
Chương 62: Không một ai đồng lòng, tất cả đều rạn nứt, tan vỡ.
Lúc Trần Tinh Tinh đáp xuống Giang Thành là rạng sáng, cô vội vã trở về Trần gia thì trời vừa tờ mờ sáng, không ngoài dự đoán, Trần Nghiễn Thanh cả đêm không ngủ.
Một khi liên luỵ đến Trần gia thì ắt sẽ liên luỵ đến Trần Tinh Tinh, bởi vì từ đầu cô và họ vốn đã là đồng mệnh cộng thể, vinh cùng hưởng, tổn cùng chịu. Nhưng hiện tại, điều đó chưa phải là quan trọng nhất.
Tuy rằng vụ việc của Trần Nghiễn Tinh hiện nay có ảnh hưởng nhất định đến danh tiếng của công ty, nhưng nếu không có chứng cứ thực chất đưa ra thì cũng chưa phải đại sự. Chỉ lo là Trần Nghiễn Tinh thực sự sẽ đưa ra bằng chứng.
Quá trình nhận nuôi Trần Nghiễn Tinh của Trần Tri Du quả thực hợp pháp, nhưng cách tìm được cô ấy thì lại mập mờ, có phần vi phạm ranh giới đạo đức.
Trong thư phòng, Trần Nghiễn Thanh ngồi trước máy tính nhắm mắt dưỡng thần, vẫn chưa chợp mắt suốt đêm. Trần Tinh Tinh đột nhiên đẩy cửa bước vào, tiếng động không hề nhỏ.
Trần Nghiễn Thanh hơi cau mày, từ từ mở mắt ra.
"Em về rồi à." Cô nói.
Trần Tinh Tinh không chào hỏi gì, quay tay đóng cửa lại, mấy bước tiến tới trước mặt Trần Nghiễn Thanh: "Chị, vì sao phải nhằm vào Trần Nghiễn Tinh?"
"Không phải nhằm vào em ấy." Trần Nghiễn Thanh đưa tay day trán: "Ban đầu những tin tức về Trần gia đều do người khác tung ra, là ai thì chị cũng không rõ. Nhưng tình hình bây giờ đã rất rõ ràng, không thể kết thúc trong yên ổn được nữa."
"Em đừng lo, phần dư luận liên quan đến em, chị đã..."
"Em không nói đến chuyện đó!" Trần Tinh Tinh đột ngột cắt ngang, "Người tung tin là ai, chị thực sự không biết sao?"
Trần Nghiễn Thanh trầm mặc một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Tinh Tinh: "Em biết đấy, chuyện này không phải chị có thể định đoạt."
"Rốt cuộc mấy người định làm gì? Nhất định phải đẩy cô ấy vào chỗ chết sao?"
Trần Nghiễn Thanh đáp: "Bây giờ chẳng phải là cô ấy đang đẩy chúng ta vào chỗ chết sao?"
"Chị!" Trần Tinh Tinh sốt ruột gọi một tiếng, ánh mắt đảo qua thư phòng, rồi đột ngột dừng lại trên chiếc túi hồ sơ đặt trên bàn, đó là thứ mà Trần Nghiễn Tinh từng mang về.
Trần Tinh Tinh lập tức vươn tay rút nó ra, ném mạnh xuống trước mặt Trần Nghiễn Thanh: "Nếu cô ấy thực sự muốn huỷ diệt Trần gia, chị nghĩ chị còn có thể ngồi đây mà nói những lời này với em sao?"
Trần Nghiễn Thanh nhìn túi tài liệu trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Trần Tinh Tinh đang đứng trước mặt, trong mắt thoáng hiện một tia hứng thú, tựa người ra sau: "Từ bao giờ em trở nên nhân hậu thế? Không phải từ trước đến giờ em đều không ưa em ấy sao?"
"Dù có không ưa, em cũng không muốn trở thành đồng lõa hút máu người khác! Em cảm thấy ghê tởm!"
Vừa dứt lời, Trần Nghiễn Thanh đột nhiên đứng phắt dậy. Không biết từ lúc nào, cánh cửa phía sau họ đã lặng lẽ mở ra, Trần Tri Du đang đứng ở đó, nhìn hai chị em họ.
Trần Tinh Tinh dường như cảm nhận được, lập tức quay đầu lại, hơi hoảng sợ nhìn Trần Tri Du.
Ánh mắt Trần Tri Du lạnh lùng lướt qua hai người họ, trầm mặc một lúc, rồi lại nhìn về phía Trần Nghiễn Thanh: "Đừng dính vào mấy đứa Nhậm gia nữa, rút ra càng sớm càng tốt."
"Con..."
Trần Nghiễn Thanh còn định nói gì đó, nhưng lập tức bị Trần Tri Du lạnh lùng ngắt lời: "Dọn dẹp cho tốt dư luận trên mạng, nếu cần thiết có thể cắn ngược lại Nhậm gia một phát."
Nói rồi, ánh mắt bà lại dừng trên mặt Trần Tinh Tinh một lát, tiếp tục: "Nếu con không ra tay được, mẹ cũng không ngại thu lại quyền lực thực tế trong tay con."
Dứt lời, Trần Tri Du xoay người rời đi. Trần Tinh Tinh bất giác rùng mình một cái, chẳng hiểu vì sao cô cảm thấy ánh mắt vừa rồi bà nhìn cô rất giống với ánh mắt thường ngày bà dành cho Trần Nghiễn Tinh.
Cô đột nhiên bật cười, quay đầu nhìn Trần Nghiễn Thanh sắc mặt vẫn đang chưa dịu đi: "Bà ấy sợ rồi, hai đứa Nhậm gia kia đều là điên thật, nội đấu cũng muốn gây ra phong ba bão tố khắp nơi. Trần Nghiễn Tinh cũng là kẻ điên, không có sự cho phép của cô ấy, Nhậm Châu sẽ không dám ra tay với Trần gia."
"Chị, rút lui đi, nếu không thì chỉ e Nhậm Kỳ sẽ là người đầu tiên cắn ngược chị một phát. Đừng tin Nhậm Kỳ, cũng đừng tin Đỗ Quân Di, càng đừng tin... mẹ."
Xa lạ. Trần Nghiễn Thanh chỉ cảm thấy ngôi nhà này vô cùng xa lạ. Không ai có cùng một lòng, tất cả đều đã rạn nứt, chỉ vì một cái họ Trần mà miễn cưỡng liên kết với nhau.
Trần Tinh Tinh thở dài: "Em nói cô ấy là hung thủ, bị cô ấy nghe thấy rồi, chắc bây giờ cô ấy cũng chẳng muốn nhìn thấy em nữa đâu."
Nói rồi, cô bật cười: "Em vẫn nên tiếp tục trốn ra ngoài, ở lại trong cái nhà này thêm chút nữa, cảm giác như bản thân cũng sẽ nhuốm đầy máu tanh."
"Em định đi đâu?" Trần Nghiễn Thanh hỏi.
"Ghi hình chương trình chứ đâu. Ký hợp đồng rồi, không thể nghỉ giữa chừng..." Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu chuyện Trần gia thực sự ảnh hưởng đến em, em cũng sẽ rút ra khỏi Trần gia."
Trần Nghiễn Thanh cau mày nhìn Trần Tinh Tinh, lại thấy cô bật cười, nhún vai nói: "Ngạc nhiên lắm à? Ai mà chẳng phải nghĩ cho bản thân mình?"
Trần Tinh Tinh rời đi, để lại Trần Nghiễn Thanh một mình trong thư phòng.
Điện thoại Nhậm Kỳ gọi tới, Trần Nghiễn Thanh day trán, không bắt máy.
Dư luận ầm ĩ trên mạng dường như chẳng hề ảnh hưởng đến Thẩm Mộng Kha và Trần Nghiễn Tinh.
Cả hai đều rất ăn ý không nhắc gì đến những chuyện trên mạng. Dù sao thì giờ đây họ đã bị ràng buộc vào nhau thành một thể lợi ích chung, vinh cùng hưởng, tổn cùng chịu.
Phía công ty đã phối hợp với cảnh sát để phát thông cáo cho Thẩm Mộng Kha, xác nhận cô không có bất kỳ hành vi phạm pháp nào, nhờ đó tạm thời tránh được việc bị phong sát. Còn lại phần dư luận đạo đức... thành thật mà nói, trong giới giải trí, chuyện đó chẳng phải vấn đề to tát gì.
Hai ngày sau, Thẩm Mộng Kha đi làm trở lại. Nhưng cô cũng nhận ra rằng bản thân đã bị cắt giảm đất diễn.
Thẩm Mộng Kha cầm kịch bản tính toán trong phòng, sau đó ngẩng đầu nói với Trần Nghiễn Tinh: "Chúng ta có thể về nhà ăn Tết rồi."
Về nhà nào, Thẩm Mộng Kha không nói, Trần Nghiễn Tinh cũng không hỏi. Cả hai ăn ý vui vẻ vì một câu trả lời mơ hồ ấy.
Trên mạng, hot search vẫn tiếp tục sục sôi. Những nghệ sĩ bị lôi kéo vào chuyện này không hề ít, đến cả Thư Uẩn cũng bị lôi ra. Chuyện tình cũ giữa cô và Thẩm Mộng Kha bị phanh phui, cộng thêm những hình ảnh mập mờ trong show hẹn hò trước đây cùng sự việc của Trần Nghiễn Tinh, dân mạng lại bắt đầu bịa ra một câu chuyện mới về mối quan hệ tay ba.
Thẩm Mộng Kha bị gắn mác "hải vương" – kẻ một chân đạp nhiều thuyền.
Dĩ nhiên, Thẩm Mộng Kha — người đã nhiều ngày không xem điện thoại — hoàn toàn không biết những chuyện này. Cô toàn tâm toàn ý đắm chìm trong kịch bản, mỗi ngày ngoài việc quay phim ra thì chỉ bận... tình tứ với Trần Nghiễn Tinh.
Hai người giờ rất ít khi làm tình, bởi vì Thẩm Mộng Kha quá mệt, mệt mỏi triền miên mỗi ngày. Phần lớn thời gian họ chỉ hôn nhau nhẹ nhàng. Trần Nghiễn Tinh sẽ căn cứ theo trạng thái trong ngày của Thẩm Mộng Kha mà lén pha một chút thuốc ngủ vào nước cho cô uống, để đảm bảo cô có thể nghỉ ngơi đủ giấc.
"Bịch" một tiếng, kịch bản trong tay Thẩm Mộng Kha rơi xuống đất, cô đang dựa vào sofa mà ngủ thiếp đi.
Trên bàn bên cạnh là một chiếc cốc trống, thành cốc còn dính vệt sữa trắng.
Trần Nghiễn Tinh bước tới, nhẹ nhàng bế Thẩm Mộng Kha lên, đặt cô lại lên giường, sau đó ngồi xuống bên giường nhìn cô.
Cứ như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật vô giá, khiến người ta không dám tùy tiện chạm vào, chỉ có thể đứng ngoài lớp kính mà lặng lẽ dõi theo, ngắm nhìn từ xa.
Ít nhất cho đến giờ phút này, Trần Nghiễn Tinh vẫn luôn cho rằng Thẩm Mộng Kha chưa bị dư luận ảnh hưởng quá nhiều, cuộc sống mỗi ngày của cô ấy vẫn rất phong phú: ăn uống, vui chơi, đóng phim cũng không bị gián đoạn.
Trước đêm giao thừa, Thẩm Mộng Kha đã hoàn thành xong cảnh quay, hai người cùng nhau trở về Vân Thành.
Đúng vậy, không phải về Giang Thành – nơi họ quen nhau và sống cùng nhau, cũng không phải về Minh Thành – nhà thực sự của Trần Nghiễn Tinh, mà là về một ngôi làng nhỏ ở Vân Thành, nơi Thẩm Mộng Kha lớn lên.
Mùa đông ở Vân Thành không lạnh lắm, nhưng rất ẩm, cái lạnh ẩm ướt len lỏi khắp nơi.
Ban đầu Thẩm Mộng Kha còn lo lắng tiểu thư như Trần Nghiễn Tinh sẽ không chịu nổi khi ở quê cùng mình, thậm chí còn định đặt khách sạn trên thị trấn cho cô ấy, nhưng kết quả là Trần Nghiễn Tinh lại còn phấn khích hơn cả cô.
"Tôi chưa từng ăn Tết ở nông thôn." Trần Nghiễn Tinh nói. Thực ra, ở thành phố cô cũng chưa từng thực sự đón một cái Tết trọn vẹn.
Thẩm Mộng Kha nhìn cô, mím môi cười nhẹ. Cô đã sớm thông qua những từ khóa úp mở trên hot search để xâu chuỗi và ghép lại mảnh ghép về tuổi thơ của Trần Nghiễn Tinh, e rằng những năm tháng ít ỏi cô ấy sống ở Trần gia cũng chẳng mấy vui vẻ.
Họ trở lại làng vào đúng ngày 30 Tết, vừa bước vào làng, cả hai lập tức bị bầu không khí rộn ràng, vui tươi bao trùm lấy.
Nhà nào nhà nấy đều mở rộng cổng, người thì quét sân, người thì dán câu đối xuân, treo lồng đèn. Người lớn vác thang giúp bà lão hàng xóm chân yếu tay mềm treo đèn lồng, còn đám trẻ con thì trộm kẹo người lớn chuẩn bị cho ngày Tết, tay ôm đồ chơi, miệng ngậm kẹo, cười nói nô đùa trong hẻm. Thỉnh thoảng bị người lớn la mắng đừng quậy phá, chúng lại cười hì hì chạy mất.
Mỗi nhà đi ngang qua đều phảng phất mùi thơm từ bếp bay ra, họ đang chuẩn bị cho bữa cơm tất niên.
Thẩm Mộng Kha thậm chí quên mất mình đã bao lâu chưa quay về. Trong ký ức, hình ảnh về bà vẫn là hồi cô còn bé, khi ấy tóc bà còn đen, nếp nhăn trên mặt cũng chưa nhiều đến thế.
Thẩm Mộng Kha chỉ đường cho Trần Nghiễn Tinh, cô lái xe rẽ qua mấy khúc ngoặt rồi tiến vào một con hẻm nhỏ.
Việc đầu tiên mà vị đại tiểu thư này làm khi vừa đặt chân đến Vân Thành là... mua một chiếc xe.
Con hẻm rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe qua lại, nhưng may mắn là trước cổng nhà Thẩm Mộng Kha có một khoảng sân trống có thể đỗ xe. Nơi đó đã có năm sáu chiếc xe đậu xen kẽ, rõ ràng bị hàng xóm biến thành bãi đỗ tạm thời.
Thấy có xe lạ chạy vào, người hàng xóm ló đầu ra nhìn, khi nhận ra Thẩm Mộng Kha thì kinh ngạc thốt lên: "Mộng Kha?"
Thẩm Mộng Kha vừa bước xuống xe, ngẩng đầu lên đáp: "Dì ạ!"
"Ấy, về ăn Tết đấy à?"
Thẩm Mộng Kha gật đầu, "Về thăm nhà một chút, nhà dì dạo này thế nào ạ?"
Dì cười hiền, nói: "Tốt lắm chứ. Dì thấy cả Linh Trạch cũng về rồi, hai chị em nhà cháu ai cũng giỏi, đều định cư ở thành phố lớn cả rồi."
Nghe vậy, Thẩm Mộng Kha thoáng sững người, theo phản xạ nhìn về phía cổng nhà đang dán câu đối xuân.
Cổng mở toang, trong sân có tiếng người đang nói chuyện.
Thẩm Mộng Kha im lặng một lúc rồi nói: "Dì ơi, cháu về xem thế nào trước đã, mai cháu ghé thăm dì sau nhé."
"Ừ, được."
"Có chuyện gì à?" Trần Nghiễn Tinh thấy sắc mặt Thẩm Mộng Kha không tốt, liền bước tới hỏi nhỏ.
Thẩm Mộng Kha khẽ nhíu mày, không đáp lời, chỉ trực tiếp đi về phía sân nhà đang mở cửa kia.
Cây lê từng nở đầy hoa trong ký ức giờ đang trơ trụi đứng giữa sân, bên cạnh là một người đàn ông đang quét sân.
Thấy có người bước vào, anh ta theo phản xạ ngẩng đầu, vừa nhìn rõ người trước mắt liền lập tức ném chổi, kích động gọi to vào trong nhà: "Linh Trạch, chị về rồi này!"
Trong nhà dường như có thứ gì đó vừa rơi vỡ, người đàn ông kia ngập ngừng giây lát, quay sang nói với Thẩm Mộng Kha: "Chị, vào nhà đi." Nói xong anh ta liền vội vàng chạy vào trong.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Linh Trạch bước ra. Cô đội mũ, sắc mặt không mấy khá, nhưng so với lần gặp trước có vẻ đã mập hơn chút, có lẽ là vì mới sinh con.
Thẩm Mộng Kha cau mày nhìn cô. Cô nhớ Thẩm Linh Trạch mới sinh chưa được bao lâu, chưa đến nửa tháng chứ mấy? Sao lại có mặt ở đây rồi?
Thẩm Linh Trạch vừa thấy Thẩm Mộng Kha, lập tức rơi nước mắt vì xúc động. Cô khẽ gọi: "Chị..." nhưng không tiến thêm bước nào.
"Em đây là..." Thẩm Mộng Kha cố nén lại ý muốn quay đầu rời đi, bước đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi.
"À..." Thẩm Linh Trạch thấy sắc mặt chị mình không tốt, tưởng là mình trông quá kém khiến chị hoảng, liền theo phản xạ sờ mặt một cái rồi giải thích: "Tết đến rồi mà, tình hình của Tuế An cũng ổn định rồi, em liền xin xuất viện sớm một chút, đưa con về ăn Tết."
"Dù gì thì... đón Tết ở nhà vẫn thoải mái hơn nhiều."
Thẩm Mộng Kha không nói gì, chỉ cảm thấy trên người Thẩm Linh Trạch có một loại điên cuồng mà cô không sao lý giải nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro