
Chương 9: Trong giới giải trí, ai mà không yêu tiền? Không có ai cả.
Tối nay, cuối cùng thì Thẩm Mộng Kha cũng đã tận mắt thấy nơi trong lời đồn – [Dao Châu].
Màn đêm buông xuống bao trùm lấy tòa kiến trúc ấy, ánh đèn xa hoa lập tức trở nên mờ ảo, mang đến cho người ta cảm giác như bước vào thế giới hư ảo.
Thẩm Mộng Kha đi theo Hứa Thi Niên vào trong, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Nhiều vật trang trí ở đây cô đã từng thấy qua trong những bức ảnh người khác đăng lên, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến cô khó mà che giấu sự kinh ngạc.
Dù là người ngoài ngành, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ biết nhiều món ở đây có giá trị vượt xa cái giá 790 ngàn tệ kia – không biết mua được bao nhiêu chiếc trâm cài ngực rồi.
Hứa Thi Niên luôn để ý phản ứng của Thẩm Mộng Kha, đến lúc này mọi thứ đều nằm trong dự liệu của cô ta.
Trong giới giải trí, có ai là không yêu tiền? Không có.
Cô ta cho rằng bản thân có thể nắm bắt hoàn toàn Thẩm Mộng Kha, nên kể từ khi bước chân vào Dao Châu, cô ta duy trì một khoảng cách vừa phải, nhã nhặn mà không quá gần gũi.
Trong thang máy, Hứa Thi Niên đơn giản giới thiệu cho Thẩm Mộng Kha về thành phần tham dự buổi tụ họp lần này — phần lớn là người trong giới, vài người ngoài giới cũng đều có danh tiếng, điều quan trọng nhất là... giàu.
Tất nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đã có thể giao du với Hứa Thi Niên thì làm gì có ai thiếu tiền?
Dựa vào danh sách mà cô nghe được, lần tụ họp này đúng là đáng giá, không chỉ có thể gặp được Nguyên Ngọc Sam mà còn có thể tích lũy thêm quan hệ, lợi nhiều hơn hại.
Chỉ là, từ lúc bước vào thang máy, nhịp tim của cô đã bắt đầu đập nhanh một cách lạ lùng. Đến khi bước ra ngoài, cô bất ngờ đụng mặt một người.
Người đó mặc áo thiền đen, cúi đầu đứng ở cuối hành lang nói chuyện điện thoại.
Khi cô bước ra khỏi thang máy, người kia cũng ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, Thẩm Mộng Kha rõ ràng nhìn thấy Trần Nghiễn Tinh sững người một chút.
Mái tóc đen dài thẳng được buộc lên gọn gàng, phía sau gáy cột thành một búi nhỏ. Từ góc độ của Thẩm Mộng Kha, có thể thấy phần đuôi hơi vểnh lên.
Lúc cô ấy ngẩng đầu, mấy sợi tóc trước trán bay lượn theo động tác, bên tai trái đeo một chiếc khuyên tai màu bạc đang khẽ đung đưa.
Áo trên người được mặc vô cùng chỉn chu, từng chiếc cúc đều được cài kỹ.
Màu đen vốn mang theo cảm giác nặng nề và cấm dục, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của cô ấy làm cho tan biến – thay vào đó là khí chất phóng khoáng, hoang dại, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh do chuỗi tràng hạt trong tay mang lại.
Chiếc trâm cài hoa lan trắng trước ngực cô ấy vô cùng nổi bật, Thẩm Mộng Kha nhìn chằm chằm chiếc trâm ấy, không kìm được mà chớp mắt một cái.
"Gì thế?" Hứa Thi Niên thấy cô đột nhiên dừng bước, liền hỏi, cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng cô đang nhìn, "Quen à?"
Thẩm Mộng Kha lắc đầu, "Chiếc trâm của cô ấy hình như không giống?"
Hứa Thi Niên cũng liếc mắt nhìn một cái, khẽ nhíu mày: "Hơi xa... là màu trắng phải không? Trắng là loại đặc biệt đó, chỉ có một vài gia tộc mới có thôi."
Thẩm Mộng Kha nhất thời ngơ ngác. Cô đương nhiên biết Hứa Thi Niên nói "một vài gia tộc" là ám chỉ ai.
Lúc mới nhìn thấy chiếc trâm trong buổi đấu giá, cô chỉ nghĩ đó là món đồ có phần đắt đỏ, nhưng khi nhìn thấy Trần Nghiễn Tinh đeo thì lại cảm thấy hợp lý.
Đến khi biết đó là dấu hiệu của thành viên đặc biệt trong hội sở cao cấp này, cô càng thấy khó hiểu — một chiếc trâm như thế sao lại có thể bị đem ra đấu giá tùy tiện được?
Cô lại cúi đầu nhìn trâm cài trên ngực Hứa Thi Niên: "Tất cả trâm của Dao Châu đều giống nhau sao? Có người làm giả không?"
Hứa Thi Niên bật cười, trong tiếng cười mang theo chút khinh thường: "Làm sao giống nhau được? Mỗi chiếc trâm của hội viên đều được khắc tên ở mặt sau, bên trong còn có chip chống giả chuyên biệt, nếu là hàng giả thì căn bản không thể bước qua được cánh cửa kia."
"Ừ." Thẩm Mộng Kha lại quay đầu nhìn về phía Trần Nghiễn Tinh, ánh mắt kia... vẫn đang nhìn cô.
Bị nhìn chằm chằm khiến cô hơi khó chịu, chỉ đành quay đầu lại nói nhỏ với Hứa Thi Niên: "Đi thôi."
Có lẽ chiếc trâm thấy trong buổi đấu giá chỉ là trùng hợp, cô chỉ nhìn hình thôi, chắc chỉ giống về hình dáng bề ngoài thôi nhỉ?
Cho đến khi Thẩm Mộng Kha theo Hứa Thi Niên bước vào phòng riêng, Trần Nghiễn Tinh mới dập máy, ánh mắt sắc bén như chim ưng vẫn dõi chặt về phía cánh cửa vừa đóng lại kia.
Nhậm Châu từ khúc ngoặt đi ra, vỗ nhẹ vai Trần Nghiễn Tinh từ phía sau: "Nhìn cái gì đấy? Còn không mau vào đi."
Trần Nghiễn Tinh thu ánh mắt từ cánh cửa kia lại, nói: "Người bên JREase vừa gọi cho tôi."
Nhậm Châu kinh ngạc nhìn cô: "Liên hệ được rồi à?"
Trần Nghiễn Tinh gật đầu: "Ngày mốt."
"Thế thì tốt quá rồi!"
Nhậm Châu vui mừng ra mặt, hoàn toàn không để ý đến vẻ không hài lòng trong mắt Trần Nghiễn Tinh: "Thế còn đứng đây làm gì? Vào đi chứ."
"Không vội, tôi đợi một người."
"Ai vậy?"
Trần Nghiễn Tinh không trả lời, chỉ rút điện thoại ra gọi một cuộc khác trước mặt cô ấy: "Đem tài liệu tôi đã niêm phong trên bàn gửi đến Dao Châu."
"Vâng, sếp."
Vừa nghe thấy giọng nói bên đầu dây kia, Nhậm Châu liền biết là ai. Cô thở dài: "Là cái gì thế?"
"Hợp đồng."
"Ký với ai?"
"Hồ ly."
"......"
Nếu không phải biết Trần Nghiễn Tinh từ nhỏ và biết rõ cô từng bị gửi vào đạo quán, Nhậm Châu thật sự đã tưởng cô bị yêu ma quỷ quái nhập rồi. Cô không nhịn được cau mày: "Cậu đổi nghề đi bắt yêu rồi à?"
Trần Nghiễn Tinh liếc cô một cái, không nói gì, nhưng Nhậm Châu lại đọc được một chút ghét bỏ trong ánh mắt ấy.
Nhậm Châu vung tay: "Thôi kệ cậu. Đỗ Quân Di sắp đến rồi đấy, đừng vào muộn quá."
Trần Nghiễn Tinh gật đầu, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại.
Giống như tâm linh tương thông, ngay khi Nhậm Châu vừa rời đi, điện thoại liền hiện ra một tin nhắn.
Thẩm Mộng Kha: 【Là cô à?】
Bên A - Tiểu đạo sĩ: 【Là tôi.】
Thẩm Mộng Kha không nhắn lại nữa, Trần Nghiễn Tinh liền tựa vào tường, cúi đầu nhìn điện thoại, đợi hợp đồng được chuyển đến.
Phía bên Thẩm Mộng Kha, vừa bước vào phòng riêng, cô lập tức cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Không khí đặc quánh, khói thuốc và các loại mùi trộn lẫn vào nhau khiến cô vô thức nhíu mày. Ngay cả Hứa Thi Niên cũng có chút khó chịu, hướng vào trong phòng quát: "Làm gì đấy? Ai cho các người hút thuốc trong phòng hả?"
Thấy Hứa Thi Niên đến, đám người kia mới vội vàng dập thuốc. Có người mở cửa sổ ra, Thẩm Mộng Kha ngẩng đầu nhìn, bầu trời đầy sao bên ngoài khiến cô đột nhiên thấy hối hận — có lẽ hôm nay không nên đi theo Hứa Thi Niên.
Muốn gặp Nguyên Ngọc Sam, sau này chắc chắn vẫn còn cơ hội. Gặp thần tượng trong một dịp thế này, cảm giác... thật kỳ quặc.
Không đợi cô suy nghĩ thêm, Hứa Thi Niên đã kéo cô đi vào. Cánh cửa khép lại sau lưng, Thẩm Mộng Kha bỗng cảm thấy như bị nhốt trong lồng, xung quanh đầy rẫy gai nhọn, mỗi lần muốn vươn tay ra đều bị đâm đến rỉ máu.
Hứa Thi Niên liếc qua một vòng, chỉ khi nhìn thấy cô gái đeo hoa lan trắng trên ngực mới hơi sững người. Người bên cạnh liền giới thiệu: "Tiểu thư Thẩm Kính Lê từ Vân Thành. Chị Hứa, người em từng kể đó."
Nghe đến "Vân Thành", mắt Thẩm Mộng Kha sáng lên, cô lập tức nhìn về hướng người vừa nói.
Qua hơn nửa căn phòng, hai người đối mắt nhau trong chốc lát rồi nhanh chóng dời ánh nhìn đi.
Không quen.
Hứa Thi Niên lúc này mới như sực nhớ ra, gật đầu, rồi kéo Thẩm Mộng Kha đến chào hỏi mọi người.
"Chắc đều quen cả nhỉ?"
Thẩm Mộng Kha đưa mắt nhìn quanh phòng, có diễn viên, ca sĩ, cả nhà sản xuất hay đạo diễn, nhưng điều khiến cô bất ngờ là ngoài Thẩm Kính Lê đeo hoa lan trắng kia, còn có một người — một nhạc sĩ viết lời.
Cô ấy tên Ava, hiện là người viết lời được săn đón nhất thị trường, được ca tụng là "đệ nhất viết lời", ca từ có tính văn học cao, giỏi dùng các biện pháp tu từ để khắc họa cảm xúc tinh tế. Lời bài hát của cô ấy vừa giàu hình ảnh lại đậm chất cổ điển.
Nhiều fan nghe nhạc vì lời bài hát của Ava, nhưng cô ấy đã rất lâu không xuất hiện, không ngờ hôm nay lại gặp ở tiệc của Hứa Thi Niên.
Ánh mắt Thẩm Mộng Kha lưu lại quá lâu trên người Ava khiến Hứa Thi Niên lập tức mở lời: "Ava, nếu có cơ hội thì nhớ cân nhắc tiểu Ảnh hậu của chúng ta nhé."
Thẩm Mộng Kha lập tức hoảng loạn: "Cô Hứa!"
Hứa Thi Niên cười: "Trêu em thôi. Đừng gọi chị là cô, gọi là chị đi."
Ava liếc nhìn Thẩm Mộng Kha một lúc, rồi gật đầu: "Em rất hợp đóng MV."
Thẩm Mộng Kha được khen mà mừng quýnh, vội vàng đáp: "Cảm ơn cô Ava!"
Giới thiệu người xong, đến lượt Hứa Thi Niên giới thiệu Thẩm Mộng Kha với mọi người.
Cô vòng tay ôm eo Thẩm Mộng Kha, kéo cô lại gần, giới thiệu: "Diễn viên nổi tiếng Thẩm Mộng Kha, nữ chính của tôi."
Cảm giác thân mật quá mức khiến Thẩm Mộng Kha hơi khó chịu, cơ thể cứng đờ. Nhưng chưa kịp giãn ra thì lại nghe thấy câu giới thiệu kia.
Chức danh này quá nặng, Thẩm Mộng Kha theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng bị những lời tán thưởng trong phòng lấn át mất ý nghĩ đó, những câu khách sáo rốt cuộc cũng không thể thốt ra.
Sau khi theo Hứa Thi Niên ngồi xuống, cô lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn kia.
Ban đầu chỉ định phân tán sự chú ý, nhưng khi Trần Nghiễn Tinh trả lời lại, cô lại chẳng biết nên nói gì nữa, cứ nhìn màn hình một lúc rồi cuối cùng lại tắt đi.
"Uống chút gì không?" Hứa Thi Niên hỏi.
Thẩm Mộng Kha lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh — Nguyên Ngọc Sam không đến.
"Cô Nguyên đâu ạ?" Cô hỏi.
Sắc mặt Hứa Thi Niên hơi cứng lại, tiện tay rót cho cô một ly nước trái cây: "Cô ấy đột nhiên có việc không đến được. Nghe nói em rất hâm mộ cô ấy, cô ấy cũng tiếc lắm, nói lần sau nhất định sẽ gặp em."
"Lần sau..."
Thẩm Mộng Kha nhìn ly nước Hứa Thi Niên đưa tới, lời vừa thốt ra liền yếu dần — cô muốn thoát khỏi đây.
Đột nhiên, điện thoại vang lên một tiếng "ting", cả căn phòng lập tức im bặt, mọi ánh mắt dồn về phía cô.
Bị nhìn chằm chằm khiến cô cực kỳ khó chịu, cô có thể cảm nhận rõ ràng: trong buổi tụ họp này, Hứa Thi Niên là trung tâm, nên người ở cạnh Hứa Thi Niên như cô tất nhiên cũng bị chú ý nhiều hơn.
Cô lập tức lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi từ Trần Nghiễn Tinh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nét mặt hiện lên một tia vui vẻ: "Xin lỗi cô Hứa, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút."
Không đợi Hứa Thi Niên trả lời, cô đã đứng dậy rời đi.
Vừa đến cửa, điện thoại đã được kết nối. Cô nhỏ giọng "alo" một tiếng, nhưng bên kia không đáp.
Đẩy cửa bước ra, ngẩng đầu liền thấy Trần Nghiễn Tinh đang đứng ngay trước mặt.
Tay trái cầm một túi tài liệu, tay phải vẫn cầm điện thoại giơ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro