Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106: Cho mượn Ngưng Hồn Châu

Càng thích......

Lý do này, Nam Cung Âm quả thật không thể phản bác.

Nam Cung Âm chỉ có thể bất đắc dĩ, nàng cùng Nhan Chiêu mới chỉ gặp nhau mấy lần, thậm chí chẳng bao lâu trước mới biết được rằng Nguyên Thanh khi xưa đã lưu lại một đứa trẻ ở nhân giới.

Nàng đã để mặc Nhan Chiêu lưu lạc nhiều năm như thế, sao có thể so được với vị sư tỷ đã tận tay nuôi dưỡng Nhan Chiêu trưởng thành?

Huống chi, đám lão quái vật của Phất Vân Tông vẫn như hổ rình mồi; mối thù lớn chưa báo, nàng lại không thể công khai nhận lại Nhan Chiêu.

So với việc ở bên cạnh mình, để Nhan Chiêu cùng Nhậm Thanh Duyệt ở chung sẽ càng vui vẻ, càng tự tại hơn.

Ngay từ đầu, Nam Cung Âm vốn đã không có ý định cướp Nhan Chiêu về.

Nguyên Thanh đã không còn, nàng cũng chẳng có tư cách ấy.

Thế nhưng, bởi lòng thương yêu đối với đứa trẻ, Nam Cung Âm không nén được, hỏi thêm một câu: "Chiêu nhi thích ngươi, là loại thích như thế nào?"

"......"

Thấy Nhậm Thanh Duyệt không đáp, mà sắc mặt lại thoáng thay đổi, Nam Cung Âm lập tức hiểu ra.

Thì ra, hai đứa nhỏ này... còn chưa thật sự hiểu được cái gì gọi là "thích".

Nàng khẽ mím môi, chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười nói nhỏ: "Vậy thì thật là thất lễ, lần trước ta dạy Chiêu nhi bộ công pháp kia, e rằng dạy hơi sớm rồi."

Nhậm Thanh Duyệt lập tức dựng cả lông mày: "Ngươi vô sỉ!"

"Một chút ngoài ý muốn thôi." Nam Cung Âm bật cười ha ha, thần sắc sáng sủa, "Thôi, ta không quấy rầy các ngươi nữa, nghỉ sớm đi."

Nói xong, nàng bước thẳng vào đình viện, chỉ để lại tiếng cười vang vọng giữa sân.

Nhậm Thanh Duyệt khẽ nhíu đôi mày đẹp, trong lòng thầm mắng: Ma đầu đúng là ma đầu, dù có làm ra vẻ đoan chính như thế, cũng không dám đem Nhan Chiêu giao cho nàng ta mang đi!

Nhan Chiêu ngủ một giấc thật ngon, đêm ấy lại mơ thấy mẹ.

Trong mộng, nàng đánh đàn cho mẹ nghe, mẹ vui mừng vô cùng, khen nàng đánh thật hay.

Mẹ hỏi ai dạy, Nhan Chiêu đáp: "A Âm."

Nhan Nguyên Thanh hơi sững người, rồi gương mặt dịu xuống, trong giọng nói dường như có thêm vài phần ôn nhu trước nay chưa từng có.

Nàng khẽ xoa đầu Nhan Chiêu: "A Âm đàn cầm là giỏi nhất, con phải học cho tốt."

Nhan Chiêu vui vẻ đáp: "Hảo!"

Thế là nàng càng thêm hứng thú, lại đánh thêm một khúc nữa cho mẹ nghe.

Mẹ nàng rất biết khen, lời khen mỗi câu một khác, khiến Nhan Chiêu lâng lâng trong lòng, tự cảm thấy bản thân đặc biệt lợi hại.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhan Chiêu luyện một lò đan dược, rồi đút cho tiểu hồ ly ăn.

Mỗi ngày nàng đều quan sát xem vết thương của tiểu hồ ly hồi phục đến đâu.

Tuy rằng miệng vết thương đã kết vảy, nhưng để lành hẳn, e rằng không dưới mười ngày nửa tháng.

Bởi vậy, nàng cũng không vội đi tìm Huyền Hoàng bí cảnh.

Sau khi cho hồ ly uống thuốc, Nhan Chiêu thu bếp lò lại, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Tu vi của nàng khi luyện chế tứ giai đan dược vẫn còn quá miễn cưỡng, tiêu hao linh lực vô cùng lớn, nên lại bò lên giường ngủ thêm một giấc.

Đến khi tỉnh dậy đã là quá giờ ngọ, Nhan Chiêu từ trên giường bước xuống, đẩy cửa ra, vui vẻ đi tìm Nam Cung Âm.

Chân nàng vừa bước ra khỏi sân, phía sau đã có một con chim ưng giương cánh bay lên.

Không bao lâu sau, Nam Cung Âm chẳng hẹn mà đến, hỏi nàng: "Chiêu nhi, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ? Có mơ thấy mẹ không?"

Nhan Chiêu lớn tiếng đáp: "Mơ thấy!"

Chưa đợi Nam Cung Âm hỏi tiếp, Nhan Chiêu đã chủ động nói: "Ta còn đàn cho mẹ nghe, mẹ bảo ta thông minh!"

Có lẽ do mẹ từng căn dặn, muốn nàng nghe lời Nam Cung Âm, nên trong lòng Nhan Chiêu cảm thấy ở bên Nam Cung Âm hay ở cạnh mẹ cũng không khác nhau mấy, ánh mắt hai người nhìn nàng đều thật giống nhau.

"Thật sao? Tốt lắm." Nam Cung Âm ánh mắt sâu thẳm, trong con ngươi lóe lên tia sáng nhạt, khẽ vỗ vai Nhan Chiêu, dịu giọng nói: "Khi nào gặp lại mẹ con, bảo nàng nếu rảnh thì đến thăm ta trong mộng một lần."

Nhan Chiêu nghiêng đầu: "Ngươi muốn gặp mẹ ta?"

Nam Cung Âm khẽ gật đầu: "Rất nhớ."

Nhan Chiêu liền tháo hạt châu trên cổ xuống, đưa cho nàng: "Mượn ngươi một đêm, mai trả ta."

Nam Cung Âm sững sờ, không ngờ lại dễ dàng cầm được Ngưng Hồn Châu.

Nhan Chiêu nắm tay áo nàng, kéo đi về phía tiểu đình trên hồ, vừa đi vừa nói: "Đổi lại, ngươi phải dạy ta thêm mấy khúc đàn nữa."

Nam Cung Âm chỉ mơ hồ đáp ứng.

Toàn bộ tâm thần nàng đều đặt nơi Ngưng Hồn Châu, năm ngón tay siết lại, dùng lực nắm chặt viên châu kim sắc, phảng phất như có thể xuyên qua hạt châu này mà cảm nhận được hơi thở còn sót lại của Nhan Nguyên Thanh.

Cầm hạt châu này, liệu có thể thấy được Nguyên Thanh chăng?

Nếu thật sự gặp được, nàng nên nói điều gì?

Năm đó không thể cứu được Nguyên Thanh, để Nhan Chiêu chịu cảnh nghèo túng ở Phất Vân Tông suốt ba trăm năm, chẳng biết Nguyên Thanh có trách nàng không?

Ngưng Hồn Châu vừa chạm tay, mùi hương thoảng đến, tim Nam Cung Âm chợt rối loạn, hoang mang lo sợ, chẳng biết nên làm thế nào.

Nhan Chiêu kéo nàng đi vào tiểu đình.

Khi dạy Nhan Chiêu đánh đàn, Nam Cung Âm lại thất thần.

Nhan Chiêu mải mê đắm chìm trong niềm hứng thú với tài nghệ mới học, nên không phát hiện ra.

Chỉ có tiểu hồ ly trông thấy Nam Cung Âm hết lần này đến lần khác ngẩn người, trong lòng lại thêm hụt hẫng.

Nhan Chiêu vậy mà lại đem Ngưng Hồn Châu cho Nam Cung Âm mượn.

Bao lâu nay ở cùng nhau, Nhan Chiêu chưa từng đối với nàng hào phóng như thế. Quả nhiên, huyết mạch thân tình vốn có ưu thế riêng, Nhan Chiêu cùng Nam Cung Âm mới gặp nhau mấy lần thôi, đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Nhậm Thanh Duyệt buồn bực không vui.

Lại nhớ đến câu hỏi mà Nam Cung Âm đã nói với nàng đêm qua, Nhậm Thanh Duyệt chỉ cảm thấy chính mình như bị phản đòn trong một ván cờ.

Trong lòng nàng buồn bực vô cớ, ngay cả bản thân cũng không hiểu vì sao lại chẳng thấy vui.

Trái nghĩ phải đoán, mãi vẫn không thông suốt, cuối cùng chỉ đành im lặng thu mình lại, đem hết thảy nguyên do quy về chuyện Nhan Chiêu cứ cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời Nam Cung Âm.

Nhan Chiêu sau khi được Nam Cung Âm dạy dỗ, lại đàn một khúc lung tung, âm điệu rối loạn vô cùng.

"Thế nào!" Nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, chờ Nam Cung Âm khen ngợi.

Nam Cung Âm quả nhiên mỉm cười khích lệ: "Không tồi, Chiêu nhi rất giỏi."

Nhan Chiêu mừng rỡ không thôi, liền với tay lấy một trái tử khao trên bàn làm phần thưởng cho chính mình.

Còn không quên đưa thêm một trái cho Nam Cung Âm.

Tiểu hồ ly cụp tai xuống.

Khó nghe chết được, tức muốn nổ tung rồi.

Ngay lúc này, đôi tai nàng khẽ động, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Nam Cung Âm nhẹ giọng hỏi Nhan Chiêu: "Chiêu nhi, ngươi có người mình thích chăng?"

Tiểu hồ ly lập tức run đuôi, hai tai dựng thẳng lên.

Nhan Chiêu ôm trái tử trong tay, răng rắc răng rắc gặm giống như con sóc đang nhấm nháp hạt.

Nghe vậy, nàng nghiêng đầu: "Thích người?"

Lúc trước Trần Nhị cũng từng hỏi nàng câu tương tự, khiến Nhan Chiêu cảm thấy, "thích" dường như là một chuyện vô cùng trọng yếu.

Lần đó nàng nghĩ thật lâu mà vẫn không tìm ra đáp án.

Lần này, hình như cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Thấy nàng không đáp, Nam Cung Âm lại hỏi: "Không có sao? Hay là... không biết?"

"Ngô." Nhan Chiêu trầm ngâm, "Người như thế nào mới gọi là thích?"

Nam Cung Âm ôn hòa đáp: "Là người khiến ngươi cảm thấy thân cận, chỉ cần ở bên cạnh người ấy, trong lòng liền yên ổn, bình hòa. Nếu có thể, có lẽ còn sinh ra mong muốn được mãi mãi ở bên người đó."

Trong đầu Nhan Chiêu bỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt.

Nàng nói: "Đại sư tỷ!"

Tiểu hồ ly trong lòng nàng đột nhiên cứng đờ.

Nam Cung Âm khẽ cười: "Ngươi thích đại sư tỷ sao?"

"Thích, đại sư tỷ đối với ta rất tốt!"

Nhậm Thanh Duyệt khựng lại, nhịp tim thoáng rối loạn.

Không ngờ, Nhan Chiêu vừa dứt lời liền bổ sung: "Còn có nương nữa!"

"......"

Nhậm Thanh Duyệt lập tức trầm xuống, tâm tình lặng lẽ rơi vào bụng.

Nam Cung Âm bật cười: "Ngươi thích đại sư tỷ và thích nương, là cùng một loại sao?"

Nhan Chiêu ngẩn ra.

Hình như là có chút khác nhau, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì nàng lại chẳng nói được.

Nàng vẫn luôn hiếu học, không hiểu thì hỏi người biết.

Nàng hỏi Nam Cung Âm: "Đều gọi là thích, vậy khác nhau ở chỗ nào?"

Nam Cung Âm suy nghĩ một chút rồi nói: "Có một loại thích là ích kỷ, muốn người ấy chỉ ở bên mình, không muốn kẻ khác để mắt đến, muốn cùng người ấy kết thành ràng buộc sâu hơn. Còn một loại khác, thì không như vậy."

Nhan Chiêu phồng má: "Thật khó quá, ta không biết. Nhất định phải có người mình thích sao?"

"Tự nhiên không phải. Có cũng tốt, không có cũng chẳng sao." Nam Cung Âm khẽ xoa đầu nàng, "Không cần nghĩ nhiều, không quan hệ gì đâu."

Nhan Chiêu "nga" một tiếng, uể oải ngáp dài.

Bất tri bất giác, trời đã tối.

Nàng nghe tiếng đàn của Nam Cung Âm, gối đầu lên bàn, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Nam Cung Âm khẽ nâng mắt, Nhậm Thanh Duyệt vẫn chưa xuất hiện.

Lúc này, trong lòng tiểu hồ ly kia lại dậy sóng, bởi những lời "thích có tư tâm" mà Nam Cung Âm vừa nói khiến nàng bận tâm mãi không thôi.

Tiếng đàn trong đình vẫn ngân vang, Nam Cung Âm cũng không nhận ra Nhan Chiêu đã ngủ tự bao giờ.

Khi khúc nhạc cuối cùng kết thúc, Nam Cung Âm muốn đứng dậy bế Nhan Chiêu về phòng.

Ngay khi ấy, không gian khẽ dao động, Lôi Sương xuất hiện giữa không trung.

Nàng quỳ một gối bên ngoài đình, cung kính bẩm báo: "Ma chủ, thuộc hạ có việc muốn thưa."

Nam Cung Âm ngồi lại xuống: "Nói đi."

Vừa dứt lời, liền hiện ra một kiện y phục, nhẹ nhàng phủ lên vai Nhan Chiêu.

Lôi Sương ngẩng đầu liền trông thấy cảnh ấy.

"......"

Nam Cung Âm nhấc mắt: "Không phải có chuyện muốn nói sao?"

Lôi Sương vội vàng đáp: "Hồi bẩm ma chủ, đế hồ Thanh Khâu đã xuất hiện tại Dược Thần Tông, e rằng ít ngày nữa cũng sẽ tiến vào Huyền Hoàng bí cảnh."

"Ân." Nam Cung Âm chỉ khẽ ừ, hứng thú chẳng mấy.

Thấy Lôi Sương nói xong mà vẫn còn vẻ lưỡng lự, nàng nhíu mày: "Còn gì nữa?"

"Khụ." Lôi Sương ho khan, "Đã... không có."

Nam Cung Âm nghi hoặc nhìn nàng, thấy gương mặt kia lộ rõ vẻ chột dạ, liền hừ lạnh: "Nói hay không?"

Lôi Sương co cổ lại, hai vai run lên.

Một lúc lâu sau, thấy Nam Cung Âm dần mất kiên nhẫn, nàng rốt cuộc cắn răng nói: "Có lời này... thuộc hạ không biết có nên nói hay không."

Nam Cung Âm nhướng mày, giọng lạnh đi: "Ân?"

Lôi Sương mồ hôi lạnh túa ra, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, tỏ ra liều chết can gián: "Thuộc hạ hiểu rõ ma chủ cô khổ ba trăm năm, tương tư thành tật, lòng mang tịch mịch không nơi giải tỏa. Nhưng mà... tìm thế thân, có phải hay không là không ổn lắm?"

"Nữa là, người kia còn là tiểu nha đầu như thế, Nhan Chiêu e rằng mới mấy trăm tuổi, còn ma chủ đã sống hơn vạn năm. Dù nàng cùng Nguyên Thanh Tiên Tôn quả thật có vài phần tương tự, nhưng tính tình thật sự khác xa quá nhiều. Ma chủ, ngài vẫn nên suy xét lại."

Nam Cung Âm: "......"

Nghe đến đây, tiểu hồ ly cũng cứng người, không dám ngóc đầu.

Cảm giác khí áp xung quanh hạ thấp, Lôi Sương lạnh sống lưng, run lẩy bẩy.

Nàng khớp hàm run rẩy, lấy hết dũng khí nói thêm một câu: "Lời thật tuy khó nghe, nhưng lợi cho hành, thuộc hạ chỉ một lòng trung tâm, mong ma chủ minh giám."

"Không cần giám." Nam Cung Âm thản nhiên nói.

Trong lòng Lôi Sương "lộp bộp" một tiếng, xong đời rồi!

Nàng thầm mắng chính mình to gan, chuyện của ma chủ há phải thứ nàng có thể xen vào? Quản được sao?

Thật là tự chuốc khổ! Giờ thì hay rồi, chỉ e giữ chẳng nổi cái mạng nhỏ này!

Ngay sau đó, Nam Cung Âm khẽ gọi: "Giáng Anh!"

Tiếng gọi còn chưa dứt, Giáng Anh đã xuất hiện trước đình.

Thấy Lôi Sương căng cứng cả người, mồ hôi lạnh túa ra, Giáng Anh không hiểu chuyện gì, chỉ cung kính hành lễ: "Ma chủ."

Nam Cung Âm khẽ phất tay, ra hiệu Nhậm Thanh Duyệt ôm Nhan Chiêu về nghỉ.

Một luồng thanh quang lóe lên, Nhậm Thanh Duyệt xuất hiện, bế Nhan Chiêu rời đi nhanh chóng, sợ chậm trễ sẽ nghe thấy điều không nên nghe.

Trong đình lại trở nên yên ắng.

Nam Cung Âm chống cằm, thong thả nhìn Giáng Anh, nói: "Thấy người bên cạnh ngươi chứ?"

Giáng Anh đáp: "Đã thấy."

Nam Cung Âm khẽ nâng cằm, ra lệnh: "Đánh nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro