Vậy thì không được." Nhan Chiêu lẩm bẩm, lại giơ tay gõ cửa thêm lần nữa.
Lần này nàng dùng hơi mạnh tay, cửa phòng bị gõ đến loảng xoảng vang lên mấy tiếng.
Ngay lúc ấy, bên trong truyền ra một chút động tĩnh rất khẽ.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tự mở ra. Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly bước vào, liền thấy Nam Cung Âm khoác áo ngoài ngồi ở mép giường, trông bộ dạng như vừa mới tỉnh ngủ.
Nhan Chiêu bĩu môi: "Ngươi sao bây giờ mới dậy vậy?"
"......" Nam Cung Âm xoa giữa mày. Tuy thoạt nhìn như vừa tỉnh dậy, thực ra nàng suốt cả đêm không hề chợp mắt, lúc này tinh thần vô cùng mỏi mệt.
Nhan Chiêu đi tới trước mặt nàng, duỗi tay: "Hạt châu."
Nam Cung Âm im lặng lấy ra viên kim châu nhỏ, đưa cho Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu lúc này mới yên tâm, có chút đắc ý nói: "Ta dậy sớm hơn ngươi một canh giờ đó."
Nam Cung Âm mỉm cười, dịu dàng đáp: "Ngươi thật giỏi."
Nhan Chiêu nghe vậy vô cùng mãn nguyện, đang định rời khỏi phòng thì bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: "Ngươi có gặp mẹ ta không?"
Nam Cung Âm ngẩng mắt, giọng nói đặc biệt ôn nhu: "Gặp rồi."
Nhan Chiêu tò mò: "Nàng có làm chuyện gì kỳ quái với ngươi không?"
"?" Nam Cung Âm trong lòng giật thót, có chút hoảng hốt, ngoài mặt lại cố ra vẻ bình tĩnh: "Vì sao lại hỏi vậy?"
Nhan Chiêu bẻ ngón tay tính đếm: "Nàng cứ thích giả thần giả quỷ để dọa ta, nói là muốn nghiên cứu món mới, rồi làm ra mấy thứ chẳng hiểu nổi bắt ta ăn, thật là khiến người ta sợ hãi đó."
Tiểu hồ ly ngẩng đầu liếc nàng một cái: Ngươi nói như vậy, không sợ bị mẹ ngươi nghe thấy à?
"......" Nam Cung Âm hơi ho khan, xấu hổ đáp, ánh mắt né tránh: "Không có."
Nhan Chiêu cảm khái: "Thì ra mẹ chỉ đối với ta như thế."
Nam Cung Âm lấy ra một cây đàn, đưa cho nàng: "Ta còn muốn tu luyện thêm một lát, ngươi tự ra ngoài chơi đi."
Nhan Chiêu lập tức bị dời sự chú ý, ôm đàn rời khỏi tiểu viện.
Đợi Nhan Chiêu đi rồi, Nam Cung Âm gọi Giáng Anh đến.
"Ma chủ." Giáng Anh quỳ một gối xuống, cúi đầu, vẫn chưa nhận ra hôm nay thần sắc ma chủ có chút không ổn.
Nam Cung Âm bình thản nói: "Ngươi đi một chuyến đến Dược Thần Tông, thỉnh Dược Thần Tử các hạ giúp ta luyện một viên Nắn Cốt Đan."
Giáng Anh ngẩng đầu, kinh hãi vô cùng: "Nắn Cốt Đan?"
Đó là loại đan dược có thể làm gân cốt vỡ nát rồi mọc lại, phẩm cấp tương đương Sinh Tử Nhục Bạch Cốt Tủy Dưỡng Đan, cực kỳ quý giá.
Sững sờ giây lát, Giáng Anh mừng rỡ: "Ma chủ, ngài rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Nam Cung Âm chỉ nhàn nhạt "Ân" một tiếng, phất tay: "Đi đi."
Giáng Anh không dám trì hoãn, lập tức lui ra ngoài.
Nhan Chiêu ôm đàn đến tiểu đình, nhớ lại khúc đàn đã học hai ngày trước, một mình trong đình bắt đầu gảy đàn.
Chỉ chốc lát, bầy chim nước đang nghỉ trong hồ bị tiếng đàn làm cho bay tán loạn.
Nhan Chiêu vuốt dây đàn, hứng khởi nói: "Nhìn chúng nó có vẻ rất vui thì phải."
Tiểu hồ ly: "......"
Một mình luyện đàn chẳng thú vị bằng có người cùng vui, Nhan Chiêu tự chơi một lát rồi cũng mỏi, ngồi tựa cột đình thưởng cảnh hồ.
Cảm giác quãng thời gian ở Phất Vân Tông, như thể chuyện của kiếp trước.
Đôi khi nàng vẫn nhớ đến những ngày ở Thiên Châu Phong, nhưng ký ức đã mơ hồ, chẳng còn rõ ràng.
Con đường xuống núi rời Phất Vân Tông năm ấy, trong ký ức nàng, cũng đã phai dần sắc màu.
Khi Nam Cung Âm đến nơi, Nhan Chiêu đã tựa vào cột ngủ say rồi.
Nàng sau khi ngủ, công pháp trong cơ thể liền tự hành vận chuyển, linh khí thiên địa theo đó hội tụ về phía nàng.
Khi rời khỏi Dược Thần Tông, nàng đã đạt tới luyện thể cảnh đại viên mãn, gần đây lại mơ hồ xuất hiện xu thế sắp đột phá.
Nhưng cảnh giới Kim Đan cùng mấy cảnh giới phía trước hoàn toàn khác biệt, được xem như đạo thiên khi tu hành bước tới con đường đầu tiên.
Nói cách khác, phàm là kẻ có chút tiên duyên, chỉ cần khổ công tu luyện, cuối cùng đều có thể đột phá đến luyện thể cảnh.
Thế nhưng việc có thể kết đan hay không, lại tùy thuộc vào từng người mà khác nhau.
Muốn kết đan, tất yếu nội tâm phải có ngộ hiểu, tâm trí cần có chỗ trưởng thành.
Đây là một khái niệm huyền ảo mà mông lung, bởi vậy có rất nhiều tu sĩ suốt cả đời cũng chẳng thể chạm tới môn đạo, trọn kiếp quanh quẩn trong luyện thể cảnh, khó mà tiến thêm bước nào.
Gió nhẹ khẽ lướt qua mặt hồ, Nam Cung Âm ngồi xuống bên cạnh Nhan Chiêu, đắp cho nàng một chiếc áo.
"Chiêu nhi, chờ thương thế cánh tay ta khỏi hẳn, chúng ta liền đi Huyền Hoàng bí cảnh."
Lời này là nói với Nhan Chiêu.
Nhưng Nhan Chiêu đã ngủ, không có phản ứng, chỉ có con tiểu hồ ly trong lòng nàng ngẩng đầu lên.
Nam Cung Âm duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc trên đỉnh đầu Nhan Chiêu.
"Chúng ta... đi tìm mẫu thân của ngươi."
Nhậm Thanh Duyệt nhìn thấy một màn ấy, trong lòng dâng lên muôn phần phức tạp.
Dù trong lòng nàng đối với Nam Cung Âm vẫn mang thành kiến, nhưng cũng không thể không thừa nhận, giờ khắc này, trong đôi mắt Nam Cung Âm, nàng thật sự thấy được sự ôn nhu từ ái của một người làm mẹ.
Nam Cung Âm rất thương yêu Nhan Chiêu.
Trong lòng Nhậm Thanh Duyệt, mâu thuẫn vào lúc này càng bị phóng đại, cảm xúc cùng lý trí giằng co, lôi kéo lẫn nhau không ngừng.
Bên hồ, Nam Cung Âm không nói gì thêm.
Gió thổi qua mặt nước mang theo hương ấm của dương xuân, đất trời tươi mới, núi sông nhân gian tràn đầy sinh cơ.
Đợi đến khi mặt trời lặn về Tây Sơn, thời tiết dần lạnh, Nhậm Thanh Duyệt liền bế Nhan Chiêu trở về phòng.
Lại qua một thời gian, Nhan Chiêu mới hậu tri hậu giác phát hiện tiểu hồ ly của nàng dường như có chút không thích hợp.
Tuyết Cầu mấy ngày liền ủ rũ không vui, lúc đầu Nhan Chiêu cho rằng do thương thế chưa lành, nên mỗi ngày đều kiên trì cho nó uống thuốc.
Thấy trên lưng tiểu hồ ly lớp vảy kết đã bong ra, lông mới mọc lên che kín vết thương cũ, nhưng trạng thái của nó lại ngày càng suy sụp.
"Ngươi làm sao vậy?" Nhan Chiêu ôm Tuyết Cầu đặt lên đầu gối, "Bị bệnh sao?"
Tiểu hồ ly lắc đầu, tỏ vẻ bản thân vẫn bình thường.
Nhan Chiêu vẫn không yên tâm, liền ôm hồ ly đi tìm Nam Cung Âm, hỏi nàng xem nó có phải bị bệnh hay không.
Nam Cung Âm xem qua rồi nói: "Hồ ly của ngươi rất khỏe mạnh, không có sinh bệnh, thương thế cũng đã tốt gần hết."
"Vậy là sao?" Nhan Chiêu nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Tiểu hồ ly không muốn nghe hai người bàn về mình, liền nhảy khỏi lòng Nhan Chiêu, một mình quay về phòng.
Nhan Chiêu nhớ lại lời Hiên Viên Mộ từng nói: nếu linh sủng tâm tình không tốt, phần nhiều là do linh chủ đã làm điều gì khiến nó tức giận.
Vì thế nàng cẩn thận suy nghĩ lại, gần đây có việc gì mình làm khiến Tuyết Cầu không vui hay không.
"A." Nàng quả nhiên nhớ ra một việc.
Từ khi nàng mải học đàn, đã rất lâu rồi không đọc sách luyện chữ.
Thế là Nhan Chiêu trở về phòng, lấy giấy bút mực ra, tự mình múc nước mài mực, chăm chú luyện chữ suốt một canh giờ.
Dù đã có thời gian không viết, nhưng hôm nay nàng cảm thấy trạng thái rất tốt, nét bút ổn định hơn trước, viết ra được mấy chữ đẹp nhất từ khi bắt đầu học luyện tự đến nay.
Viết xong, nàng buông bút, cầm một xấp giấy Tuyên Thành đầy chữ, mang đi tìm tiểu hồ ly.
"Tuyết Cầu, ngươi xem này!" Nhan Chiêu mở chữ ra, trong lòng đầy vui mừng chờ nó xem xong rồi lăn ra cười với nàng.
Nhưng ngoài ý liệu, Tuyết Cầu lại chẳng hứng thú mấy với chữ viết của nàng.
Nó theo lệ cũ in dấu móng lên góc giấy như phê "đã duyệt", sau đó lại cuộn mình thành một đoàn, tiếp tục tu luyện.
Nhan Chiêu cầm mấy tờ giấy, thần sắc mờ mịt, phản ứng lạnh nhạt của Tuyết Cầu khiến nàng có chút luống cuống.
"Hôm nay ta viết chữ hình như không tệ đâu." Nhan Chiêu ghé vào bên cạnh Tuyết Cầu, vừa tự mình bình phẩm kiệt tác, vừa như vô tình hỏi, "Tuyết Cầu, ngươi thấy sao?"
Tuyết Cầu ngẩng đầu, liếc nàng một cái, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lại trở mình, cuộn chặt thành một đoàn.
"......"
Nhan Chiêu khẽ nhíu mày, vươn ngón tay nhẹ chọc chọc lên lưng tiểu hồ ly.
"Tuyết Cầu?"
Bộ lông mềm mượt xõa tung, mỗi lần nàng chọc đều lõm xuống một cái.
Thử hồi lâu vẫn chẳng có phản ứng, trong lòng Nhan Chiêu bỗng dâng lên một cảm xúc xa lạ, khiến nàng trầm mặc, cảm thấy mất mát, giống như không còn mong chờ tiểu hồ ly sẽ đáp lại nữa.
Đây không phải lần đầu tiên tiểu hồ ly lạnh nhạt với nàng, nhưng lần trước nàng không nghĩ sâu.
Lần này, thời gian kéo dài hơn, khiến nàng vô cớ thấy bất an, liệu có phải từ nay về sau, Tuyết Cầu sẽ không còn để ý tới nàng nữa?
Nhan Chiêu phát hiện, nhiều lần khi nàng làm chuyện khác, tiểu hồ ly hoặc là tự trở về phòng, hoặc là tìm chỗ khuất nắng mà nằm.
Trong lòng nàng dâng lên một nỗi nghi hoặc xen lẫn cảm giác nguy cơ hỗn loạn, thứ cảm giác ấy còn khiến nàng khó chịu hơn cả việc Phong Cẩn từng mơ tưởng tiểu hồ ly của nàng.
"Ngươi có phải không thích ta nữa không?" Nhan Chiêu bỗng khẽ hỏi.
Tiểu hồ ly khẽ run đôi tai, ngẩng đầu lên.
Nhan Chiêu không biết từ khi nào đã ngồi dưới sàn, bên mép giường, trong mắt nàng hiện lên thần sắc mà Nhậm Thanh Duyệt chưa từng thấy qua.
Bên ngoài sắc trời đã tối. Bình thường giờ này, Nhan Chiêu hẳn đã lên giường chuẩn bị ngủ, nhưng hôm nay nàng lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Một lát sau, nàng bế tiểu hồ ly, rời khỏi phòng.
Tiểu hồ ly ló đầu ra từ trong lòng nàng, nghi hoặc không biết nàng định mang nó đi đâu.
Không bao lâu, Nhan Chiêu gõ cửa phòng Nam Cung Âm.
"Đêm đã khuya, sao còn chưa nghỉ?" Nam Cung Âm nhìn Nhan Chiêu, mỉm cười ôn hòa, "Ngủ không được sao?"
Nhan Chiêu thành thật đáp: "Ngủ không được."
Nam Cung Âm nhận ra có điều khác thường, nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhan Chiêu mím môi, ngẩng mắt nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Âm, hỏi: "A Âm, ngươi có biết linh sủng khế ước là làm thế nào không?"
Tiểu hồ ly trong lòng nàng khẽ chấn động, Nam Cung Âm liếc nó một cái, liền đoán được ý Nhan Chiêu: "Ngươi muốn cùng Tuyết Cầu ký kết khế ước?"
Nhan Chiêu không giấu giếm: "Ân."
Nam Cung Âm vẫn thấy khó hiểu: "Trước kia các ngươi vẫn tốt mà, sao bỗng dưng lại muốn ký khế ước?"
Nhan Chiêu không nói được nguyên do, chỉ là trong lòng luôn có một loại trực giác vương vấn không tan, nàng cảm thấy Tuyết Cầu lúc này thật sự khác với trước kia.
Thấy nàng không đáp, Nam Cung Âm gọi khẽ: "Chiêu nhi?"
Nhan Chiêu hít sâu một hơi, theo bản năng ôm chặt tiểu hồ ly, rồi nói: "Ta cảm giác... nó muốn rời khỏi ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro